Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 113: Đấu cầm,
“Đã tới giờ! Mời các vị công chúa lên sàn!” sau tiếng trống lớn liền có tiếng người gọi. Mười ba vị công chúa của hoàng tộc Đông Vận lần lượt từ lớn tới nhỏ bước lên.
“Sau đây chính là màn đấu cầm của mười ba vị công chúa! Sau năm tuổi đều phải lên, không có ngoại lệ và hôm nay chúng ta đã có đủ mười ba vị ở đây!” Sau đó tên điều khiển sàn đấu kiêm người canh giờ lần lượt giới thiệu từng người.
“Đây là hai vị công chúa nhỏ tuổi nhất! Thập nhị công chúa Liễu Yên Như và thập tam công chùa Liễu Y Dạ! Hai vị công chúa sinh cách nhau có một ngày, nhìn họ thật giống nhau nhỉ? “
Nói nghe có vẻ vô hại, ý đùa cợt nhưng thông minh một chút liền thấy ý mỉa mai. Ở đây hắn nói hia vị công chúa sinh cách nhau một ngày, nhìn giống nhau nhưng ai cũng biết Y Dạ lại cao hơn một bậc. Y dạ là tứ phẩm công chúa, được hàng loạt ân sủng. Trong khi vị tỷ tỷ khác mẹ hơn mình một tuổi lại là ngũ phẩm công chúa, đến sinh nhật lâu lâu cũng bị quên hay bị bỏ qua do người trogn cung còn bận chuẩn bị sinh nhật cho Y Dạ diễn ra sau cô ta.
Đây chính là thâm ý chê vị thập nhị công chúa này kém cỏi, không nổi bật!
Liễu Yên Như nghe qua liền hiểu nhưng không thể làm mất hình ảnh, chỉ đành mỉm cười như chưa có gì xảy ra.
Y Dạ nhìn ra phía sau vị thập nhị tỷ này của mình
*Ôi trời… móng tay sắp làm cô chảy máu luôn rồi kìa! Nắm chặt mức nào vậy cơ chứ*
“Nào! Mời các vị tới chỗ đàn của mình!”
Mười ba người đồng loạt ngồi xuống, lần lượt thở ra một hơi, lấy tinh thần.
“Các vị hẳn cũng đã biết luật rồi chứ ạ? Để chắc chắn thì chúng tôi xin phép trình bày lại một lần nữa!”
“Các vị công chúa đay sẽ đấu cầm với nhau, người bắt đầu đầu tiên sẽ là đại công chúa. Đại công chúa sẽ tấu lên một khúc tùy ý, nhưng chỉ được đánh một đoạn, đoạn sau công chúa sẽ chỉ điểm người đánh tiếp bằng cách đánh hạt ngọc sang cho người ấy. Người nào không bắt được âm hay đánh sai liền bị loại.”
“Trong khi đánh không giới hạn bài hát hay khúc nhạc nào, các vị công chúa cũng có thể tự sáng tạo ra một đoạn nhạc cho mình để dễ dàng loại đối thủ, nhưng nhớ rằng, nếu hai âm tương khắc thì ngài sẽ bị loại ngay lập tức!”
Hai người dẫn chương trình (cũng không biết gọi là gì cho hợp hoàn cảnh nên thôi để vậy, ai biết cách sửa cho hay thì nói cho Van với:() một nam một nữ thay phiên nhau nói.
“Nào! Giờ thì hãy để cuộc đấu bắt đầu thôi!”
“Đầu tiên! Mời đại công chúa!”
Nghe hiệu lệnh bắt đầu, Liễu Y Tịnh không nhanh không chậm, mỉm cười, tấu lên một khúc nhạc nhẹ nhàng, du dương.
Cùng lúc Liễu Y Tịnh bắt đầu, Y Dạ liền cắn nát một viên kẹo tài năng trong miệng.
*Biết ngay là sẽ chơi đàn tranh mà, cũng may mình chọn đúng loại đàn không thì phí mất 500 kim tệ*
Liễu Y Tịnh đánh đoạn, mắt hơi liếc sang hai bên, xác định mục tiêu. Liễu Y Tịnh cười nhẹ một cái, một tay hất viên ngọc sang cho tứ công chúa – Liễu Vi Mân, một tay đánh dứt điểm nốt cuối.
“Á!!” Liễu Vi Mân bị bất ngờ, nhất thời trở tay không kịp liền đánh lên một nốt cao, khác với điệu nhạc nhẹ của Liễu Y Tịnh.
“Và… Người đã bị loại!!” tiếng chiêng kêu lên, ngay lập tức sàn chỗ Liễu Vi Mân ngồi tách ra, cô ta rơi thọt xuống. Xác định người đã rơi, cái sàn liền đóng lại.
Y Dạ lúc này có hơi ngỡ ngàng *Là… làm sao mà một cái sàn đá lại có thể mở ra được cơ chứ?*
Ngước lên dò tìm xung quanh, Y Dạ mới thấy Liễu Vi Mân đang ngồi ở một bục khác, thở dài.
*Liễu Vi Mân ở đó tức là… sàn đấu này có ma pháp không gia kết nối với bên kia sao? Có vẻ như kia là chỗ ngồi dành cho kẻ thua cuộc*
“Nào các vị công chúa! Tập trung nào! Chúng ta tiếp tục đấu!”
“Lúc nãy tứ công chúa không đỡ được đòn của đại công chúa nên bây giờ vẫn là lượt của đại công chúa chơi!”
Liễu Y Tịnh khẽ gật đầu, lại tiếp tục cúi xuống, đặt tay lên đàn.
Bây giờ Liễu Y Tịnh lại chơi một khúc nhạc nhanh hơn và các âm có xu hướng cao dần lên. Đánh một đoạn ngắn với âm rất cao, Liễu Y tịnh liền ném ngọc sang cho La Nguyên Nguyên.
“Ta quên nói là nếu viên ngọc ném tới ai bị rơi thì người đó cũng bị loại nhé!”
La Nguyên Nguyên một tay bắt ngọc, một tay đánh tiếp từ âm của Liễu Y Tịnh, đánh đoạn đầu hơi nhanh một chút rồi bắt đầu giảm âm xuống, tốc độ cũng giảm chậm lại.
La Nguyên Nguyên đánh một đoạn kha khá thì tên dẫn chương trình kia đột nhiên nói.
“Nếu người vi phạm thời gian giới hạn cho một lượt thì người cũng bị loại!”
La Nguyên Nguyên hơi nhíu mày, liền ngắt dở rồi truyền ngọc sang cho Liễu Minh Châu.
Liễu Minh Châu bắt gọn viên ngọc, từ đoạn bỏ dở của La Nguyên Nguyên lại tấu lên một hợp khúc khá dễ thương, nhịp điệu không nhanh không chậm, đánh giữa chừng thì thảy viên ngọc sang cho Liễu Văn.
Liễu Văn bắt được ngọc nhưng vừa vào âm đầu tiên thì tiếng chiêng đột nhiên kêu lên.
“Người đã bị loại!!”