Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 17


Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 17:

Lạc Vũ không ngờ Ngây Thơ lại xuống xe đánh người, chọc vào màn hình hai lần mới tắt video, nhét điện thoại vào túi, mở cửa rồi lao đến. Cửa còn chưa đóng. 
 
Thừa dịp Thôi Bồng đang hoảng sợ, Lạc Vũ một tay túm tóc cô ta kéo về phía mình, tát vào mặt Thôi Bồng một cái, chưa hả giận, trở tay tát một bạt tai nữa: “Nửa năm nay cô con mẹ nó làm tôi ghê tởm! Không ngờ cô hèn hạ như vậy! Thật xứng đôi với Bùi Thời Tiêu!” 
 
Thôi Bồng bị đánh bất tỉnh, tóc bị kéo đứt một đống, cổ cũng bị Lạc Vũ cào xước trong lúc xô đẩy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý trí của Lạc Vũ vẫn còn, không quan tâm đến trừng trị việc Thôi Bồng, chạy đến ngăn Lạc Tân lại. Cô ấy lo lắng Lạc Tân ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ như đánh Bùi Thời Tiêu tàn phế, nhà họ Bùi sẽ không chịu để yên, khi đó sẽ còn liên lụy đến chị họ.
 
“Lạc Tân!” 
 
Cô ấy ôm anh ấy từ phía sau: “Đừng đánh anh ta nữa, như vậy là được rồi, loại người này không đáng nhúng tay vào!” 
 
Hai mắt Lạc Tân đỏ bừng, còn muốn đánh thêm nhưng bị em gái ôm chặt. 
 
Sợ vô tình làm tổn thương em gái mình, anh ấy dần dần bình tĩnh lại. 
 
Bùi Thời Tiêu lau vết máu trên khóe miệng, nhưng anh ta không hề đánh trả, sau khi bình tĩnh lại một lúc, quay đầu nhìn Thôi Bồng bên cạnh xe. 
 
Thôi Bồng đang nhìn thẳng vào anh ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, uất ức không nói nên lời. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người đều im lặng. 
 
Điện thoại trong túi rung lên, Lạc Vũ buông Lạc Tân ra, lấy ra xem, là điện thoại của chị họ. 
 
Cô hít một hơi thật sâu, nối điện thoại: “Chị.”
 
Lạc Kỳ nghe thấy giọng nói trước đó, bên trong xen lẫn với giọng của Lạc Tân, cảm thấy không đúng, trong lòng tự dưng hốt hoảng: “Em và Lạc Tân đi tìm Bùi Thời Tiêu sao? Anh ta sao rồi? Vũ Bảo, nói thật đi.” 
 
“Chị, không định giấu chị. Lạc Tân và em đến để chặn Bùi Thời Tiêu, Lạc Tân đã đánh anh ta.” Lạc Vũ mũi chua xót: “Chị, xin lỗi. Em đã phá hỏng hạnh phúc của chị rồi.” 
 
Chặn người, đánh người.

 
Từ ngữ như vậy quá nhạy cảm.
 
Nghĩ đến những câu hỏi kỳ lạ của Lạc Vũ trong khoảng thời gian này, cho dù ngu ngốc như thế nào, Lạc Kỳ cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Người bạn trai cùng lớp đại học đã ngoại tình của Lạc Vũ, thật ra chính là Bùi Thời Tiêu đã ngoại tình. 
 
Tay đang cầm điện thoại run run. 
 
Trái tim như đang bị người ta giằng xé dữ dội. 
 
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Vũ Bảo, không sao, không liên quan gì đến em, chính anh ta đã phá hỏng mối quan hệ tình cảm này. Lạc Tân đánh rất tốt, Anh ấy sớm đã biết rồi sao? Xin hạng mục đến Bắc Kinh thường xuyên, chính là để theo chị đúng không?”
 
Lạc Vũ nghẹn ngào, không nói nên lời. 
 
“Vũ Bảo, đưa điện thoại cho Bùi Thời Tiêu, để anh ta nghe điện thoại.”
 
Lạc Vũ tiến lên vài bước, tức giận trừng Bùi Thời Tiêu, nghiến răng nghiến lợi:
 
 “Chị tôi tìm anh!” 
 
Bùi Thời Tiêu suýt nữa không cầm chắc điện thoại, giống như nặng ngàn cân. 
 
Trong điện thoại im lặng một hai phút. 
 
Anh ta không đợi bị chất vấn, không đợi bị buộc tội, thậm chí không một lời. 
 
“Là do anh quá tự tin vào bản thân. Anh cho rằng em mấy tháng này xa lánh anh, lúc nóng lúc lạnh với anh, vì trong nhà em từ đầu đến cuối luôn bất mãn với anh nên anh bắt đầu lung lay.”
 
Hóa ra là không phải vậy. 
 
“Mười năm… Bùi Thời Tiêu, sao chúng ta sao lại đi đến bước này?” 
 
Bùi Thời Tiêu cảm thấy như dao cứa vào tim: “Kỳ, đừng khóc, anh lập tức đi tìm em, chuộc lỗi với em.”
 

“Không cần. Đánh thì Lạc Tân đã thay tôi đánh rồi, chúng ta dừng lại ở đây.” Lạc Kỳ cúp điện thoại.
 
Sau khi cúp điện thoại, nước mắt không hề báo trước đột nhiên tuôn rơi. 
 
Cô biết không đáng khóc, nhưng nước mắt không thể khống chế được mà cứ chảy xuống, sau khi hít một hơi, lục phủ ngũ tạng dường như đều đau. 
 
Sau khi sử dụng nửa gói khăn giấy, cuối cùng cũng lau khô. 
 
Lạc Kỳ tiện tay xóa hộp thoại của Bùi Thời Tiêu, cho dù trong khoảng thời gian này xảy ra mâu thuẫn, cô cũng chỉ xóa tin nhắn trong ngày, những câu đối thoại trong quá khứ một dòng cũng không nỡ xóa. 
 
Căn hộ đang ở hiện tại, còn có món quà đắt tiền nhận được trong lễ đính hôn đều phải trả lại cho anh ta, thông tin liên lạc tạm thời phải giữ lại, cô hủy bỏ cuộc trò chuyện đã ghim lên đầu. 
 
Lạc Kỳ đứng bên cửa sổ trong văn phòng, mặt trời đang lặn, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn hồng tím, nhẹ nhàng và dễ chịu. 
 
Còn đôi mắt cô thì trống rỗng, không biết đang nhìn cái gì.
 
Lạc Vũ lo lắng cho cô, gửi tin nhắn đến: [Chị, chị muốn khóc thì cứ khóc đi. Không mất mặt. Chị còn có em, cho dù bất cứ lúc nào, em đều yêu chị.]
 
Lạc Kỳ chụp hai bức ảnh hoàng hôn, chia sẻ cho Lạc Vũ: [Không sao đâu. Đang ở công ty tăng ca.]
 
Lo lắng em họ áy náy tự trách, cô an ủi em họ: [Dù hôm nay em không chặn anh ta, chị và anh ta cũng không đi xa được. Thực ra bọn chị cũng đã xảy ra vấn đề rồi, nên chỉ chờ anh ta về rồi nói tiếp. Chỉ là trước hai ba ngày, cũng không có gì khác biệt.]
 
[Chị, chị định nói gì với bác trai bác gái hai?]
 
Lạc Kỳ chưa nghĩ ra mở miệng nói với ba mẹ mình như thế nào, bây giờ đầu óc cô rất rối bời. 
 
Ngẩng đầu nhìn lại, trời đã tối dần, hoàng hôn đang dần tắt. 
 
[Vũ Bảo, giúp chị một việc. Lên mạng giúp chị tìm phòng, sạch sẽ là được, giá thuê không quá cao, chênh một chút cũng không sao. Tốt nhất là trong hai ngày này có thể chuyển qua luôn.]
 
Lạc Kỳ ngồi trở lại bàn làm việc, tìm số điện thoại của thư ký Dương của khách sạn tiệc cưới ở Tô Thành gọi qua. 

 
Thư ký Dương nghe nói Lạc Kỳ muốn hủy tiệc cưới, sửng sốt, nhanh chóng đưa điện thoại từ bên tai đưa lên trước mắt, chắc chắn rằng đó là số của Lạc Kỳ. 
 
Nếu là những khách hàng khác, hủy bỏ thì hủy bỏ, làm theo quy trình, nhưng tiệc cưới của Lạc Kỳ có liên quan đến nhà họ Bùi, cô ta không dám bất cẩn. 
 
“Cô Lạc, mạo muội hỏi một chút, là ngày cưới đã thay đổi hay là tổ chức ở một khách sạn khác của chúng tôi? Tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
 
“Hôn lễ hủy bỏ rồi.”
 
“…”
 
Thư ký Dương rất ấn tượng với Lạc Kỳ, cô lạnh lùng xinh đẹp, giọng nói dễ nghe. Cuối tháng năm qua đây để đặt tiệc cưới, chỉ trong vòng bốn tháng, đám cưới làm rất nhiều cô gái trẻ ở Tô Thành phải ghen tị, lại không thực hiện được. 
 
Nhà họ Bùi không đồng ý?
 
Không phải vậy chứ?
 
Nếu không đồng ý thì sẽ không thể tìm giám đốc Triệu để sắp xếp tiệc cưới tại khách sạn. 
 
“Cô Lạc, thế này đi, phòng tiệc cưới tôi sẽ giữ lại thêm hai tuần nữa, sau hai tuần, nếu cô không gọi cho tôi, đến lúc đó sẽ tự động hủy bỏ.” 
 
“Cảm ơn ý tốt của cô, không cần đâu. Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô, sẽ nói rõ là bản thân tôi tự hủy tiệc cưới để cô bên đó thuận tiện hơn trong quá trình này.”
 
Cảm ơn một lần nữa, Lạc Kỳ cắt đứt cuộc gọi. 
 
Sau khi chỉnh sửa nội dung tin nhắn, cuối cùng lại bày tỏ lời xin lỗi và cảm ơn. 
 
Tin nhắn được gửi đi, hoàn toàn đặt một dấu chấm hết cho những năm qua của cô và Bùi Thời Tiêu. 
 
Hôn lễ hủy bỏ, không lâu sau, ba mẹ sẽ biết từ bên nhà Lục Thời Tiêu. 
 
Biết điều đó từ người khác, không bằng cô tự nói ra. 
 
Cảm thấy tội lỗi, Lạc Kỳ gọi cho mẹ. 
 
“Tan làm rồi à?” 
 
Giọng nói vui vẻ của mẹ từ micro truyền đến. 

 
“Mẹ, con nói với mẹ một chuyện.”
 
“Có chuyện gì? Con nói đi.”
 
Hóa ra nói ra lại khó khăn như vậy, một khi nói ra, niềm vui của ba mẹ sẽ mất đi, còn bị họ hàng xem như trò cười, không biết bọn họ có thể chịu nổi không.
 
“Mẹ, con và Bùi Thời Tiêu đã chia tay rồi. Anh ta có người khác. Con đã hủy hôn lễ. Xin lỗi, làm ba mẹ thất vọng rồi.”
 
“Mẹ?”
 
“Mẹ, mẹ nói câu gì đi.”
 
Không phải Khương Nghi Phương không muốn nói: “Bang!” một tiếng, không cầm chắc điện thoại, rơi xuống gạch men sứ, màn hình chia năm xẻ bảy, rơi rồi tắt nguồn. 
 
Lạc Kỳ gọi lại, không thể kết nối. 
 
Ngay sau đó, ba nói với cô: “Điện thoại di động của mẹ con không cẩn thận rơi hỏng rồi.”
 
Lạc Trí Khâu không quan tâm đến con gái, trong nhà đã hoàn toàn bị xáo trộn. 
 
Ông ấy và vợ hiện đang ở nhà anh cả, buổi chiều áo cưới của con gái anh về đến cửa hàng. Sau khi lấy xong, vợ ông lo để ở nhà cũ ẩm thấp, gửi ở biệt thự anh cả. 
 
Cả nhà đang nói cười rôm rả chuẩn bị ăn cơm, thì con gái vừa gọi điện đến, tiếng cười bỗng im bặt. 
 
“Lạc Kỳ có còn đặt tất cả chúng ta vào mắt không? Không nói một lời đã hủy hôn lễ. Đứa nhỏ này quá cứng đầu, bình thường chúng mày cái gì cũng thuận theo nó, bị chúng mày chiều hư rồi! Chuyện lớn như vậy, nó… nó bàn bạc cũng không bàn bạc.” Bác gái cả ấn trán: “Không được, chúng mày mau gọi điện thoại cho nó, hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thời Tiêu không phải đứa trẻ như vậy, trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không?” 
 
“Nó bị ngu sao hay so vậy? Đi đâu mới tìm được đối tượng có điều kiện tốt như Thời Tiêu chứ?”
 
“Sững ra làm gì? Mau gọi điện cho nó đi!”
 
Bác gái cả sắp bị Lạc Kỳ làm tức đến sắp phát bệnh tim.
 
Lạc Trí Khâu nhìn chị dâu cả, mặt lộ vẻ ngượng nghịu.
 
Con gái bây giờ chắc hẳn rất buồn, ông ấy làm sao có thể nói? Lại nói cái gì chứ?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.