Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 20:
Tưởng Nguyệt Như ủng hộ cháu trai vô điều kiện, chẳng qua chỉ là chuyện mình về hưu trước mấy tháng: “Cháu đợi đến sau ngày Quốc Khánh, cô sẽ từ chức khỏi hội đồng quản trị.”
“Vậy cô sắp xếp cho thư ký Cứ thế nào ạ?” Anh quan tâm hỏi.
“Cho cô ấy thăng chức tăng lương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi làm lãnh đạo thì có thể sắp xếp toàn bộ thời gian, vừa không cần phải đi công tác với sếp mỗi ngày lại có thể chăm sóc cho người nhà, thư ký Cứ sẽ không từ chối cơ hội như vậy.
Trước khi cúp điện thoại, bà ấy nói: “Thịnh Hòa, cô lại phải càm ràm câu cháu không thích nghe, sai lầm của Bùi Thời Tiêu nghiêm trọng như nào, liệu họ còn quay lại với nhau hay không chưa ai nói được cả. Cháu chuẩn bị chu đáo một chút.”
Tưởng Thịnh Hòa nói để bà ấy yên tâm: “Quay lại là chuyện không thể, cậu ta không có cơ hội đó đâu.”
Quay lại biệt thự của mình, Tưởng Thịnh Hòa lấy ra một điếu thuốc rồi ra sân hút.
Khói thuốc hôm nay được anh chầm chậm nhả ra từng làn khói nhỏ.
Anh nhắn cho Lục Bách Thanh: [Cô ấy chia tay rồi.]
Chỉ một chữ cô ấy, không cần chỉ đích danh, Lục Bách Thanh cũng biết là ai, anh ấy gọi điện lại cho Tưởng Thịnh Hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đã lén lút làm gì rồi?” Anh ấy nở nụ cười hỏi.
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười: “Em nói em không làm gì hết, anh có tin không?”
Lục Bách Thanh nói: “Vấn đề không phải là tin hay không tin. Em kiên nhẫn sáu năm, tận mắt nhìn em ấy sắp kết hôn cho nên dù em đã làm gì thì anh cũng không thấy lạ.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Là do Lạc Kỳ tự chia tay, em mà muốn chia rẽ bọn họ thì đã không chờ tới ngày hôm nay rồi.”
“Cũng đúng.” Lục Bách Thanh chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của Tưởng Thịnh Hòa.
Vừa thương cho Lạc Kỳ lại vừa mừng cho bạn thân.
Anh ấy tức giận nhắc lại câu nói kia vào sáu tháng trước: “Không phải em không cam tâm tình nguyện nhìn thấy con cháu đầy đàn của em ấy sao?”
Tưởng Thịnh Hòa: “… Trước khác, giờ khác.”
Dĩ nhiên phải nhìn con của anh và cô rồi.
Anh tán gẫu mấy câu rồi cúp điện thoại.
Tưởng Thịnh Hòa mở Wechat lên, kéo khung trò chuyện của Lạc Kỳ lên đầu rồi đặt điện thoại xuống bàn. Anh thả lỏng, sắp xếp lại một vài chuyện, đợi khi cô anh về hưu mới có thể điều Lạc Kỳ qua, quá trình này cần một thời gian nhất định, chí ít cũng phải một tháng.
Trong một tháng này, không có lý do thích hợp gì để Lạc Kỳ ở bên cạnh anh.
Khói thuốc đã cháy hết, anh gạt tàn thuốc lên gạt tàn.
Đột nhiên anh nhớ tới một người phù hợp, đối tác của hạng mục Tô Thành, Hạ Vạn Trình.
–
Sáng hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa nhận được điện thoại của mẹ.
Lương Chân nghe nói con trai nhỏ sẽ về nhà ăn cơm, hòn đá đè nặng trong lòng mấy ngày cũng rơi xuống. Trung Thu hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa cố ý không không về nhà làm cho ba anh suýt tức chết, giận đến mức không ăn cả bánh Trung Thu.
Bà ấy vẫn còn lo lắng sau này con trai nhỏ sẽ không về nhà nữa: “Con muốn ăn gì? Mẹ bảo dì chuẩn bị trước.”
“Đồ hay ăn ở nhà là được ạ.” Tưởng Thịnh Hòa đang bận, không có tâm trạng suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt như ăn cái gì.
Trong điện thoại yên lặng vài giây.
“Thịnh Hòa, nếu rảnh thì gọi cho ba con đi.”
Giọng Tưởng Thịnh Hòa bỗng trở nên lạnh nhạt: “Gần đây con đều bận cả.”
Lương Chân đau đầu vì quan hệ của hai ba con bọn họ, một người so đo, một người cố chấp: “Vậy con làm việc tiếp đi, mẹ cúp đây.”
Buổi tối, sau khi tan làm, Tưởng Thịnh Hòa dặn dò thư ký Cứ rồi rời khỏi công ty, về nhà ăn cơm cùng mẹ.
Chiều hôm nay, Lương Chân không có tiết, bà ấy không biết nấu cơm nên ở phòng bếp hỗ trợ dọn dẹp, cũng xem như là tấm lòng.
Trời vừa tối, Tưởng Thịnh Hòa đã về đến nhà.
Trên bàn đều là những món anh thích, đây là bữa cơm đầu tiên anh ăn ở nhà trong năm nay. Phòng ăn lớn như vậy nhưng chỉ có hai người là anh và mẹ, lộ rõ vẻ quạnh quẽ.
Lương Chân cầm một đôi đũa gắp thức ăn cho con trai.
“Dạo gần đây cô con thế nào?”
“Cũng tạm ạ.”
“Dạo này chuyện ở trường hơi nhiều, qua mấy ngày nữa mẹ sẽ đi thăm cô con.”
Đột nhiên con trai về ăn cơm, trong lòng bà ấy không biết làm sao.
Lương Chân yên lặng ăn được mấy phút rồi hỏi thẳng: “Có phải có chuyện muốn nói với mẹ không?” Bà ấy không thích vòng vo, bản thân cảm giác không được tự nhiên.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu: “Không có chuyện gì ạ, chỉ về ăn với mẹ bữa cơm thôi.”
“Vậy con ăn nhiều vào.” Lương Chân lại gắp thức ăn cho con trai. Bầu không khí hiếm khi mới vui vẻ, bà ấy không nói một chữ về những chuyện không vui hôm Tết Trung Thu.
“Mẹ.” Tưởng Thịnh Hòa nhớ tới một chuyện: “Cô đã nói với ba mẹ con sẽ đi xem mắt sau tháng Mười Hai chưa ạ?”
Lương Chân gật đầu: “Nói rồi. Cô con gọi điện thật đúng lúc, vừa nói con đồng ý đi xem mắt lửa giận của ba con mới miễn cưỡng hạ xuống.”
“Con thu hồi lại câu nói kia.”
“…”
Lương Chân dừng tay gắp thức ăn lại, đặt vào trong đĩa trước mặt của con trai.
“Lại không vừa ý sao?” Giọng bà ấy khá dịu dàng.
“Con đã có người mình thích, sáu năm rồi.”
“Vậy sao con không nói?” Lương Chân rất vui mừng, bất kể như thế nào, ít nhất tâm sinh lý của con trai cũng bình thường: “Yêu nhau lúc ở nước ngoài à?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Chưa yêu ạ. Cô ấy có bạn trai.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lương Chân cứng đờ, tới bây giờ bà ấy cũng không dám nghĩ đứa con trai muốn gió có gió, muốn mưa có mưa này của bà ấy lại gặp trắc trở trong tình yêu.
Thích thầm sáu năm, trong lòng anh cũng rất đau khổ.
Tưởng Thịnh Hòa cũng không nói nhiều về tình huống liên quan tới Lạc Kỳ, nói nhiều chỉ phản tác dụng, mẹ sẽ không hiểu cho anh, mà hoàn cảnh gia đình của Lạc Kỳ chắc chắn không qua được cửa của ba.
Về phần ba có đồng ý cho anh và Lạc Kỳ ở bên nhau hay không, anh không quan trọng, không ai có thể quản được anh muốn làm việc gì.
–
Thứ Bảy hôm đó, Lạc Kỳ ký hợp đồng thuê phòng. Buổi chiều, cô trả phòng ở khách sạn rồi chuyển đến nhà trọ.
Lạc Vũ giúp cô dọn dẹp nhà, lau chùi sạch sẽ căn nhà từ trong ra ngoài. Căn nhà cũ có một phòng ngủ và một phòng khách, không phải thuê chung với người khác. Căn nhà được bảo dưỡng khá tốt, tiền thuê nhà cũng hợp lý, chỉ là thời gian đi lại hơi lâu một chút.
Dọn dẹp vệ sinh xong, Lạc Vũ bắt đầu bóc thùng kiện hàng, cô ấy đã mua một ít dụng cụ nhà bếp trên mạng để cuối tuần cho chị họ vào bếp nấu.
Thấy bảy tám bọc hàng lớn nhỏ, Lạc Kỳ buông giẻ lau xuống: “Em lại mua gì thế?”
“Một bộ nồi, có cả đủ các loại dụng cụ nhà bếp nữa.” Cái Lạc Vũ vừa bóc là chả rán trứng: “Dễ thương không ạ?”
Phản ứng đầu tiên của Lạc Kỳ không phải là đáng yêu hay không mà là: “Lãng phí tiền, chẳng khác gì chiên trong chảo cả.”
“Trứng chiên tình yêu sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.” Lạc Vũ đặt chảo chiên trứng sang một bên, bóc một bọc khác.
“Chị, các chị được nghỉ bao nhiêu ngày vào Quốc Khánh? Tăng ca ạ?”
“Chắc chủ tịch Tưởng sẽ cho chị nghỉ bảy ngày.”
Tưởng Nguyệt Như biết cô thất tình, nhất định sẽ đặc biệt châm trước cho tâm trạng của cô.
“Em được nghỉ tám ngày, chúng ta tìm nơi nào chơi đi?”
“Được.” Bây giờ Lạc Kỳ không có tâm trạng thảo luận đi đâu chơi: “Đến lúc đó rồi nói sau.” Cô ngồi xếp bằng trên sàn nhà gỡ giúp bọc hàng, cả người rất trầm mặc.
Bây giờ cảm giác đau âm ỉ khi chia tay mới tới. Mấy ngày trước cô chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng chứ không đau như vậy, hiện tại lại tựa như thuốc mê đã hết sau ca phẫu thuật, tim đau như bị dao cứa vào.
Sáu năm dài như thế, cũng là sáu năm anh ta ở bên cạnh cô lúc cô bất lực nhất. Cho đến bây giờ, anh ta chưa từng cãi nhau với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô. Bọn họ chịu đựng áp lực từ phía gia đình chĩa vào, cuối cùng đợi đến khi nhà anh ta đồng ý thì tình cảm nói thay đổi là thay đổi.
Cô không biết làm sao để quên được trong một khoảng thời gian.
Lạc Vũ không líu lo nói chuyện nữa, cô ấy gỡ hết các hộp giấy rồi chồng lại với nhau. Sáng sớm hôm nay, cô ấy nhìn thấy vòng bạn bè của Thôi Bồng, sau ngày hôm đó cô ấy đã chặn vòng bạn bè của Thôi Bồng nhưng không xóa bạn thân đi.
Trong lòng có một thứ gì đó khiến cô ấy không chặn Thôi Bồng mà chỉ xóa vòng bạn bè, cô ấy không muốn suy nghĩ nhỏ nhen.
Buổi sáng hôm đó cô không nhịn được việc bị coi thường nên đã kéo vòng bạn bè của Thôi Bồng vào danh sách đen, quả nhiên, tối hôm qua Thu Bồng đã cập nhật trạng thái mới, cô ta đăng một vài bức ảnh đang tăng ca ở công ty.
Cảnh trong bức ảnh là phòng họp ở Hoàn Hằng Capital, tuy không chụp được người tham gia họp nhưng nhìn những chiếc cốc và máy tính trên bàn họp có ít nhất sáu, bảy người.
Bùi Thời Tiêu và Thôi Bồng chia tay rồi ư, cô ấy không chắc lắm nhưng có lẽ là vậy rồi, trong thời gian ngắn anh ta không định để cho Thôi Bồng tạm nghỉ việc, nếu không sẽ không để Thôi Bồng tham gia cuộc họp thảo luận hạng mục.
Hôm đó, sau khi bắt quả tang Bùi Thời Tiêu, chị họ không hỏi nửa câu về chuyện liên quan tới người phụ nữ kia. Cô bị tổn thương quá sâu nên thậm chí còn không muốn hỏi.
“Chị ơi, trước kỳ nghỉ em sẽ ở đây với chị, em phụ trách nấu cơm.”
Lạc Kỳ mở bọc hàng cuối cùng ra, là một chiếc máy ép nước trái cây.
“Không cần đâu.” Cô mang máy ép nước trái cây vào phòng bếp, đưa lưng về phía Lạc Vũ nói: “Dù em ở cạnh chị thì chị hẳn vẫn sẽ khó chịu. Đau khổ khi thất tình là điều rất bình thường, qua hai tháng nữa sẽ tốt thôi. Nhưng có một việc chị cần em giúp?”
“Việc gì ạ? Chị nói đi.” Lạc Vũ đi theo đến phòng bếp.
“Lễ Quốc Khánh em về nhà thì đi thăm ba mẹ chị. Mặc dù họ giận chị, không muốn nói chuyện với chị nhưng nhất định cũng lo lắng cho chị, không nhịn được mà hỏi về chị. Em nói với họ chị không rảnh rỗi để đau khổ, người theo đuổi chị xếp thành hàng, chị hẹn hò còn không hết.”
Lạc Vũ cười, thấy chị họ còn có thể nói đùa như vậy, trong lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Ăn cơm xong, Lạc Vũ rời đi.
Lạc Kỳ khóa trái cửa, trong phòng chợt yên tĩnh trở lại.
Cô còn chưa thích ứng được với căn nhà xa lạ, đồ đạc xa lạ. Trong nhà không có nước uống trực tiếp nên cô tìm ấm siêu tốc để đun nước.
Lạc Vũ ngồi trên tàu điện ngầm nhắn tin cho cô: [Chị ơi, chị vẫn đồng ý yêu đương đúng không? Đợi sau vài tháng nữa em giới thiệu cho chị làm quen với một anh đẹp trai. Là người phụ trách hạng mục bên A của ba em, Trong nhóm của bọn em, em biết có hai cô gái thích anh ấy, điều kiện của anh ấy quá tốt nên không có ai dám theo đuổi.]
Lạc Kỳ mở bản ghi nhớ ra, gửi thẳng cho Lạc Vũ ảnh chụp số dư mà gia đình cô nợ: [Hơn mười triệu tệ. Bây giờ chị chỉ muốn làm việc kiếm tiền, nhanh chóng trả lại số tiền đang nợ nhà bác cả. Đàn ông thì nói sau đi.]
Đổi chỗ ở lạ, Lạc Kỳ mất ngủ hai đêm liền.
Sáng sớm thứ hai, Tưởng Nguyệt Như vừa tới phòng làm việc đã gọi điện bảo cô qua.
“Chủ tịch Tưởng, hôm nay cô đến sớm vậy ạ?”
“Buổi chiều cô tới bệnh viện kiểm tra lại, sáng nay việc gì nên giải quyết thì giải quyết hết đi.” Tưởng Như Nguyệt liếc nhìn Lạc Kỳ, sắc mặt của Lạc Kỳ đúng như cô đã dự đoán.
“Kỳ nghỉ ngày Quốc Khánh của cháu phải hủy đi rồi.” Bà ấy nói.
Hiện giờ Lạc Kỳ không quan tâm đến kỳ nghỉ: “Có chuyện gì cô cứ giao phó ạ.”
Tưởng Nguyệt Như giải thích đơn giản, Tưởng Thịnh Hòa đã hẹn Hạ Vạn Trình nói chuyện về hạng mục Tô Thành, nhân tiện bàn về thủ tục liên quan tới thị trường khai thác Y Tế Viễn Duy, Hạ Vạn Trình chỉ có kỳ nghỉ ngắn hạn nên hai người hẹn gặp nhau ở Hải thành để nói chuyện.
“Hạng mục cháu đã phụ trách thì không thể không đi. Giám đốc Tưởng bảo cô cân đối kỳ nghỉ của cháu. Cả đi lẫn về Hải thành mất ba, bốn ngày, kỳ nghỉ dài ngày cũng không còn mấy ngày nữa. Như vậy đi, cháu xin nghỉ Tết đi, cô sẽ phê duyệt cho cháu trước.”
“Tạm thời không cần đâu ạ.” Lạc Kỳ đang buồn phiền không biết phải trải qua kỳ nghỉ dài hạn như thế nào. Rảnh rỗi sẽ dễ suy nghĩ bậy bạ, không bằng tăng ca là có thể chuyển dời sự chú ý, còn có tiền làm thêm giờ.
Tưởng Nguyệt Như bảo bô đi tìm Tưởng Thịnh Hòa xem xem công việc sắp xếp như thế nào.
Lạc Kỳ không dám chậm trễ, đi thẳng từ phòng Tưởng Như Nguyệt lên trên tầng.
Thư ký Cứ đang đợi cô ở khu làm việc của thư ký, cô ấy hất cằm với cô cười tỏ ý cô trực tiếp đi tìm giám đốc Tưởng.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô cảm thấy nụ cười của thư ký Cứ rạng rỡ lạ thường, có thể là sắp tới kỳ nghỉ lễ rồi nên tâm trạng tốt.
“Vào đi.”
Lạc Kỳ nhận được sự đồng ý bèn đẩy cửa đi vào. Cánh cửa vốn dĩ đang đóng, cô cũng đóng lại. Mỗi lần cô tới phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa là giống như độ kiếp, toàn bộ quá trình cẩn thận từng chút một.
Tưởng Thịnh Hòa đang xem văn kiện, không thèm nhìn đến cô: “Chủ tịch Tưởng nói với cô rồi chứ?”
“Vâng. Nói hết rồi ạ.”
“Ngồi đi.” Anh cầm một xấp tài liệu trong tay đưa cho cô: “Tìm hiểu chút đi.”
Lạc Kỳ lật xem, là tài liệu liên quan đến Y Tế Viễn Duy.
Anh không cho cô cầm về xem nên cô chỉ đành ngồi xuống bàn làm việc phía đối diện.
Trong ánh mắt của Tưởng Thịnh Hòa, cô đang ngồi xuống bàn làm việc đối diện.
Cô ở bên cạnh anh thì trong lòng anh mới thấy chân thực.
Lạc Kỳ đọc xong tất cả tài liệu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười rưỡi rồi, thời gian trôi nhanh như vậy sao. ở trước mặt sếp cô không dám phân tâm, không dám thất thần, quên luôn cả chuyện bị thất tình.
Điện thoại di động rung lên, Lạc Kỳ khẽ liếc qua, là Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho cô.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi mở ra, sếp chia sẻ một tấm danh thiếp cho cô.
Lạc Kỳ không biết người trên danh thiếp là ai, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đây là phương thức liên lạc của tài xế, cô lưu vào đi. Lát nữa để tài xế đưa cô về nhà thu dọn hành lý, đi thẳng tới sân bay.”
Lạc Kỳ: “Hôm nay đi Hải thành luôn ạ?”
“Ừm. Bay lúc ba rưỡi.”
Lạc Kỳ đương nhiên sẽ không phản đối sắp xếp của sếp, cô cũng đã quen với việc đi công tác: “Vậy tôi về phòng làm việc lấy máy tính trước.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, anh không kìm được ngước mắt nhìn cô phút chốc xoay người đi tới cửa.
Trên đường về nhà, Lạc Kỳ nhắn với em họ cô phải đi công tác ở Hải thành, không ở nhà vào kỳ nghỉ.
Lạc Vũ: [Vừa hay giải sầu chút.]
Một năm bốn mùa ở Hải thành đều là mùa hè, Lạc Kỳ mang theo vài chiếc váy thích hợp cho những dịp làm ăn thương lượng và một chiếc váy hai dây, nói không chừng buổi tối cô sẽ có thời gian dạo biển.
Nhà cô thuê ở tầng ba, không có thang máy.
Lạc Kỳ xách chiếc vali cũng không nặng lắm rồi khóa cửa, xách vali xuống tầng.
Sau khi tài xế đón cô thì không về công ty nữa mà đi thẳng tới sân bay.
Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho thư ký Cứ: [Cô giáo, em xuất phát rồi ạ. Cô đã đi chưa?]
Thư ký Cứ gửi tin nhắn thoại: [Cô không đi Hải thành, cô tưởng giám đốc Tưởng đã nói với em rồi chứ. Chuyến công tác trong kỳ nghỉ của giám đốc Tưởng đều mang những người trẻ tuổi chưa kết hôn đi cùng, anh ấy đã cố hết sức cho bọn cô có một kỳ nghỉ gia đình con cái đầy đủ, chỉ có nghỉ lễ bọn cô mới có thể ra ngoài chơi cùng con. Lần này Tiểu Khương cũng đi Hải thành cùng giám đốc Tưởng, nó cũng là học trò cô dạy, nhỏ tuổi hơn em, em cứ gọi Tiểu Khương là được. Không cần khách sáo gì cả, cứ sắp xếp cho nó làm, cô đã thông báo cho nó rồi.]
Lạc Kỳ gửi đi một biểu tượng cảm xúc: [Em mang váy hai dây định đi dạo bãi cát cùng cô.]
Thư ký Cứ: [Đợi khi hết bận, hai chúng ta đi du lịch, đến lúc đó cô sẽ đặc biệt đi dạo trên cát với em.]
Lạc Kỳ nghĩ đến việc cô giáo không đi, cô phải một mình ứng phó với sếp thì không khỏi áp lực.
Cô tới sân bay rồi nhưng Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa tới.
Cô đợi mười mấy phút thì người mới đến. Tiểu Khương đi đằng sau lưng của Tưởng Thịnh Hòa, cao gầy lịch lãm, thoạt nhìn rất chững chạc. Tưởng Thịnh Hòa chỉ xách một chiếc túi đựng máy tính, hai vali hành lý do vệ sĩ đẩy.
Chào hỏi xong, Lạc Kỳ sóng vai với Tưởng Thịnh Hòa đi về phía trước, anh dặn dò chuyện công việc: “Sáng mai khi bàn bạc với chủ tịch Hạ về hạng mục gặp phải một số vấn đề, sẽ thảo luận một vài phương án giải quyết, đến lúc đó cô hãy tham gia.”
“Vâng.”
Tưởng Thịnh Hòa đang nói thì có điện thoại gọi tới.
Tay phải anh xách máy tính, tay trái khoác áo, Lạc Kỳ muốn giúp anh xách máy tính cho tiện để anh nghe điện thoại.
Tưởng Thịnh Hòa không để cho cô xách máy tính mà đưa áo khoác của mình cho cô cầm.
Anh chưa từng để người khác cầm áo giúp anh, kể cả thư ký Cứ.