Nam Thiền

Chương 100: Trói Buộc


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 100: Trói Buộc


Trên trán Tịnh Lâm dính máu, y bỗng nhiên quay đầu lại.
Lê Vanh đang đứng trên bậc thềm, việc lăng trì lóc vảy rút gân còn chưa làm xong.

Hắn vừa mới động thân, một bóng trắng nhoáng lên trước mặt mang theo kình phong, ngực hắn bị trúng một đạp, cả người bay đi.
Tịnh Lâm đuổi theo hướng thân rồng, Lâm Tùng Quân thế nhưng lại có chút lảo đảo, cực kỳ chật vật loạng choạng mà đi.

Máu trên mặt y đã bị nước mưa gột rửa, thần sắc ngơ ngác tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Dừng tay…” Tịnh Lâm lẩm bẩm, bất lực cầu xin, “Van cầu ngươi…”
Thương Long cúi đầu bất động, mưa rơi tầm tã, át đi giọng nói của Tịnh Lâm.

Lưng của y dường như bị thứ gì đè lên, cả người cong gập xuống, gần như quỳ gối mà đi.

Bàn tay y lung tung mò trên thân rồng, đem chỗ bị thương kia dùng sức che lại, thật giống như làm vậy có thể khiến Thương Tễ phục hồi lại nguyên trạng.
Máu đỏ ướt đẫm đầu gối, bạch y trắng muốt trở nên loang lổ bất kham.

Tịnh Lâm không nhịn được run rẩy, bên tai là tiếng mưa xối xả, một câu Ngươi phải sống kia quanh quẩn trong đầu khiến tầm mắt y trở nên mơ hồ.
Nhưng sao lại có thể mơ hồ được chứ?
Tịnh Lâm tới gần hắn, giống như bình thường phạm sai lầm mà lau nước mưa.

Thế nhưng trận mưa này quá lớn, bất luận có lau chùi thế nào, trước mắt cũng đều mơ hồ.
Mưa như trút nước, Tham Tương cắn xé miệng vết thương của Thương Long, bầy tà ma chen chúc nhau, phân chia nhau ăn thịt con rồng này.

Lê Vanh đè chặt thương tiến về phía trước, lôi Tham Tương ra, hắn thấy Tịnh Lâm bị chôn vùi trong đống dơ bẩn, liền đưa tay ra muốn kéo Tịnh Lâm lên.

Mà khi bàn tay hắn sắp chạm đến Tịnh Lâm, Yết Tuyền kiếm lại ngay lập tức cắm ngập vào trong đất, đem hắn và y đang gần trong gang tấc tách biệt ra.
Kình phong bao quanh người y, Tịnh Lâm quỳ lâu đến mức không đứng dậy nổi.

Lưỡi kiếm Yết Tuyền nghiêng thân cản lại, y bất chấp tất cả mà lôi kéo bầy tà ma đang bám vào thân rồng.

Biển máu còn sót lại ngập đến bên hông y, đối mặt với tuyệt cảnh huyết hải gầm lên giận dữ làm dậy lên huyết phong, đem Tịnh Lâm vây lại trong huyết sắc mênh mông.
Ống tay áo bị cắn xé đến nát bét, lộ ra cánh tay cũng bị cào xé đầm đìa máu tươi.


Tịnh Lâm dường như không biết đau đớn là gì, y dùng tay, thậm chí là dùng răng gỡ bỏ những thứ dơ bẩn, hung hăng đoạt lại những vảy rồng bị róc ra, đem chúng nắm chặt trong lòng bàn tay một mảnh cũng không để sót.

Y thở dốc, hai bàn tay bị tà ma cắn xé lại bị vảy rồng cắt tới máu thịt be bét.
Trời sinh dị tượng, biển mây bị Thương Long khuấy động đột nhiên ngưng tụ xoay tròn, tà ma đang tụ tập nơi đây trở nên nóng nảy bất an.

Thương Tễ đã chết, biển máu còn lại không còn chỗ để cư ngụ, chúng nó ngọ nguậy muốn chôn vùi cả Tịnh Lâm, huyết vụ điên cuồng bao phủ lấy vết thương của Tịnh Lâm.
Yết Tuyền kiếm đột nhiên ông thanh truyền lớn, chỉ thấy trụ mây chống trời sụp đổ nện xuống, thế như trẻ che mà giáng xuống người Tịnh Lâm.

Thanh quang phân tán trong thiên địa hỗn độn, hồng mang xuyên qua mặt nước sáng bừng lên cùng với mưa gió sóng biển.
“Bản thể của huyết hải đã tổn hại!” Lê Vanh chống mạnh Phá Tranh Thương, hô, “Nó muốn nuốt chửng Lâm Tùng Quân! Mau ngăn cản nó!”
Tam thiên giáp nghe lệnh xông tới, thân ảnh Tịnh Lâm đã bị huyết vụ che lấp.

Hồng mang chạy trốn vào trong đó, trong chớp mắt thấy rõ trên cổ, trên cánh tay Tịnh Lâm cấp tốc hiện lên hoa văn chú thuật, ghìm chặt khiến Tịnh Lâm thở dốc không ngừng.

Trán của y tựa vào thân rồng, thời điểm động tình không thở nổi cảm giác như nước thủy triều tràn lan.

Tiếng kêu đau bị giữ chặt lại trong miệng, Tịnh Lâm đột nhiên chống tay dậy, huyết vụ dọc theo hoa văn thấm vào, tựa như hàn băng sắc bén, ở trong lục phủ ngũ tạng của y mà đấu đá lung tung.
Tịnh Lâm phun ra búng máu, linh hải của y đã nghịch hướng, hoa văn hoa sen trên lòng bàn tay loang lổ máu tươi.

Yết Tuyền kiếm chấn động kêu vang, thậm chí đã xuất hiện mấy vết nứt.
“Tịnh Lâm!” Lê Vanh biến sắc.
Trán Tịnh Lâm trượt xuống đập lên mặt đất, những mảnh vảy vụn vỡ khiến y đau quá.

Cổ họng y tựa như bị người ta bóp chặt, chỉ có đầu ngón tay thấm đẫm máu là còn sót lại chút ấm áp.

Tà ma chú thân, tựa như Thương Tễ nuốt ma nuốt hải, cảm giác âm lãnh kia chạy dọc khắp tứ chi, đầu ngón tay Tịnh Lâm víu chặt lấy mặt đất, máu trong miệng cũng không ngừng chảy ra.

Nửa bên khuôn mặt đã che kín hoa văn, y trầm đục hô lên, đã xem như rơi vào ma đạo!
Hai ngón tay của Lê Vanh nhanh chóng điểm xuống các huyệt đạo, ngăn lại sự xâm chiếm của tà ma, khiêng Tịnh Lâm ra khỏi dòng máu loãng.

Trận mưa này chẳng khác nào trời xanh đổ lệ, Lê Vanh cắn chặt răng, trên người đã chi chít vết thương do Yết Tuyền kiếm gây ra, ra sức lùi lại.
Lê Vanh lệ rơi đầy mặt, hắn không ngừng nói: “Đừng sợ! Sư huynh tuyệt không để ngươi phải chết!”

Trên cổ Tịnh Lâm nổi đầy gân xanh, y khó khăn thở gấp, ngón tay muốn nắm lấy nước mưa, nơi cổ họng tựa như phát ra âm thanh gì đó.

Lúc đầu Lê Vanh còn nghe không rõ, đợi đến khi ra khỏi dòng máu loãng mới hiểu được.
Đó là Tịnh Lâm đang nghẹn ngào kêu khóc.
Trận mưa lớn kèm theo tuyết cũng bắt đầu rơi, không ngừng không nghỉ đúng bảy ngày ở phương bắc.

Trong bảy ngày này linh hải của Tịnh Lâm vỡ nát, Yết Tuyền kiếm bị tà ma cắn nuốt trở thành một thanh kiếm rỉ sét tàn phế.

Cả người không chỗ nào là không đau, trong bụng cùng ngực như có một cái dùi bằng hàn băng đâm liên tiếp vào, trên cổ bị chú thuật siết chặt lại, mười ngón tay Tịnh Lâm thống khổ mà cọ xát đến máu thịt lẫn lộn.
Trong một vài khoảnh khắc, y nghi ngờ chính mình muốn chết.
Nhưng mà bên trong thân thể Tịnh Lâm có ẩn giấu long khí, chúng nó không biết mệt mỏi mà đuổi theo tà ma du tẩu, không màng ngày đêm mà che chở bổn tướng của Tịnh Lâm.

Chúng nó tựa như là chủ nhân nơi này, ở trong cơ thể Tịnh Lâm xây dựng nên tường đồng vách sắt, bảo vệ y sinh cơ không dứt, bao bọc xung quanh giúp y còn có thể thở dốc.
“Ngươi phải sống.”
Lời thì thầm này không ngừng lặp đi lặp lại, Tịnh Lâm mở mắt ra, nhưng lại chìm trong bóng tối dài đằng đẵng.

Trước mắt y là một khoảng không đen kịt, nửa khuôn mặt dán vào giường đá lạnh giá.

Tịnh Lâm thử cử động, tay chân đều bị dây xích nặng trịch khóa chặt.
“Tỉnh rồi?” Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng động giống như là tiếng người đang bò, Lê Vanh đẩy ra một khe hở chỉ vừa cánh tay hắn đưa qua, hắn ghé sát vào khe hở, ân cần nói, “Tịnh Lâm! Còn nhận ra sư huynh không?”
Hai con mắt Tịnh Lâm bất động, cổ họng y khô khốc, chú thuật giam cầm y, khiến cho y bây giờ vẫn hơi choáng váng.
Bên trên chậm rãi đưa xuống một chén nước, lung la lung lay mà đặt trước mặt Tịnh Lâm.

Lê Vanh nằm úp sấp, tận lực duỗi dài cánh tay, hơi nghiêng cái bát một chút.

Nước trong bát lay động, con ngươi Tịnh Lâm khẽ nhúc nhích, từ từ xoay người lại.
“Uống chút nước đi, nếu như đói bụng, thì cứ nói với ta.” Lê Vanh nhìn y, “Tu vi của ngươi gắn liền với một ý niệm duy nhất, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Tịnh Lâm hờ hững không nói.
Lê Vanh đành phải đem miệng bát để giữa môi Tịnh Lâm, sau đó chậm rãi rót.

Nhưng Tịnh Lâm không há miệng, để mặc cho nước rơi xuống ướt nhẹp cả cằm cùng tóc mai.


Y cứ cắn chặt răng như vậy, phảng phất như nếu buông lỏng ra, sẽ lập tức biến thành cắn xé.
“Tịnh Lâm!” Lê Vanh nói, “Tàn dư tà ma đang ở trong cơ thể ngươi, nếu không loại bỏ hết chúng nó, phụ thân sẽ không thả ngươi ra ngoài.

Yết Tuyền kiếm giờ đã như một thanh kiếm cùn, nhưng nó còn chưa có gãy…!Ngươi hiểu chứ? Ngươi vẫn còn chưa phải là phế tử, ngươi chỉ là.” Hắn dừng lại chốc lát, “Ngươi chỉ là đang bế quan, chú thuật sẽ giúp ngươi quên đi Thương đế, trùng tu kiếm đạo.”
Tịnh Lâm hất đổ cái bát, nước văng lên giường đá, nhỏ giọt xuống phía dưới.
Lê Vanh thất vọng thu tay lại, hắn cứ nằm rạp ở phía trên như vậy, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ngươi ta đã đoán sai rồi, phụ thân không phải là huyết hải.”
“Ngươi một câu cũng không chịu nói với ta, ta lại phải nói cho ngươi.

Tịnh Lâm, người chết chính là Thanh Dao.”
“Thời điểm Thương đế nuốt hải, Thanh Dao bị thiên hỏa thiêu đốt.

Vân Sinh lúc này lại đang ở nơi khác, trong nhà chỉ có mình ngươi…!Tuyết Mị đuổi theo ngươi mấy chục dặm đường, muốn tìm ngươi về cứu người.

Tịnh Lâm, ngươi đầu cũng không hề ngoảnh lại.”
Tịnh Lâm bỗng nhiên thở hổn hển, y chống vách tường, gấp gáp nói: “Nói dối!”
Lê Vanh nói: “Đợi ngươi ra ngoài rồi, tự sẽ hiểu.”
Trán Tịnh Lâm đập mạnh vào tường, y ở trong nơi chật hẹp này mà cuộn tròn người lại, vô lực che kín hai lỗ tai.

Dây xích nặng nề đè lên trên người y, y lạnh đến cả người phát run.
“Nói dối…” Tịnh Lâm nỉ non, “Lừa bịp…!lừa đời lấy tiếng…!giết người như ngóe…!ngươi ta đều là sài lang…là hư danh ác đồ!”
Lê Vanh nhắm mắt, yên tĩnh giây lát, “Đại cục đã định.”
Dây xích rầm một tiếng vang vọng, Tịnh Lâm nghiến răng mà quát, “Cút!”
Lê Vanh chần chờ khoảng thời gian một nén hương rồi mới đứng dậy, cuối cùng vẫn lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn tay chưa giặt sạch, đưa qua khe hở đặt trên giường đá.
“Mỗi ngày ta đều sẽ tới.” Lê Vanh nói, “Vật ấy ngàn vạn lần đừng để cho người khác nhìn thấy.”
Trước khi đi Lê Vanh đóng lại khe hở, bên dưới lại trở về bóng tối đen kịt.

Tịnh Lâm cứ bất động như vậy hồi lâu, mới mò mẫm dọc theo vách tường đứng dậy.

Ngón tay y chạm vào chiếc khăn, giữa khăn lộ ra ánh sáng le lói trơn bóng.

Tịnh Lâm cúi người, mở khăn tay ta, một mảnh vảy rồng nguyệt sắc cùng phật châu nằm trong đó.
“Ngươi từng nghe nói đến vảy ngược của rồng chưa?”
Trên chiếc khăn đột nhiên có giọt nước rơi xuống, vệt máu bị nước mắt làm cho ướt nhòa.

Tịnh Lâm khom người ôm chiếc khăn vào trong lòng, y nhỏ giọng nức nở, giống như một con thú nhỏ liều lĩnh phải chịu ấm ức.
Bọn chúng đem sự âu yếm của hắn mà róc vảy rút gân.
Bọn chúng đem đạo nghĩa của hắn trở thành lời nói ngông cuồng.

Thế gian này vốn chẳng có gì đáng giá để y phải lưu luyến, bây giờ càng triệt triệt để để biến thành tối tăm.

Một lòng nhiệt huyết của y đã trở nên lạnh giá, tu đạo cũng đã sụp đổ.
Tịnh Lâm siết chặt vảy ngược cùng phật châu, chú thuật như âm hồn bất tán bắt đầu dây dưa.

Y tuyệt vọng mà đập đầu xuống đất, tại nơi không khí dần dần bị tước đoạt đến hít thở không thông này mà ngã xuống.

Xích sắt trói chặt hai cánh tay, giam giữ y ở cái nơi ẩm thấp tối tăm, mặc cho y nghẹn ngào gào khóc cũng không có ai thèm để ý tới.
Ngày hôm sau, Lê Vanh lại tới, nhưng lần này không phải một mình hắn đến đây.

Cửu Thiên Quân mở ra ngăn trở, tia sáng đâm vào khiến hai mắt Tịnh Lâm hơi đau.

Y nhét khăn tay vào trong khe hở trên bức tường đá, thân thể ở trên giường đá che lại, hai tay bị xích vùng vẫy chắn lại hai mắt.
“Tịnh Lâm.” Cửu Thiên Quân mắt nhìn xuống y, thương xót mà nói, “Còn nhận ra vi phụ không?”
Mái tóc đen dài của Tịnh Lâm ngổn ngang, hai mắt y sưng tấy thông qua khe hở bàn tay không tiếng động mà nhìn chằm chằm Cửu Thiên Quân.
Ánh mắt Cửu Thiên Quân ngày càng trìu mến, “Con trai con vẫn còn trẻ, chỉ cần vượt qua được trở ngại lần này tất thành người tài.

Vi phụ sẽ trông nom con cẩn thận, đến khi con tiêu tận tà ma, quét sạch tà niệm.”
Tịnh Lâm giống như không nghe thấy.
“Tịnh Lâm.” Cửu Thiên Quân hơi nghẹn ngào, “Con vẫn còn trẻ người non dạ, sao biết được sự hiểm ác của thế gian? Thương đế kia đầu độc con, mê hoặc con, khiến con rơi vào tình cảnh này, thật khiến cho vi phụ xót xa.”
Đầu ngón tay Tịnh Lâm nắm chặt lấy tóc, y vùi đầy giữa hai cánh tay, khàn giọng nói: “Đừng nói nữa.”
“Đừng sợ.” Cửu Thiên Quân ôn tồn, “Vi phụ chắc chắn sẽ đưa con trở về chính đạo.”
Trên lưng Tịnh Lâm như có mũi nhọn chĩa vào, y thống khổ lặp lại: “Đừng nói nữa.”
“Được, không nói đến chuyện này nữa.” Cửu Thiên Quân lau sạch nước mắt, bàn tay muốn xoa tóc Tịnh Lâm.
Lại không ngờ được Tịnh Lâm đột nhiên hất tay hắn ra, trong tiếng xích sắt leng keng oán giận nói, “Đừng động vào ta.”
Mắt Cửu Thiên Quân lộ ra đau đớn, hắn đau buồn nói, “Tịnh Lâm thần trí không rõ, còn không nhận ra ta là ai.

Lão tam.” Hắn hơi chếch con ngươi, “Mau ngăn đệ đệ của ngươi lại, đừng để y tự làm tổn thương tới chính mình.”
Lão tam nguyên bản như một khúc gỗ đứng ở bên, nghe vậy liền không dám chần chờ, men theo khoảng không kia duỗi tay ra, dùng sức giữ Tịnh Lâm lại.

Tịnh Lâm kịch liệt giãy giụa, đầu y bị đè lên giường đá, dây xích trên tay điên cuồng lắc lư.
Cửu Thiên Quân từ trên cao nhìn xuống mà vuốt ve mái tóc của Tịnh Lâm, ngữ khí càng thêm ôn hòa: “Không nhận ra cũng không sao, vi phụ sẽ giúp con nhớ ra…!Rất nhiều năm về trước, con một mình đi đến Cửu Thiên môn, khi đó cái đầu cùng lắm mới cao đến hông ta, cũng đã rất biết lễ nghi.

Con đừng sợ, vi phụ đều là vì muốn tốt cho con.”
Tịnh Lâm suy sụp tinh thần mà giãy giụa, y thở dốc kịch lệt, cảm thấy từ trong bàn tay đang nắm tóc mình, chú thuật như một con rắn độc trườn tới bao phủ cả người y, Tịnh Lâm bị ép chặt khó có thể hô hấp, lại cảm giác một trận buồn nôn, không nhịn được trong sự hỗn loạn tột cùng mà nôn ra.
“Tất cả rồi sẽ tốt đẹp.” Cửu Thiên Quân nhân từ nói, “Tịnh Lâm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.