Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 16:
Trước giờ cô chưa hút thuốc, bây giờ hít hai hơi là đã bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa.
Lạc Vũ dập tắt điếu thuốc một cách hung dữ, sự buồn phiền trong lòng không có chỗ để phát tiết.
“Bùi Thời Tiêu có thể chủ động cắt đứt quan hệ với Thôi Bồng không? Nếu anh ta chịu cắt đứt, em sẽ bỏ qua chuyện cũ, vì chị, em sẽ tha thứ cho anh ta một lần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Vũ nói xong lại cảm thấy thật buồn cười.
Lạc Tân hỏi lại: “Em cảm thấy có khả năng đó hay không?”
Lạc Vũ thở dài: “Thôi Bồng trà xanh như vậy, lại còn mưu mô, Bùi Thời Tiêu cũng đê tiện, nhất định là sẽ không cắt đứt một cách dễ dàng như vậy được.”
Lạc Tân nhìn em gái: “Trước khi kết hôn còn không chịu cắt đứt, em trông chờ sau khi kết hôn, Bùi Thời Tiêu sẽ hối cải để làm người sao? Tuy biết lời này khó nghe, nhưng mà anh nói cho em biết, Thôi Bồng không phải là người cuối cùng đâu.”
Lạc Vũ há miệng, không thốt nên lời.
Lạc Tân cố nhẫn nhịn, không hút thuốc, anh ấy lấy một miếng bánh Trung Thu ăn: “Không phải là em không biết Thôi Bồng, với tính cách của cô ta, không đạt được mục đích thì cô ta sẽ không bỏ qua đâu, cô ta cũng sẽ không để người khác sống yên ổn, cho dù em không nói cho chị biết thì cô ta nhất định sẽ tìm cách khiến cho chị biết được chuyện này, làm chị khó chịu cả đời.”
Lạc Vũ bóp tắt điếu thuốc, làn khói thuốc điêu tàn dưới tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở dĩ cô ấy có thể phát hiện ra anh rể kì lạ là do công lao của Thôi Bồng.
Từ tháng ba năm nay, Thôi Bồng cứ đăng những bài khoe khoang quà cáp, ảnh chụp những bữa ăn, nội dung bài viết thì khiến cho người khác phải nghĩ nhiều.
Những bức ảnh cô ta đăng lên đều bị làm mờ, che che giấu giấu nhưng lại sợ người ta không biết người đàn ông kia là ai nên thỉnh thoảng sẽ quên làm mờ một vài chi tiết.
Thôi Bồng là nhân viên trong công ty của Bùi Thời Tiêu, tháng ba năm nay, hôm sinh nhật của Bùi Thời Tiêu, anh ta có mời cô ấy và Ngây Thơ sang ăn mừng, có không ít nhân viên của Hoàn Hằng Capital cũng có mặt trong bữa tiệc, trong đó có Thôi Bồng.
Thôi Bồng biết được cô ấy là em gái của vị hôn thê Bùi Thời Tiêu nên tỏ ra vô cùng nhiệt tình, chủ động kết bạn với cô ấy.
Lúc ấy, cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Thôi Bồng là một nhân viên biết ngoại giao, biết cách nịnh nọt.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là âm mưu từ trước, Thôi Bồng đăng bài thì cô ấy có thể đọc được, cố ý để cho cô ấy phát hiện ra, nói cho chị họ biết.
“Ngày kia, em đi theo anh tới Thượng Hải. Bùi Thời Tiêu đã quay về rồi.”
Lạc Tân dừng lại một chút: “Chị nói cho em à?”
“Không phải. Là con trà xanh kia khoe khoang trên mạng.”
Thôi Bồng đăng hình chụp ở sân bay Newark, lúc chụp ảnh còn cố tình làm mờ người bên cạnh, nhưng nhìn dáng người, cô ấy chắc chắn đó là Bùi Thời Tiêu.
Ngày nghỉ cuối cùng của Tết Trung Thu, Lạc Kỳ quay về Bắc Kinh.
Lạc Vũ vốn sẽ về cùng cô nhưng lại đổi vé.
Anh họ tặng nhà, Lạc Vũ giả vờ muốn tới xem ngay: “Chị, chị có biết không, em không bình tĩnh được, không thể chờ thêm một phút giây nào nữa.”
Nhận nhà anh họ tặng là vì anh họ nói nếu cô ấy không nhận thì Lạc Kỳ cũng sẽ không nhận.
Nhà ở rất quý, cô ấy giữ lại ở vài năm, sau này sẽ trả lại cho anh họ.
Sự vui sướng khi nhận nhà xua tan nỗi buồn phiền vì chuyện Bùi Thời Tiêu ngoại tình, cô ấy không thể tưởng tượng được, khi chị họ biết Bùi Thời Tiêu thích người khác sẽ đau đớn đến nhường nào.
Mãi đến khi tàu điện ngầm đi tới Thượng Hải, trong lòng Lạc Vũ vẫn còn đang đấu tranh, có cần phải vạch trần chuyện này không. Một khi nói ra thì sẽ không còn đường để cứu vãn nữa.
Hạnh phúc của chị họ sẽ tan thành mây khói.
[Chị, chị nghĩ giúp em xem phải làm sao bây giờ. Em có một người bạn thời đại học, bạn trai cô ấy gian díu với người phụ nữ khác bị em bắt gặp, em có nên nói cho cô ấy biết không? Em rầu quá đi.”
Lạc Kỳ đáp lại: [Nếu là chị, chị hy vọng là em sẽ nói cho chị biết, những chuyện như ngoại tình là không thể tha thứ được. Giấu diếm chỉ đem lại sự tổn thương lớn hơn mà thôi.]
Chưa nói tới ngoại tình, chỉ cần Bùi Thời Tiêu cố ý lạnh nhạt với cô thì cô sẽ không chấp nhận nhẫn nhịn tiếp nữa.
Cô có thể chịu đựng sự khó chịu và khinh bỉ của ba mẹ anh ta, nhưng cô tuyệt đối không thể tha thứ cho việc anh ta coi thường tình cảm của cô.
Lạc Vũ: [Em sẽ suy nghĩ lại.]
Ngày hôm sau, vì bận đi làm nên Lạc Kỳ quên hỏi Lạc Vũ là cô ấy đã xử lý như thế nào, buồn phiền không thể giải quyết được việc này.
Hai giờ chiều, toàn bộ quản lý công ty họp với nhau.
Mười phút trước cuộc họp, cô và Tưởng Nguyệt Như tới phòng họp. Nghe nói mấy hôm nay, Tưởng Thịnh Hòa đều ở công ty, hôm nay anh có thời gian rảnh để tham gia cuộc họp.
Trong phòng họp, Tưởng Thịnh Hòa tới từ sớm, anh đang nghiêng mặt nói chuyện với người khác.
“Chủ tịch Tưởng.”
Tất cả mọi người đều lên tiếng chào Tưởng Nguyệt Như.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi yên như cũ, không xoay mặt lại.
Suốt cả buổi họp, anh nhìn chằm chằm vào màn hình trình chiếu, thỉnh thoảng ghi chép lại trên máy tính bảng những điều anh cảm thấy hứng thú.
Trong cuộc họp, Lệ Nhụy nhắc tới chuyện hợp tác với Y tế Duệ Phổ: “Ngoài Y tế Duệ Phổ ra thì chúng ta không thể khinh thường thực lực của Y tế Đông Bác được, tương lai, nó có thể là đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”
Nhắc tới Y tế Đông Bác, Lạc Kỳ từ từ ngẩng đầu lên. Cái tên Y tế Đông Bác, cô cảm thấy rất quen, là một công ty công nghệ y tế mà Bùi Thời Tiêu đã đầu tư cách đây ba năm. Tháng sáu năm nay, Bùi Thời Tiêu không thể đi chọn váy cưới cùng cô, phải chạy về Thượng Hải họp, chính là vì tham gia hội nghị của ban giám đốc Y tế Đông Bác.
Y tế Đông Bác được nhắc đến một lần rồi thôi, Lệ Nhụy không nói thêm gì nữa, kế tiếp, trọng điểm của cuộc họp quay về với Y tế Duệ Phổ.
Họp liên tục tới bốn giờ bốn mươi mới xong, Lạc Kỳ sắp xếp lại tài liệu, cô không giống như những người khác, động tác không nhanh không chậm, chờ giám đốc và những vị lãnh đạo khác đi ra trước.
Tưởng Thịnh Hòa vừa đi vừa nói chuyện với Tưởng Nguyệt Như, anh nhìn thẳng ra cửa phòng họp.
Thư ký Cứ đi theo sau giám đốc, cô ấy thật sự nghi ngờ rằng hôm tháng sáu, lúc đi công tác ở Tô Thành, cô ấy đã hiểu lầm là giám đốc có tình cảm với Lạc Kỳ.
Hôm nay, từ đầu đến cuối buổi họp, giám đốc không nhìn Lạc Kỳ một lần nào.
Dường như anh không hề để ý đến cô.
Chỉ có điều giám đốc không hay thể hiện vui buồn ra ngoài mặt, không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh, bao gồm cả cô ấy.
Tới thang máy, trước khi tách nhau ra, Tưởng Thịnh Hòa nói với cô mình: “Sáu giờ, cháu sẽ tới phòng làm việc của cô, tới lúc đó chúng ta lại bàn tiếp.”
Tưởng Nguyệt Như gật đầu: “Đi đi.”
Bàn lại kế hoạch năm sau của công ty, sau đó là bàn chuyện đưa Lạc Kỳ tới Y Tế Viễn Duy.
Hẹn vào lúc sáu giờ, là bởi vì đó là giờ tan làm, Lạc Kỳ đã về rồi. Bây giờ, những lúc cháu trai tới tìm bà ấy đều cố tình tránh mặt Lạc Kỳ, không muốn quấy rầy cô.
Lạc Kỳ vốn có thể tan làm như bình thường, nhưng năm giờ chiều, cô nhận được một cuộc gọi, dự án bên chỗ Tô Thành gặp một vài vấn đề rất khó giải quyết.
Xử lý qua điện thoại mất hơn một tiếng đồng hồ.
Lạc Kỳ tắt máy tính, nhắn tin cho Lạc Vũ: [Mấy giờ em tan làm? Qua nhà chị ăn cơm tối nhé.]
Lạc Vũ định trả lời bằng tin nhắn thoại, vừa mới đè nút ghi âm xuống, chưa kịp nói chuyện thì Lạc Tân đã vỗ vai cô ấy.
“Mau, xe của Bùi Thời Tiêu tới rồi!”
Lạc Vũ hất mạnh vai: “Anh phiền chết đi được! Em đang nhắn tin với chị họ!”
Đoạn ghi âm mà cô ấy định xóa đi lại bị cô ấy vô tình gửi cho chị họ. Lời của Lạc Tân đã bị ghi âm lại, không biết là chị họ đã bấm nghe đoạn ghi âm kia chưa, cô ấy vội thu hồi tin nhắn.
[Chị, không cần đợi em đâu, em còn đang ở Thượng Hải.]
Cô ấy vội vàng trả lời, sau đó bất camera lên, nhắm ống kính về phía chiếc ô tô đang tiến lại gần.
Lần đầu tiên đi bắt gian, Lạc Vũ không khống chế được tay mình, hai tay run run.
Đây là khu chung cư của Thôi Bồng, chờ tới khi nhìn thấy xe của Bùi Thời Tiêu, cô ấy thà rằng mình ngồi chờ không công, ít ra còn có thể tự lừa dối chính mình, trong lòng vẫn còn ôm một chút ảo tưởng rằng anh rể sẽ không làm ra chuyện có lỗi với chị họ.
Nhưng mà tất cả hy vọng đều đã tan biến.
Xe ô tô dừng lại, hai người kia xuống xe.
Thôi Bồng quay đầu lại, ánh mắt cô ta chưa hề dời khỏi người Bùi Thời Tiêu.
Nếu tới gần để xem thì có thể thấy hai mắt cô ta đẫm nước mắt.
Lạc Vũ không dám xem tiếp nữa, cô vội quay video lại.
Cách tay vịn, Lạc Tân có thể cảm nhận được hơi thở ẩn nhẫn của Lạc Vũ, cô ấy đang cố gắng khống chế bản thân.
Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trán Thôi Bồng kề lên ngực Bùi Thời Tiêu, tay Bùi Thời Tiêu còn để ở sau lưng cô ta.
Không thể nhịn được nữa, Lạc Tân chửi thề, đấm vào tay lái một cái, sau đó mở cửa xe, bước thẳng tới chỗ Bùi Thời Tiêu.
Tiếng ‘tích tích’ chói tai dọa Lạc Vũ nhảy dựng, hai người đứng cách đó không xa cũng bị dọa sợ, cùng quay sang nhìn.
“Anh làm gì vậy!” Thôi Bồng thét to.
Nắm đấm của Lạc Tân đã giáng lên mặt Bùi Thời Tiêu.