Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 119: Cuộc Sống Của Bọn Họ 6
Đêm qua Đàm Kỷ Kỷ được Hạ Minh Ngọc đón từ chỗ Liêu Nhàn về, còn chưa kịp đưa quà mà ông nội bà nội cho mình cho ba ba nhỏ, đã bị ba ba lớn lừa đi ngủ từ sớm.
Thế là hôm nay nhóc con cố ý dậy thật sớm, nhét con vịt nhỏ vào trong túi, lái xe từ trong phòng ngủ ra tìm ba nhỏ.
Kết quả không tìm được ba ba, lại tìm được một ba ba khác.
Còn tìm ra một đống người kỳ kỳ quái quái.
Nhóc con có chút thất vọng, rầu rĩ không vui chống đầu lên vai Hạ Minh Ngọc, ánh mắt vừa vặn dừng lại ở tổng đạo diễn đứng trong phòng khách.
Đồng thời, những người khác trong tổ chương trình cũng ddwa ánh mắt nóng bỏng về phía tổng đạo diễn.
Bọn họ cũng không thể cứ ở dưới tầng chờ đến 9 giờ Đàm Khanh mới dậy chứ?
Nhưng mà nhìn Hạ đổng có vẻ không có ý muốn đi lên gọi Đàm Khanh dậy, càng không có cho phép bọn họ lên tầng vào phòng ngủ kéo Đàm Khanh rời giường.
Như vậy cho đến trước mắt.
Hy vọng duy nhất chính là người bạn nhỏ trước mặt này.
Căn cứ vào câu nói kia của Hạ tiên sinh… chắc hẳn bạn nhỏ này là con trai của anh và Đàm Khanh?
Không biết là mang thai hộ hay là nhận nuôi.
Đám người không dám nói, cũng không dám hỏi.
Chỉ có thể thi nhau điên cuồng ám chỉ tổng đạo diễn đi tạo tình cảm với cậu bạn nhỏ.
Tổng đạo diễn: “…”
Tổng đạo diễn là một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi, trong nhà cũng có một đứa con mới ra đời không bao lâu, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước hai bước, thân thiện lộ ra một nụ cười có ý đồ thành lập quan hệ hữu nghị với Đàm Kỷ Kỷ: “Chào cháu, người bạn nhỏ, cháu tên là gì nha?”
Nhưng mà Đàm Kỷ Kỷ bình thường luôn luôn ngoan ngoãn ngốc nghếch, lúc đối mặt với người lạ lại có vẻ cực kì lạnh lùng cao quý.
Nhất là cả một buổi tối không được nhìn thấy ba ba nhỏ, đồng thời còn có ba ba lớn ở đây.
Đàm Kỷ Kỷ cực kì nghiêm túc nhìn tổng đạo diễn một chút, suy nghĩ vài giây đồng hồ, khách khí lại miễn cưỡng cho hắn một câu: “Chào buổi sáng.
”
Tổng đạo diễn: “…”
Trong lòng tổng đạo diễn cực kì thê lương nhìn thoáng qua Hạ Minh Ngọc, lại liếc mắt nhìn búp bê sữa đang bám vào vai anh.
Cũng không cần giám định.
Nhìn một cái liền biết là con ruột.
Nhìn một cái liền biết là kiểu người rất có tiền không thể trêu vào tránh xa một chút.
Hạ Minh Ngọc đưa bình sữa đã để nguội đến mức độ phù hợp ở trên bàn trà cho con trai, lạnh nhạt nói: “Đàn ông lớn tuổi hơn con nhiều thì phải gọi là chú, không được nói trống không như thế.
”
Bánh gạo nếp trắng nõn nà cẩn thận sờ soạng vịt nhỏ trong túi một cái, sau đó mới duỗi tay béo ị ra ôm lấy bình sữa dê tươi.
Đang muốn cúi đầu uống, liền nghĩ tới ba ba lớn.
Thế là.
Nhóc con lại ngẩng đầu nhìn tổng đạo diễn ở đối diện một chút, đau khổ suy nghĩ cách phát âm vài giây đồng hồ, miễn cưỡng nói: “Tú tú, chào buổi sáng!”
Tổng đạo diễn cực kì cảm động, vội vàng nhân cơ hội này để bắt chuyện với Hạ Minh Ngọc: “Hạ đổng, đây chính là con của ngài sao? Trông rất đẹp trai, ngài giáo dục thật tốt.
”
Hạ Minh Ngọc đặt Đàm Kỷ Kỷ đang uống sữa ừng ực lên trên ghế nhi đồng cạnh bàn: “Là con trai của tôi và Đàm Khanh, cùng họ với em ấy, tên là Đàm Mặc.
”
Tổng đạo diễn sửng sốt.
Thật ra chuyện giữa ông chủ lớn và minh tinh cũng không hiếm ở trong vòng giải trí.
Đặc biệt là giữa những người cùng giới, chuyện liên quan đến con cái, đa số những người này đều sẽ lựa chọn qua loa theo bản năng.
Cho dù ở mặt ngoài nói yêu nhau cỡ nào, nhưng ở bên trong thì đều là vừa thể hiện ân ái, vừa muốn để lại đời sau cho mình.
Nhất là người giống Hạ Minh Ngọc…
Tài sản trong nhà hoàn toàn có thể dùng từ thừa kế hoàng vị để hình dung.
Thực sự khiến người ta rất khó tin rằng anh sẽ cho con mình cùng họ với người yêu.
Khó tin giống như mấy tháng trước —
Hạ Minh Ngọc đột nhiên dùng thân phận người quản lý Hạ thị để chính thức công khai với tất cả mọi người tin tức kết hôn với Đàm Khanh.
Tổng đạo diễn đã làm việc nhiều năm như vậy, bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ có thể nói là cực kì điêu luyện.
Nhưng trong phút chốc lại không biết tiếp lời Hạ Minh Ngọc kiểu gì.
Cũng may lúc tổng đạo diễn đang nghĩ bể đầu cũng không ra làm như thế nào mới có thể nối tiếp câu này một cách thích hợp, thuận tiện nịnh nọt Hạ Minh Ngọc.
Trên tầng vang lên một tiếng mở cửa chậm rãi.
Tất cả mọi người trong phòng khách bỗng nhiên nhìn về phía cửa mở dọc theo lan can.
Căn biệt thự bây giờ của Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh cũng không phải là theo kiểu dáng Châu Âu hay kiểu Mỹ đang thịnh hành, mà là lối kiến trúc rất cổ điển, vừa đứng đắn vừa có khí thế.
Cầu thang bằng gỗ lim cong cong.
Bắt đầu từ bậc thang đầu tiên lên tầng hai, tất cả hành lang trên tầng đều được trải thảm lông dê thuần trắng thật dày.
Vào lúc này.
Sau khi cửa phòng ngủ được mở ra.
Một đôi chân trắng nõn đã nhẹ nhàng linh hoạt dẫm lên thảm nhung đi ra.
Chưa đến mấy phút.
Bóng người Đàm Khanh đã xuất hiện ở trên bậc thang.
Tổng đạo diễn hận không thể vỗ tay cho Đàm Khanh tại chỗ, sau khi phản ứng liền cho thợ quay phim một ánh mắt.
Thợ quay phim lập tức hiểu ý.
Ống kính tầm xa chuyển về phía Đàm Khanh, vẫn luôn khoá lại động tác của hắn.
Đàm Khanh vòng qua mấy bậc thang, chậm rãi giơ chân bước từng bước xuống.
Đi đến nấc thang thứ hai, cuối cùng máy quay phim đã có thể bắt được cả người Đàm Khanh rồi.
Đàm Khanh cũng không mặc áo dài quần dài giống Hạ Minh Ngọc.
Mà hình như chỉ tuỳ ý mặc một cái áo thun màu đen thật dài.
Hiển nhiên cái áo màu đen kia cũng không phải là của Đàm Khanh, bởi vì rõ ràng lớn hơn hắn mấy số, lúc mặc vừa trùm qua mông.
Nhưng cũng lộ ra gần nửa bắp đùi.
Màu da của Đàm Khanh là màu trắng trời sinh.
Lúc này mặc áo thun màu đen, càng để lộ hình đường dáng người.
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc nhìn vị trí ống kính, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Đàm Khanh vịn cầu thang đi xuống từng bậc, cũng không biết là đã tỉnh ngủ hay chưa.
Vất vả lắm mới xuống được một nửa, lại dừng mấy giây.
Sau đó giống như cực kì buồn ngủ giơ tay lên dụi dụi mắt, duỗi lưng một cái, lại nhảy xuống khỏi mấy bậc thang còn lại.
Nhảy đến bậc cuối cùng.
Duỗi chân ra xỏ vào chiếc dép đặt ở cuối cầu thang.
Lúc này tổng đạo diễn mới phát hiện, căn biệt thự này lại được trải thảm toàn bộ bắt đầu từ cầu thang.
Cứ như chỉ có tầng một mới dùng để tiếp khách.
Thậm chí chỉ cần vừa lên trên bậc thang, đã là không gian cá nhân của chủ nhà rồi.
Đàm Khanh lê dép đi dọc theo tường vài bước, vừa đi gà gật như gà mổ thóc.
Muốn ngủ, lại không ngủ được.
Cái mông đau quá.
Chân cũng rất đau.
Đàm Khanh đi một đoạn đường ngắn ngủi rất không vui, luôn cảm thấy chỗ bị rách da ở đùi trong đang hơi sưng lên.
Đàm Khanh không mấy vui vẻ đang chuẩn bị đi tìm Hạ Minh Ngọc trước.
Sau đó mắng anh một trận.
Thế nhưng còn chưa đi đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc, đã bất ngờ thấy được đám người tổ chương trình đứng trong phòng khách.
Đàm Khanh ngây ra, ngay cả đôi mắt vô tội ngập nước kia cũng ngơ ngác mấy giây.
Hắn gãi gãi đầu, vô ý thức nấp ở sau lưng Hạ Minh Ngọc, hơi nghiêng đầu ra, nhếch miệng nói: “Mọi người đến sớm quá vậy.
”
Tổng đạo diễn nghĩ thầm chúng tôi vì đến sớm mà phải trả giá nhiều lắm.
Nhưng mà tổng đạo diễn còn chưa kịp thể hiện.
Đàm Kỷ Kỷ ngồi uống sữa trên ghế nhi đồng ở bên cạnh đã phát hiện ra ba nhỏ.
Nhóc con không thèm nhìn Hạ Minh Ngọc đang toả hơi lạnh, cũng bóp chết cơ hội thể hiện của đạo diễn, khoa tay múa chân lộ ra nụ cười xán lạn kèm theo bốn cái răng sữa nhỏ với Đàm Khanh: “Ba ba!”