Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 31: Tục Mộng
“Ta nếu muốn làm cha ngươi, thì ngươi sẽ ngoan ngoãn mở miệng gọi cha sao?” Tịnh Lâm nhíu mày, theo động tác của Thương Tễ mà hơi ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng y từ từ phun ra nhiệt khí, trong đôi mắt như cũ là hàn băng từ chối người ngàn dặm.
“Ngươi không giết ta, ngược lại nhọc lòng mà dạy ta.” Thương Tễ híp mắt lại, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn có cảm giác mình bị người ta ước lượng mua bán.”
“Cân lên ước chừng cũng chẳng được bao nhiêu.” Tịnh Lâm chẳng hề giãy giụa, “Lời của Túy Sơn tăng ngươi tin bảy, tám phần.”
“Đúng vậy.
Bây giờ càng nghĩ càng sợ, sợ đến tâm can hỗn loạn, tim đập bình bịch.
Bất quá.” Thương Tễ dừng lại chốc lát, chợt nở nụ cười, “Ngươi so với ta càng sợ hơn.”
Tịnh Lâm chống trên tường không nói gì, ngón tay cái Thương Tễ vuốt nhẹ giữa cổ tay y, nói: “Ta thế nhưng chưa từng phát hiện ra, nếu ta dựa vào gần một chút, ngươi liền sợ sệt.
Ngươi sợ đến toàn thân phát run.”
“Không có.” Trán Tịnh Lâm dựa vào vách tường.
“Ngươi sao lại lộ ra sơ hở chứ, là vì chữ tình kia, hay là vì ta.” Thương Tễ không có cắn Tịnh Lâm, chỉ là giam giữ Tịnh Lâm, hắn làm việc này dễ như nước chảy mây trôi.
Thương Tễ cảm thấy tận sâu trong cơ thể có một nơi nào đó đang chậm rãi bành trướng, đây không phải lỗi của hắn, đây là lỗi của Tịnh Lâm.
Bởi vì do Tịnh Lâm dẫn dắt, dung túng, dùng cặp mắt như vô tình kia nhìn chăm chú vào mắt hắn, mới để cho hắn trở nên lòng tham không đáy.
Làm sao có thể chống lại được yêu nhân mê hoặc lòng người chứ?
Tịnh Lâm đích thị là cố ý.
Đều là lỗi của Tịnh Lâm.
“Chuông đồng có thật không?” Ngón tay Thương Tễ thuận theo cổ tay Tịnh Lâm từng tấc từng tấc trượt xuống, “Hay là từ lúc dời núi, ngươi đã nói dối với ta?”
“Ta không nói dối.” Tịnh Lâm cảm nhận được răng nhọn lành lạnh, nhưng đây cũng phải lý do khiến y sợ hãi, điều y kiêng dè chính là nhiệt độ nóng bỏng của Thương Tễ.
“Cũng được,” Thương Tễ đột nhiên buông y ra, cũng dựa vào một bên cạnh y, “…Đúng là một trò tiêu khiển.”
“Túy Sơn tăng nói ngươi có khả năng thôn thiên nạp thần, ngươi liền tin.” Cổ tay phiếm hồng của Tịnh Lâm ẩn vào trong ống tay áo, “Trẻ nhỏ dễ dụ.”
“Ta thường xuyên cảm nhận được chính mình có điểm khác thường.” Đôi mắt Thương Tễ nhìn theo chuyển động của Tịnh Lâm, “Thời điểm ngươi nuôi ta, ta đúng là cá chép gấm sao?”
Tịnh Lâm yên tĩnh một lúc lâu, nói: “Ta không nhớ rõ.”
Tịnh Lâm trông về nơi xa trên bầu trời đêm, muôn vàn suy nghĩ.
Y nói lời ngay thật, y không nhớ rõ.
Y tới giờ vẫn nhớ tới ngày đó giết quân phụ, lại hoàn toàn không nhớ rõ làm sao ẩn cư nơi thâm sơn.
Phảng phất khi y tỉnh lại, Thương Tễ đã ở bên trong cái hũ đó, bọn họ cứ như vậy vượt qua rất nhiều năm, đem tìm tòi nghiên cứu làm hao mòn đến không còn một mảnh.
Thương Tễ nhìn Tịnh Lâm, thời điểm Tịnh Lâm lâm vào trầm tư đường nét liền trở nên rõ ràng, đèn lồng ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng mông lung, y liền ẩn giấu ở chỗ này, như là rời khỏi nơi che chắn chính mình sẽ không còn chỗ trốn nào.
Túi da kia quả thực rất có mị lực nhưng đối với Thương Tễ xem ra còn không bằng đôi mắt của y, nó khiến cho huyết dịch của Thương Tễ dâng lên, cũng làm cho sát ý của Thương Tễ không giảm.
Biến thành người thật là phức tạp, thời điểm vẫn còn là con cá Thương Tễ chỉ muốn ăn y, bây giờ lại cảm thấy ý niệm này vừa như cam đường lại vừa như thạch tín, Thương Tễ căn bản không thể hiểu được đây là cái gì.
Việc này đều là lỗi của Tịnh Lâm!
Thương Tễ buồn bực mà nghĩ.
Đều là y, đều là y…!
Tịnh Lâm thoáng chốc nghiêng mặt sang phía Thương Tễ, Thương Tễ bất tri bất giác mà tiến đến gần sát.
Bọn họ lúc này đang ngồi dựa vào tường, ở dưới của sổ mà dựa gần vào nhau.
Ánh mắt Thương Tễ không biết nhìn đi đâu, hắn quá tham lam, vừa muốn nhìn chằm chằm mắt Tịnh Lâm, cũng không muốn bỏ qua môi Tịnh Lâm.
Đôi môi hơi mở màu sắc oánh nhuận, giữa ánh sáng và bóng tối đan xen càng thêm diễm lệ.
Thương Tễ nhìn thấy nó khẽ nhếch lên, đầu lưỡi linh hoạt chợt lóe lên.
Hắn bị lừa gạt…phảng phất như Tịnh Lâm đã bắt được hắn, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, đã kề sát tới trong gang tấc.
Trước đây không lâu cũng từng như thế này, Tịnh Lâm dán sát ở phía sau hắn, ngón tay trượt xuống xoa nhẹ cánh tay hắn, mang theo hắn chính diện nghênh địch, gần như vậy, như vậy…!
Thương Tễ thẳng tắp mà va vào trong lòng Tịnh Lâm, hắn dựa vào vai Tịnh Lâm, kém cỏi mà nắm cánh tay Tịnh Lâm, kinh ngạc phát hiện toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức.
“Ngươi…”
“Hả?”
Thương Tễ mí mắt nặng trĩu, mơ mơ hồ hồ mà nói: “Không cho phép nhìn ta…”
Tịnh Lâm bị Thương Tễ ép tới dựa lưng vách tường, phía sau gáy đập vào bệ cửa sổ.
Tên yêu quái nặng trình trịch mà áp lên nửa người y, đem mặt chôn vào hõm cổ y, nắm chặt cánh tay, dùng một tư thế không được nói chen vào mà vây lấy y, đem y chặn lại một góc.
Ngón tay tinh tế của Tịnh Lâm mò vào trong tóc Thương Tễ, giống như an ủi mà xoa xoa.
Y ngửa đầu ngắm sao, ở một nơi mà không người nào phát hiện được vì cái nóng hầm hập của Thương Tễ mà nao núng e dè, nhưng cũng bị sự nóng bỏng của Thương Tễ mê hoặc.
Người đá nhỏ ngồi trên bệ cửa sổ, quơ quơ chân, ngắm sao cùng với Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm nói nhỏ: “Thật là ấm áp.”
Cục đá thu chân lại, sờ sờ trán Tịnh Lâm, thuận theo bệ cửa sổ trượt xuống vai Thương Tễ, tận dụng triệt để một khe hở giữa hai người mà chui vào, lẳng lặng cuộn tròn mình.
Thương Tễ tựa hồ như ôm một đám bông vải, hắn chiếm lấy toàn bộ, hết sức buồn ngủ chờ đợi Linh Hải chữa trị.
Nhưng mà tinh thần hắn hoảng hốt, nghe được tiếng chuông đồng nhỏ vụn vang lên.
Hắn đẩy ra đám khói dày đặc, lòng nghi ngờ chuông đồng tới gọi hắn xem Cố Thâm.
Không ngoài dự đoán, Thương Tễ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đứa trẻ con ngồi xổm ở phía đối diện.
Đứa bé thấy hắn, lập tức đứng dậy vẫy tay, hô: “Nương!”
“Nương cái quỷ.” Thương Tễ bật thốt lên.
Đứa bé đã vọt tới chỗ hắn, chân trần chạy như bay, như chim yến con bay về rừng.
Thương Tễ nghiêng người tránh né, đứa bé liền sượt qua người hắn, nhào vào vòng ôm của nữ nhân.
Cánh tay rắn chắc của nữ nhân ôm lấy đứa bé, kéo cái khăn xuống lau mồ hôi, nói: “Nương phải thay người ta xay đậu phụ, nên mới về muộn.”
“Con nấu cơm rồi.” đứa bé cười hì hì.
“Đi, chúng ta đi nếm thử.” Nữ nhân đi qua bên người Thương Tễ, bước chân có chút tập tễnh.
Đứa bé giẫm lên băng ghế múc cơm cho nương, nói là cơm, thực chất là trộn lẫn bột ngô nấu với nước thành canh.
Nữ nhân ngồi cạnh hàng rào tre trong viện, cởi giày, xem lòng bàn chân bị chai mọc ra bọng nước.
Nàng đau lưng nhức eo, chống trán nghỉ ngơi một lát.
Đứa bé bưng bát cho nàng, nàng lấy thêm hai cái bánh mà thầu khô khốc ra ăn.
“Cha hôm nay tốt lắm.” Đứa bé ngồi xổm trước mặt nàng, nói: “Cơm sáng còn nói chuyện một hồi với con, còn dạy con nhận mặt chữ nữa.”
“Nhận mặt chữ gì?” Nữ nhân lau qua miệng.
“Xuyên.” Đứa bé vẽ xuống đất cho nàng xem, “Xuyên…”
Hai mẹ con kề đầu học chữ, bất quá mới giây lát, nữ nhân liền nghe thấy trong phòng có tiếng vang lớn.
Nàng vội đi giày vào, vội vàng đi vào.
Thấy nam nhân nằm trên mặt đất, chống cánh tay bò về hướng chiếc giường nhỏ.
“Đi ra ngoài.” Nam nhân trên mặt trắng xanh nóng nảy giận dữ và xấu hổ, “Ta tự mình làm.”
Nữ nhân kéo lấy tay hắn, hắn ra sức giãy dụa: “Ta tự mình làm, ta tự làm…”
Nữ nhân ôm kéo hắn lên giường, nam nhân nhìn thấy đứa bé đang đứng dán vào cửa nhìn, đột nhiên phẫn nộ.
Hắn xô nữ nhân, quát: “Ngươi đi ra ngoài…Ngươi đi ra ngoài!”
Nữ nhân sờ soạng phía dưới chăn, mặt nam nhân xám như tro tàn.
Hắn không chịu nổi nhục nhã mà ôm đầu cuộn mình, từng câu từng chữ mà nói: “Sao không để ta chết đi, chết rồi mới tốt.”
“Xuyên Tử.” Nữ nhân đưa lưng về phía đứa bé, nói: “Đi đun một nồi nước nóng mang lên đây.”
Đứa bé gật đầu lùi về sau, bên trong phòng nam nhân vẫn đang nhắc đi nhắc lại.
Nữ nhân tay chân nhanh nhẹn xốc chăn lên, cởi y phục của nam nhân ra, dọn dẹp những nơi đã bị vấy bẩn thu xuống.
Nàng vén mái tóc đã ướt nhẹp của nam nhân, ôn nhu nói: “Đại phu nói thuốc dùng đủ liều, là có thể khỏe lại rồi.
Sao mà cứ tùy tiện nói chết được chứ, Xuyên Tử còn vẫn đang chờ ngươi dẫn nó đi học đấy.”
Nàng ôn thanh nói lời nhỏ nhẹ làm cho nam nhân từ từ bình tĩnh lại, hắn vẫn còn ngẩn ngơ, như là đã cam chịu số phận.
Nữ nhân lau chùi mồ hôi cho hắn, vẻ ngoài không duyên dán của nàng được khắc họa thành một loại vững vàng nghị lực.
Nàng vừa nói chuyện, một bên lại vỗ về sau lưng nam nhân.
Nam nhân dần ngủ, nàng mới dấp nước nóng, lau những chỗ bị dính bẩn đến sạch sẽ.
“Xuyên Tử.” Nữ nhân lấy từ trong đai lưng ra mấy viên đồng châu lốm đốm, “Đi lên trấn, gọi đại phu tới nhà.
Nương ở nhà chờ con, trên đường nhớ để ý chút.”
Đứa bé nhận tiền, xoay người chạy ra khỏi cừa.
Mặt trời bên ngoài rất lớn, nó đi chân trần chạy như bay, bị phơi nắng đến mồ hôi đầm đìa cũng mặc kệ.
Nó không chạy lên trấn trên, trên đường vừa mệt vừa khát, nó lau mồ hôi rồi tiếp tục đi.
Đường dài quanh co đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ râu dê, leng keng loảng xoảng vừa đi vừa niệm.
Đứa bé bỊ phơi nắng hai mắt trở nên mơ màng, thời điểm thở dốc cổ họng còn muốn bốc khói.
Đạo sĩ cởi túi nước đưa cho nó, ngồi xổm xuống hòa ái dễ gần hỏi: “Tiểu hữu muốn đi nơi nào?”
Đứa bé uống nước, ngây thơ nói: “Tìm đại phu.”
“Ồ, trong nhà có người bệnh hả?”
“Cha.” Đứa bé lau mãi không hết mồ hôi, lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt dấp dính, nó nói: “Cha bị bệnh.”
Đạo sĩ đánH giá nó, vừa cười hỏi: “Bệnh gì? Nói không chừng ta có thể xem cho.”
“Không thể động đậy.” Đứa bé thành thật nói.
Đạo sĩ khoác tay lên vai đứa bé, cười híp mắt nói: “Đơn giản, bệnh này ta có chữa! Ta ôm ngươi quay về nhà, có được hay không?”
Đứa bé bị đạo sĩ ôm về nhà, thời điểm vào sân viện tên đạo sĩ còn nhìn xung quanh một lát.
Hắn sải bước đi vào, nửa cung kính dò xét: “Chủ nhà có đó không?”
Trong phòng không có ai trả lời.
Đứa bé muốn xuống đất, nhưng tên đạo sĩ cũng không buông tay.
Đứa bé liền gọi: “Nương! Đại phu đến rồi!”
Nữ nhân không biết đã đi nơi nào, đạo sĩ vào cửa.
Trong phòng yên tĩnh, hắn lập tức lục lọi ở gian ngoài, thuận miệng dụ dỗ đứa bé: “Tiền bạc để ở chỗ nào? Ngươi nói cho ta, ta còn cân nhắc khai dược.”
Đứa bé cảm thấy lực tay của đạo sĩ rất lớn, ghìm chặt mình đến không thoải mái.
Vì vậy nó kinh ngạc mà lắc đầu một cái, có chút hoang mang sợ hãi.
Đạo sĩ gấp gáp tìm kiếm, hắn quét rơi đống bát đũa trên bàn, thậm chí góc tủ cũng không bỏ qua.
Cuối cùng hắn tiến vào trong phòng, chính là căn phòng nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc đầu đạo sĩ còn không dám lỗ mãng, chỉ là rón rén lại gần, đứa bé bắt đầu vùng vẫy, nó hô: “Không có tiền, không có tiền!”
Nam nhân trên giường nhỏ bị giật mình tỉnh dậy, hắn thấy thế bò dậy, quát lớn: “Ngươi là ai?!”
Đạo sĩ đã đến bên tủ quần áo, hắn lần tìm trong đống quần áo, rốt cuộc mò tới một bao đồng châu.
Hắn lập tức nhét vào trong ngực, quay đầu trừng mắt hăm dọa nam nhân.
Đứa bé mặc dù không biết hắn muốn làm cái gì, cũng biết trong nhà nghèo khó, tiền này đều là nương để cho cha chữa bệnh.
Nó tay đấm chân đá tên đạo sĩ, hô: “Không phải của ngươi!”
Đạo sĩ hất tay cho nó một bạt tai, vác nó lên liền đi ra ngoài.
Nam nhân hoảng loạn chống đỡ thân thể, nhào đến kéo lấy góc áo tên đạo sĩ, bị kéo theo mà ngã xuống.
Nửa người dưới của hắn không thể động đậy, chỉ có thể gắt gao giữ chặt góc áo đạo sĩ.
“Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi trả con lại cho ta!” Nam nhân bị lôi theo, hắn nói: “Tiền đều là của ngươi, đứa nhỏ thì không được!”
Đạo sĩ xé góc áo, càng trong lúc vội vã càng không xé được.
Hắn nhấc chân nhằm vào tim nam nhân mà đá xuống mấy cước, mắng: “Cút mẹ ngươi đi! Chỉ có mấy đồng tiền, mẹ nó đứa nhỏ này còn đáng giá hơn mấy đồng tiền!”
Nam nhân bị giẫm vào khuôn mặt trở nên dữ tợn, ngón tay hắn túm chặt, một tay víu chặt chân đạo sĩ, cao giọng hô: “Tố nương! Tố nương!”
Đứa bé lớn tiếng khóc lóc, nó lung tung đấm đạo sĩ: “Cha! Cha!”
“Buông tay!” Đạo sĩ đạp mạnh xuống khiến nam nhân hộc ra máu tươi, “Ngươi còn không buông tay? Nếu không buông tay ra, ta liền hạ độc thủ!”
Nam nhân ôm chân đạo sĩ, máu nuốt không trôi xuống bị nghẹn lại ở ngoài, hắn nói: “Trả con cho ta! Con ta, trả lại con cho ta!”
Đạo sĩ thấy thế, liền nhấc cái bàn nhỏ cạnh giường, đập xuống người nam nhân.
Nam nhân bị đập đến máu tuôn đầy đầu, càng không chịu buông tay.
Đạo sĩ nhặt cái bình vỡ lên, cứa vào ngón tay nam nhân: “Buông tay! Mau buông tay!”
Đôi tay nam nhân bị cứa vào đến máu thịt be bét, đạo sĩ đá văng hắn ra, mang theo đứa bé chạy ra khỏi cửa.
Nam nhân bò đuổi theo, nghe thấy nữ nhân từ bên ngoài trở về đụng phải đạo sĩ.
Đứa bé gào khóc: “Nương!”
Nữ nhân vung cái cuốc xông đến, đạo sĩ vốn tưởng rằng nữ nhân nhu nhược dễ bắt nạt, nếu có chút xinh đẹp, có thể bắt luôn theo cùng với đứa bé, nhưng lại không nghĩ đến là một nữ nhân đặc biệt cường tráng! Hắn quay đầu bỏ chạy, đứa bé lôi kéo sau cổ hắn, đạp đá không ngừng.
Nữ nhân liều mạng đuổi theo, trong miệng kêu: “Xuyên tử, Xuyên tử!”
Chân đạo sĩ có bản lĩnh rất cao, hắn dần dần bỏ lại nữ nhân, chạy vào rừng sâu núi thẳm, chọn con đường vắng vẻ mà chạy.
Nữ nhân rớt mất một chiếc giày, chân trần đạp trên đá vụn cành cây hỗn tạp, bị vướng chân ngã sấp xuống.
Đạo sĩ nhân cơ hội bước nhanh mà chạy, đứa bé nghe thấy tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của nương nó từ từ biến mất.
Đứa bé run rẩy, nức nở nhìn đường càng ngày càng xa dần..