Nam Thiền

Chương 32: Người Đến


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 32: Người Đến


Thương Tễ không hiểu chữ Ly khổ, đối với đứa bé đang gào khóc thờ ơ không chút động lòng.

Thế nhưng một tiếng cuối cùng của nữ nhân kia, hắn nghe thấy sởn cả tóc gáy.

Hắn muốn đẩy cảnh tượng hỗn tạp ra để xem rõ tình hình, thì đột nhiên ảo cảnh như nước trầm xuống, trong chớp mắt vỡ vụn dưới chân.

Chuông đồng phát ra tiếng đinh đương như bình thường rối loạn, làm cho Thương Tễ thoáng chốc mở to mắt.

Không ngờ mở mắt ra rồi, tiếng vang của chuông đồng còn dồn dập hơn.

Sáu giác quan của Thương Tễ sắc bén, đột nhiên nhìn lại, đã thấy Cố Thâm ngồi trên giường trong phòng, chính là đang cầm chuông đồng trên tay mà rung.

Cố Thâm thấy Thương Tễ tỉnh rồi, mới ngừng lại.

Hắn khá là kiêng kỵ với Thương Tễ, vì vậy trong tay nắm lá bùa, nói với Thương Tễ: “Hai người các ngươi đã theo ta mấy ngày, đến cùng là muốn làm gì.”
Thương Tễ nói: “Thấy ngươi da thịt rắn chắc, thích hợp để nấu.”
“Dọc đường đi màn trời chiếu đất có nhiều cơ hội, các ngươi đều không động thủ, sợ không phải chỉ là vì muốn ăn thịt.”
Cố Thâm ngồi xếp bằng chống đỡ thân người, nghiêm mặt nói: “Ta nghèo rớt mồng tơi, lưu lạc đến nơi này, hai vị đến cùng là muốn cái gì?”
“Ngươi nếu biết ta đi theo đã mấy ngày nay, tại sao lại phải đợi đến tận hôm nay mới dò hỏi.” Thương Tễ ngả vào bàn trà, thấy trà đã nguội liền hắt đi.

“Ta vốn dĩ cũng không chắc chắn, cho đến đêm qua gặp lại hai vị.” Cố Thâm nói: “Nếu là có việc sai phái, hôm nay có thể thẳng thắn cho biết.”
“Không có việc gì muốn nhờ.” Tịnh Lâm bỗng nhiên mở mắt, “Nhưng cũng có việc muốn tương trợ.

Ngươi muốn tìm về nhà, lúc tìm kiếm từ trong quần sơn đi đến nơi này, lẽ nào không phát hiện ra sớm đã bị người bài bố sao.”
“Bài bố?” Cố Thâm lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Lẽ nào muốn dụ ta vào thành, chính là vì để cho yêu quái ăn thịt sao?”
“Tìm nhà mới là mấu chốt.” Tịnh Lâm nói: “Nếu như cái chết của Đông Lâm có thể quy về một chữ Tử, chuông đồng kia tìm đến ngươi là vì một chữ Ly.

Giấc mộng đêm qua đã nhắc nhở ta, nó đến đây, không phải là không có nguyên do.”
“Nhà ta ở phương nào chính mình còn không biết, người khác sao có thể giúp đỡ.


Lẽ nào…” Tiếng nói của Cố Thâm hơi ngưng lại.

“Ngươi không biết.” Tịnh Lâm rốt cuộc có thể xoa bóp sau gáy, nhắm mắt nói: “Nơi đây tất có người biết.”
Chu chưởng quỹ bị trói chặt.

Hắn khóc không ra nước mắt, đành phải cầu xin nói: “Ba vị hạ thủ lưu tình! Ta chỉ là cái miệng tham ăn, không muốn giết người.”
“Đao đã kề trên cổ gia gia ngươi.” Cố Thâm ôm vai, “Còn ở chỗ này con mẹ nó phóng thí.”
“Không, không có a.” Chu chưởng quỹ chớp hai mắt nhỏ, nước mắt tuôn ra, hắn vặn mình ríu rít không ngừng: “Chúng ta chỉ là tiểu yêu sơn dã, mấy trăm năm mới có thể thấy người sống, điều này sao có thể trách chúng ta đây!”
“Nhìn ngươi da mỏng thịt mềm, cho vào chảo dầu lăn một lần, chiên đến ngoài giòn trong mềm, chắc chắn hương vị không tồi.” Thương Tễ đạp chân lên lưng gã, đè con heo tinh này xuống.

“Không được! Không được.” Chu chưởng quỹ gào khóc: “Yêu quái trong núi này ngon hơn ta còn nhiều lắm! Ngài giơ cao đánh khẽ, chiên kẻ khác đi mà.”
“Yêu quái ở đây đều ở tại trong thành sao?” Tịnh Lâm đẩy cành cây đang mọc chồi non ra, quay người đi ra.

“Đều, đều ở tại nơi này.” Chu chưởng quỹ nức nở, oan ức đến cực điểm, “Đêm qua nhiều móng vuốt duỗi tới như vậy, ngài không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được! Muốn ăn cùng nhau ăn, ngược lại chỉ có ta chịu phục…”
“Sống ở trong núi không thoải mái sao, lại thích đến chỗ ở của người giả vờ giả vịt.” Dưới chân Thương Tễ lưu tình, không đem người giẫm vào trong bùn.

“Vốn dĩ là ở trong núi.” Tay mập của Chu chưởng quỹ lau lau mặt, chậc lưỡi một cái mới nói tiếp: “Nơi này vốn là thành trấn của người phàm, về sau người lại chết hết, sơn thần gia gia sống một mình cô quạnh, liền muốn chúng ta vào ở.

Hàng năm vào thời điểm đông xuân giao thoa, mới có thể ra khỏi thành kết giao bạn bè, thường ngày kẻ khác không vào được.”
“Dân chúng trong thành vì sao mà chết.”
Ánh mắt Chu chưởng quỹ lảng tránh, vuốt cái mũi nhỏ của mình, hậm hực không nói.

“Cắt tai heo của gã xuống, nhắm rượu ăn.” Cố Thâm rút con dao găm từ bên hông ra, “Trước nay chỉ nghe nói yêu quái ăn thịt người, hôm nay liền để lão tử thưởng thức mùi vị của yêu quái.”
Chu chưởng quỹ vội vàng vùi đầu vào vũng bùn, nghẹn khí hoảng loạn nói: “Không vội không vội! Ta nói đó là! Nơi đây ban đầu cũng không có sơn thần, vì người trong thành này không bái các chư thần, vì vậy yêu quái bốn phía sống thành từng nhóm, ngay cả Phân giới ty cũng không có ý muốn quản.

Trong thành này tà quái, các nữ nhân phần lớn nói năng thận trọng, cũng không ra khỏi cửa lên đường phố, cả ngày bị giam trong phòng, thỉnh thoảng tình cờ đi vào, còn tưởng thành này chỉ có mỗi nam nhân! Chỉ là bọn hắn không bái các thần của Cửu Thiên, nhưng hương khói vẫn cường thịnh, con nối dòng cũng nhiều, so với đám chuột yêu thỏ tinh sinh còn nhanh hơn! Lúc đó ta xuống núi liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy thành này âm u đầy tử khí, trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi.

Lạ ở đây là, không giống như yêu vật, ngược lại giống như tà ma.


Sau đó qua mấy năm, đại khái là Phân giới ty không vừa mắt, liền sai sơn thần gia gia đến tiếp quản nơi này, không đến ba ngày, người trong thành này đã chết sạch sành sanh.”
Cố Thâm sợ hãi nói: “Toàn bộ đều chết hết?”
Chu chưởng quỹ nói: “Bầy yêu chè chén say sưa, cho là có thể sảng khoái mà ăn thi thể.

Nào ngờ sơn thần gia gia không cho, đem một vạn người trong thành này chôn hết dưới đất, không biết là độc hưởng, hay là cứ để như vậy…”
Thương Tễ đang muốn mở miệng, giữa môi lại có chiết phiến đặt nhẹ lên.

Tịnh Lâm suy tư, nhưng chưa dò hỏi.

Chu chưởng quỹ ôm người khóc ròng: “Ta đã nói hết rồi! Các vị gia gia tha cho ta một mạng! Ta phải trải qua trăm năm mới tu được hình người, không chỉ có tuổi đã lớn, da cũng thô thịt cũng dày, ăn vào nhất định là như nhai sáp!”
“Sơn thần…” Cố Thâm tựa như cũng cảm thấy kỳ lạ, “Sơn thần hiện tại ở nơi nào?”
“Khi mặt trời lặn ánh chiều tà quét qua chân núi, ngọn núi nào nhận được nhiều ánh sáng nhất, ngài chính là đang ngủ ở dưới ngọn núi đó.” Chu chưởng quỹ nói: “Các vị gia gia có thể đừng nói là ta nói không! Lúc sơn thần tỉnh thường xuyên dạo chơi trong núi rừng, không giống tuần tra ban đêm, mà giống như đang tìm người.

Chỉ là ngài tìm một năm rồi lại một năm, nơi này căn bản không có khách qua đường.”
Chu chưởng quỹ nói xong, liền bị Thương Tễ đá một cước hiện nguyên hình.

Con lợn rừng lăn lộn đủ trong vũng bùn rồi, mới cả người bẩn thỉu chạy như điên.

“Thần tiên sao có chuyện lạm sát như vậy.” Cố Thâm nói: “Ta chính là không tin.”
“Có lẽ không phải là thần tiên.” Tầm mắt Tịnh Lâm nhìn theo ánh mặt trời, y nói: “Tiểu yêu trong núi không thường gặp được thần tiên, công văn của Cửu Thiên cũng không phải ai cũng thấy được, nếu cố ý bịa đặt, ở đây cũng không có người phát hiện.”
“Lớn gan như vậy.” Thương Tễ nói: “Yêu quái tu vi thấp không thể nào làm được.”
“Nhìn thấy tận mắt, mới có thể rõ ràng.” Tịnh Lâm nói.

Lúc này trời đã sắp tối, giờ Dậu sắp tới.

Túy Sơn tăng bị một cái tát vỗ tỉnh.


Hắn nằm nghiêng trên mặt đất, bực tức nói: “Quấy nhiễu thanh mộng của người khác! Cút cút cút! Xuân phân sắp tới, ở miền nam mạ giống cũng đã được gieo từ lâu, ngươi con mẹ nó ở lì trong quần sơn phía bắc không chịu đi! Nếu người dân phía bắc bị nhầm lẫn vụ mùa, người người mắng chửi ngươi cũng không oan!”
“Ai u.” Tay áo rộng thường phục màu xanh đen quét qua mặt Túy Sơn tăng, người đến cởi lấy hồ lô rượu của hắn, lắc lắc một hồi, vẻ mặt đau khổ nói: “Tại sao một giọt cũng không để lại, ta đi bộ từ phía nam, đi đến miệng khô lưỡi khô.”
“Nhà nghèo, trách ai!” Túy Sơn tăng xoay người.

“Mấy ngày không gặp, ngươi ngược lại càng sống càng sa sút tinh thần, bên trong Cửu Thiên kẻ quái lạ vô số, ngươi là người sáng giá nhất trong số đó.

Người khác dầu gì cũng sẽ ngủ trên chạc cây, tốt xấu gì cũng có thể hù dọa vài người, ngươi thì lại nằm ngay tại đống đổ nát ở đầu đường, rất giống bị ăn đánh.” Đông Quân ném hồ lô rượu của hắn, rồi ngồi luôn lên lưng hắn, “Ta nghỉ chân một chút.”
“Mau cút.” Túy Sơn tăng phiền chán nói: “Lão tử thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, mắc mớ gì tới ngươi.”
“Ta đây không phải đến để phóng thí cho ngươi nghe.” Đông Quân nhìn quanh bốn phía, nói: “Bị ta nói trúng rồi, ngươi thật sự bị người ta đánh.

Thú vị, bên trong trung độ còn có anh hùng hảo hán bực này, xin hỏi họ tên của đối thủ? Ta muốn đích thân đề bút viết một cái khen thưởng, hảo hảo khen một phen, thực sự là hả hê lòng người.”
Túy Sơn tăng đột nhiên đứng dậy, không kịp nhặt hàng ma trượng, cởi giày quay đầu ném về phía mặt Đông Quân.

Đông Quân nhanh nhẹn mà tránh, mặt lộ vẻ khó xử, ghét bỏ mà vứt giày đi.

“Thẹn quá hóa giận.” Đông Quân vỗ tay vui vẻ, “Đánh thật tàn nhẫn, đánh thật hay!”
“Nhất định sẽ có một ngày ta xé nát cái miệng này của ngươi.” Túy Sơn tăng phun nước bọt nói: “Thúi đến không ngửi nổi! Tiện đến ngứa da thịt.”
Sau cổ Đông Quân cắm chiết phiến, hắn nếu như đứng yên không nói một lời, chỉ dựa vào khuôn mặt này, cũng có thể trên chín tầng trời tạo ra danh tiếng.

Nhưng cố tình người này lại thích mở miệng nói chuyện, tự đem mỹ danh của chính mình quấy nhiễu thành xú danh khiến vạn người căm ghét.

Chư thần Cửu Thiên có ai mà không sợ hắn? Đến ngay cả Thừa Thiên quân biết hắn tiến vào điện cũng phải tránh lui giả bộ ngủ.

Hắn ngắt quãng mà thổi cái điệu dân giân vui vẻ, không có nửa điểm tức giận, cười ha ha: “Hà tất phải ra vẻ nhanh mồm nhanh miệng, ngươi ta huynh đệ tình thâm, ngươi sao cam lòng chứ.

Huống hồ túi da này không nói có thể điên đảo chúng sinh, nhưng lừa gạt khoan dung thì vẫn thừa sức.

Túy Sơn tăng, xin lỗi mà!”
Túy Sơn tăng liền cởi nốt chiếc giày còn lại: “Ngươi cút hay không cút?”
“Cút!” Đông Quân không nói hai lời, lúc này liền lăn trên đất, sau đó đứng dậy tiếp tục, “Này không phải là xong à.

Thế nào, người giao thủ với ngươi đêm qua chỉ sợ không phải một vị.”
Túy Sơn tăng nhặt lại giày: “Lão tử làm việc của truy hồn ngục ngươi…”
“Ta thấy mặt đất bị nứt sụp xuống từ một nơi, có thể đoán được nhất định là ngươi một trượng động thủ trước.


Nơi đây ẩn giấu trong quần sơn, tuyệt đối không phải công việc ban sai tầm thường truy hồn ngục sẽ đến chỗ này, có thể thấy được là do ngươi lần theo tư oán, theo chân người khác tới nơi này.

Ân oán của người thường sẽ không khiến ngươi phải để trong lòng, yêu vật tầm thường cũng không đáng nhắc tới, nghĩ đến “Người khác” này ít nhiều cũng không thoát khỏi can hệ với Cửu Thiên cảnh.

Gần đây không nghe thấy người khác hạ giới, như vậy “Người khác” này, sợ là một vị cố nhân đi?” Đông Quân cúi ngươi nhặt hòn đá vụn lên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Ngươi cùng người ta đánh nhau, không nghĩ đến hắn cũng có chút bản lĩnh.

Ha ha, ngươi nhất định chịu đau mà không dám kêu, vì vậy nổi giận mà ngủ một giấc ở đây, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tái chiến.

Ngược lại khiến ta cảm thấy hiếu kỳ, hai vị này…”
Hắn đột nhiên im bặt, hòn đá xoay giữa các ngón tay.

Lúc này mặt trời đã lặn về tây, trong thành tối dần, hắn vuốt ve hòn đá, nhẹ nhàng nói.

“Dấu vết này rất giống vết kiếm, vật gì có thể tạo thành như vậy? Ngươi không cần phải nói, ta cũng đoán được là do chiết phiến.

Thú vị thú vị, chiết phiến có thể sắc bén đến mức này, cũng làm cho ta nhớ đến một người.”
Túy Sơn tăng lập tức căng thẳng dò hỏi: “Ai?”
Đông Quân ném hòn đá đi, lấy xuống chiết phiến, ba một tiếng mở ra, nói: “Nhất định không phải là tại hạ.”
Túy Sơn tăng nhấc chân đá hàng mà trượng lên, không nói lời thừa thãi, trực tiếp phủ đầu giáng xuống một gậy.

Đông Quân không vội vàng nóng nảy mà trốn tránh, chiết phiến xuất ra tiếp được trượng, hơi trầm xuống, đột nhiên nở nụ cười.

“Đừng vội động thủ mà.” Hắn nói: “Ngươi cùng người kia giao thủ, thật sự chưa từng suy xét lại, chiêu thức của người đó là mô phỏng theo ai sao?”
Túy Sơn tăng cảm thấy rùng mình, liền thấy Đông Quân lắc mình túy vãn kiếm hoa, gió tùy theo chiết phiến, kinh long vờn quanh.

Hắn dù chưa uống rượu, dáng đi lại mười phần say.

Túy Sơn tăng đã thực sự hoảng hốt, gần như nghĩ rằng đây là ngươi khác biến thành đến đùa giỡn chính mình.

Hai người kia đến tột cùng là ai?
Tịnh Lâm bỗng ho khan vài tiếng, Thương Tễ cõng y, quay đầu hỏi: “Lạnh sao?”
Tịnh Lâm nói: “…Sau lưng chợt lạnh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.