Nam Thiền

Chương 33: Sơn Thần


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 33: Sơn Thần


Bóng đêm trong núi như nước sơn đêm, không nhìn thấy chim muông, cũng không nghe thấy âm thanh.

Triệt để tĩnh lặng, Khoai Lang nắm quần áo Cố Thâm, cùng với nhóm tiểu dã quỷ câm như hến.

Sơn thần không biết nghỉ ngơi ở nơi nào, bầu không khí quỷ dị, con đường phía trước ngày càng khó lường.

Thương Tễ đạp chân lên lá mục, nói: “Bên trong núi này, không gặp được yêu vật, ngay cả sâu trùng cũng không thấy.”
Cố Thâm nhặt lá cây lên ngửi kỹ, rồi vò nát trong tay.

Hắn mặc dù không vượt quá khả năng của phàm thai có thể phi thiên độn địa, nhưng có nhãn lực nhìn rõ từ chân tơ kẽ tóc.

Cố Thâm nhìn quanh bốn phía cây cối che trời, nói: “Ngọn núi này cây cối mọc thành cụm, hình dáng của dây đằng cũng khác xa so với nời khác càng thêm rắc rối phức tạp.

Chẳng lẽ sơn thần còn làm cho cây mục sinh trưởng được?”
“Không thể.” Tịnh Lâm nói: “Thức tỉnh vạn vật, hóa hủ giục tân thì phải là Đông Quân.

Nếu như vị sơn thần cũng có thể làm được như thế, thì bên trong Cửu Thiên cảnh cũng nên có một vị trí của hắn.”
Chư thần tụ họp ở Cửu Thiên cảnh, đều các hiển thần thông nắm giữ đại năng.

Ví như Túy Sơn tăng, hàng ma trượng là độ kim chấn tà, không phải dựa vào thiên tư của hắn khiến người kính trọng ao ước, mà do hắn vốn là như thế.

Phàm là có tu vi, tất sinh Linh Hải, Linh Hải mênh mông, vây lấy bổn tướng.

Tướng từ tâm sinh, thúc đẩy bởi linh hồn, vì vậy con người bất đồng.

Bổn tướng của Túy Sơn tăng chính là Túy Sơn”, người này bản tính cương nghị, khó có thể chịu khuất phục dưới người khác, hơn nữa chấp niệm trùng trùng, cho nên hắn mới khó có thể lục căn thanh tịnh.

Đông Quân lại càng thêm bất đồng, thời điểm lúc trước Cửu Thiên Quân điểm hắn lên, tam giới náo động, đủ kiểu tranh luận.

Hắn được liệt vào hàng quân thần, nhưng vẫn làm công việc gọi mùa xuân đến, cũng không phải do lúc đó bị Thừa Thiên Quân có ý định chèn ép, mà là ngoại trừ hắn ra không ai có thể làm được.

Tịnh Lâm cùng với Cố Thâm đàm luận không ngừng, chợt thấy Thương Tễ đang dùng chân di di, đẩy đống lá úa chồng chất lâu năm ra.

Hắn vươn người khẽ ngửi, nói: “Chỗ này có mùi vị kỳ quái, trong bùn xộc ra một mùi tanh tưởi.”
Cố Thâm nửa ngồi nửa quỷ xoa bùn, hắn quét lên ngón tay ngửi thử: “Ta không ngửi thấy gì cả.”
Thương Tễ khẽ đá một cước lên mông Khoai Lang, nói: “Ngươi tới.”
Khoai Lang nắm chặt vạt áo, hai tai rũ xuống rồi dựng lên, sợ sệt mà nói: “Không không cần ngửi nữa, là xác thối…” Nó vẻ mặt đưa đám, “Nơi này đã chết rất nhiều người.”
Cố Thâm dùng bao kiếm đào bùn lên, lúc đào sâu bằng hai cánh tay, thì đào ra được một đoạn xương ngón tay.

Hắn nói: “Heo tinh kia nói hài cốt của vạn người, chắc chắc là ở chỗ này.”
Nếu như lúc này bọn họ đào chỗ bùn đất này lên, sẽ thấy rõ được ngọn núi này chồng chất xương trắng, tích tụ thành núi.

Các loài cây cao chọc trời cắm rễ trong đó, khắp núi xanh um đều dựa vào đống hài cốt.


Cố Thâm gạt bùn trên đoạn xương ngón tay, nói: “Trên xương có dấu vết, nếu là dìm chết, thì phải là trên cổ mới đúng, tại sao ở trên xương ngón tay cũng lưu lại vết tích.”
“Vậy phải xem này vị sơn thần gia gia rốt cuộc là vật gì.

Chắc chắn không phải tẩu thú, nhưng nếu là một loại trùng xà, ngược lại cũng không giống.” Đầu ngón tay Thương Tễ xẹt qua vết trói trên xương ngón tay, “Qúa nhỏ.

Các ngươi cũng sống ở trong thành, đã từng gặp hắn chưa?”
Khoai Lang nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Không, chưa từng gặp…Nếu như từng gặp, là có thể tìm được nương.”
Tịnh Lâm vẫn luôn không lên tiếng, y nhấc ngón tay chạm nhẹ vào thân cây.

Lá rừng rung động, giữa tiếng xào xạc như có nhịp điệu.

Cố Thâm nói: “Đến bọn chúng cũng không thấy được, chẳng lẽ còn có thể chui xuống đất hay sao?”
“Tuy rằng không thấy được.” Khoai Lang nhỏ giọng, “Nhưng nhất cử nhất động trong thành, sơn thần gia gia đều biết.

Ngài vốn không muốn có người tự ý đi ra ngoài, vì vậy mà không ai có thể tự ý đi ra ngoài được.”
“Nơi này không bày linh giới, muốn chạy thì chạy.” Thương Tễ nói: “Hắn dùng cách gì khiến người khsc nghe lời vậy.”
“Thật đáng sợ.” Nhóm tiểu dã quỷ từng đứa bám vào góc áo, đồng thanh kêu lên, “Ca ca, thật đáng sợ!”
“Vật gì không tầm thường, có thể che đậy dưới mắt thường.” Cố Thâm suy tư tự hỏi.

“Nếu nói không tầm thường.” Áo bào của Tịnh Lâm bị gió thổi bay phất phơ, y giơ tay xoa nhẹ thân cây, “Không bằng nói thường gặp nhất.”
Cây cổ thụ câu xuống, không nghe thấy gì.

Chỉ thấy tinh quang lấp lánh, nhắm mắt lắng nghe.

Trong gió có tiếng hít thở nhè nhẹ, vạn cây xung quanh cũng theo hơi thở chập chờn, ngưng tụ lại như từng đợt sóng biển giữa núi, hòa vào trong gió, tiêu tán trong bóng đêm.

Đông Quân bỗng nhiên dừng bước nghiêng tai, ngăn lại câu hỏi của Túy Sơn tăng.

Hắn nói: “Ngươi nghe.”
Túy Sơn tăng chống thẳng trượng tĩnh khí ngưng thần, qua nửa ngày, nói: “Đến rắm cũng chẳng thả một cái.”
“Diệu âm cỡ này, ngươi lại chỉ muốn nghe tiếng rắm.” Đông Quân nói: “Có thể thấy được ngươi cả đời cô độc là có nguyên nhân.”
“Ít nói nhảm đi, ngươi nghe được cái gì?” Hai mắt Đông Quân khép hờ, bộc lộ một vẻ sung sướng.

Hắn nói: “Nơi đây quần sơn bao bọc, như một tấm chắn thiên nhiên.

Ngoại vật không thể quấy rầy, như một thế ngoại đào nguyên.

Bởi vậy cây cỏ một lòng, sơn thủy đồng nguyên.

Nhưng cố tình lại có người đến xây dựng thành trấn ở đây, không những làm rối loạn linh khí, lại còn tạo oan nghiệt càng thêm tử khí nặng nề.”
“Ta thấy nơi này địa thế may mắn, trong lại có linh khí đất trời, bởi vậy thúc đẩy vạn vật hóa linh, yêu quái nhiều đến chạy khắp núi.

Nơi nào có tử khí?” Túy Sơn tăng nghi hoặc nói.


“Ngươi không phát hiện được cũng là điều hiển nhiên.” Đông Quân khoanh tay, “Bằng không còn cần ta làm gì.

Bất quá ngươi thân là phó quan của truy hồn ngục, nhưng ngay cả việc thần tiên chấp chưởng địa giới quản hạt nào ở trong Trung độ cũng đều không nhớ rõ, khó trách bọn hắn thấy ngươi, liền muốn trong tối ngoài sáng ngáng chân ngươi.”
“Trong trung độ thần tiên chấp chưởng rất nhiều, đợi ta tóc dài ra rồi thì cũng chẳng nhớ ra được.” Túy Sơn tăng hỏi, “Nơi này là ai quản?”
Đông Quân nhẹ nhàng nói: “Không ai quản.”
Túy Sơn tăng tiến lên vài bước nhìn xung quanh, nói: “Nơi này nếu mang thai nạp thiên linh, vì sao không phái thần tiên đến tiếp quản?”
“Bởi vì oan nghiệt nơi này chưa đền.” Đông Quân nói: “Phân giới ty cân nhắc các nơi, chỗ nào hương khói hưng thịnh liền tự lập miếu, y theo công đức của vị thần ở đó mà chịu trách nhiệm tiếp quản.

Ngươi trước đó đến thôn trấn kia, chỗ đó có thể thỉnh Huy Án thần tiên có tư lịch bực này đóng giữ, tất nhiên là có can hệ đến việc nó đã mấy trăm năm đèn nhang không dứt.

Nơi đây một không bái thiên, hai không cầu thần, khấu chính là biển máu tà ma, đừng nói Phân giới ty, đến đại yêu tầm thường cũng không muốn quản.”
“Thật là hoang đường, bái lạy tà ma, việc này! Sao có thể bỏ mặc không quản.”
“Bất quá là năm trăm năm, ngươi lại quên mất.” Đông Quân liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi là trảm yêu, còn việc trừ ma, ngoại trừ Lê Vanh, không phải là Lâm Tùng Quân à?”
Túy Sơn tăng nghẹn nửa ngày, mới cố chấp nói: “Tuy nói ta chỉ chịu trách nhiệm trảm yêu, nhưng nếu là trừ ma, cũng không phải là không thể.

Còn nữa Tịnh…sau Lâm Tùng Quân, lẽ nào toàn bộ Cửu Thiên cảnh, không thể chọn ra được người khác à!”
Đông Quân lại than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Há có thể chọn được ngươi tốt như vậy? Trảm yêu dễ, trừ ma lại khó.

Trong thiên địa ngoại trừ mấy vị chôn thây biển máu kia, cũng chỉ có Lê Vanh Phá Tranh thương, Tịnh Lâm Yết Tuyền kiếm.

Hiện nay Phá Tranh trầm miên, Yết Tuyền đã đoạn, Thừa Thiên quân có thể tìm được người ở chỗ nào? Tu vi dễ cầu, bổn tướng hiếm thấy.

Trừ ma vệ đạo thường phải trải qua biển máu, nếu không có tâm chí kiên định, há dám tùy ý tiếp nhận.”
“Phạn Đàn có chư phật, ta không tin không người có thể trừ ma.”
Đông quân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hắn chắp tay mà đi, nói: “Tên ngốc! Đến khi nào thì ngươi mới có thể hiểu được những khúc chiết rối rắm trong đó đây, nếu thỉnh Phật dễ, thì cần gì Lê Vanh phải trầm miên trong biển máu.

Thế gian này một vật đổi một vật, xưa nay công đức luôn cân bằng, nhân quả xoay vần.

Túy Sơn tăng theo sát phía sau: “Ngươi nói người nơi đây bái tà ma, nhưng ta nhìn thấy tất cả đều là yêu quái.

Người đâu rồi?”
Đông Quân nhún vai: “Phải đi trả nợ chứ.”
“Không đúng.” Túy Sơn tăng nói: “Nếu tà ma chưa trừ, ai có thể khiến bọn họ trả nợ?”
“Nợ của chính mình.

Vài người chất chứa oán hận liền có thể hóa điểu, mà La Sát điểu cũng không tính là thứ gì lợi hại.

Nhưng nếu lên tới hàng ngàn hàng vạn cá nhân oán hận chất chứa máu tươi, có thể sinh ra cái gì, ta cũng không đoán được.” Đông Quân hưng trí bừng bừng, “Nhưng có thể ta đã đụng phải.”
Cố Thâm bị âm thanh dẫn dụ, hắn chậm rãi tiến lên, chạm vào thân cây.


Cổ thụ trước sau bất động nhưng đột nhiên cành cây lại rủ xuống, từ bả vai Cố Thâm, mò tới mặt mày Cố Thâm.

Cành khô như làn da thô ráp, từng tấc từng tấc lướt qua, họa nên chút đau thương.

“Hắn…” cổ họng Cố Thâm bỗng nhiên nghẹn ngào, hắn cưỡng chế đè nén xuống, “Nhận ra ta sao? Ta mặc dù từng tới phương bắc, nhưng chưa bao giờ tới đây.”
Rễ cây cổ thụ rút ra khỏi bùn, kéo theo bạch cốt trắng xóa.

Dây đằng càng lúc càng quấn nhiều lên, cây cổ thụ bị uốn cong, biến thành một quái vật to lớn kéo theo bùn đất.

Rễ cây trượt đi, chầm chậm di động.

Cành cây giống như đang vuốt ve khuôn mặt Cố Thâm, sau đó dần dần lướt qua Cố Thâm, hướng về phía Khoai Lang.

Khoai Lang tứ chi chạm đất, lỗ tai bị cành đằng xoa xoa.

Nó kinh ngạc thấy quái vật tiến đến trước người, không lý do mà kêu một tiếng.

“Nương.”
Nhóm tiểu dã quỷ đạp bùn, bò lên trên quái vật cây mây.

Bọn chúng lộ vẻ ngây thơ hoạt bát tươi cười, cúi đầu nằm nhoài lên cành cây, đồng loạt vui vẻ nói: “Nương!”
Khoai Lang bị cây mây ôm, nhóm tiểu dã quỷ cũng được cây mây quấn nâng lên.

Hắn vừa không có mặt, cũng không có miệng, nhưng Thương Tễ cùng Tịnh Lâm đều nghe thấy âm thanh ngâm nga.

Tại nơi mơ hồ mù mịt, trong tiếng hàng vạn người ngân nga hỗn tạp, hắn nhẹ nhàng đung đưa lũ trẻ, Khoai Lang ôm lấy cây mây, khóc thành tiếng.

“Nương.” Khoai Lang dựa vào hắn, “Là nương của ta!”
“Là nương!” nhóm tiểu dã quỷ trên dây đằng dính bùn vui cười lăn lộn, “Là nương!”
Hắn mang theo lũ trẻ, đi xuống núi.

Cây cổ khắp núi rẽ sang thành đường, bạch cốt không ngừng rơi rớt xuống bùn đất ở phía sau, hắn như là đang tìm kiếm, đi về hướng xa hơn.

” Hắn muốn đi nơi nào?” Thương Tễ quay đầu nhìn Cố Thâm, lại phát hiện thấy Cố Thâm đã lệ rơi đầy mặt.

Cố Thâm nắm vỏ đao, không rõ ràng mà lau nước mắt: “Ta…càng cho là hắn nhận ra ta.”
Tịnh Lâm nhìn đường đi, vẫn không nói gì.

Y cũng đã hiểu được chuyện gì, nhưng lại không thể giục Cố Thâm mau đi.

Cố Thâm quay đầu lại, xem hắn tuần sơn đã đi xa, bỗng sinh ra một loại đau đớn khó có thể chịu đựng.

Hắn thậm chí còn không phân rõ là đau ở nơi nào, chỉ lập lại: “…Ta càng cho là hắn nhận ra ta.”
Sơn thần tuần núi trong đêm, tinh mang đầy trời đang dẫn đường.

Hắn cứ như vậy một vòng lại một vòng, một lần lại một lần du đãng trong núi.

Nhóm tiểu dã quỷ bò ra từ trong bụi cỏ càng ngày càng nhiều, không nghiêng không lệch đồng loạt hô Nương.

Chuông đồng đeo bên hông Cố Thâm kêu không ngừng, thúc giục hắn đuổi theo sau.


Tiếng chuông gõ tỉnh Cố Thâm, nhưng lại không gõ tỉnh Tịnh Lâm.

Ánh mắt y lưu luyến trên chuông đồng, phảng phất như thấy được cố nhân.

Người đá nhỏ từ trong tay áo nhảy ra, đuổi tới bên người Cố Thâm, nhảy lên kéo chuông đồng.

Chuông đồng vòng quanh Cố Thâm, ẩn giấu trong đai lưng của Cố Thâm.

Người đá nhỏ rơi xuống mặt đất, nhìn theo Cố Thâm mang chuông đồng đuổi theo hướng sơn thần, chẳng biết vì sao, bóng lưng hiện ra có mấy phần cô đơn.

Thương Tễ ngồi xổm sau lưng nó, ngón tay chọc vào vòng cỏ trên đầu nó: “Sẽ lấy về được, gấp cái gì.”
Cục đá ôm ngón tay Thương Tễ, bị hắn nhấc lên bả vai.

“Ngươi vừa rồi không nói câu gì, chắc chắn đã hiểu rõ nguyên nhân.” Thương Tễ nhìn phía trước, “Vật ấy không phải yêu không phải ma, khổng đủ ác tính, trên lưng lại mang sát nghiệp.

Ta quan sát thấy hắn không có Linh Hải, trong ngoài đều là một đống hỗn độn.

Hắn rốt cuộc là cái gì?”
Tịnh Lâm chân đạp lên bạch cốt, cúi đầu yên lặng nhìn chốc lát, nói: “Nếu ta đoán không sai, Cố Thâm không thể về được nhà nữa rồi.”
“Chuyện này can hệ gì đến hắn?” Thương Tễ hỏi.

“Vừa không can hệ, lại có can hệ.” Tịnh Lâm không chút lưu tình mà đá văng bạch cốt, “Nơi đây vốn là phong thủy bảo địa, lại do người làm rối loạn thiên linh.

Thành này do người lập ra, đặt nơi thâm sơn, đường đi lại cũng không thông suốt, cũng không có người ngoài đi vào.

Trong thành chỉ có một con đường dẫn ra ngoài, dựng một cách cửa sắt khóa lại.

Yêu quái còn thấy không có cách nào chạy trốn, nói chi đến người phàm.”
“Thật giống như một thạch quán.” Thương Tễ nói: “Bốn bề toàn núi, thiên nhiên hiểm trở, người sống ở nơi này có nhiều bất tiện.

Mà trong thành lại xây dựng tỉ mỉ, không giống như là trốn tai chạy nạn.”
“Xác thực là vì chạy trốn mà xây dựng nên.” Tịnh Lâm nói: “Nhưng là vì chịu tội mà chạy.

Đông Lâm giết bốn người nhà Trần gia lại có thể dẫn La Sát điểu đến, nơi đây chết vạn người nhưng không thấy vật tai họa.

Phân giới ty không phát hiện, là bởi vì hoàng tuyền không có thông báo.”
“Là sao?” Thương Tễ hỏi: “Nơi này có thân thích với Diêm vương sao?”
“Diêm vương sợ là cũng không dám nhận thức.” Tịnh Lâm hơi ngừng lại, “Qúa nửa là sau khi giết người, liền nuốt luôn cả hồn phách.”
“Tiểu quỷ nhiều như vậy là từ đâu mà đến?”
Tịnh Lâm nhìn về phía Thương Tễ, nói: “Lũ trẻ đó là chết sớm.”
Thương Tễ hỏi: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
“Thành này không phải đào nguyên thôn, mà là sào huyệt giấu người.

Bên trong ảo cảnh của Đông Lâm từng có một đoạn nói: “Một xe nữ hài kia đều bị chết rét”, trong Trung độ mặc dù rộng lớn, mà có thể đông chết người đến mức độ này, không phải là con đường mà chúng ta đến sao?” Tịnh Lâm lại ngừng lại, không nói tiếp.

Nhưng vẫn như cũ nghe được Thương Tễ hỏi câu mấu chốt.

“Tại sao?” Thương Tễ thần sắc lạnh lùng, “Chỉ đem nữ hài đưa tới?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.