Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 18:
“Vừa nãy gọi rồi, không bắt máy.”
Ông ấy chỉ còn cách nói dối.
“Đứa nhỏ này, nguy quá rồi, nguy quá rồi.” Bác gái cả nghĩ đến chuyện hợp tác với nhà họ Bùi không biết chừng một ngày nào đó sẽ bị cắt đứt, không chút do dự nói: “Cuộc sống thoải mái không cần phải trả nợ mới qua được mấy tháng, nó không biết bản thân mấy cân mấy lạng, ban đầu không nên trả tiền trong một lần, thật sự cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư, tất cả mọi người phải cung phụng nó, tính khí không nhỏ. ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa dứt lời, bác cả đá nhẹ vào chân bà ta, nhắc bà ta nói chuyện chú ý.
Bác gái cả hừ lạnh hai tiếng.
Lạc Trí Khâu và Khương Nghi Phương sắc mặt khó coi, lại không thể tức giận, anh cả đã giúp trả trước hơn mười triệu, ân huệ to lớn, cho dù chị dâu cả nói khó nghe, nể mặt anh cả, họ có ý kiến cũng phải kìm nén.
Bác gái cả ra lệnh cho bác cả: “Anh gọi điện thoại cho Lạc Vũ, hỏi La Vũ có biết hay không. Quả thật không được, đi Bắc Kinh một chuyến, hôn sự đã định, nói không cưới thì không cưới, để người ngoài cười nhạo. Hôn nhân của ai cả đời đều như ý? Tiền nằm trong tay mới chân thực.”
Bác cả tiến thoái lưỡng nan, việc làm ăn trong nhà bị ảnh hưởng, ông ấy lo lắng hơn ai hết, nhưng ông ta không thể vì chút việc nhỏ này mà không quan tâm đến nhà em trai: “Ăn cơm trước đi, thức ăn nguội rồi, ăn cơm xong rồi nói.”
Lạc Trí Khâu và Khương Nghi Phương không ở lại ăn cơm, không thể chờ một khắc nào nữa.
Vào trong xe, Khương Nghi Phương lấy điện thoại ra, thử mở lại lần nữa, nhưng màn hình vẫn đen thui, không có bất kì phản ứng gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Trí Khâu xoay người, thắt dây an toàn cho vợ: “Chắc hỏng rồi, mai mua cái mới.”
“Không mua, lãng phí tiền. Mang đi sửa, có thể dùng là được.”
Nghĩ đến việc mình còn nhà anh cả hơn mười triệu đồng, bà ấy thở dài ngao ngán.
Lạc Trí Khâu đưa điện thoại di động của mình cho vợ: “Gọi cho con gái.”
Khương Nghi Phương nhận điện thoại di động, đặt nó trên hộp tay vịn: “Không gọi, ông cũng không được phép gọi. Nếu Lạc Kỳ gọi đến, đừng cho nó sắc mặt tốt. Việc hủy bỏ hôn lễ này chưa xong. Nói với nó không kết hôn thì đừng có về nhà!”
Lạc Trí Khâu không thể tin được: “Bà đang nói cái gì vậy?”
“Ông nghe tôi nói hết đã.”
Khi vừa nghe con gái nói đã hủy lễ cưới, giống như sét đánh ngang tai.
Đợi bà ấy bình tĩnh lại, đau lòng thì đau lòng, tôn trọng quyết định của con gái.
Khương Nghi Phương đau lòng cho con gái: “Một khi đám cưới bị hủy bỏ, công việc kinh doanh của nhà bác cả sẽ bị ảnh hưởng, chúng ta nợ nhà bác cả nhiều tiền như vậy, ông có nghĩ áp lực của nó lớn như nào không?”
Lạc Trí Khâu im lặng.
Khương Nghi Phương làm điều này vì bất lực, hôn lễ hủy bỏ, hoàn toàn không còn quan hệ gì với nhà họ Bùi. Một hai năm tới, bác gái cả của Lạc Kỳ sẽ không dừng lại.
Con người đều ích kỷ, bà ấy cũng không ngoại lệ, không thể nhìn người khác trách mắng con gái, càng không thể nhìn con gái trước mặt cả nhà bác cả, hèn mọn bị ân tình ép đến không cách nào trả đũa lại được.
Lúc đó, dù bác gái cả có nói nặng lời thế nào, bà ấy và chồng cũng nghe, áp lực bọn họ tự mình gánh vác, để con gái được yên tĩnh.
Những năm này, con gái chưa bao giờ có một ngày tốt lành, tiêu một xu tiền cũng phải tính toán. Hai năm nữa, con gái sẽ ba mươi tuổi, không thể để mười năm tốt đẹp nhất của cuộc đời nó đều dùng để thay bọn họ trả nợ.
“Chúng ta tìm cách trả tiền nợ, không thể lại liên lụy đến nó.”
Lạc Trí Khâu lo lắng cho con gái: “Kết hôn không thành, chúng ta không hiểu cho nó, sao mà con bé chịu được?”
“Ông không hiểu, chúng ta hiểu hay không hiểu cho con bé bây giờ hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó, Bùi Thời Tiêu lần này đã làm tổn thương nó, so với tổn thương về tình cảm, cái khác đều không tính là gì.”
Cho dù bọn họ mỗi ngày đều ở bên cạnh con gái cũng không thể xoa dịu nỗi đau do sự phản bội của Bùi Thời Tiêu đã gây ra cho cô.
Khương Nghi Phương đã cân đi cân nhắc lại mới dám làm như vậy.
Lại không phải sau này luôn không cho cô sắc mặt tốt, đợi qua năm sau công ty nhà bác cả cô ổn định, không còn việc đáng lo, lúc đó sẽ giải thích hết với cô.
Cũng chỉ là mấy tháng mà thôi, Lạc Vũ vừa hay ở Bắc Kinh, để Lạc Vũ chăm sóc cô, chị em hai người ra ngoài đi chơi, hơn là mỗi ngày lo lắng về các khoản nợ ở nhà.
Khương Nghi Phương trấn an chồng: “Con gái sẽ không thông, chuyện nhỏ này không làm nó suy sụp được. Năm đó, công ty chúng ta phá sản, nợ người ta hàng chục triệu, ngay cả tiền đóng học phí con bé cũng không có chỗ dựa, ông lại ngã bệnh, đó mới là trời sập rồi. Chẳng phải nó vẫn đi làm học xong đại học, còn chống đỡ gia đình chúng ta sao. Con gái mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều. Ông không cần phải lo lắng.”
Lạc Trí Khâu chỉ hận bản thân bất lực, khởi động xe ô tô: “Nghe lời bà.”
–
Lạc Kỳ gửi cho ba một tin nhắn khác, nhưng ông ấy không trả lời.
Chắc là giận cô nên cố tình không trả lời. Cô tự ý hủy đám cưới khiến bọn họ trở tay không kịp, khó giải thích với nhà bác cả.
Cô chia tay với Bùi Thời Tiêu, công việc kinh doanh của nhà bác cả nhất định bị ảnh hưởng, có khả năng mất đi khách hàng lớn như nhà họ Bùi.
Nhưng cô không thể vì việc kinh doanh của nhà bác cả mà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà giam cả cuộc đời mình vào đó.
Cô lấy gương trang điểm ra, trang điểm lại cẩn thận.
Đôi mắt sưng húp vì khóc, dựa vào trang điểm thì không thể khắc phục được.
Cô lục lọi túi, nhưng kính râm không có ở trong.
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, đã gần bảy giờ, cô đoán đồng nghiệp đi khá nhiều rồi, Lạc Kỳ mới đeo túi đi vào thang máy.
Trong thang máy, tiếng giày cao gót giòn giã từ xa đến gần.
Tưởng Thịnh Hòa vừa đưa tay ra nhấn nút thang máy, sau đó theo bản năng quay mặt lại nhìn, bốn mắt chạm nhau.
Lạc Kỳ: “…”
Ngày xui xẻo nhất trong đời.
Mắt vừa đỏ vừa sưng, trước giờ chưa bao giờ xấu hổ như vậy, lại còn gặp sếp.
“Giám đốc Tưởng.” Cô thật sự cười không nổi, sắc mặt cứng ngắc.
Mười phút trước, Tưởng Thịnh Hòa vừa trò chuyện xong với cô, anh lại uống một tách cà phê mới rời đi, đi sớm nửa phút cũng không gặp được cô.
Nhưng mắt thường không mù đều có thể nhìn ra cô vừa khóc, khóc rất thương tâm.
Cửa thang máy mở ra, anh không đi vào.
Không thấy cô khóc thì không sao, nhìn thấy rồi thì cuối cùng cũng không thể làm gì được.
Anh nhìn cô, đè nén sóng dậy trong lòng: “Công ty nào làm khó cô?”
“Không có.”
Lạc Kỳ không muốn ông chủ hiểu nhầm tố chất tâm lí của mình kém, khả năng chịu đựng không được, bị đối tác làm khó dễ hai câu đã tủi thân rơi nước mắt.
“Không phải vì chuyện công việc. Tôi cãi nhau với bạn trai, phụ nữ một khi cãi nhau đều như vậy. Cảm ơn Tưởng giám đốc đã quan tâm.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Về sớm đi.”
Làm sếp, hỏi nhiều không thích hợp, anh bước vào thang máy.
Anh đang đi là thang máy đặc biệt, Lạc Kỳ ở bên cạnh đợi thang máy phổ thông, không làm điều thừa cho cô đi vào.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, nhưng dừng lại ở đó không nhúc nhích.
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn các phím số, phát hiện ra mình quên nhấn tầng, anh đưa tay ra nhấn tầng một.
Sau khi ra khỏi thang máy, tài xế đã tấp xe vào một bên chờ.
Thang máy phổ thông bên cạnh, mới đến tầng 22, anh thu hồi tầm mắt, ngồi lên xe.
Sau khi xe chạy ra khỏi tầng hầm, Tưởng Thịnh Hòa gọi cho Tưởng Tư Tầm.
Bên Tưởng Tư Tầm đang là sáng sớm, anh ta vừa mở mắt ra.
Tưởng Thịnh Hòa đi thẳng vào vấn đề: “Giúp em điều tra một người.”
“Được, ai?”
“Bùi Thời Tiêu.”
Tưởng Tư Tầm cảm thấy kỳ lạ: “Không phải em luôn nước sông không phạm nước giếng với cậu ta sao? Ngay cả tên cậu ta cũng không muốn nhắc đến. Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện của cậu ta vậy?”
“Không thấy hứng thú mới nhờ anh tra giúp.” Tưởng Thịnh Hòa giải thích: “Vừa rồi gặp đụng phải Lạc Kỳ, khóc đến mắt sưng cả lên.”
Tưởng Tư Tầm không khỏi ngạc nhiên. Lúc trước, mẹ đã từng nói Lạc Kỳ rất mạnh mẽ, ban đầu, khi nhà cô gặp phải nhiều chuyện như vậy, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào, kiên cường gánh vác hết.
Có thể khiến cô khóc đến sưng mắt, không phải là chuyện nhỏ.
Anh ta phân tích một cách khách quan: “Lạc Kỳ khóc trong công ty, nói không chừng là vì chuyện của công ty, trước tiên bắt tay vào điều tra từ công ty đã.”
“Chính Lạc Kỳ nói là đã cãi nhau, làm cô ấy khóc thành như vậy, không gả cũng được.”
“… Em nghiêm túc chứ?”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh xem em giống như đang nói đùa không?”
Anh cũng không phải người tốt.
Đạo đức đều có, nhưng không đến nỗi giống như một vị thánh.
Cô đã khóc thành như vậy, ngay cả hỏi thêm một câu, anh cũng không cách nào hỏi được.
Tưởng Tư Tầm đột nhiên cười, nói: “Dù em làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em bằng cả tấm lòng.”
Tưởng Thịnh Hòa không phải không có lý do: “Nhìn những gì Bùi Thời Tiêu đã làm gần đây để chọc tức Lạc Kỳ, chuyện nhỏ không cần nhúng tay, nếu là tính nguyên tắc, đừng cho cậu ta thêm một cơ hội nào khác.”