Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 33: Ở nhờ!


Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 33: Ở nhờ!

Vương Thành Long luôn nhanh chóng giải quyết mọi việc.Ngay cả vụ báo chí,hắn không nhất thiết phải nhúng tay vào.Mọi chuyện đều giao cho Evill giải quyết.

-Chị hai,lâu rồi không gặp!

Evill mở cửa xe đón Lâm Tú Vi đi đi chợ theo ý của cô.Ngồi trên xe?mắt hướng về bên ngoài.Cũng sắp vào xuân rồi,thời tiết cũng dễ chịu hơn.Không còn những đợt mưa xuân khiến người ta phải vội vã.Thay vào đó là ánh nắng nhẹ nhàng,ấm áp.Tia nắng chiếu qua cửa kính xe,thẳng tới chỗ mà Lâm Tú Vi đang ngồi.Hôm nay cô mặc khá thoải mái.Quần becghi xanh nhạt điểm nhấn là vết cào cá tình cũng với áo phông vừa người màu xanh.Mái tóc buộc cao để lộ vàng trán rộng cùng với gương mặt trắng hồng xinh đẹp.Đôi xanh đan giây khiến cô thoải mái trong đi lại.Evill như mọi ngày,sơ mi trắng cùng quần âu tôn vóc dáng đẹp đẽ của anh.Thi thoảng cô lại nhìn thấy Evill chú ý vào màn hình điện thoại.Chắc hẳn anh và Đan Đan đang tiến triển rất tốt.Đúng thế,mỗi ngày đều nhắn tin tuy có phần nhạt nhẽo nhưng đã là một thói quen của anh.Thấy Lâm Tú Vi hơi trầm tính,Evill nhìn cô qua gương chiếu hậu.

-Về chuyện báo chí,chị không cần lo đâu.Sẽ không còn bài nào được đăng nữa.

-Ừm,mà anh đừng gọi tôi là chị nữa.Nghe kì cục lắm.

Evill đương nhiên hiểu điều đó.Nhưng ngẫm lại khi mình gọi chị nghe cũng vui tai.Hơn nữa,gọi nhiều cũng quen mồm,vừa đúng với chức bậc,lại vừa giúp anh thoát khỏi mắt viên đạn của lão đại anh.

-Được,vậy giờ em sẽ gọi tiểu Vi nhưng xưng hô thế nào đây?Mà không chắc em sẽ gọi bất cứ lúc nào,quên thì thôi nhá!

-Xưng anh được rồi,đằng nào tôi cũng không có anh hai.

Evill nhìn qua gương chiếu hậu thấy sự thích thú hiện rõ trên khuôn mặt cô.Là Lâm Tú Vi muốn anh trở thành anh hai cô sao?Evill cũng rất vui,từ bé đã mồ côi,giờ tự nhiên có người muốn làm người thân anh cơ hồ có chút hạnh phúc trong lồng ngực.

-Chị…à tiểu Vi muốn nhận anh làm anh trai?

-Ừm…anh cũng giúp tôi rất nhiều mà.

-Haha…được thôi,em gái…em gái.

Lâm Tú Vi cười tươi,nụ cười đầu tiên mà Evill được nhìn thấy khi cô bước chân vào cuộc sống của Vương Thành Long.

-Hì…chuyện của anh với Đan Đan đến đâu rồi?

-Chị…*liếc nhìn cô*…quên,chẳng phải do em mà giờ hai có thêm cái đuôi phiền phức sao?

-Cậu ấy tốt mà.

-Cứ cho là thế nhưng thuộc hai thế giới khác nhau,dù thích thì đó chỉ là mơ.


Evill nhìn Lâm Tú Vi rồi nhìn đường.Trong lòng có chút nuối tiếc.Evill cũng đã từng nghĩ tới chuyện mà Lâm Tú Vi nói nhưng chỉ là phút chốc.Anh biết suy nghĩ đấy không nên tồn tại.Có trách chỉ trách thế giới này tại sao chia hai phía?Tại sao lại quan trọng việc môn đăng hộ đối?

Evill đưa Lâm Tú Vi vào siêu thị gần thành phố A.Cô lấy xe đựng đồ rồi vào.Evill nhận chân đủn xe.Dù sao anh cũng hiếm khi mới được đi chợ kiểu này.Cả đời anh có lẽ chỉ làm một việc duy nhất là đâm chém,thậm chí anh còn chưa dám nghĩ tới cảnh sẽ có cô vợ ngoan hiền cùng đàn con quây quần.Bởi công việc của anh đòi hỏi không bị phân tâm bởi bất cứ mối quan hệ nào.Đồng nghĩa với việc nếu anh có vợ con sẽ thêm gánh nặng.

-Chị…

Evill vừa mở mồm đã bị Lâm Tú Vi nhướng mặt lườm nhắc nhở.

-Giờ em sẽ gọi là anh là hai,anh gọi em là em.Rạch ròi rõ ràng,ai vi phàm sẽ chịu hình phạt.Ok?

-Phạt gì?

-Ừm…khi nào nghĩ được em sẽ nói.

Evill cười nhìn cô.Lâm Tú Vi được buổi thoải mái mua đồ,hơn nữa không phải chạm mặt hắn là vui rồi.

-Alo!

Vương Thành Long ngồi trong phòng làm việc,thấy điện thoại đổ chuông lười nhác để loa ngoài?người ngả ra tựa vào thành ghế sofa nhắm mắt thư giãn.

-Bạn tôi,chiều nay tôi về nước,cho người ra đón tôi nhá!

-Có chân tự đi.Tại sao tao phải tốn thời gian chứ!

-Nè…bạn bè từ hồi con đóng bỉm,đừng tàn nhẫn vậy chứ.

-Mấy giờ?

-Hahaha…tao biết mày không tàn nhẫn mà!Lần này tao về…

Vương Thành Long không để Ưng Kim Hoàng nói hết câu đã dập máy.Vương Thành Long cầm lấy điện thoại,mở lên nhìn gương mặt xinh xắn của Lâm Tú Vi.Tấm ảnh đó là lần đầu hắn gặp lại cô.Khi đó đang yêu Hoàng Phong,trên mặt luôn nở nụ cười còn bây giờ thì…


Vương Thành Long thở dài,nghĩ lại cách mà mình đối xử với cô.Có phải quá cứng rắn không?Hay lí do mà hắn đưa ra để ép cô ở bên hắn là quá tàn nhẫn?Thực chất thì hắn không có khái niệm thổ lộ yêu thương.Nói đúng hơn thì mỗi lần định nói mấu câu sến sẩm hắn lại nổi hết da gà.

Cánh cửa phòng mở,Lâm Tú Vi bước vào,thấy hắn đang ngả lưng,nhắm mắt nghỉ ngơi,cô không tiện lên tiếng nên đặt nhẹ âu coem xuống rồi từ từ đi ra.

-Đi đâu?

Vương Thành Long ngồi lên,nhìn âu cơm rồi nhìn Lâm Tú Vi đang lén lút.Vừa nghe thấy hắn nói,cô cứng người quay lại cười trừ.

-Tôi định đi về!

-Lại đây,ngồi đi!

Lâm Tú Vi cau mày,hôm nay thấy Vương Thành Long nhẹ nhàng tự nhiên thấy lo lắng.Vương Thành long mở hộp cơm nhìn bát bún riêu tự dưng thấy lòng vui mừng khó tả.

-Ừm…tôi có bài tập về nhà…

-Tối nay nấu bữa tối cho ba người.

-Có khách sao?

Lâm Tú Vi hơi ngạc nhiên,lại vừa lo sợ.Nhỡ hắn làm hơi quá thì cô mất mặt là cái chắc.Vả lại cô không thích có người lại vào nhà.Hả?Cô đang suy nghĩ gì vậy?Dù sao cũng là nhà của hắn,việc gì mình phải nghĩ ngợi chứ?

-Người quen!

-Còn Evill?

-Nếu em muốn thì nấu cả.

Lâm Tú Vi cười tươi nhìn hắn.Bây giờ ít nhất cũng có người trò chuyện.Chứng kiến cảnh nhìn hai người nói chuyện rồi mình ngồi nguyên chỉ ăn thật nhàm chán.


Vương Thành Long ngẩng lên nhìn Lâm Tú Vi vẻ quái lại.Chỉ có Evill thôi mà,có cần vui đến thế không.

Lâm Tú Vi không muốn ở lâu,nói về chuẩn bị bữa tối rồi chuồn nhanh.

———>

Buổi tối,bữa cơm đã dọn sẵn,Evill lái xe về cùng với một người lai tay-Ưng Kim Hoàng vào.Anh chẳng nể nang ai,xông vào nhà rồi lao nhanh vào bếp.Nhìn cô gái đang cặm cụi liền phì cười.

-Cô bé,em là người khiến tiểu Long của anh tương tư sao?

Lâm Tú Vi nhìn anh không chớp mắt,chỉ đơ người nhìn chằm chằm.

-Lão Ưng anh làm em đệ sợ rồi.

Evill kéo vali vào rồi vào bếp giải quây cho Lâm Tú Vi.Ưng Kim Hoàng đương nhiên cũng ngạc nhiên không kém.Theo lí thì Evill sẽ phải gọi cô là chị hai hay chị đại.Đằng này lại gọi là em gái.

-Chú vừa gọi cô ấy là gì cơ?

-À…em quên.Đây là Lâm Tú Vi,em gái mới nhận của em!

-Em gái mới nhận.Vậy sau này tiểu Long phải gọi chú là…

Ưng Kim Hoàng chỉ tay vào Evill cười bí hiểm.Evill tưởng tượng cảnh ngày cưới của hắn với cô.Khi đó hắn sẽ phải gọi anh bằng anh rể…Nghĩ thôi anh đã thấy thú vị.

-Về rồi à?

-Bạn tôi…nhớ mày quá!

Vương Thành Long mặc chiếc áo phông trắng?mái tóc còn ướt bết vào trán quyến rũ.Trên vai vắt chiếc khăn bông dùng để lau tóc.Thấy Ưng Kim Hoàng tiến lại định ôm liền né tránh.Ưng Kim Hoàng ngơ người,khóe miệng giật giật.Lâu rồi mới gặp lại,hắn hoàn toàn không nể mặt anh chút nào.Hơn nữa ở đây còn có Evill và Lâm Tú Vi.Cô lại còn đang nhìn mình cười tủm tỉm nữa,đúng là mất mặt.Vương Thành Long không tions thời gian,gọi hai người ngồi ăn.Lâm Tú Vi nhanh nhẹn lấy cơm.Trông cô như bà nội chợ chuyên nghiệp.Evill và Ưng Kim Hoàng ngồi cạnh nhau thi thoảng lại quay sang cười tủm tỉm như mấy người vừa được chuyển phát nhanh từ bệnh viện tâm thần về.Vương Thành Long cau mày nhìn Lâm Tú Vi cúi xuống ăn kiểu như ngày ngùng,hằn nhìn hai tên bệnh hoạn rồi hằng giọng khiến họ đang cười lập túc thu lại,hiện rõ vẻ mặt nghiêm túc.Đã vậy còn đang nhịn cười nên nhìn mặt ai cũng cảm thấy biến thái.

-Hựm..tối nay tôi ngủ ở đâu hả?

Ưng Kim Hoàng vừa ăn vừa hỏi.Lâm Tú Vi giật mình ngẩng lên nhìn rồi quay sang vẫn thấy Vương Thành Long chăm chú ăn.

-Khách sạn!Evill đặt phòng!

-Em biết rồi!


-Không được.Mày thừa biết giường lạ tao sẽ không ngủ được.Mà không ngủ được sẽ bệnh,bệnh thì tốn tiền chữa,rồi nhỡ không chữa được chết luôn rồi sao.

-Lão Ưng à,đâu cần nghiêm trọng đến thế!

Evill nghe Ưng Kim Hoàng than vãn xong cảm thấy anh thật tào lao.Có mỗi chuyện ngủ thôi mà cũng kéo tận đến chết được.Thật hết nói nổi.

-Chú biết gì mà nói,mau ăn cho xong đi!

Bị anh gằng giọng,Evill bĩu môi tiếp tục ăn.Nghĩ lại cũng không liên quan đến Evill.Dù Ưng Kim Hoàng có bị sao thì đâu quan trọng.Cái quan trọng bây giờ là lát nữa anh sẽ phải đi cùng Ưng Kim Hoàng đặt phòng.Mà đâu có đơn giản thế,đi với Ưng Kim Hoàng đồng nghĩ với việc anh phải xách cả đống hành lý theo.Không hiểu sao Ưng Kim Hoàng mỗi lần về đều mang đồ như dọn nhà sang đây ở luôn vậy.

-Mày chết đâu liên quan tới tao!

Vương Thành Long nhướng mày nhìn Ưng Kim Hoàng.Hiện tại nếu hắn ở một mình thì anh có thể ở lại.Nhưng giờ có Lâm Tú Vi,hắn không muốn cô phải khó xử.Đặc biệt đối với việc “cá nhân” đương nhiên có người lại chắc chắn việc đi tắm cô cũng phái mất tiếng đồng hồ để canh chừng tên biến thái kia.

-Tiểu Vi à,em nói giúp anh một tiếng.Anh mà bị bệnh thì em sao nỡ đúng không?

Lâm Tú Vi đang ăn đột nhiên bị sặc,Vương Thành Long trừng mắt nhìn anh,Evill phì cười với kiểu nói sến sẩm,ẻo lả vừa thốt ra.Hắn nhanh chóng vỗ nhẹ lưng,tiện thể lấy cốc nước cho cô uống.Anh có bệnh hay chết đâu liên quan tới cô.Lâm Tú Vi tính không can thiệp vào nhưng thấy Ưng Kim Hoàng năn nỉ mãi nên đành mở lời giúp.

-Tôi thấy nên để anh ấy ở lại.Ra ngoài đúng là hoi bất tiện.

-…

Vương Thành Long không nói gì.Lâm Tú Vi quay sang nhìn hai người đối diện.Người thì hất hất tay thúc giục,người thì nhún vai chịu thua.

-Đằng nào mỗi lần nấu cho anh đều thừa.Chi bằng thêm một người hẳn cơm sẽ tròn chĩnh.Hơn nữa sẽ đỡ lãng phí thức ăn hơn.

Ưng Kim Hoàng nghe cô nói đang vui mừng nhưng rồi khóe miệng lại giật.Cô nghĩ anh ở lại sẽ ăn cơm thừa sao.Haiz…không sao.Chỉ cần được ở lại thì kiểu gì cũng được.

-Em không bất tiện?

-Không.

Lâm Tú Vi lắc đầu,Vương Thành Long buông đũa,uống nước rồi nhìn Ưng Kim Hoàng.

-Thôi được,cứ ở lại.

Ưng Kim Hoàng cười hớn hở nhìn hắn rồi tiếp tục dùng cơm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.