Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 102: Bế Quan
Linh hải sinh bổn tướng, bổn tướng trú nội tâm.
Bổn tướng của Tịnh Lâm là Yết Tuyền kiếm, thời điểm Thương Tễ nuốt hải ngày đó gặp phải dư nghiệt tà ma xâm lấn, suýt chút nữa linh hải hỏng mất, khiến thân kiếm Yết Tuyền bị rạn nứt, đã đứng bên đờ đoạn kiếm.
Mà vì long tức của Thương Tễ nấn ná không tiêu tan, làm cho linh hải của Tịnh Lâm tuy rằng chịu lực như sóng gợn chập trùng, nhưng thủy chung vẫn chưa từng tiết lộ nửa phần.
Lê Vanh có một câu nói không sai, đó là Yết Tuyền chưa đoạn, Tịnh Lâm sẽ vẫn còn là nhi tử của Cửu Thiên Quân.
Cửu Thiên Quân phí sức nhiều năm để đúc được một thanh kiếm này, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho nó bị đứt đoạn, cho nên dùng chú thuật vô danh để giam cầm tâm tư của y, chính là muốn có thể vững vàng nắm giữ Tịnh Lâm trong lòng bàn tay.
Chú thuật chưa diệt trừ, Tịnh Lâm sẽ không cách nào tĩnh tâm trừ ma.
Thế nhưng muốn trừ bỏ chú thuật, vậy thì nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm.
Đây cũng chính là đoạn tình tuyệt dục.
Lê Vanh nhìn thạch quan đóng chặt, cúi đầu thở dài.
Hắn đi ra khỏi cấm địa, bước đi trên tuyết không để lại dấu vết.
Tuyết mỏng bao trùm tảng đá xanh, đứng ở trước đài nhìn xa xăm, cảnh sắc Cửu Thiên môn đã không còn giống trước đây.
Quần sơn nối tiếp nhau, Cửu Thiên môn đã sớm biến mất từ lâu, bây giờ nơi này đã là thượng giới bên trong Trung Độ, được xưng Cửu Thiên cảnh của thần tiên.
Cửu Thiên Quân cũng không còn xưng là Phụ thân, đám người Lê Vanh phải tôn xưng hắn là Quân phụ.
Thời điểm Cửu Thiên cảnh vừa lập y theo công đức được phong hào, tên của Tịnh Lâm đứng đầu trên các huynh đệ, ở trong thần thuyết phổ định ra ba chữ Lâm Tùng Quân.
Lê Vanh theo sát phía sau, bây giờ hắn gọi là Sát Qua Quân.
Gió bắc thổi tung vạt áo, táp vào mặt Lê Vanh.
Mặt mày hắn đã hơi có biến hóa, thái độ ngây ngô quét đi sạch sành sanh, chỉ còn lão luyện thành thục.
Hắn cứ như thế phóng tầm mắt tới quần sơn bị sương tuyết che phủ, biển mây mênh mông không bờ bến.
Một điểm màu nâu vượt qua tuyết đi tới.
Mặt giày của Đông Quân bị tuyết thấm vào ẩm ướt, hắn chẳng thèm để ý, thu lại chiếc ô giấy dầu bước lên bậc thang.
Hắn lắc lắc cái dù cho tuyết rơi xuống, qua loa gật đầu với Lê Vanh, “Có một tên nhóc tự cạo trọc đầu đến trước cửa Phạm Đàn, tự róc ba ngàn phiền ti (sợi phiền muộn) muốn được xuất gia, đáng tiếc người ta không cần.
Quân phụ như cha thương con tiếc cho thiên tư của người này, muốn chiêu vào truy hồn ngục, giao cho ngươi quản giáo.
Lúc nào rảnh rỗi, ngươi hãy đến đó một chuyến.”
Lê Vanh nghiêm túc thận trọng, hôm nay hắn không cầm thương, áo bào rộng phủ xuống nền tuyết, trải ra một khoảng đỏ sẫm.
Hắn nghe vậy hơi suy tư, “Mấy ngày trước có nghe người của mệnh ty đề cập qua.”
“Người này bước vào Trăn Cảnh trước sau chỉ dùng chín trăm năm, tính tình không tốt, nếu như sau này có đắc tội, ngươi cũng nên bỏ qua cho hắn.” Đông Quân nói, “Ta muốn đảm bảo cho hắn.”
Lê Vanh nói: “Hiếm thấy.”
“Nhân tài khó có được.” Đông Quân vẩy vẩy giày ướt, vác dù lên, “Chín trăm năm, có là Tịnh Lâm cũng không nhanh như vậy.
Bổn tướng ta cũng đã tra xét rồi, một ngọn núi thôi, rất ổn trọng.”
“Ngươi nói muốn đảm bảo cho hắn.” Lê Vanh chếch con ngươi, “Có thể thấy được hắn tất có nhược điểm gì.”
“Cũng không thể gọi là nhược điểm.” Đông Quân nói, “Bất quá là tình kiếp mà thôi.
Trước đó hắn ở dưới trướng của cửu vĩ yêu hồ Ngọc Lâm, mặc dù trước đó không gây ra rắc rối gì, cũng không nhất định ngày sau không có ai hãm hại vu oan.
Dù gì Ngọc Lâm cũng là đại yêu dưới trướng Thương Tễ, nếu Quân phụ bên kia có truy cứu tới cũng không dễ ứng phó, cho nên ủy thác cho ngươi đảm bảo hắn.”
Việc liên quan đến Thương đế không phải là chuyện nhỏ.
Hiện giờ tà ma trên người Tịnh Lâm còn chưa trừ, huyết hải chỉ còn sót lại một vũng máu.
Thương đế đã chết, Cửu Thiên cảnh lại chậm chạp không thông báo tin tức cho tam giới.
Tâm tư của Cửu Thiên Quân nhìn không thấu, ai cũng không đoán được hắn dự định làm thế nào.
“Đợi ta gặp hắn một lần, rồi sẽ trả lời.” Lê Vanh hỏi, “Tên là gì?”
Đông Quân nói, “Trước kia đã róc phiền ti đến sạch sành sanh, Quân phụ ban cho hai chữ Túy Sơn, hắn liền tự xưng là Túy Sơn tăng.”
Lê Vanh gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Đông Quân lại nói: “Lên đây được một lần thật không dễ dàng, cứ như vậy mà đuổi ta đi, không khỏi quá vô tình.
Lần trước nghe nói Tịnh Lâm muốn bế quan, một lần bế quan này chính là mấy trăm năm.” Ánh mắt hắn lùi về phía sau, nhìn cấm địa, “Đến nay không có chút tin tức, sống hay chết cũng không rõ.”
“Yết Tuyền kiếm vẫn dựng trên đài Cửu Thiên, sống hay chết vừa nhìn liền biết.” Lê Vanh nói, “Nơi đây không phải chỗ ngươi có thể nhúng tay vào, đừng có động tâm tư khác.”
“Ta động hay không động tâm tư chẳng có gì đáng nhắc tới.” Đông Quân thong thả bước đi, “Ngươi bất chấp thiên hạ phạm phải sai lầm lớn giết chết Thương đế, những năm này đóng giữ nơi đây không chịu để người khác thay thế, quá nửa là thẹn trong lòng, khó có thể tiêu tan.
Ta đoán lúc ngươi nói chuyện với Tịnh Lâm, y sợ là không được tốt cho lắm, cũng không muốn nhận người huynh trưởng như ngươi.”
“Người phàm có sinh tử luân hồi, sai một bước, còn có hoàng tuyền để đi vào.
Còn chúng ta thì sao, sai một bước, chính là vạn kiếp bất phục.” Lê Vanh ngừng chốc lát, “Y có nhận ta hay không cũng không quan trọng, quan trọng là…!sống sót.”
“Sống sót.” Đông Quân lấy quạt xếp ra, gõ lên mi tâm, “Trải qua tai nạn này, y đã có ý muốn Tử, các ngươi mỗi người lại bắt y phải sống, mà không biết rằng sống dở chết dở trái lại càng khổ.
Nhân thế có bát khổ, ta thấy cái khổ của y bây giờ, vừa vặn rơi vào Oán tăng hội!”
“Y tâm tình bất đồng.” Lê Vanh nhìn biển mây tĩnh mịch, “Trải qua cái khổ này rồi, nhất định sẽ thoát thai hoán cốt, một bước đăng thần.”
“Huynh trưởng làm khó rồi.” Đông Quân đáp.
Lê Vanh đã bước xuống bậc thang, hắn bước đi chầm chậm, dấu chân dần dần hằn sâu xuống đất.
Đông Quân ở phía sau bỗng nhiên nói: “Gần đây ngươi có chút thu liễm.
Một đám huynh đệ, còn sống cũng không nhiều lắm.”
Lê Vanh ngoái đầu nhìn lại, hắn đột nhiên nhấc cánh tay, tuyết bay lả tả trong gió, Phá Tranh Thương theo tiếng hạ xuống lòng bàn tay, tuyết bốn phía nhất thời tản ra.
Hắn dựng thương thẳng đứng, “Ngươi cho là ta sống đến hôm nay, đến cùng là vì cái gì?”
Đông Quân bật cười: “Ta không đáp được liền sẽ rơi đầu.”
Lê Vanh cũng nở nụ cười, lại mang theo châm chọc, “Nếu như ngươi đã rõ ràng, thì đừng nên nhúng tay vào.”
Đông Quân thu lại thần sắc, “Hôm nay tuyết lớn.
Huynh trưởng, đường không dễ đi.”
“Thiên hạ đại đạo.” Lê Vanh trầm giọng trong tuyết lớn, “Cũng không khác gì nhau.”
Bầu trời trong Trung Độ, Cửu Thiên cảnh xuân đi thu đến, từ trên nhìn xuống phàm nhân như phù du.
Yết Tuyền kiếm trên đài Cửu Thiên phủ bụi rỉ sét, lộ ra một nửa dày đặc vết rạn nứt, đã bị ghẻ lạnh nhiều năm.
Cửu Thiên Quân bố trí quần tiên hội, phỏng theo Phạm Đan nghe các cao tăng tụng kinh.
Lúc này chính đang thời điểm kinh trập, Đông Quân say khướt không biết trời đất là gì, ngồi phía dưới dựa vào bậc thềm mà ngủ.
Cửu Thiên Quân ngồi trên tòa cao phía trên, hỏi: “Đông Quân đâu rồi?”
Túy Sơn tăng dưới trướng đá một cước, Đông Quân trở mình một cái lăn ra, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn xung quanh chẳng hiểu gì cả.
Chân mày Cửu Thiên Quân hơi nhíu, “Chức trách của ngươi là gọi xuân, trong Trung Độ tuyết vẫn rơi suốt hai mạn nam bắc.
Đây là mê muội mất cả ý chí, nên chịu nghiêm phạt!”
Đông Quân cũng không hành lễ, hắn làm càn ngồi xếp bằng, “Hồi bẩm phụ thân, không phải do ta sơ sẩy, mà là trời sinh dị tượng, tuyết lớn liên miên không chịu dừng lại.”
“Dị tượng?” Cửu Thiên Quân hơi nghiêng người, trầm giọng hỏi, “Bây giờ trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, vi phụ chính là trời! Nếu có cảnh tượng kì dị như vậy, ta sao lại không biết gì cả?”
“Phụ thân.” Đông Quân mỉa mai, “Thiên ý cũng phải có lúc sơ hở.
Ta thấy tuyết kia lớn che kín đất trời, rõ ràng là bị hàn ý thôi thúc, nếu như không thể tìm ra căn nguyên, chính là đợi đến tháng sáu mùa hạ, tuyết này cũng không thể ngừng được.”
“Hẳn là do tà ma quấy phá, hoặc là đại yêu xuất thế.” Vân Sinh ngồi một bên lo lắng, “Nếu là như vậy, cần phải mau chóng diệt trừ.”
“Lời hắn nói còn chưa biết thực hư.” Lê Vanh gác lại bình rượu, “Đợi đến lúc hắn tỉnh táo rồi hỏi lại.”
“Những lời ta nói đều là thật.” Đông Quân lộn nhào về phía trước cố gắng đứng lên, nào ngờ hơi rượu xộc lên não, làm cho hắn trở mình một cái triệt để nằm trên đất.
Hắn liền cứ nằm như vậy, giơ tay lên không trung tùy ý tô vẽ, “Ngươi nhìn mà xem, tuyết lớn đầy trời, người chết rét không ít.
Ta ăn ngay nói thật, chư vị ngồi đây bất luận là ai đi, đều sẽ trở thành đầu gỗ ngã xuống sông —— không thành!”
Cửu Thiên Quân gần đây xử lý nhiều việc, không nghĩ đến sự tình đã như vậy.
hắn đối với chuyện Đông Quân đã biết rõ tình hình mà không báo rất không hài lòng, trên mặt lại vẫn là vẻ ôn hòa như cũ, “Theo ý kiến của ngươi, nên xử trí như thế nào?”
Đầu ngón tay Đông Quân vẽ ra hư cảnh trong Trung Độ, cảnh tượng như đã bị đóng băng mấy dặm.
Hắn cười hì hì nói, “Dễ giải quyết, dễ giải quyết.
Trong thiên hạ này cái gì lạnh nhất?”
Vân Sinh cười nói: “Mùa đông khắc nghiệt.”
“Cũng không phải.” Đông Quân lại tiếp tục uống rượu, hắn dùng quạt che mặt, ngừng một chốc, “Đó là chuyện bình thường, không tính.”
“Hoàng tuyền giới.” Tân nhậm diêm vương một mặt non nớt, còn là một thiếu niên mặt mũi xanh lét, đối với hai bên tả hữu thân thiết nói, “Ở trong diêm vương điện ta không ngủ được, âm hàn biêm cốt, thật là lạnh lẽo.”
Hắn nói xong, dư quang lại lén nhìn Đông Quân, bị dung sắc của Đông Quân làm cho thần hồn điên đảo.
Bên trong cặp mắt đào hoa của Đông Quân lưu quang liễm diễm, hắn nói: “Hoàng tuyền mặc dù lạnh, lại không làm gì được tu vi của đại năng.
Chư vị sao lại không hiểu được? Cõi đời này lạnh nhất không gì bằng một người, y trời sinh không có tâm can, cũng chẳng hề ôn nhu.Trần trụi lạnh đến thấu xương, bế quan một lần chính là ngủ mấy trăm năm, tu vi ngày một tăng, nắm giữ đại đạo, chính là thần tiên lạnh lùng nhất trong thiên hạ!”
Lời hắn vừa nói ra, khiến những người ngồi đây lập tức biến sắc.
Chỉ có Cửu Thiên Quân sành sỏi, ôn hoàn nói: “Đúng là há mồm nói bậy! Đó là huynh đệ của ngươi.”
“Cho nên ta mới nói việc này dễ giải quyết.” Đông Quân đột nhiên ngồi dậy, một tay chống đầu gối, nhìn về phía phương hướng cấm địa, “Huynh đệ ta là Lâm Tùng Quân muốn xuất quan.
Chư vị từ lâu đã nghe danh Yết Tuyền kiếm, lại khó được nhìn thấy phong mang.
Hôm nay đến, coi như là đáng giá rồi!”
Đông Quân vừa dứt lời, những người bên bàn tiệc liền đột nhiên chấn động.
Bình rượu khẽ hiện ra gợn sóng, tiếng tụng kinh trong Phạm Đàn đột nhiên vang lớn, ngay sau đó mấy dặm ao sen tranh nhau nở rộ, trong biển mây gió thổi mạnh.
Dưới chân tuyết bay lả tả cùng rừng tùng xanh biếc đung đưa như sóng dữ ngoài biển, tiếng thông reo vang vọng đất trời.
Lê Vanh đứng lên.
Không biết từ nơi nào tuyết bỗng nhiên bay ra, theo gió thổi bay khắp nơi, hắn giơ tay áo lên chặn lại cơn gió, thấy thanh quang trên đài Cửu Thiên bắn mạnh ra.
Yết Tuyền kiếm rung rung thét dài, rỉ sét loang lổ tróc ra.
Hàn mang bắn tóe, leng keng ra khỏi vỏ!
Ánh sáng mạnh bắn ra làm chói lòa cả mắt.
Tịnh Lâm thu lại mâu sắc, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh sáng bao phủ toàn thân, mái tóc đen nhánh dài chấm đất, không mang ngân quan.
Màu thiên thanh bồng bềnh trong gió, áo bào trắng như mây khẽ đung đưa.
Y không còn giống như thời niên thiếu, trong trẻo lạnh lùng đã tôi luyện trở thành cô hàn.
Vóc người dường như đã cao hơn, nhưng vẫn gầy như cũ.
Bên trong sanh nhạc đã đình, tiếng tụng kinh cũng dừng lại.
Tùng phong theo bước chân Tịnh Lâm cũng dần an tĩnh lại, nước trong ao sen cũng không bắn tung tóe, rượu cũng không còn gợn sóng.
Quần thần quỳ rạp xuống, bọn họ ở trong sát ý rét lạnh, ngay cả một câu Lâm Tùng Quân cũng không dám hô lên, trong lúc nhất thời không một tiếng động.
Bình đựng rượu trên bàn của Lê Vanh đã bị đánh đổ, hắn đẩy ghế tựa ra, gọi: “Tịnh Lâm.”
Tịnh Lâm lướt qua Lê Vanh, y đến trước bậc thềm quỳ một gối xuống.
Bàn tay khẽ nâng, Yết Tuyền kiếm ngay lập tức về chủ.
“Phụ thân.”
Cặp mắt vô tình không chút gợn sóng ngước lên nhìn.
“Nhi tử đã đến.”
Cửu Thiên Quân vốn đang nghiêng người mà ngồi, dưới cái nhìn này lại cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.
Hắn chống tay nâng người dậy, minh châu trước mặt lay động kịch liệt.
Hắn bình ổn lại tâm tình, mới hướng xuống phía dưới cười lớn, “Con trai mau đứng lên, vi phụ chờ đã lâu!”