Nam Thiền

Chương 99: Thương Đế


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 99: Thương Đế


Hồng thủy ở phương bắc đã rút, tường cao vươn lên từ mặt đất sừng sững giữa đất trời.

Chim ưng ẩn mình giữa bầu trời xanh biếc, quạ đen trong mây đen dày đặc lao nhanh ra biển lớn.
Thương Tễ nhìn vạn dặm sông núi, gió lớn đang phủ phục dưới chân.

Áo bào của hắn tung bay, trên ngón tay buộc một sợi dây hồng tuyến mảnh như sợi tóc.

Hồng tuyến đung đưa trong gió, khuất sau cuồng phong cùng mây đen, không biết kéo dài đến nơi nào.
A Sóc ngồi xếp bằng bên dưới tháp, hắn đang lau chùi cây côn bổng của mình, ngửa đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh đang ẩn hiện trong mây mù.
“Huyết hải khắp thiên hạ đang tràn đến nơi này.” A Sóc nói, “Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
“Cái này gọi là kim thân không sợ hiểm cảnh, ta hiểu rõ ý của ngươi.

Thế nhưng bây giờ nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có đế quân có khả năng thôn thiên nạp hải, cái này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Hoa Thường học theo giọng điệu của Ngọc Lâm, đưa tay ra sau, cúi người nhìn A Sóc, “Nếu không phải lão tặc Cửu Thiên Quân kia độ cảnh nhanh như vậy, đế quân cũng không việc gì phải gấp gáp vào lúc này.

Mà trước mắt thời gian không chờ người, cảnh giới Đại Thành của Cửu Thiên Quân còn chưa ổn định, một khi hắn tu thành chính quả, về sau muốn làm việc này chính là khó càng thêm khó.”
“Ta thấy rất nhiều người bị điều động đến nơi khác.” Côn bổng của A Sóc là do chính hắn tự làm, đẽo gọt thẳng tắp trơn tru, “Trong vọng tháp giờ trống không, nếu như lúc này Cửu Thiên Quân mà đến, chúng ta chẳng phải là không có lực lượng chiến đấu sao?”
Hoa Thường vén váy lên, ngồi xổm trước mặt A Sóc, nói: “Ngươi cũng có thể nghĩ ra được, đế quân lại không nghĩ tới sao? Khi huyết hải tràn vào trong tường thành thiên địa linh giới động một cái liền nổ tung, tà ma không thể chạy thoát ra bên ngoài, chúng chỉ có thể chạy theo đường kênh lao thẳng đến tháp canh ở trung tâm, đế quân ở nơi này có thể dễ dàng nuốt hải cắn ma.

Ta cùng với a tỷ sẽ trấn thủ ở hai bên tả hữu, bảo đảm tường linh không bị sụp vỡ, đề phòng những kẻ gian tà bên ngoài.

Ngoài ra, đại yêu ở các nơi được phân trông coi chỗ yếu hại của Cửu Thiên môn, chính là làm lá chắn phòng ngự khiến bọn chúng nửa bước khó đi, ở trước tường thành phía bắc cũng đã bố trí vạn yêu làm bình phong.

Vì chuyện này, đế quân đã trù tính nhiều nắm, nước đã đến chân, ai cũng không dám sơ suất.”
A Sóc nhìn những bức tường cao tựa quần sơn kia, “Bức tường được xây dựng kiên cố như vậy, thực sự khó mà có thể phá hủy được.

Lúc trước ta còn ở dưới chân núi Cửu Thiên môn đã biết được nếu muốn xây tường như vậy thì phải tốn từng tấc từng tấc hoàng kim, các ngươi vì muốn trừ ma mà lao tâm như vậy, ta thực sự rất kính nể.

Chỉ là Cửu Thiên môn cũng là vì thiên hạ đại nghĩa mà xây dựng nên, đế quân vì sao lại không muốn hòa bình cùng với bọn họ?”
“Một đám người mua danh chuộc tiếng, làm sao có thể đánh đồng với đế quân được!” Hoa Thường không hài lòng, làm cái mặt quỷ với hắn, “Bọn họ thật đáng ghét, đọc mấy cái gì gọi là đạo nghĩa chi thư, cả ngày miệng nói mê sảng! Ngươi cũng đã gặp Đào Trí kia rồi, cái thứ đấy thì gọi gì là cứu thế giúp người? Rõ ràng là so với tà ma càng khiến người ta ghê tởm hơn! A tỷ cũng không thích bọn họ, cho nên ngươi cũng không cho phép được thích chúng!”
Hoa Thường vừa nhắc đến Ngọc Lâm, A Sóc liền có chút không được tự nhiên.

Hắn dùng con dao nhỏ khắc lên côn bổn, ánh mắt không tập trung, giống như là lơ đãng, “Hôm nay ta không thấy nàng đâu…”
“Việc thiết lập bố trí từng bước biên cảnh đều là đại sự, a tỷ sẽ không qua loa.” Ngón tay Hoa Thường bị mảnh gỗ vụn bắn vào, nàng hỏi, “Ngươi thật sự thích a tỷ của ta à?”
A Sóc lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, dao của hắn khắc xuống bị lệch đi, luống cuống nói: “Ta sao dám…”
“Này có gì mà không dám.” Hoa Thường cúi thấp đầu, “A tỷ của ta đẹp như vậy, tính tình lại rất tốt, ta cũng rất yêu quý nàng.”
A Sóc gãi gãi cái ót, tiếng nhỏ như muỗi: “…Ta sao xứng với nàng.”
“Ngươi tất nhiên là không xứng với nàng!” Hoa Thường ngẩng đầu, đột nhiên lại tức giận, nàng vốc lấy đất rồi ném đầy người A Sóc, không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực, “Nam nhân đều không phải thứ gì tốt! Ngươi phải mau tiến bộ, tu ra bổn tướng, tu vi đại thành! Tới lúc đó, thích ai cũng có thể tha hồ mà chọn.”
A Sóc nói: “Ta biết thế, nhưng tại sao lại lấy đất ném ta?”

Hoa Thường viền mắt ửng đỏ, đứng dậy giậm chân nói: “Ngươi cái gì cũng không biết!”
A Sóc không hiểu ra sao, hắn nhặt côn bổng lên, đứng dậy đi theo phía sau Hoa Thường, hỏi: “Ta làm gì chọc giận đến ngươi rồi? Ta nhận lỗi với ngươi.”
Hoa Thường không để ý tới hắn, biến thành hồ ly nhảy lên bậc thang, chui vào vọng tháp.

A Sóc không thể làm gì khác hơn là mang theo côn bổng, nhìn sắc trời âm u, bầu không khí cẳng thẳng, cũng không dám chạy loạn, vác côn bổng lên vai ngồi xuống bậc thang trông coi.
Ngọc Lâm ước chừng canh giờ đã đến, lúc lên đỉnh tháp đã thấy Thù Nhiễm chuẩn bị thỏa đáng, liền quỳ một chân xuống với Thương Tễ.
“Lần này khổ cực rồi.” Thương Tễ không nhìn lại, chỉ nói, “Đợi mọi sự qua đi, ta sẽ mời mọi người dự tiệc cưới.”
Ngọc Lâm nói: “Thời điểm này chủ nhân tới cửa cầu thân, sợ là lão phụ sẽ tức tới ứa gan.”
“Cửu Thiên Quân đã lớn tuổi, tính ra đã nửa đời anh hùng, sẽ không vì chút chuyện này mà phát cáu.” Thương Tễ nói, “Nếu như hắn đã muốn làm Quân phụ của chúng sinh thiên hạ, ta đi cầu thân, trong lòng hắn còn ước gì muốn được làm cha ta.

Chuyện này nói tới đây thôi, sự việc không thể trì hoãn, mong chư vị cố gắng hết sức.”
Ngọc Lâm cùng Thù Nhiễm đồng thời nói: “Xin nghe lệnh đế quân!”
Lời vừa dứt, biển mây đột nhiên bị vạch ra, huyết vụ tựa như mãnh thú xông ra, từ trên trời cuồn cuộn lao xuống.

Đại yêu khắp nơi cùng nhau giữ vững, ánh sáng màu đỏ đan xen nhau bay thẳng lên trời sáng bừng thiên địa, tạo thành một bức tường cao vững như thành đồng vách sắt.

Đông tây nam ba phía bị chặn lại, vô số tà ma liên tục đâm thẳng vào vách tường.

Bức tường máu có chứa khí tức lôi đình của Thương Long, tiếng va chạm vang trời nhưng vẫn sừng sững bất động.
Thù Nhiễm đạp bước bay ra, hắn ở giữa không trung hóa về nguyên hình.

Cự thú trong ao Phật lúc rơi xuống toàn bộ mặt đất đều chấn động, hắn há mồm hống một tiếng, vạn dặm huyết hải nhất thời mãnh liệt trào tới.
Bầu trời chìm trong sắc đỏ như máu, tà ma vô biên vô hạn bơi trong biển sương mù.

Mây trời xoay chuyển, hình thành lốc xoáy khi biển cả giận dữ.

Gió bão mãnh liệt nổi lên, bắc địa đã hoàn toàn chìm trong biển máu.

Tường cao san sát kia đã bị đục ra một cái lỗ, vạn loại tà ma bị giam cầm trong con đường dài hẹp, bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan không thể thoát ra.

Mấy vạn dặm đất trong chớp mắt bị trũng xuống, biển máu với biển mây tụ lại trên tường cao hòa lẫn vào nhau, trong khoảnh khắc không thể phân rõ được thiên địa.
Hoa Thường đã leo lên vọng tháp, nàng cùng Ngọc Lâm đồng thời hóa hình.

Lập tức chín cái đuôi xòe ra đung đưa trong gió lớn và sương mù dày đặc, song hồ trước sau thét dài, Tham Tương cùng hung tướng gầm thét xông ra, che kín cả trời đất lao tới.
Thương Tễ một mình tiến sâu vào trong biển máu, sinh vật quái dị to lớn gấp trăm lần từ trên cao đâm sầm xuống, ầm một tiếng đè ép xuống, hắn giơ tay lên trước đón đỡ.

Tóc Thương Tễ đột nhiên bay ngược ra sau, giữa lúc tà ma tranh nhau cắn xé tung người hóa thành long.


Chỉ nghe được tiếng long ngâm như sấm nổ bên tai, một con cự long xanh biếc từ biển máu lao thẳng vào trong biển mây trời, ngàn vạn tà ma bỗng trở thành một buổi thịnh yến của Thao Thiết.
Ngọc Lâm trấn thủ một phương, đột nhiên cảm thấy linh hải hỗn loạn, có chút cảm giác vô lực.

Nàng không dám tự kiêu, dùng cái đuôi mình chắn ngang biển máU như thủy triều dâng, quay đầu về phía Hoa Thường: “Muội…”
Còn chưa kịp nói dứt câu, liền nghe thấy tường cao phía nam bị phá vỡ, trong nháy mắt một màu đỏ rực ào tới.

Trường thương xé gió gào thét vang cả ngàn dặm, Lê Vanh đột nhiên vọt tới trước mặt nàng.
“Vô liêm sỉ!” Ngọc Lâm giận không nhịn nổi, toàn thân biến trở về hình người, loan đao bay ra, cùng Phá Tranh Thương của Lê Vanh va chạm mãnh liệt.
Phá Tranh của Lê Vanh móc lên, đao của Ngọc Lâm lập tức bị đánh bật lên.

Cả hai chiến đấu ác liệt giữa tiếng gầm thét dậy đất trời, biển máu dưới chân như sóng dữ trào dâng.
“Dẫn bát phương biển máu, tập hợp tà ma thiên hạ, lòng dạ các ngươi đáng phải chém!” Lê Vanh trầm giọng quát một tiếng, cây thương trong tay đập xuống sóng máu lan ra mấy trượng.
Ngọc Lâm giơ đao lên đón lấy, bị một thương này đập thẳng vào ngực.

Nàng lập tức trở đao quấn lấy cây thương, đuôi dài lăng không đánh ra, khiến Lê Vanh phải lui lại mấy dặm.

Lê Vanh vừa lùi lại, phía sau hắn đột nhiên nhảy lên ba ngàn áo bào trắng, nghe hắn ra lệnh một tiếng, ba ngàn giáp lập tức giết tới.
Ngọc Lâm lạnh lùng nhổ ra một ngụm máu, bầy yêu sau lưng tiến lên ngăn trở, nàng nói: “Ít nói nhảm, cút!”
Lê Vanh yên lặng giương thương, ánh mắt xuyên qua Ngọc Lâm nhìn thiên địa hỗn độn, thấy được long ảnh mơ hồ, liền giơ tay chặn ngang, “Thương đế quỷ quyệt đa đoan, hôm nay ta chắc chắn phải lấy cái đầu của hắn.

Ngươi tuy là yêu quái, lại thông hiểu đạo nghĩa, Ngọc Lâm, nhường…”
Loan đao trong nháy mắt chém về phía Lê Vanh, trường thương lập tức đón đỡ, vững vàng tiếp chiêu.

Hai người lần thứ hai dây dưa, lúc này tính thế đã đại biến.

Thiên địa triệt để hòa vào với huyết vụ, thiên quân vạn mã trong biển mây đều do một mình Thương Tễ chống đỡ, vuốt rồng xé rách mây mù, đã nuốt khô cạn một nửa huyết hải.

Trong huyết vụ đột nhiên ngưng ra một đạo long ảnh, chính là mô phỏng lại thân rồng của Thương Tễ, bông nhiên đâm sầm về phía hắn.
Huyết long toàn thân phủ kín mắt, những chỗ dư ra toàn là tà ma bám vào theo, mơ hồ còn to gấp đôi Thương Tễ.

Thương Long hoành thân triền đấu, hai bên cắn xé trong biển mây dập dờn bồng bềnh, sét đánh ầm ĩ trên đỉnh đầu, trong cơn ác đấu huyết long đột nhiên kêu rên, bị Thương Long cắn đứt một móng vuốt, lập tức biến thành song long, quấn lấy móng vuốt của Thương Tễ.
“A tỷ ——!”
Hoa Thường hét lên thất thanh.
“Phía tây bị phá rồi!”
Ngọc Lâm phân tâm, Lê Vanh liền động thương, đánh nàng bay ra mấy trượng, sau đó lập tức nhảy vào trong huyết vụ.

Hoa Thường dùng thân mình ngăn lại chỗ miệng tường bị phá thủng, hung tướng đưa cánh tay ra thăm dò, loan đao lập tức chém đứt! Ngọc Lâm túm lấy cổ áo nàng, ném bay ra.

“Ngăn cản hắn!”
Hoa Thường tung người bay lên không trung, kéo lại góc áo của Lê Vanh, cái đuôi quét ngang quấn lấy Lê Vanh lôi xuống biển máu phía dưới.

Lê Vanh liền đập xuống một thương, tạo nên sóng lớn, lập tức trở mình đạp Hoa Thường ra xa.
Hoa Thường trong lòng biết không ngăn được, chỉ đành gắng sức kéo dài thời gian cho Ngọc Lâm.

Ai ngờ nàng vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy a tỷ nàng lại chậm chạp không có động tác.
Chỗ bị phá vỡ hung tướng há mồm lao ra ngoài, sóng máu bắn tóe lên người Ngọc Lâm, vai cánh tay nàng đều bị cắn rách, cả người bị bắt lôi về chỗ miệng tường bị vỡ.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, không trung đột nhiên đánh xuống một gậy, trúng vào giữa đỉnh đầu hung tướng, mùi hôi thối lập tức xộc ra.
A Sóc kéo lấy tay Ngọc Lâm, kéo nàng ra ngoài, hô to: “Sư phụ!”
Chỗ tường bị phá thủng ngày càng có nhiều hung tướng chen chúc tuôn ra, cây côn bổng của A Sóc đã gãy, hắn siết chặt lấy tay Ngọc Lâm, lại phát hiện đầu ngón tay nàng đang run rẩy.

Hắn cảm thấy không ổn, muốn bước lại gần, Ngọc Lâm lại lập tức rút tay về.
“Ta tính được là ngươi tiền đồ vô lượng.” Sắc mặt Ngọc Lâm trắng bệch, nàng ung dung vỗ nhẹ vào ngực A Sóc, “Một đoạn thầy trò, ta không nhìn lầm ngươi.

A Sóc, mau chạy đi!”
Đột nhiên thân thể A Sóc chấn động, chỉ thấy một chiếc đuôi của Ngọc Lâm đánh vào trên người hắn, đem hắn đánh bay ra khỏi huyết hải, A Sóc lăn đi, lại nghe thấy Hoa Thường tê tâm liệt phế hét lên A tỷ.
Hắn vừa ngẩng đầu đã trông thấy vách tường đang sụp đổ, vô số tà ma cùng nhau tiến lên.

Ngọc Lâm quay người giang hai tay ra, linh hải bị đảo ngược đã vỡ nát, khiến nàng lảo đảo vài bước, một chưởng đánh vào khoảng không, mang theo một thân đầy máu ép đám tà ma lui về phía tường, đánh bật ra xa vài dặm.
A Sóc bò người dậy, lao nhanh về phía trước.
“Sư phụ…” A Sóc giống như điên rồi nhào về phía trước, “Sư phụ!”
Ngọc Lâm dường như ngoái đầu nhìn lại, cái nhìn này thực sự quá khó mà có được, nó khiến cho khoảng thời gian suốt mấy trăm năm sau, trở thành một đời ma chướng của A Sóc.

Tiếng hét của hắn bị nhấn chìm bên trong sóng lớn mãnh liệt, hắn mở to mắt, nhìn Ngọc Lâm rơi vào sóng máu, sau đó bị xé tan thành từng mảnh, hóa thành cơn mưa máu.
Loan đao rơi xuống đất, máu bắn tóe một thân A Sóc.

Cổ họng hắn như bị người ta mạnh mẽ bóp lấy, tiếng trở về kia biến thành nghẹn ngào, rồi trở thành tiếng gào khóc thảm thiết.
Tường cao phía tây nứt toác, biển máu không còn kinh sợ bắt đầu tràn về phía nam.

Mưa dần dần rơi xuống, huyết vụ như thủy triều che toàn bộ bên trong Trung Độ.
Thương Long phá mây lao ra, cúi xuống nuốt lấy biển máu.

Hắn nuốt lấy tà ma, đuổi theo những chỗ đổ sụp mà đi.

Huyết Long theo sát, cắn chặt lấy gáy Thương Long, cùng nhau đâm đầu vào trong huyết hải.

Móng vuốt sắc bén của Thương Long rạch đôi bụng của huyết long, vô số trăn xà từ trong bụng nó rơi ra, khiến huyết long phải ngừng động tác.
Thương Tễ ngẩng mặt thét dài, dựng nửa thân mình, tiếng gió lạnh lẽo bên tai, tà ma lại leo lên thân rồng.

Thương Tễ đã nuốt được một nửa huyết hải, tình thế nguy cấp, cố gắng giãy dụa kịch liệt cũng không thể thoát ra được.
Tường cao đã sụp đổ, nếu như không ngăn lại huyết hải như thủy triều dâng đến, trong Trung Độ sẽ triệt để luân hãm.


Mấy vạn bách tính ở phía nam sẽ chết chung một chỗ, chúng sinh thiên hạ ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
Đuôi rồng của Thương Tễ quét ngang, đập vào sóng máu.

Hắn mở miệng nuốt vạn trượng, lao mình vào giữa màn sương máu.

Mặt đất cũng đang khuấy đảo, lốc xoáy trên không trung cùng với sấm sét bùng nổ, Thương Long bị đám tà ma cắn xé ăn mòn, thân rồng đã nứt toác, biển máu đột nhiên giận dữ, linh hải của Thương Tễ nóng bỏng như bị thiêu đốt.

Hắn không biết lấy được sức lực từ đâu, quần ẩu cùng với đám tà ma, đem biển máu ép bức phải chuyển hướng, song phương va chạm ầm ầm nổ vang như tiếng sấm rền.
Cuồng phong đột nhiên vặn vẹo, Phá Tranh Thương từ trên bầu trời đâm thẳng xuống, mũi thương đâm xuyên qua thân rồng.
Thương Long rơi xuống va mạnh vào trong huyết hải, nhất thời bi thương gào thét.

Đuôi rồng đập vào vách tường cao, bị tà ma lao tới tranh nhau cắn xé bứt vảy khiến máu bắn ra tung tóe.
Thương Tễ lúc này đã hiện lại hình người, hắn bị thương nặng đến mức không thể bò dậy.

Phá Tranh Thương từ sau lưng xuyên thủng qua ngực, máu tuôn ra như suối.

Hắn trơ mắt nhìn bức tường cao vững chắc cứ thế sụp đổ, còn biển máu lại ngày càng ngông cuồng, nhiều năm khổ sở trù tính bị hủy hoại chỉ trong một ngày.
“Ngăn nó lại…” Thương Tễ khàn giọng hét lên.
Nhưng tường cao đã sụp đổ hoàn toàn, màn sương máu che khuất tầm nhìn của hắn, tà ma từ bốn phương tám hướng đã tập hợp lại, dã tràng xe cát chỉ là một thoáng qua mà thôi.

Nước mưa nhỏ xuống trên trán hắn, ướt đẫm cả khuôn mặt hắn.
Hắn còn chưa chết.
Lê Vanh muốn rút thương ra, nhưng thương lại không hề nhúc nhích.

Một tay Thương Tễ nắm chặt lấy Phá Tranh Thương, đột nhiên dồn sức đứng lên, hắn lảo đảo bước về phía trước, nhìn thấy một bóng trắng đang vội vã lao tới.
Thật xa quá.
Thương Tễ thầm nghĩ.
Cái người kia càng ngày càng tiến lại gần, mưa như trút nước cùng sương mù dày đặc.

Ngón tay trỏ của Thương Tễ khẽ nâng, cách không chạm vào hình dáng của Tịnh Lâm.

Máu dọc theo đầu ngón tay chảy xuống cổ tay, Thương Tễ tiến lên mấy bước, hắn nuốt máu trong cổ họng xuống, mơ hồ không rõ mà gọi tên người kia, thân thể ngã vào trên người Tịnh Lâm.
Phá Tranh Thương lập tức bị rút ra, máu thấm đỏ cả tay.

Trán Thương Tễ đột nhiên đụng nhẹ vào trán Tịnh Lâm, hắn nhìn Tịnh Lâm chăm chú, bàn tay lại mạnh mẽ sờ lên mày mặt Tịnh Lâm, lưu lại dấu tay đẫm máu.
“Ngươi phải sống.”
Thương Tễ hung ác mà gằn từng chữ, hắn bóp mặt Tịnh Lâm đến đỏ bừng, đột nhiên rơi lệ, lặp lại.
“Ngươi nhất định phải sống!”
Ngay tức khắc Thương Tễ dùng sức đẩy Tịnh Lâm ra, phật châu rơi ra lăn xuống vũng máu, hắn bước về phía trước, ở trong mưa nghẹn ngào cười to.
“Trời giao trọng trách lớn cho ta, lại bị bọn xấu xa ngăn cản, nhưng ta nhất định có thể ngăn được nó!” Thanh âm phát run, hắn lập tức lao lên.
Mưa rơi như trút nước, Thương Long lao ra đầy kiêu hãnh.

Huyết vụ xao động, hắn mở miệng nuốt toàn bộ sóng máu, cự thân ầm ầm rơi xuống nện vào phần cuối cùng của huyết hải, hình thành nên vạn dặm tường cao, khiến lũ tà ma còn lại hoảng sợ lùi về phía sau, sóng máu dâng lên cũng không có cách nào vượt qua! Thân rồng đã cứu nguy cho cả ngàn vạn bách tính thoát khỏi đại nạn, tường cao phương bắc đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ có một bức tường này vẫn sững sững không ngã!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.