Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 32: Tâm sự cùng La Quế Bảo
Sau buổi hôm đó,suy nghĩ về Vương Thành Long có phần cải thiện hơn.Nói đúng hơn là Lâm Tú Vi bắt đầu biết trả treo với Vương Thành Long.Vậy cũng tốt,còn tốt hơn là phải chứng kiến cảnh cô suốt ngày rầu rĩ,gặp hắn thì sợ hãi.Vả lại cô cũng không thể nào khiếp sợ hắn mãi được.Người ta nói “lửu gần rơm lâu ngày cũng bén” quả không sai mà.
-Tiểu Vi!
Lâm Tú Vi cầm tài liệu ôn lại.Thấy người gọi mình liền quay lại.La Quế Bảo đi nhanh tới chỗ cô,anh nhìn tập tài liệu trên tay cô.
-Cậu định đọc cả tập này à?
-Hì…chứ biết học thế nào đây.
-Nè,cầm lấy.Đây là tài liệu tớ đã thu gọn rồi.Học cái này dễ hơn rất nhiều.
-Nhưng cậu dùng gì?
-Thật ra thì tớ đã photo ra hai bản,cậu không cần lo.
-Cảm ơn nha!
La Quế Bảo gật đầu coi như lời đáp.Thoáng chốc đã thấy tiểu tử Di Bảo.Anh lại gần cười cô rồi hẹn trưa nay sẽ ăn cùng nhau.Có điều hôm nay sân trường rất khác lạ,tất cả mọi người đều nhìn cô kì thị.Ngay cả La Quế Bảo cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
-Có chuyện gì vậy?Mọi người…
-Tớ không biết.Thôi kệ đi.
-Ừm.Mà dạo này không thấy Đan Đan đâu nhỉ?
-Cậu ta đi học nấu ăn rồi.Không hiểu anh chàng kia thế nào chứ tớ thấy cậu ấy thay đổi 180 độ luôn ấy.
-Hi…
Lâm Tú Vi trầm mặc một lát,hai người quyết định ra khuôn viên trường đi dạo.Đang đi,Lâm Tú Vi bị ba nam sinh chặn.
-Hứ,nhan sắc cũng tầm thường,nhìn sơ qua coi bộ hiền.Không ngờ lại ma mãnh tới vậy luôn._nam sinh 1 hếch hàm chế giễum
-Không nên nhìn bề ngoài thế,nè cậu,cho xin cái giá đi._nam sinh 2 nhìn từ trên xuống dưới,tay xỏ túi quần nhìn Lâm Tú Vi khinh bỉ.
Đến giây phút này dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng La Quế Bảo anh không thể để đám nhà giàu này ức hiếp cô được.Anh đứng trước người Lâm Tú Vi,ánh mắt nghiêm nghị,hai tay nắm chặt lúc nào không biết.Anh vốn là người hòa đồng,giải quýêt mọi chuyện chỉ bằng lời nói nhưng không có nghĩa là không biết đánh nhau.Còn nhớ,lúc anh mới vào trường,cũng bị khinh bỉ như Lâm Tú Vi.Đợt đó có nam sinh cũng khối trêu đùa,cợt nhả,thậm chí còn lôi gia đình anh ra làm trò đùa.Là một người có lòng tự trọng,vả lại anh cũng từng đạt giải cao trong trận đấu bocxing,hiếm khi mới có người cho anh vẫn động tay chân.Sau đợt đánh ấy,nam sinh kia bị gãy xương hông mỗi lần nhìn thấy anh là xanh mặt.Đến nỗi phải chuyển trường.Lần đầu tiên anh đem bocxing ra đánh người.Quan điểm của La Quế Bảo rất rõ ràng,bocxing để thi đấu chứ không dùng cho những việc khác.Nhưng cũng bắt đầu từ đấy,không một ai còn trêu anh,thậm chí mấy vụ bắt nạt trong trường đều do anh giải quyết.Phải nói răng lên được chức quản sinh này anh đã phải đánh nhau rất nhiều.
-Mấy cậu không còn việc gì làm à?
-Bảo ca,việc này đâu liên quan tới anh._nam sinh 2.
-Tôi thấy là có đấy!
-Hứ,chỉ là nể anh thôi.Chứ tụi này đâu ngán._nam sinh 1.
-Vậy thử xem.Cũng lâu rồi không được vận động tay chân.
Lâm Tú Vi nhìn tấm lưng trước mặt.Thật sự rất giống…cái cảm giác an toàn,được che chở lại ùa về.Phần khác cô cũng rất lo lắng.Không thể vì cô mà anh cũng liên lụy được.Cô đứng sau,nhướng mày nhìn ba người phía trước.Có điều,nam sinh đứng phía sau vẻ mặt ngông cuồng nhìn chằm chằm cô không nói gì khiến cô có phần sợ hãi.
-Tránh ra!Bảo ca à,tôi đây chỉ chơi đùa chút thôi.Cô ta cũng đâu là gì của anh.Đằng nào cũng bán thân rồi mà.Không phải sao cưng?
Nam sinh thứ ba cuối cùng cũng bước lên nói.Ánh mắt vênh váo nhìn La Quế Bảo rồi chuyển thành trêu đùa khi nhìn Lâm Tú Vi.
-Thật ra thì tiểu Vi đây là em gái tôi.Điều này chắc mấy người không biết.Vậy liên quan rồi chứ?
-Haha…Bảo ca anh là đang viết ngôn tình cho bản thân?Cái thứ con gái này cũng đâu để tôi phải nể mặt.Anh biết rồi đấy,bất cứ khi nào tôi cũng có thể tống anh ra khỏi đây!
Nam sinh thứ ba đứng thẳng người,tay sỏ túi quần nhìn chằm chằm La Quế Bảo.Anh định lên tiếng nhưng lại có nam sinh khác đứng cạnh đó tầm 10 mét,gương mặt lạnh lùng,mái tóc hơi vàng cắt kiểu đầu nấm,xung quanh người tỏa khí u ám y như cô gần Vương Thành Long,hơi ghé nhìn lại chỗ cô,nam sinh bất chợt ném cây kẹo xuống,nhếch môi lại gần.
-Bọn mày gây sự đủ chưa vậy?
Ba nam sinh trước mặt có hơi sợ sệt nhưng khi thấy đám đông kéo đến,gương mặt hiện rõ vẻ ngang bướng.Nam sinh vừa tới đứng xỏ tay túi quần,liếc cánh tay của nam sinh thứ ba.Không cần nói,bàn tay trong túi bất chợt bỏ ra,nhưng gương mặt nam sinh vẫn kiêu kì khiến người ta ngán ngẩm.Lâm Tú Vi vẫn đứng sau La Quế Bảo,anh nhìn nam sinh vừa tới,ánh mắt cương nghị vẫn không thay đổi.
-Mày từ khi nào thích xen vào chuyện người khác vậy?
Nam sinh thứ ba gằng giọng,ít nhất cậu cũng không thể bị mất mặt trước đám đông được.
-Kể từ giây phút này,sao hả?Định cho tao gặp ông già mày lần nữa?
-Hứ,tao căn bản không hứng thú với người thích núp sau bóng ai kia.
Nam sinh nghe thấy câu nói,ánh mắt trở nên căm phẫn cực độ.Nhanh chóng quay ra đấm thẳng vào mặt nam sinh thứ ba,máu mũi bắt đầu tuân ra như mưa.Không kịp để nam sinh thứ ba đứng dậy,nam sinh vừa đênz đã tới lôi cổ áo kéo rê trên sân trường.Khỏi cần nói,tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.Vốn dĩ khi có việc này xảy ra thì La Quế Bảo trực tiếp xử lý.Nhưng coi như hôm nay anh chưa chứng kiến gì.Kéo được một đoạn,cậu thả tay ra,dùng chân đạp lên lồng ngực nam sinh thứ ba.
-Rạch não ra mà nhớ câu này của tao,đừng để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa.Nếu không tao chắc cháo mày còn không húp nổi đâu.Ranh con!
Nói xong,cậu liếc qua Lâm Tú Vi rồi bỏ đi,hai nam sinh vừa đứng đó xanh mặt nhìn thủ lĩnh thân tàn ma dại đang nằm dưới đất.Chạy lại đỡ nam sinh thứ ba dậy rời đi,không quên ném quyển tạp chí doanh nhân trẻ xuống trước mặt cô.
Lâm Tú Vi cúi xuống nhìn dòng chữ to đập thẳng vào mắt.
“VƯƠNG THÀNH LONG CÓ TÌNH MỚI”
Không chỉ thể bên dưới còn đề mấy chữ nhức mắt.
“Cô gái nào đã lọt vào mắt xanh của Vương tổng?”
“Rốt cuộc An Thanh Loan lại là kẻ bại trận dưới cô gái tầm 20 tuổi.”
Tấm hình chỉ thấy cô đanv kiễng chân đeo khẩu trang cho hắn.Đơn giản thôi,với đôi mắt sắc bén,lạnh lùng mà quen thuộc của hắn thì người ngoài không khó để nhận ra.Còn Lâm Tú Vi vẫn kiểu tóc cũ,không vì hiện nửa khuôn mặt mà không ai nhận ra cô.Điểm đặc trưng khiến ai đã gặp cô một làn sẽ không bao giờ quên đó là nụ cười.Kể cả khi không nhận ra thì dáng người trong bức ảnh đó nếu đem so sánh với cô thì không thể chối bỏ.Lâm Tú Vi cúi xuống nhặt tạp chí bần thần.La Quế Bảo đương nhiên hiểu rõ tâm tư của cô lúc này đang hỗn loạn nên cơ hồ chen ngang.
-Mình ra chỗ kia nói chuyện!
Lâm Tú Vi gật đầu,cô cùng anh ra ghế đá dưới gốc cây hoa sữa.Một lúc lâu anh mới giám mở lời trước.
-Cậu không muốn biết nam sinh vừa nãy là ai à?
Hiện tại Lâm Tú Vi không quan tâm tới người lúc nãy.Vả lại có biết tên cũng chẳng làm được gì.
-Không,vừa nãy thật sự xin lỗi,tại mình mà cậu…
-Đừng ngại,tớ mà phải bận tâm tới nó sao?
-Cảm ơn!
-Cậu muốn tâm sự không?
-…
Lâm Tú Vi nắm chặt quỷên tạp chí trong tay quay ra nhìn La Quế Bảo một hồi.Khẽ gật đầu nhưng Lâm Tú Vi lúng túng không biết phải nói bắt đầu từ đâu.20 tuổi đầu,chưa bao giờ tâm sự với bất cứ ai cả,ngay cả thời gian yêu Hoàng Phong cô đều giữ cho bản thân những suy nghĩ riêng cho mình.Đến bây giờ,lần đầu tiên trong đời cô có người muốn nghe cô nói bất chợt trong đầu bối rối.Thật ra đối với cô nói ra suy nghĩ của bản thân hay kể về cuộc đời mình là một chuyện quá khó khăn.Huống chi La Quế Bảo lại là con trai.Điều bất tiện là không tránh khỏi.
-Cậu ổn chứ?
-Ừm…
La Quế Bảo cũng đắn đo cuối cùng thì mở lời trước.Lâm Tú Vi nhìn anh mỉm cười.Nụ cười tẻ nhạt,đôi mắt đầy ắm nỗi buồn.
-Nhìn cậu kìa,buồn như thế không xinh chút nào.Cứ nói ra cho nhẹ lòng.
-…
Lâm Tú Vi khẽ thở dài,đăm đăm nhìn xuống chân mình.
-Tớ chằng phải đã nói bí mật của cậu an toàn với tớ à.
La Quế Bảo vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực trái,vẻ mặt anh nghiêm túc tới mức làm Lâm Tú Vi phì cười.
-Cậu nghĩ bí mật của tớ để vừa trong lòng cậu không?
-Tất nhiên,bụng tớ coi vậy mà to à nha!
Lâm Tú Vi nhìn La Quế bảo cười tươi,anh thật sự khiến người ta đang đau khổ cũng phải quên hết sự đời.
-Cậu cười vậy rất giống mẹ cậu!
-Cậu…biết mẹ tớ?
Nghe anh nói,lồng ngực cô bỗng chở nên co thắt,cảm thấy khó thở thêm chút đau lòng.Nếu bà còn trên đời,ngay lúc này cô sẽ chạy tới bên bà,kể cho bà nghe mọi chuyện và ôm thật chặt bà mà khóc đến khi nguôi ngoai mới thôi.
-Là quyển sổ đen.
-À…*cười nhẹ*…mẹ tớ…qua đời rồi!
La Quế Bảo ngẩn người.
-Xin lỗi,tớ…
-Không sao.Chính vì vậy mà ba tớ có vợ mới,con mới,bán tớ để duy trì sự nghiệp,cũng nhờ ba mà tớ vào được trường này,gặp một người tốt như cậu và Đan Đan.
-Tiểu Vi à…
Lâm Tú Vi vừa nói nhanh nhất có thể,nước mắt cũng từ đó mà tuôn rơi,cô cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào thứ gì đó,đôi mắt từ khi nào đã không nhìn rõ vật.
-Tớ không sao!
La Quế Bảo rút từ túi ra chiếc khăn tay đưa cho cô.Lâm Tú Vi nhận lấy,anh tựa ra thành ghế.
-Haiz…cậu biết không,tớ có một tình yêu rất đẹp,rất trẻ cpn nhưng đến giờ tớ vẫn tin đó là cảm giác thật.
-…
Lâm Tú Vi quay ra nhìn anh,anh nhìn lại,nụ cười tỏa nắng hiện lên khuôn mặt,anh cúi người,tay chống lên đùi nhìn cô.
-Không tin à?Cô bé đó tớ gặp một lần.Đó là lần cuối sau khi tớ dời đi chuyển đến khu này sống.
-Một lần là yêu luôn hả?
-Ừ,lần đó cô bé bị bắt nạt,kiểu như mấy đứa trẻ con trai dành đồ chơi vậy.Nhưng cô bé nhất quýêt không đưa,chỉ lườm đám kia.Tớ vô tình đi ngang qua…
La.Quế Bảo nhìn chằm chằm vào mắt cô.Rốt cuộc trong cô có thứ gì khiến anh cảm thấy thân thuộc ngay từ lần đầu gặp mặt.
-Rồi sao nữa?
-Thì tớ dọa nếu không đi thì tớ sẽ…
La Quế Bảo giơ tay đấm đấm không khí làm Lâm Tú Vi ôm bụng cười.
-Nhưng ai mà biết được chứ,cuối cùng người bị đánh lại chính là tớ.Bầm dập hết khuôn mặt luôn.
-Tại sao,cậu có võ mà…
-Hahaha…võ mồm thôi.Lúc đó tớ chỉ nghĩ sẽ dọa ai ngờ chúng nó bâu vào đánh.
-Thế cô bé kia?
-Ừm…sau hôm đó tờ quyết tâm đi học bocxing để khi gặp lại sẽ nói rằng mình đủ mạnh để bảo vệ em rồi!
-Vậy đã nói được chưa?
-Chưa,vẫn chưa tìm được.
La Quế Bảo hướng mắt nhìn xa xăm,đôi mắt anh rất đẹp,rất trong nhưng không yên bình như người khác.Lâm Tú Vi đặt bàn tay nhỏ bé lên vai anh.
-Cậu sẽ sớm gặp lại cô bé đó thôi!
La Quế Bảo bất ngờ cau mày,nhìn sang Lâm Tú Vi.
-Sao vậy?
-Mình nhớ là đang an ủi cậu mà,giờ chuyện gì đây?
Lâm Tú Vi nhìn tay mình rồi nhìn La Quế Bảo.Hai người không hẹn mà bật cười thành tiếng.Hai người ngồi đó,thi thoảng lại phát ra tiếng cười.Ánh nắng yếu ớt khẽ chiếu xuống tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.Cuốn tạp chí từ bao giờ đã không còn ai bận tâm,như một vật tàng hình nằm cạnh cô.
-Tổng giám đốc có…
Diệp Anh còn chưa kịp nói,một người phụ nữ trung niên tầm 45 tuổi nhưng dáng vẻ hay thần thái đều quyền quý,sang trọng.Đặc biệt cách ăn mặc thời thượng teoong như gái 25.Đó là Vương Uyên-cô ruột của Vương Thành Long.Ngoài ra cô cũng được coi là người quyết định chính thức đối với đa số cuộc đời của hắn.
“Bộp”,cô bỏ kính xuống,gương mặt khá nghiêm nghị,tiện tay ném quyển tạp chí xuống trước mặt Vương Thành Long.Hắn đang gõ mấy văn bản trên máy tính cảm nhận trận nôi đình chuẩn bị giáng xuống.Vương Uyên nhìn Vương Thành Long ra hiệu.Hắn lập tức đứng dậy,thở dài rồi bước đến trước bàn ngồi xuống.Đương nhiên cái ghế êm dịu,thoải mái bị bà cô Vương Uyên chiếm dụng.
-Giải thích đi!
Vương Thành Long ngồi xuống,vắt chân,thả lỏng người nhìn tạp chí trước mặt rồi nhìn thánh mẫu đang tá hỏa.
-Chuyện này cháu sẽ tự giải quyết.
-Cứ cho là như thế đi.Chuyện này cháu không tự kết thúc được thì cô sẽ tự làm.
-Được rồi,được rồi,cháu sẽ lo mà.
Diệp Anh đúng lúc mang trà vào phòng.Cô để trà xuống bàn định dời đi nhưng bị Vương Uyên chặn lại.
-Diệp Anh,cô nói xem cô gái này là ai?
Vương Uyên nổi tiếng là một người ranh mãnh,cô tất nhiên hiểu được hắn đã đi tơi những nơi như vậy chắc chắn cô gái đó không phải tầm thường.Hơn nữa việc đưa lên báo là di người nhoài chụp nên ắt hẳn cô gái đó không phải dạng vừa.Chắc chắn tiếp cận Vương Thành Long không có ý tốt.
-Dạ…
Diệp Anh nhìn Vương Thành Long khó xử.Bao nhiêu cô gái đã bị Vương Uyên dằn mặt ngay nơi đông người.Nếu cô mà cho Vương Uyên biết thì Lâm Tú Vi chắc sẽ không sống yên.
-Cô ra ngoài in lịch làm việc vào đây cho tôi.Còn nữa,cô xem Đại Ân học xong chưa kêu cậu ta khi nào về qua nhà khám cho nội tôi.
Đại Ân thực chất là người đảm nhiệm vai trò khám,chữa bệnh cho Vương Thành Long cũng như trong bang.Lúc trước do còn đang học thêm để trở thành bác sĩ chuyên nghiệp nên không thể khám cho Lâm Tú Vi được đành giao phó cho anh hai-Đại Bảo cũng thừa hưởng chút kinh nghiệm về vết thương nên Vương Thành Long mới yên tâm cho anh chữa trị.
-Cháu là đang muốn che giấu thân phận cho cô ta hả?
-Sớm muộn thì cô cũng biết thôi!
Vương Thành Long đứng nên tránh ngồi đó lại bị tra hỏi.Hơn nữa,Vương Uyên cũng rất lỳ,nếu không có chuyện gì sẽ lập tức mở mấy cô thuộc nhà gia giáo rồi lôi hắn đi coi mắt.
-Cô có việc phải đi.Tiểu tử Vương Thiên Tú lại gây chuyện ở trường rồi.Cháu lo giải quyết đi.
Vương Uyên giao phó chuyện cho hắn rồi rời đi.
-Là con cô mà…
-Ai dạy nó phải mạnh mẽ hả?
Vương Thành Long cạn lời.Vương Thiên Tú là con của Vương Uyên.Vì tônthowf chủ nghĩa độc thân nên cô chọn cách làm mẹ đơn thân.Vương Thiên Tú thừa hưởng phong cách của mẹ-trẻ trung,sang trọng,đích thân Vương Thành Long dạy cậu cách đánh trả và thừa hưởng tính lạnh lùng đặc trưng nhà họ Vương.Vương Thiên Tú tuy lạnh lùng nhưng vẫn nhí nhảnh,đôi lúc còn rất trẻ con.Không vì vậy mà hắn buông lỏng cậu.Đối với việc học hành quản lý rất chặt vì thế lên cậu luôn đứng thứ nhất toàn trường ngoại trừ việc hay gây chuyện ra.
Vương Thành Long thở dài,bấm số gọi cho Diệp Anh bên ngoài.
-Chuẩn bị xe cho tôi trước sảnh!
Dứt lời,Vương Thành Long chỉnh áo rồi thong dong bước ra ngoài.
-Tổng giám đốc!
Vừa nghe tiếng gọi,Vương Thành Long đứng lại, qua lại nhìn.Chỉ riêng hắn đứng một lúc thôi thì bao nhân viên nữ trầm trồ khe ngợi.Một số con phong anh làm thần tượng, người yêu lý tưởng,lại còn lấy máy ra chụp để làm nền điện thoại.Đại Bảo đi nhanh tới.
-Sắp có buổi thầu khu đất ở thành phố C,chúng ta sẽ tham gia chứ?
-Cậu thấy ổn thì cứ làm!
-Dạ,mà anh đang chuẩn bị đi đâu à?
-Tiểu tử kia lại gây chuyện,không đi không được.
-Haha…Có vậy mới là thiếu gia của Vương gia chứ!
Đại Bảo cười,Vương Thành Long cũng cười nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe đen sang trọng đâun trước cửa trường.Vương Thành Long bước xuống đi thẳng đến phòng giám hiệu.Lâm Tú Vi đang ngồi nói chuyện với Phàm Anh,luồng khí lạnh bỗng lướt qua như hút cô quay lại.Chạm mặt hắn,cô tò mò không biết có chuyện gì,hơn thế là lo lắng.Hắn mà láo loạn ở đây thì cả đời cô không biết chui vào đâu.
-Cậu Vương,mời ngồi.
Vương Thành Long khẽ gật đầu,cởi cúc áo vest,lướt nhìn Vương Thiên Tú đang ngồi trầm mặc đúng hơn là gương mặt sắt đá bên cạnh.Hắn ngồi xuống,Vương Thiên Tú quay sang nhìn hắn nheo mắt lại,miệng cười đến tận mang tại.Người ngồi bên cạnh là Lương Vấn-chủ tịch tập đoàn Lương thị và nam sinh vừa bị đánh Lương Huy.
-Về chuyện trò Thiên Tú đánh tôi thấy cần đuoecj kỉ luật.
Hiệu trưởng ngồi nhìn hai bên.Giọng nói hơi khó xử,pha chút luống cuống.
-Tôi thấy phải hạ hạnh kiểm,làm sao một ngôi trường danh giá như thế lại tồn tại sinh viên tàn bạo đến vậy chứ!
-Con ông trêu người mà,chỉ là thấy ngứa con mắt lên ra tay giúp thôi.
Vương Thiên Tú nóng mắt đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Lương Huy.Nhưng sau cái nhìn đầy sát khí của hắn thì cậu ngồi xuống.Hiệu trưởng vì căng thẳng mặt cũng trở nên xanh xao.Ông mà đắc tội với một trong hai thì mạng này chưa chắc đã giữ nổi chứ đừng nói còn ngồi nguyên ở ghế hiệu trưởng này.
-Vương tổng,cậu nói xem,em cậu đánh gãy mũi con tôi,cậu định giải quyết thế nào đây!
Lương Huy không dám lên tiếng chỉ khép nép sau lưng ba mình.
-Chủ tịch Lương,chỉ là gãy mũi thôi mà,tôi sẽ cho người bồi dưỡng.Ông cần gì thì cứ nói.
-Hứ…tôi chỉ cần em cậu chuyển đi nơi khác.
Vương Thành Long đứng dậy,cài cúc áo nhìn xuống dáng người béo ục ịch kia.
-Vậy chúng ta kết thúc được rồi,nếu không nhận tôi cũng chẳng còn gì để nói.Hiệu trưởng à,thật khó xử cho ông.Nhưng em tôi chưa làm gì sai hết.
-Cậu…
Lương Vấn giận đỏ mặt.
-Trường này cũng không nên có những kẻ thích nhạo báng người khác.
Nói xong hắn cùng Vương Thiên Tú rời đi.Lên xe,cậu quay sang nhìn Vương Thành Long.
-Anh cho em tới trường bắn nha!
-Không được,về chịu đòn của mẹ em đi!
-Aizzz…
Vương Thiên Tú vò đầu thở dài.Nghĩ cái cảnh cậu phải đứng phạt quả là chán mà.