Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 120: Cuộc Sống Của Bọn Họ 7
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Đàm Kỷ Kỷ nhẹ nhàng vang lên trong phòng khác lớn, thành công hấp dẫn sự chú ý của ba ba đang chuẩn bị ngáp một cái thật to.
Đàm Khanh quay đầu, đi dép bông thỏ loẹt xoẹt đến bên cạnh ghế nhi đồng của Đàm Kỷ Kỷ, cúi người chuẩn bị xách da gáy nhóc con lên, trong nháy mắt lại nhớ đám người tổ chương trình đứng bên cạnh.
Dừng hai giây, bàn tay thò về phía gáy nhóc con chỉ có thể rụt về.
Nhóc con ngồi trong ghế nhi đồng lại không hiểu nhiều thứ lằng nhằng ở trong thế giới người lớn như vậy, trơ mắt nhìn rõ ràng mình sắp bị ba nhỏ ngậm lấy, kết quả ba ba nhỏ lại không xách nó lên nữa.
Hức.
Đàm Kỷ Kỷ không nhìn thấy Đàm Khanh một buổi tối khổ sở mím môi một cái, bên trong đôi mắt đen láy đã ngân ngấn nước mắt tủi thân.
Nhóc con thấy mình bị chê bai, cảm thấy vẫn phải tự lập tự cường chủ động bám lấy ba ba.
Thế là cố gắng ngẩng đầu lên, duỗi hai cánh tay về phía Đàm Khanh, gân cổ họng lên ngọt ngào nói: “Ba ba, ôm!”
Đàm Khanh: “…”
Trên mặt Đàm Khanh viết đầy do dự.
Dĩ nhiên không phải do dự bởi vì ôm nhóc con.
Chủ yếu là bởi vì mông hắn rất đau.
Ngay cả đùi cũng đau.
Đi một bước liền đau, hai bước càng đau.
Nhỡ may ôm nhóc con khiến một lớn một nhỏ đồng thời ngã —
Oa, chẳng phải là rất mất mặt trước máy quay sao.
Đều do Hạ Minh Ngọc chết tiệt!
Đàm Khanh cực kì khổ não xoay người nhe răng trợn mắt với Hạ Minh Ngọc.
Sau đó kiên trì đi về phía trước một bước, ôm Đàm Kỷ Kỷ ở trên ghế nhi đồng vào trong lòng.
Ồ… được rồi!
Nhóc con hơn hai mươi ngày trước vừa gầy đi trông thấy lại biến về thành nhóc mập rồi.
Còn là nhóc mập mà trông mặc quần áo thì gầy mà ôm lên vẫn đầy thịt.
Đàm Khanh áp lực rất lớn, cẩn thận ước lượng nhóc con.
Cảm thấy về sau chắc chắn là sẽ khó tìm bạn gái.
Thực sự không được chỉ có thể đi xem mắt thôi á!
Đàm Khanh dùng ba giây đồng hồ để nghĩ về việc cưới hỏi của con mình sau này, đồng thời vỗ vỗ cái mông Đàm Kỷ Kỷ, qua loa ôm nhóc con lắc lư hai vòng: “Ồ, con à, con có xe mới sao?”
Chiếc xe trẻ con màu đỏ vừa Đàm Kỷ Kỷ lái uốn éo uốn éo tới đây đang dừng ở vị trí cách bàn trà không xa.
Mặc dù chỉ là đồ chơi, nhưng chiếc xe này lại được chế tạo cực kì tỉ mỉ, đầy đủ mọi thứ từ tay lái đến chân ga.
Thậm chí còn có một nút ấn để mở mui xe ra nữa.
Cửa xe và thân xe đều được thợ sơn lành nghề tô màu, nhìn qua vừa đẹp đẽ lại rắn chắc.
Chiếc xe chỉ thích hợp với trẻ con đã thành công chặn lại ánh mắt kích động của Đàm Khanh.
Đàm Khanh thê lương ôm nhóc con đi đến bên cạnh chiếc xe, tra xét một lần nữa.
Phát hiện đúng thật là mình không thể ngồi lên chơi giống chiếc xe nhi đồng ngày xưa, liền mất mát nhếch miệng.
Đúng lúc này Hạ Minh Ngọc đi từ bên cạnh tới.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt của Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc vừa khoác áo dài che gần nửa cái chân lên cho Đàm Khanh, veaf giải thích: “Cha mẹ mua cho.”
Đàm Khanh đảo tròn mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Minh Ngọc, ngon ngọt nói: “Vậy anh cũng mua cho em sao?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc thở dài: “Mua, mua cho em kiểu xe này luôn.”
Đàm Khanh nghiêng đầu một chút, miễn cưỡng hài lòng nhịn cái mông đau xuống, với điều kiện đầu tiên là được mua đồ chơi.
Hắn ôm Đàm Kỷ Kỷ, thuận tiện làm một động tác trái tim không quá tiêu chuẩn với Hạ Minh Ngọc: “Được nha, Khanh Khanh yêu anh nha.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc nhìn đoàn làm chương trình sau lưng, nghiêng người chặn lại ống kính: “Còn khó chịu sao?”
Đàm Khanh thành thật gật đầu: “Có một chút xíu.”
Hạ Minh Ngọc vươn tay: “Để anh ôm đi, hôm nay quay chương trình, đợi lát nữa bác Vương sẽ tới đón nó đến chỗ cha mẹ.”
Đàm Khanh: “Ừm, cho.”
Đưa!
Không đưa được?
Lại đưa —
Đàm Kỷ Kỷ ôm lấy Đàm Khanh giống gấu koala nhỏ, vội vã cuống cuồng ủn ủn trong lòng Đàm Khanh: “Ba ba, ôm một cái.”
Đàm Khanh: “…”
Haiz.
Con nhỏ trưởng thành, không dễ lừa gạt.
Đàm Khanh vừa buồn ngủ vừa mệt cái mông còn đau ngáp một cái, khiêng nhóc con lên trên vai: “Được thôi, vậy thêm 10 phút nữa.”
Mười phút cũng chỉ là mười phút trên miệng thôi.
Đàm Kỷ Kỷ giống một cái bánh bột lọc nhỏ bám đuôi Đàm Khanh cùng đi tắm rửa, đánh răng, lại uống sữa bột tự tay ba nhỏ pha, sau đó còn ôm Đàm Khanh hôn một cái.
Bởi vì việc quay chụp Đàm Kỷ Kỷ cũng không có trong phạm vi hợp đồng, Hạ Minh Ngọc cũng không có ý định để nhóc con lọt vào ống kính.
Cho nên lúc Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc đưa con trai ra cửa, tổ chương trình vẫn ở lại trong biệt thự.
Bác Vương dẫn theo lính cảnh vệ Hạ Tề lái xe đến, đang muốn nhận lấy Đàm Kỷ Kỷ từ trong lòng Đàm Khanh.
Nhóc con đột nhiên túm lấy ống tay áo của Đàm Khanh.
Đàm Khanh đánh răng rửa mặt xong đã thay một bộ quần áo thích hợp để ghi hình, vừa giao Đàm Kỷ Kỷ cho bác Vương, nút thắt trên ống tay áo liền bị nhẹ nhàng túm một cái.
Đàm Khanh khom người về phía trước một cái: “Làm sao thế con? Ba ba phải đi kiếm tiền nuôi gia đình rồi, tối nay sẽ đến nhà ông bà nội đón con nha.”
Nhóc con nhếch môi nghiêm túc nhìn Đàm Khanh.
Nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng mới không nỡ lấy con vịt vàng đội vương miện vàng khảm ngọc lục bảo từ túi quần sau mông ra.
Cẩn thận dùng hai bàn tay nhỏ bưng lấy, đưa đến trước mặt Đàm Khanh: “Ba ba, cho, vịt vịt.”
Đàm Khanh vui vẻ.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp bật cười.
Đàm Kỷ Kỷ đã nho nhỏ nói câu tiếp theo: “Ba ba, ba ba đừng, đừng nhóc con… không muốn, máu máu.”
Đàm Khanh ngây ngẩn cả người.
Hạ Minh Ngọc đứng bên cạnh Đàm Khanh cũng ngẩn người.
Gần đây Đàm Kỷ Kỷ trắng trắng mềm mềm giống bánh gạo nếp nhỏ đã nói thêm được mấy chữ, nhưng vẫn không rõ lắm, trật tự từ ngữ cũng không sắp xếp được cho phù hợp.
Đại khái là lo lắng hai ba ba không nghe hiểu.
Nhóc con nắm chặt tay nhỏ lại, rất cố gắng nhìn Đàm Khanh một chút, nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, miệng nhỏ chậm rãi nói từng chữ: “Ba ba, ngủ thật lâu… Ba ba, mặt đen đen…”
Đàm Kỷ Kỷ rất cố gắng đưa con vịt nhỏ vàng nhạt đến trước mặt Đàm Khanh: “Nhóc con, vịt vịt, ba ba!”
Con vịt đồ chơi nhìn có vẻ rất lười biếng kia được tay nhỏ cầm lấy cách Đàm Khanh rất gần rất gần.
Gần đến mức cho dù ở dưới nắng sớm nhẹ nhàng, ánh sáng toả ra từ chiếc vương miện vàng thuần kia vẫn khiến đôi mắt Đàm Khanh hơi chan chát.
Đàm Khanh sống lâu như vậy rồi, hiếm khi có lúc mờ mịt luống cuống như thế này, vô ý thức nhìn Hạ Minh Ngọc đứng bên cạnh hắn.
Hạ Minh Ngọc đưa tay sờ vương miện vàng của con vịt, lại vuốt đầu nhóc con.
Bàn tay đặt sau lưng Đàm Khanh dịu dàng vỗ vỗ: “Con trai muốn đưa cho em, nếu không lấy nhóc con sẽ khóc.
Khanh Khanh ngoan.”
Đàm Khanh run lên mấy giây, chậm rãi vươn tay ra đặt ở trên con vịt nhỏ.
Bàn tay của ba người một nhà chồng lên nhau.
Rắn chắc thon dài, mềm mại trắng nõn, mập mạp non nớt.
Đàm Khanh hơi cúi người, nhìn vào mắt Đàm Kỷ Kỷ.
Đàm Kỷ Kỷ trông mong nhìn ba ba nhỏ, nhìn một hồi, lại gọi một tiếng nho nhỏ: “Ba.”
Đàm Khanh dùng ngón tay chọc đầu vịt nhỏ: “Có phải nhóc con rất sợ ba nhỏ không cần nhóc con nữa không?”
Câu nói này không rõ chủ ngữ vị ngữ lắm.
Đàm Kỷ Kỷ mở to đôi mắt căng tròn, nghe một hồi cũng không hiểu, thế là khoa tay múa chân nói: “Ba ba, nhóc con, ba ba…”
“Phải.”
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc trầm ổn mà ôn hòa.
Anh nhận lấy Đàm Kỷ Kỷ từ trong tay bác Vương, ôm vào trong lòng nhẹ nhàng lắc lắc.
Sau đó bỏ vịt vàng trong tay nhóc con vào trong lòng bàn tay Đàm Khanh, chậm rãi nói, “Ba lớn và ba nhỏ đều nhận được vịt vịt của con rồi, về sau sẽ không không cần con nữa.
Không tin chúng ta hỏi ba nhỏ đi, có được hay không, Khanh Khanh?”
Đàm Khanh cúi đầu xuống nhìn con vịt nhỏ kia.
Đó đúng là một con vịt trông rất đẹp.
Đàm Khanh lộ ra một nụ cười, gật đầu: “Đúng, sẽ không không cần nhóc mập của chúng ta.
Nhóc mập ngốc không cần lo lắng nữa, có được không nha?”
Nhóc con tròn vo rốt cuộc thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh lại như kịp phản ứng cái gì, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, nói từng chữ từng chữ: “Nhóc con, không, mập!”
Giọng điệu dứt khoát trong trẻo.
Có thể nói là chém đinh chặt sắt.
Đàm Khanh nhìn thấy cái nhíu mày và ánh mắt ám chỉ của Hạ Minh Ngọc, vội vàng cứu chữa: “Đúng đúng đúng nhóc con không mập, nhóc con chỉ là lông xù.
Ngày mai thay bộ quần áo khác là gầy ngay mà!”
Nhóc con nghi ngờ gặm tay, ngẩng đầu nhỏ lên: “Nhóc con, gầy.”
“Đúng đúng đúng, gầy gầy!”
Đàm Khanh cầm con vịt, vội vàng nịnh nọt Đàm Kỷ Kỷ, “Nhóc con là đứa bé gầy nhất trên thế giới!”
Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch cuối cùng cũng đã giải quyết được khúc mắc từ lâu, được dỗ vui vẻ đến nhà ông bà nội.
Bác Vương và lính cảnh vệ láu xe ra khỏi biệt thự.
Đàm Khanh không lập tức đi vào nhà chào hỏi với đoàn làm chương trình, mà lấy con vịt nhỏ mà Đàm Kỷ Kỷ vừa mới hối lộ ra, nhìn mấy cái.
Nhưng không nói gì nữa.
Hai người vào nhà một lần nữa.
Đúng lúc đã đến tám giờ, vừa vào nhà đạo diễn liền bảo Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc chuẩn bị tiến vào giai đoạn quay chụp.
Không giống với những chương trình khác.
Nội dung chủ yếu của chương trình này quay xung quanh cuộc sống bình thường của minh tinh.
Theo tổng đạo diễn yêu cầu, chính là cố gắng tự nhiên.
Bình thường hai người ở nhà sinh hoạt kiểu gì thì cứ biểu hiện như thế, cứ coi như tổ chương trình không tồn tại là được.
Cái này quá đơn giản.
Cho dù là đối với Đàm Khanh, hay là đối với Hạ Minh Ngọc.
Đều là người không hề bị gò bó trước ống kính.
Cũng ví dụ như bây giờ —
Tổng đạo diễn hoảng sợ nhìn Hạ Minh Ngọc mặt không thay đổi xắn tay áo, bước chân quen thuộc đi vào phòng bếp.
Mấy giây sau.
Đàm Khanh vừa la hét không ăn hành không ăn tỏi không ăn rau cải bảo Hạ Minh Ngọc cho nhiều cay cũng vào phòng bếp theo.
Thợ quay phim vừa quay vừa sợ ngây người.
Ống kính ngừng tại cửa phòng bếp mấy giây: “Tổng đạo diễn, chúng ta có quay phòng bếp không?”
Tổng đạo diễn cứng ngắc nói: “Vì sao lại không quay?”
Thợ quay phim còn chưa kịp nói gì.
Một thành viên tổ chế tác đã nói: “Quay không tốt… chúng ta ký hợp đồng là ký với một mình Đàm Khanh.
Mặc dù Hạ đổng không từ chối lọt vào ống kính, nhưng tôi cảm giác người bên ngoài, nhất là các fans nam giới kinh tế của Hạ đổng… Bọn họ có thể chấp nhận được chuyện ông chủ Hạ ở nhà xuống bếp nấu cơm không, nếu truyền ra người xem sẽ đều biết được địa vị trong gia đình của Hạ đổng…”
Tổng đạo diễn: “…”
Tổ chương trình lại rơi vào trong sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan lần nữa.
Mà hiển nhiên hai người trong phòng bếp hoàn toàn không chú ý đến thống khổ và đắn đo của tổ chương trình.
Đàm Khanh trộm mất ba quả nho, một quả cà chua bi, hai quả dâu tây lúc Hạ Minh Ngọc đang làm salad hoa quả.
Sau đó lúc đang chuẩn bị ăn vụng thịt lại bị Hạ Minh Ngọc bắt lấy cổ tay.
Hồ ly không trộm được thịt âm thầm thu móng về.
Sau đó vừa nhìn Hạ Minh Ngọc làm trứng ốp lếp, vừa hy vọng lúc trộn salad ông xã có thể cho mình thêm chút thịt.
Nhưng mà không thể cho thêm được.
Trên mặt Đàm Khanh tràn đầy bi thương nhìn chằm chằm cái cân Hạ Minh Ngọc lấy ra từ phòng bếp, cân ra 300 gram thịt ức không thừa không thiếu một gram nào.
Dùng nước sốt trộn với salad hoa quả, đặt ở một bên.
Đàm Khanh dùng đầu đẩy vai người phía trước, tủi thân nói: “Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc, hôm nay cục cưng của anh có thể ăn gà rán sao?”
Hạ Minh Ngọc xoay người cho Đàm Khanh ăn một miếng cà rốt, lạnh lùng giống như sát thủ không có tình cảm: “Không thể.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh ăn một miếng cà rốt tức giận đến phát khóc: “Em không ăn củ cải!”
Hạ Minh Ngọc làm xong sandwich, nghiêng đầu hôn khóe môi Đàm Khanh một cái: “Được, không cho em ăn.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh nghi ngờ lại ghét bỏ nhìn thoáng qua cà rốt trên thớt, cảm giác nó không hợp với những món khác, lập tức cảnh giác dựng lỗ tai lên: “Hạ Minh Ngọc, có phải anh có con thỏ khác ở bên ngoài hay không?”
Hạ Minh Ngọc tiện tay dùng bát nhỏ đựng cà rốt và mấy loại rau khác: “Con thỏ lúc trước Đàm Mặc mang về còn đang ở trong vườn đằng sau, để cho nó ăn.”
Đàm Khanh kinh ngạc chép miệng: “Oa, con thỏ đó còn chưa ngủm sao?”
Hạ Minh Ngọc đặt bát ở một bên, đưa tay nhéo chóp mũi Đàm Khanh: “Tìm người nuôi, hôm nay người kia xin nghỉ với Lâm Vũ.”
Đàm Khanh: “Như vậy sao…”
Đàm Khanh vui mừng khôn xiết: “Vậy buổi tối hôm nay chúng ta ăn thỏ sao?”
Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp nói gì.
Đàm Khanh liền lắc đầu: “Chắc là không được, vẫn phải chờ nhóc con trở về rồi ăn… Dù sao cũng là con thỏ nó bắt được…”
Hạ Minh Ngọc dùng túi giữ tươi bọc bát cà rốt lại rồi bỏ vào trong tay Đàm Khanh: “Để cái này vào tủ lạnh trước đã, đợi lát nữa ăn sáng xong sẽ dẫn em đi cho thỏ ăn.”
Đàm Khanh rất ngoan xoay người chạy đến chỗ tủ lạnh.
Hạ Minh Ngọc lấy trứng gà đã chuyển màu từ trong chảo ra, lại đặt sandwich lên một cái đĩa khác.
Vừa muốn đưa tay đi lấy salad…
Liền cảm thấy Đàm Khanh vụng trộm chọc anh từ phía sau.
Động tác rất nhẹ.
Giống như là chủ nhân của ngón tay cũng đang chần chờ.
Hạ Minh Ngọc không quay người, chỉ là giọng nói có vẻ cực kì dịu dàng: “Sao thế?”
Đàm Khanh chậm rãi vươn tay, từ phía sau ôm lấy Hạ Minh Ngọc.
Sau đó cả người đều dán lên lưng người phía trước.
Suy nghĩ kỹ một hồi mới mở miệng hỏi: “Hạ Minh Ngọc, có phải em là một người ba ba rất tệ không?”
“Em thật là tệ nha… Em không biết giải đề toán, không biết làm đề ngữ văn và đề anh… còn tí nữa thì chết mất, đến bây giờ còn chưa dạy nhóc con kỹ năng đi săn…”
“Không phải.”
Hạ Minh Ngọc ngắt lời Đàm Khanh.
Anh bỏ đồ trong tay ra, xoay người lại: “Ngẩng đầu nhìn anh, Đàm Khanh.”
Đàm Khanh ủ rũ ngẩng đầu lên.
Hạ Minh Ngọc nhìn vào đôi mắt cực kì xinh đẹp của Đàm Khanh.
“Anh có thể dạy cho con trai chúng ta toán học khó nhất, cũng có thể dạy nó tiếng Anh.
Chờ nó lớn hơn chút nữa, anh sẽ đích thân dạy nó làm một người đi săn trong thương nhiệp như thế nào.”
“Nhưng em.”
Hạ Minh Ngọc hôn lên trán Đàm Khanh một cái, sau đó ôm hắn vào trong lòng, “Đàm Khanh, anh rất vui vì em đã dạy cho con chúng ta cách học làm một người chân thành, lương thiện, vui vẻ.”
“Em là ba ba tốt nhất.”