Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 34: Ở nhờ!(-2-)


Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 34: Ở nhờ!(-2-)

Mấy ngày sau,Lâm Tú Vi đều phải nấu thêm một phần cho Ưng Kim Hoàng.Nói là không mệt thì đúng là nói dối mà.Lâm Tú Vi bận rộn đến trường như thường lệ.Về lại nấu thêm một khẩu phần ăn đưa tới công ty cho hắn và tên ăn bám kia.Giờ giấc của cô cũng không thư thả mấy.Giảng viên Trần cho khá nhiều bài tập.Thiết nghĩ giờ lên tới đại học rồi thì sẽ không còn bài tập về nhà nữa.Ai ngờ bài còn chồng chất hơn trước.Thậm chí cô vò đầu bứt tóc,lên mạng tham khảo,tìm mọi cách,thức đến sáng mà vẫn chưa xong.

Lâm Tú Vi hôm nay đến trường thần sắc hơi mệt mỏi.Tối hôm trước cô phải đợi hai người về dùng cơm.Cũng tại Ưng Kim Hoàng bắt hắn trở đi ngao du cho biết nơi với lý do lâu rồi không về nước,ít nhất một số nơi chắc sẽ thay đổi không nhiều.Rồi làm mấy chuyện kiểu như ôn lại chuyện cũ.Vừa ăn cơm muộn lại còn phải thức học bài làm hai mắt cô đờ đẫn.Hiện tại mà có tấm nệm ở trước mắt chắc cô ngủ lúc nào không biết.

-Lâm Tú Vi!

Đan Đan từ phía sau gọi to.Phía sau là La Quế Bảo trên tay cầm hai cốc nước.

-Chào cậu!

Lâm Tú Vi vẫy tay rồi bần thần đi.

-Êy…Cậu sao vậy?Tối qua không được ngủ à?

-Đúng đó,trông sắc mặt cậu không ổn lắm.

-Không có gì đâu,chỉ là hơi buồn ngủ chút thôi.

Đan Đan thở dài,lấy cốc cafe từ tay La Quế Bảo đưa cho Lâm Tú Vi.

-Uống đi,cậu sẽ tỉnh ngay thôi.

Lâm Tú Vi nhìn cốc nước trên tay Đan Đan rồi nhìn sang tay La Quế Bảo.

-Chỉ có hai cốc?

-Lát nữa mình xuống kia mua cũng được.

-Cứ cầm đi.

Đan Đan dí cafe vào tay Lâm Tú Vi rồi lấy cốc của anh.

-Nè…

-Cậu phải biết nhường con gái chứ!

-Cậu cũng đâu phải con gái!

La Quế Bảo trừng mắt nhìn Đan Đan.Đương nhiên cô đâu có chịu thua,lấy chân giẫm mạnh lên chân anh.Lâm Tú Vi uống xong thấy tỉnh hẳn.Lại nhìn hai người đang chọc ghẹo nhau mà phì cười.

-Hai người lớn chút đi!

-Là cậu ấy…/Do Đan muốn gây…

Anh cùng Đan Đan nói cùng lúc,cô lắc đầu chịu thua.Đan Đan nhâm nhi cốc cafe rồi cười khiêu khích.

-Em đây rồi!

Di Bảo thấy Lâm Tú Vi chạy lại tươi cười.La Quế Bảo nhăn mặt:”Em?” chẳng lẽ hai người lại tiến triển như vậy.Đan Đan vốn không thích Di Bảo bởi cậu ta chỉ là công tử bột hơn nữa quen với gái chỉ có một mục đích-quan hệ,ngoài ra chẳng chút hứng thú.Dí cốc cafe vào tay La Quế Bảo khiến anh giật mình.

-Giờ mới biết Di Bảo đây quen với tiểu Vi của tôi đấy!

Ánh mắt thách thức nhìn Di Bảo rồi kéo Lâm Tú Vi khoác vai.Di Bảo nhếch mép nhìn cô,tay đút túi quần kiêu ngạo lên tiếng.


-Có lẽ tiểu Vi muốn chút riêng tư.

-À…tiểu Đan à,mình định nói với cậu nhưng dạo này bận quá nên…

-Không sao!Thiết nghĩ cậu không nên kết thân với dạng người này.

Chỉ khổ thân La Quế Bảo,đứng đó thẫn thờ suy nghĩ như người bị tự kỉ.Di Bảo hoàn toàn không để ý tới lời Đan Đan nói,quay sang Lâm Tú Vi cười.

-À,trưa nay mình đi ăn nha!

-Không phải không được ra khỏi trường sao?

-Thì ở căng-tin.Chỉ cần ăn với em thì ở đâu cũng ngon mà.

Đan Đan nghe xong rùng mình,nổi cả da gà.Lâm Tú Vi nhìn La Quế bảo hơi khó xử.

-Ừm…chuyện này…

-Không phải em hứa rồi sao?

-Thôi được vậy…

-Giờ em dậy anh mấy nốt nhạc nha.Dự án phim của anh có đoạn phải dùng piano.

Vừa nói,Di Bảo vừa quay sang nhìn Đan Đan cười cười.Lâm Tú Vi rơi vào cảnh khó xử.Chằng lẽ anh nhờ mà không giúp.Hơn nữa đó cũng chỉ là buổi dạo nhạc bình thường,chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.

-Được,vậy chúng ta đi thôi!Em còn tiết học.

Di Bảo cười tít mắt nhìn Lâm Tú Vi.Lâm Tú Vi vẫy tay chào hai người rồi đi.La Quế Bảo từ đầu chí cuối không mở lời,lại nói cảnh Di Bảo khoác tay lên vai Lâm Tú Vi cười cười nói nói khiến người anh như bùng cháy.Đan Đan đương nhiên khó chịu vì anh chẳng nên tiếng.Hích vai anh rồi hếch mặt.

-Sao vậy?Người ta đi rồi nhìn gì nữa.

La Quế Bảo cau mày nhìn Đan Đan.

-Azi…thật là…

Bất chợt dí cốc nước vào tay Đan Đan,La Quế Bảo bực dọc bỏ đi.

-Nè…tôi làm gì chứ!

Đan Đan hét lớn,khiến mấy đám sinh viên nhiều chuyện quay lại hóng.Cô càng nóng mắt.

-Mấy người rảnh quá hả?

Cô trừng mắt quát,mấy đám đó lập tức quay ngoắt đầu đi còn cô dậm chân bực tức vào lớp.

-Con rốt cuộc là có đi học không hả?

Vương Uyên đứng trước cửa Vương Thiên Tú quát lớn.Tối hôm trước mới nói mấy câu mà cậu đã nhốt mình trong phòng.Còn nói không đi học rồi sẽ theo nghiệp anh họ Vương Thành Long.

-Em nói nhỏ cho mẹ ngủ.


-Chị xem đấy,nó nói muốn làm mafia.Vậy có tức không chứ!

-Từ từ nói cho nó hiểu.Mà tiểu Tú làm như vậy đâu phải lần đầu.Cứ để nó nghĩ một bữa,bữa sau ắt sẽ đi học.

-Không thể để nó ngang như vậy được.

Lệ Quyên-mẹ Vương Thành Long lắc đầu chịu thua.Cái cảnh mẹ chín con mười,cả hai đều ngang như nhau thì có trời mới dẹp nổi.Bà nhắc nhở bà Tú chuyện nhà rồi đến cửa hàng làm việc.

-Tiểu tử,con mau ra cho mẹ!

Vương Uyên đứng đs tức đến tá hỏa.Thằng con này tại sao cứng đầu đến thế.Cô hết chịu nổi,lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.Tròn mắt nhìn phòng trống trơn,lại còn để tờ giấy trên mặt bàn.

“Nữ hoàng,mẹ đã đến muộn!

Game over! ^3^”

Vương Uyên cạn lời.Đúng bao giờ cô cũng đến muộn hơn Vương Thiên Tú một bước.Đứa con này khiến cô nghĩ chẳng trông chờ được gì.Haiz…cái số của tôi!

-Tiểu tử đáng chết,đợi đến lúc ta gặp được con!

Cô vò nát tờ giấy trong tay.Tính tình Vương Thiên Tú cơ hồ không giống ai trong nhà.Đúng hơn là tính tình tạp nham.Một chút lạnh lùng như Vương Thành Long trên khuôn mặt,chút thời thượng của mẹ ở phong cách,chút nhân hậu của bà nội,và chút lãnh đạo của bác gái Lệ Quyên.Có lẽ tính cách thật tồn tại trong con người cậu là dễ thương và tinh nghịch.Hai mươi tưởi đầu nhưng cậu luôn cư xử như con nít.Luôn thích trêu trọc bà mẹ nghiêm khắc.Đôi lúc lại thích ngồi cạnh bà nội tâm sự chuyện đời.Tóm lại,lúc nào cậu thích thì cậu đổi trạng thái.Hoàn toàn không ai biết trước được phản ứng của cậu.Cũng như việc giúp Lâm Tú Vi vậy.

Hiện tại cậu lái chiếc phân khối lớn Diavel của hãng Ducati nổi tiếng phóng quanh thành phố.Cuối cùng thì dừng lại ở tập đoàn Vương gia.

Cậu xuống xe,cởi bỏ mũ rồi vuốt vuốt mái tóc vàng thu hút chú ý từ mọi phía.Bước vào sảnh,nhìn xung quanh,cậu di chuyển thẳng tới thang máy dành riêng cho nhân viên cấp cao.Đi thẳng tới phòng tổng giám đốc.Ngó sang thấy Diệp Anh đang cặm cụi,cậu chạy lại tươi cười.

-Chị xinh đẹp,cho em chút đồ ăn vặt nha!

Diệp Anh vốn theo Vương Thành Long đã lâu nên ngươid nhà cậu có phần quý mến.Vương Thiên Tú lần đầu gặp cô khi năm tưởi đã gọi cô là chị xinh đẹp.Vì thế thói quen này không thể bỏ được.Hơn nữa câun cũng rất quý Diệp Anh.Lại khá thân thiết vì mỗi lần đến chị đều mang thứ gì đó cho cậu.

-Em không phải đi học sao?

-Em chuẩn bị đi bụi!

Diệp Anh không nhịn nổi cười lắc đầu.Lần nào mà cậu bị mẹ mắng sẽ đến đây rồi nói đi bụi,không bao giờ về nữa nhưng rốt cuộc những ngày ấy đều là ở nhà Vương Thành Long cả.

-Chú thân yêu…!

Vương Thiên Tú nháy mắt với Diệp Anh rồi vào phòng.Vừa đi vừa hét lên như người bệnh.Ưng Kim Hoàng đang ngồi bàn công việc cũng sửng sốt nhìn ra.Vừa thấy cậu quý tử anh đã cười ngặt nghẽo.Tiếp theo đó là màn ôm hôn nồng thắm khiến Vương Thành Long nổi da gà.

-Tiểu tử,bỏ ngay từ chú đi!

-Haha…nè,đừng nói ở trường người ta nghĩ mà là chú của tiểu Tú nhá!

-Chuẩn rồi,dù sao anh cũng già hơn em.Kể ra chú cũng rất hợp nha!

-Hahaha…

Ưng Kim Hoàng ngồi cười không ngặt được mồm.Cũng tại tiểu tử này mà cả trường cứ nghĩ hắn là chú thay vì anh họ.Cũng đúng thôi,lúc nào đến trường cũng kêu bằng chú thử hỏi ai không tưởng cho nổi.


Vương Thành Long liếc mắt lườm hai người đang ngồi cười trước mắt.Căn phòng bông trở nên yên tĩnh lạ thường.Vương Thiên Tú và Ưng Kim Hoàng ngoan ngoãn ngồi nguyên chỉ có điều vẻ mặt lúc này của hai người làm Vương Thành Long muốn cầm dao mà rạch mồm họ ra.

-Lại không đi học nữa?

-Em hôm nay không hứng thú.

-Không hứng thú?Vậy để anh đích thân cho cậu vào trường huấn luyện.Vào đó rồi sẽ tăng sự hứng thú gấp đôi.

Vương Thiên Tú há hốc mồm.Cả đời này cậu không sợ gì chỉ sợ sẽ bị bắt học trường huấn luyện.Vào trong đó sẽ phải cắt đầu đinh,suốt ngàu chỉ học,học,và học.Hơn nữa xung quanh không một thiết bị điện tử.Nếu cho cậu vào đấy thà để cậu tự tử còn nhanh hơn.

-Anh…

-Thôi được rồi.Coi như hôm nay tiểu Tú nghĩ đi chơi với tao.Dù sao thì cũng lâu rồi hai anh em tao không gặp nha.Phải không tiểu Tú?

Vương Thiên Tú đương nhiên rất vui.Gật đầu lia lịa nhìn Vương Thành Long đang cau mày.

-Đúng,anh họ cứ coi như thế đi.

Vương Thành Long lắc đầu rồi nhìn vào máy tính.Một lát sau,Diệp Anh mang đồ uống cùng mấy gói khoai tây rán vào cho Vương Thiên Tú.

-Diệp Anh,lần sau không cần làm vậy.Ở đây là công ty,muốn ăn để tự nó đi lấy.

-Vâng..thưa tổng giám đốc.

Vương Thiên Tú mặt méo xệ,cơ miệng giật giật.Có cần phải kẹt sỉ đến thế không.Cũng chỉ là vài cái bánh thôi mà.

“Ring…ring…ring!”

Chuông điện thoại Vương Thành Long vang lên,cậu đang ngồi ăn bánh chợt quay sang nhìn.

-Alo!

-Tiểu Tú sao?

Vương Thành Long nhếch mép cười nhìn Vương Thiên Tú.Không phải nói Vương Thiên Tú bỏ ngay túi bánh xuống,chạy lại trước bàn làm việc của Vương Thành Long.Ánh mắt mở to hết cỡ kiểu dễ thương chết người nhìn hắn.

-Không có,nếu bắt được cháu sẽ chuyển phát nhanh về cho cô.

-Vâng,cô yên tâm!

Nói xong Vương Thành Long cúp máy,Vương Thiên Tú thở dài nhẹ nhõm.Cảm thấy ở đây không an toàn,cậu tạm biệt rồi đi tới Vương bang.

Vừa vào khu tập bắn,Vương Thiên Tú đã ngớ người nhìn Lục Bằng đang dạy võ cho một cô gái trên sảnh.

-Này,chị kia là ai vậy?

Vương Thiên Tú lôi một người đang tập bắn lại hỏi.

-Tiểu Vương,đó là sư tỷ tiểu Ly.Lục ca đang huấn luyện để trở thành sát thủ.

Nói xong,Vương Thiên Tú phất phất tay ra hiệu.Người kia rời đi.

-Lục ca!

Vương Thiên Tú gọi,vừa thấy Lục Bằng quay lại,anh giơ tay vẫy vậy.Thấy vậy,Lục Bằng cùng tiểu Ly tiến lại.

-Tiểu Tú,cậu đến đây làm gì?

-Em đến tập luyện chút thôi.Mà đây là?


-Tôi tên Đường Gia Ly.

-Chào chị,em tên Vương Thiên Tú.

-Thì ra đây là tiểu Vương.

-Haha…không cần phải gọi thế.Chị cứ gọi như Lục ca được rồi.

Tiểu Ly cười trừ,trong khi đó thì Lục Bằng chuẩn bị súng cho Vương Thiên Tú.

Vốn dĩ Vương Thiên Tú lúc rảnh rỗi đều đến đây để Lục Bằng dạy.Sau một thời gian thì tài bắn của cậu khá hơn rất nhiều.

-Tiểu Ly,cô nhìn cho kĩ.Thời gian sau nhất định phải học được cách bắn này.

Tiểu Ly gật đầu.Vương Thiên Tú đứng trước vật cản là bù nhìn sau đó mới đến tấm bia.Tiểu Ly nhìn thấy cách bắt này lần đầu là của Lục Bằng như cô chưa bao giờ nghĩ chàng trai hai mươi tuổi còn đang học mà làm được.Vương Thiên Tú cầm súng lên,ngắm nghía vài đường.Cậu đứng nghiêng ngươi,một tay cho túi quần,tay kia chĩa thẳng súng về phía trước.Thần thái không khác gì một sát thủ.Ánh mắt nheo lại hình viên đạn.Tiểu Ly hoàn toàn bị cậu lôi cuốn,cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay.

“Bằng”.Vương Thiên Tú lắc nhẹ cổ tay,viên đạn đi vòng qua bù nhìn đâm thẳng vào tâm của tấm bia.Xong xuôi cậu đặt súng xuống.

-Khả năng không tồi!

Lục Bằng khen,cậu cười tít mắt.Còn tiểu Ly ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.Cũng đúng thôi,cô mới chỉ biết Vương Thiên Tú mà cậu đã giỏi đến thế.Đợi đến khi biết rõ về cậu không biết cô còn phải ngây người bao nhiêu lần nữa.

————->

Bữa tối!

Lâm Tú Vi như thường lệ về nhà sớm để chuẩn bị bữa tối.Cô vừa bước vào cửa đã thấy cửa mở.Chột dạ sợ có người ăn trộm nên cô hơi ghé mắt nhìn.Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ mình cô và Vương Thành Long biết măth mã để vào ngôi biệt thự.Bảo mật ở đây không một ai có thể phá.Nếu nói là trộm thì khả năng rất thấp.Cô hít một hơi thật sâu rồi bước nhẹ vào căn nhà.Vừa vào đã nghe thấy tiếng nước từ nhà tắm vọng ra.Lâm Tú Vi thở phào,nhưng rồi lại giật mình.Vương Thành Long không bao gườ tắm ở nhà dưới.Vả lại Ưng Kim Hoàng đi công chuyện với hắn nên chắc chắn không phải anh trong đó.Cô tiến vào bếp cầm chiếc chảo ra đứng chặn cửa phòng.

-Tên vô lại nào dám nẻn vào đây hả?

Đứng đó châm ngâm,rốt cục tiếng nước cũng ngừng.Vừa bước ra,Lâm Tú Vi đã hét toáng lên khi chỉ nhìn thấy đối phương cuốn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh,trông như sắp tụt xuống đến nơi.Đương nhiên người kia cũng hoảng loạng,nhìn chằm chằm chằm cô rồi nhìn xuống thân dưới mà hét.Lâm Tú Vi luống cuống cầm chảo đập mạnh vào trán cậu.Lại còn cầm con dao gọt hoa quả lia qua tay cậu vì tưởng kẻ biến thái nào.

-Cô làm cái quái gì thế?

Cho đến giây phút này Lâm Tú Vi mới bình tĩnh lại,Vương Thiên Tú được trận đau như búa bổ.Cậu trở vào phòng mặt bộ đùi đi ra.Lâm Tú Vi chưa hết bàng hoàng còn đang ngồi lỳ ở ghế.

-Cô là ai?/Anh là ai?

Vương Thiên Tú cau mày nhìn người trước mặt.Trông có vẻ quen nhưng anh hoàn toàn không ấn tượng cho lắm.Ngồi xuống như ông vua,Vương Thiên Tú nhướng mày nhìn cô.

-Tôi là Vương Thiên Tú,nhà này là của anh họ tôi.

Lâm Tú Vi tròn mắt ngẩng đầu lên.Giờ mới để ý thì ra câun là người đã cứu cô hôm trước.Giờ lại đi đắc tội thật là không biết chui mặt vào đâu.

-Tôi…tôi xin lỗi.Tại anh vào đột ngột nên tôi.

-Không sao.Dù sao thì tôi và cô hình như bằng tuổi.Đừng gọi anh,giảm tuổi thọ.

-Ừm.

-Cô không định xử lý vết thương cho tôi?

-Hả?

-Hả gì,là ai làm tôi ra nông nỗi này.

Lâm Tú Vi cúi mặt xuống đi lấy hộp cứu thương lại băng bó cẩn thân cho cậu.Vương Thiên Tú chỉ cầm khư khư cái gương soi mặt mình.Làm như mình đẹp trai lắm vậy.Cũng chỉ là chút đỏ trên trán thôi cũng đâu khiến nhan sắc cậu suy giảm.

Lâm Tú Vi bĩu môi rồi vào bếp làm bữa.Cô đang trong trạng thái muốn chết đi cho rồi.Cậu mà ở lại đây nữa không biết mặt mũi cô phải để đâu.Hơn nữa cậu lại học cùng trường.Nghĩ tới thôi đã khiến Lâm Tú Vi chán ngán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.