Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 101: Quan Tài Đá
Tịnh Lâm vẫn không thể khá hơn được.
Y bị giam trong căn phòng đá chật hẹp, Lê Vanh cũng không thể tùy ý đến thăm.
Cửu Thiên Quân ngăn cách y tiếp xúc với mọi người, giấu trong bóng tối, giống như là muốn đem Yết Tuyền kiếm gác xó.
Xích sắt cũng bị tăng thêm bốn, năm chiếc, trên vách đá là tầng tầng bùa chú cùng linh văn, từng đạo từng đạo như một bức bình phong ngăn cách lại mọi âm thanh của thế gian.
Tịnh Lâm không còn phân biệt được ngày đêm, y bị vùi sâu trong bóng tối.
Bốn phía phòng đá không có cửa sổ, chỉ có một phiến đá ở phía trên có thể trượt ra để đóng mở, gọi nó là Phòng đá kỳ thực cũng không đúng lắm, bởi vì nó càng giống quan tài đá hơn.
Tịnh Lâm không thể đứng dậy, cũng không thể đi xuống.
Bề ngang của giường đá chính là khoảng không tự do của Tịnh Lâm, thậm chí lúc y cựa mình đều sẽ đụng vào vách tường.
Không người hỏi thăm, vĩnh viễn chìm vào tĩnh mịch.
Ánh sáng nhàn nhạt từ vảy ngược chính là chút ánh sáng duy nhất của Tịnh Lâm, y thậm chí còn có thể ngửi được mùi vị của Thương Tễ từ phật châu, dù cho đó chỉ là huyết vị.
Tịnh Lâm gần như không thể nhớ về Thương Tễ, vì mỗi lần y nhớ lại, chú thuật sẽ lại phát tác.
Lúc phát tác chú văn sẽ bóp chặt y gần như muốn choáng váng, tàn dư tà ma cũng sẽ nhân cơ hội này mà cắn xé toàn thân.
Tịnh Lâm đập đầu vào vách tường, nhờ vào sự đau đớn vô cùng tận để kéo dài hơi tàn.
Ngón tay y bới móc khe hở trên vách tường, khi tỉnh táo thì có thể đếm rõ bao nhiêu vết sẹo trên người, khi điên cuồng thì không ngừng cào bới vách đá.
Y cảm thấy chính mình điên rồi.
Lúc tỉnh táo chỉ có tiếng của xích sắt vang leng keng, lặp đi lặp lại.
Tóc của Tịnh Lâm dường như cũng đã dài hơn, y dùng ngón tay ước lượng, đo hết lần này đến lần khác.
Trong miệng thấp giọng đếm số, nhưng là không được, y từ từ cảm thấy rất nhiều chuyện bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Ta là Tịnh Lâm.”
Tịnh Lâm cất giọng khô khốc.
“Ta là Tịnh Lâm.”
Y vật lộn với xiềng xích, trong bóng tối vô hạn không ngừng lặp đi lặp lại.
“Ta có một ca ca rất yêu thương ta…!Ta có vảy ngược…!Ta là Tịnh Lâm…! Minh Kim đài…!Hòe thành…!Thất Tinh trấn…!Ta cùng với hắn, hắn…”
Hắn là ai?
Tịnh Lâm nôn nóng mà túm lấy tóc, trán y tựa vào vách tường, “Ta muốn cùng y kết thành tần tấn chi hảo…Bên trong Thất Tinh trấn…!Minh Kim đài…! Tới đón ta, đón ta…”
Chú văn nháy mắt đã bao phủ lên mặt, giống như bụi gai mà quấn lấy cổ, tàn nhẫn siết chặt.
Tịnh Lâm giống như con thú bị nhốt dùng sức đụng đầu, máu chảy xuống khóe mắt ẩm ướt, y khàn giọng mà gọi: “Ở Minh Kim đài! Ta ở Minh Kim đài chờ ngươi! Chờ ngươi…!mang ta về nhà…!Ai, ai? Ta có một ca ca rất yêu thương ta…!Ta có…”
Cổ Tịnh Lâm bị siết chặt, ngay cả thở cũng rất khó khăn.
Y víu lấy cổ họng, xích sắt theo y thở dốc mà lắc lư.
Tịnh Lâm tuyệt vọng trừng lớn hai mắt, phảng phất như có màn sương mù dày đặc bốc lên, ngăn cách giữa y cùng với người kia.
Tịnh Lâm nhỏ giọng khóc thút thít, y đột nhiên gắng sức gượng dậy, đầu móng tay vội vã cào loạn lên trên vách tường.
Móng tay đứt gãy, ở trên vách tường để lại những vệt máu thật dài.
Một con rồng.
Tịnh Lâm áp tay cùng má kề sát vào vết máu trên vách tường, trong cơn đau như bị dùi đâm đột nhiên cười rộ lên, lệ đã rơi đầy mặt, chỉ là kề sát vào với vết máu, giống như đang kề sát vào thân rồng.
“…Ca ca.”
Tịnh Lâm chua xót liền ủy khuất gọi.
“Mang ta về nhà.”
Không biết qua bao lâu, Tịnh Lâm lại phát tác lần nữa, giống như lần trước để lại trên vách tường những vệt máu dài.
Y không nhìn thấy rõ, vì vậy không biết rằng một mặt tường này đã bị cào đến dày đặc vệt máu, chỉ là thời gian y tỉnh táo ngày càng ít đi.
Tịnh Lâm nắm chặt phật châu cùng vảy ngược, cuộn tròn người dựa vào vách tường.
y đang lẩm nhẩm cái gì mà chính bản thân mình cũng không rõ, hơi nghiêng đầu.
Phía trên bỗng chốc có tiếng đập vang.
Tịnh Lâm nắm lấy phật châu cùng vảy ngược, chỉ chuyển ánh mắt nhìn lên.
Phiến đá phía trên bị đẩy ra, lộ ra một khe hở.
Người vừa tới không phải là Lê Vanh, cũng không phải người Tịnh Lâm quen thuộc, mà là Tuyết Mị.
Tuyết Mị trượt người tiến vào, cầm theo bát nước.
Hắn nhẹ như gió, mang theo hơi lạnh, lúc tiến vào đụng phải phù chú tiếng chuông vang lên.
Hắn chẳng hề đưa nước cho Tịnh Lâm, mà là chậm rãi ghé vào bên mép giường đá, âm lãnh mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Tịnh Lâm.
“Quân thượng.” Tuyết Mị sâu xa nói, “Ngươi điên rồi sao?”
Tịnh Lâm lần thứ hai nghe được tiếng người, lại nửa ngày không thể phản ứng.
Y cau mày, trì độn mà thuận theo tiếng Tuyết Mị quay đầu lại.
“Điên rồi.” Tịnh Lâm khó nhọc nói, y đẩy xích sắt ra, từ trên giường đá cúi người, “Ta điên rồi.”
“Thật đáng ngưỡng mộ.” Tuyết Mị cười thành tiếng, “Lâm Tùng Quân…!Không hổ là Lâm Tùng Quân!” Hắn đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói, “Tại sao ngươi không chết đi.”
Bát nước đột nhiên giội lên trên mặt Tịnh Lâm, Tuyết Mị lập tức đập vỡ cái bát.
Hắn như một du hồn phiêu đãng, áp sát vào Tịnh Lâm.
“Ta đuổi theo ngươi mấy chục dặm, ngươi chỉ cần quay đầu một cái là có thể nhìn thấy hỏa thế trùng thiên.
Thanh Dao bám chặt lấu khung cửa, ở trong ngọn lửa thiêu đốt gọi tên của ngươi.” Tuyết Mị u ám nói, “Cửu ca…! Cửu ca…!Lòng nàng tràn đầy hi vọng ngươi sẽ quay đầu lại! Sao ngươi lại phải gấp gáp chạy trốn như vậy, thậm chí đối với sự bất thường của nàng ấy ngày hôm trước cũng đều bỏ mặt.
Ngươi sao xứng làm huynh trưởng? ngươi là kẻ tâm địa sắt đá!”
Đuôi tóc Tịnh Lâm nước nhỏ giọt tí tách, y mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tuyết Mị, lạnh giọng, “Ngươi nói dối.”
Tuyết Mị không nhịn được châm chọc, “Nói dối? Đêm trước khi xảy ra chuyện ta đã sai người báo tin cho ngươi, lúc đó ngươi đang làm cái gì? Ngươi căn bản là không để nàng ở trong lòng? Ngươi ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân! Bây giờ còn muốn trốn tránh.”
Tịnh Lâm không đáp, y không nhớ ra được là ai đã báo tin cho y.
Tuyết Mị vọt đến bên người Tịnh Lâm, “Các người đều là cá mè một lứa, quản thúc nàng ở trong môn phái.
Rặt một lũ nghiệt súc ra vẻ đạo mạo còn dám tự nhận mình là huynh trưởng…” Hắn ta cười rít lên, “Ngươi cùng với Thương đế hợp lực giết nàng, ngươi là tên đao phủ! Tịnh Lâm, ngươi điên rồi…!Ngươi sắp chết…!Ngươi xong rồi!”
Tịnh Lâm đau đớn cùng cực, y vùi đầu giữa hai cánh tay, hỗn loạn mà túm tóc mình.
“Ngươi giết nàng.
Ngươi đáng chết, ngươi giết nàng! Nàng đã bệnh thành bộ dạng như vậy, nàng bất quá chỉ là một tiểu cô nương! Ngươi lại muốn dùng nàng để đạt được thành tựu có được uy danh…” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi thật là ác độc, ngươi trời sinh đã vô tình.”
Tịnh Lâm khom lưng lộ ra dáng vẻ gầy gò, ngón tay y lại đang run lẩy bẩy.
Tà ma lại đi ra quấy phá, chúng nó ăn mòn lục phủ ngũ tạng của Tịnh Lâm, khiến linh hải của y quay cuồng đảo điên.
Cơn đau dọc theo sống lưng Tịnh Lâm du tẩu, Tịnh Lâm không đáp lại.
y bị cơn đau hành hạ khiến tâm thần hoảng hốt, thậm chí phải dựa vào ngoại lực va chạm mới có thể hoàn hoãn ổn định.
Y không cứu được Thương Long, cũng không cứu được Thanh Dao.
Y phảng phất như đang đứng trên một sợi dây thừng, đã tràn ngập nguy cơ.
Đạo nghĩa vững chắc trong dĩ vãng kia hầu như sụp đổ không còn, y đến cùng thì tính là gì? Y chính là thanh kiếm vẽ đường cho hươu chạy, y chính là kẻ tàn ác dối trá hết lần này đến lần khác.
Y vô tri vô giác, đã hoàn toàn thay đổi.
Tuyết Mị nhỏ giọng nói: “Lần này thì tốt rồi, ngươi phải ở lại đây lãng phí cả một đời.
Ngươi hãy ở dưới cái cống ngầm này mà tỉnh ngộ lại đi, ngươi hãy xin lỗi Thanh Dao, xin lỗi danh hào.
Ngươi là kẻ vô liêm sỉ lừa đời lấy tiếng, ngươi lừa người trong thiên hạ, ngươi căn bản không phải đại nhân đại nghĩa.”
“Ngươi sống chui nhủi ở thế gian, Thanh Dao lại chết trong thiên hỏa.
Ngươi nên nếm thử tư vị bị liệt hỏa đốt cháy, ngươi có cảm thấy đau không? Lâm Tùng Quân! Ngươi thấy sao?”
“Ngươi cùng Quân phụ đều là một loại người.
Hắn dĩ nhiên dám xưng làm cha của thiên hạ! Không thể không kể đến công lao của ngươi, ngươi nên quỳ gối ở vị trí đầu tiên! Thanh Dao thì tính là gì? Các ngươi đem huyết hải dưỡng thành mối họa lớn của thiên hạ, lại chỉ chịu đem tất cả tội lỗi đè lên đầu một mình nàng! Nàng bất quá chỉ là một đứa trẻ!”
“Ta nhất định phải đợi ngươi chết không toàn thây.
Lâm Tùng Quân, Lâm Tùng Quân!”
Tịnh Lâm không còn nghe rõ được gì nữa, thời điểm y bị kéo lên đã khó có thể phân biệt được ai với ai.
Trước mắt khi thì là Tuyết Mị cuồng loạn, khi thì là Lê Vanh lớn tiếng hô hoán.
Trong tai Tịnh Lâm ong ong, y giãy giụa thân thể, muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng lần nào cũng bị dây xích lôi trở lại, người càng ngày càng nhiều, bị ép uống thuốc thanh tỉnh thần trí.
Cửu Thiên Quân từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Con trai đã tốt hơn chưa?”
Trước mắt Tịnh Lâm mờ mịt, y động động dây xích, cổ bị bóp chặt không cách nào trả lời.
Y nhìn chằm chằm Cửu Thiên Quân, nặng nề thở dốc.
Cửu Thiên Quân thở dài một tiếng: “Không biết hối cải, thực sự khiến ta đau lòng.”
Tịnh Lâm lại chìm vào trong bóng tối.
Y đột nhiên trở nên cực kỳ nóng nảy, y chống vào vách tường, bị chú thuật siết chặt đến sống không bằng chết.
Trong tâm y cảm thấy chính bản thân mình không còn giống con người nữa, y đã đánh mất tất cả.
Y tựa đầu vào vách tường, thậm chí còn không rõ chính mình đang tưởng niệm ai nữa.
Y tức giận đấm mạnh vào mặt tường, ở trong quan tài đá chật chội thất thanh rít gào
Y muốn ra ngoài.
Y muốn đi tìm một con rồng.
Nhưng ngẫu nhiên có lần Tịnh Lâm tỉnh táo lại, vảy ngược đang cộm trong lòng bàn tay y, nhắc nhở nỗi đau bị róc vảy rút gân.
Y run rẩy mò tìm trái tim mình, lại đột nhiên mờ mịt, cảm thấy mình như đã chết.
Cửu Thiên Quân lại đột nhiên trở nên khó hiểu, hắn đổi tính đổi nết, thích đến thăm Tịnh Lâm.
Hắn sẽ đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hiền từ mà dò hỏi Tịnh Lâm .
“Con trai, hôm nay đã tốt hơn chưa?”
Tịnh Lâm không trả lời lại.
Cửu Thiên Quân lần thứ hai thở dài, đem Tịnh Lâm quay trở về với hắc ám.
Mỗi thời mỗi khắc Tịnh Lâm đều phải đưa tay chạm vào vết tích trên tường, như vậy mới có thể ngăn chặn được đau đớn, lúc không có người đến y liền dán mặt vào tường dùng móng tay khắc từng đường lên vách tường, vết khắc chi chít, nông sâu không đồng đều chính là một chữ Long.
Lòng ta có yêu.
Tịnh Lâm cố hết sức tự nhủ.
Trong mây, tại biển lớn, ở tim.
Tóc Tịnh Lâm đã dài xuống dưới chân giường, rối bù, một mặt vách tường kia đã bị khắc kín không còn chỗ trống.
Chú thuật lại không hề biến mất, nó ở trên cổ Tịnh Lâm kết thành vòng.
Nhưng linh hải của y vẫn cứ tràn đầy, mặc cho tà ma cùng chú thuật giáp công, cắn xé y, cỗ long tức kia đều trước sau như một không hề lùi bước mà che chở căn nguyên của y.
Lòng bàn tay có hoa văn hoa sen của Tịnh Lâm bị cắt ra, sẽ từ từ liền lại như trước.
Y sẽ không chết, mặc cho y trên người đầy rẫy vết thương gần như điên cuồng, y đều không chết được.
Bởi vì long tức đóng giữ thân thể của y.
Y thuộc về một con rồng, con rồng cũng thuộc về y.
Thời điểm Tịnh Lâm không thể nhẫn nhịn chịu đựng sẽ tự nhủ các địa danh, từ Cửu Thiên môn đến Thất Tinh trấn, rồi từ Thất Tinh trấn đến tường cao phương bắc.
Y cứ như vậy nhớ mãi không quên, chưa bao giờ buông lỏng vảy ngược cùng phật châu.
Thế nhưng có một ngày, cũng có lẽ là một đêm, Tịnh Lâm đang chìm trong thời khắc yên tĩnh dài đằng đẵng, y phải dùng tới một khoảng thời gian dài lục lọi trong ký ức, mới ở trong mê mang nhớ tới một con rồng.
Rất lâu rất lâu sau Tịnh Lâm mới ngẩng mặt lên, đến cả nghẹn ngào cũng quên mất.
“Tịnh Lâm.” Lê Vanh ghé vào khe hở, “…!Sư huynh có mang bánh ngọt tới.”
Gói giấy dầu vẫn còn chút hơi nóng được đặt ở trước mặt, Lê Vanh dùng ngón tay xé ra, lộ ra bánh ngọt ở bên trong.
Ống tay áo của hắn đã không còn là màu trắng, mà là huyền sắc.
Dấu vết của Cửu Thiên môn đang dần phai mờ, trở thành một loại cao cao tại thượng hào hoa phú quý không thể với tới.
“…!Kể cho ngươi nghe chút chuyện bên ngoài.” Lê Vanh cúi thấp xuống, “Bây giờ Trung Độ đã yên ổn, phụ thân vạch ra thượng giới, dự định khoảng trời bên trong Trung Độ sẽ gọi là Cửu Thiên cảnh.
Chúng ta xếp đặt phân giới ty, quản hạt tam giới…!tường cao phương bắc trở thành quần sơn.” Hắn dừng một chút, nói, “Phụ thân vẫn để lại vị trí đó cho ngươi, danh hiệu Lâm Tùng Quân ai cũng không thể cướp đi được.
Người người đều nghĩ rằng ngươi đã bế quan rất nhiều năm.”
Giọng hắn trầm thấp mà nói liên miên không dứt, vốn cho là lần này cũng sẽ tay trắng trở về, ai ngờ Tịnh Lâm bỗng nhiên vươn tay ra, đem bánh ngọt nhét vào trong miệng.
Vị ngọt tan ra trong kẽ răng, dạ dày Tịnh Lâm bỗng như sông cuộn biển gầm.
Y đột nhiên đem toàn bộ bánh ngọt nhét vào trong miệng, ăn như hùm như sói.
Lê Vanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Tịnh Lâm nhét đầy trong miệng, bị sặc phải khom người ho khan.
Lê Vanh liền bò dậy đi lấy nước, Tịnh Lâm nhân lúc này mà lau môi.
Từ dưới áo bào cũ rách nát chui ra một cục đá, Tịnh Lâm nuốt bánh ngọt xuống, vỗ vỗ đầu cục đá.
Cục đá cùng Tịnh Lâm đối diện chốc lát, liền quay người đạp lên Tịnh Lâm dùng cả tay chân bò theo hướng khe hở.
Nó dồn sức với tới mép khe hở, vụng về trèo lên, bò đi ra ngoài.
Lúc Lê Vanh quay trở lại Tịnh Lâm đã ăn xong bánh ngọt, cũng uống cạn nước, sau đó bò đến dưới khe hở, đưa mắt nhìn qua khe hở.
“Ngươi đi nói cho phụ thân.” Tịnh Lâm nói, “Ta muốn bế quan.”
“Hiện giờ ngươi cũng là đang bế quan.”
“Ta muốn trừ ma.” Tịnh Lâm chỉ tay vào ngực, lạnh giọng nói, “Đoạn tình tuyệt dục —— ta phải ra ngoài.”
Lê Vanh nhìn chăm chú y nửa ngày mới nói: “Được.”