Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 23:
Chương 23: Vẩy mực ( H )
Trong xoang mũi là hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc trên người hắn, đầu lưỡi của hắn dán lên vành tai nàng, những nụ hôn ướt át nóng bỏng liên tục rơi xuống.
Trên vành tai Trang Liên Nhi có hai nốt ruồi son nho nhỏ, khi môi hắn chạm vào nơi đó, nàng không khỏi run lên, cánh tay mềm mại ôm chặt lấy hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhịn không được nhìn vào nơi đó.
Quy đầu màu hồng nhạt vươn mình lên trước, khiến nàng vô thức muốn chạy trốn, Hứa Phỉ kịp thời nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng sợ…”
Nàng lại xoa xoa đỉnh quy đầu, nó căng trướng quá mức, những động tác tùy tiện của nàng cũng khiến cái lỗ nhỏ trào ra dòng nước đục.
Trang Liên Nhi mở miệng nói: “Nơi này… ướt quá…”
Hứa Phỉ không hề phủ nhận, hắn đặt nàng lên bàn đá, duỗi tay vuốt ve cái miệng nhỏ ướt át của nàng: “Liên Nhi cũng ướt rồi, nơi này vừa non vừa mềm, ta sợ sẽ làm nàng đau, thả lỏng một chút…”
Đầu ngón tay hắn xoa nắn vân vê hoa hạch, Trang Liên Nhi duỗi chân quấn lấy phần hông của hắn, không ngừng yêu kiều rên rỉ, thân thể nàng càng ngày càng nóng, dần dần thích ứng với động tác của hắn. Ngón tay thon dài khẽ chạm cửa âm đạo của nàng, dâm thủy trơn trượt chảy nhỏ giọt ra ngoài, khiến xiêm y ướt đẫm.
“Tiến vào, phu quân…” Nàng chủ động nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sợ làm đau nàng, Hứa Phỉ nắm côn thịt chậm rãi nhét vào. Quả nhiên, Trang Liên Nhi không ngừng nức nở, nhưng nàng không kêu đau, thậm chí nàng còn tò mò nhìn xuống thân dưới của mình, nhỏ giọng: “Có chút dọa người, phu quân, ưm… to quá…”
Vị trí giao hợp của hai người đã sớm ướt át, khi tiến vào cũng không khó khăn, Hứa Phỉ cố tình thả chậm động tác, vách thịt mềm bên trong siết chặt từng chút một. Hắn cố gắng thả chậm lại, nhưng ngay sau đó bởi vì hắn xâm nhập sâu hơn mà nó lại tiếp tục mút vào.
Cứ như vậy, sự hợp nhất với da thịt là không thể tách rời.
Dương vật càng cắm càng sâu, như thể chạm tới chỗ sâu nhất, nhưng vẫn còn một ít ở bên ngoài, Liên Nhi ấn lên bụng dưới, lắc đầu: “Đừng cắm vào nữa, có chút… sâu…”
Nàng khẽ run rẩy.
Hai bộ phận sinh dục trần trụi dán chặt lấy nhau, khiến Trang Liên Nhi không thể chịu đựng nổi.
Quả nhiên Hứa Phỉ không tiếp tục tiến vào nữa, hai người thở hổn hển, hắn cúi người hôn lên môi nàng, nhưng lại chậm chạp không cử động. Động thịt chật hẹp ướt át không ngừng co rút lại, khao khát đợi hắn thọc vào rút ra. Hứa Phỉ thở dốc nói: “Đừng nóng vội, lúc này mới chỉ bắt đầu.”
Hắn duỗi tay vuốt ve bầu ngực tuyết trắng của nàng, tiếp tục nói: “Lần trước bị phu nhân kẹp chặt không chịu nổi, kết thúc nhanh như vậy… Lần này, ta sẽ cẩn thận hầu hạ nàng.”
“A Phỉ, A Phỉ…” Nàng kéo xiêm y của hắn xuống, thoáng nhìn thấy thân thể hắn ửng hồng lạ thường, nàng có chút lo lắng, nhưng bên trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy sắc dục, e rằng không dừng lại được.
Sắc mặt vốn tái nhợt giờ phút này đã có chút huyết sắc, hắn nhìn nàng, đôi mắt bị bao phủ bởi sương mù mênh mông, có lẽ đã nhẫn nhịn đến cực hạn, hắn gần như muốn khóc.
Hứa Phỉ cảm nhận khoái cảm khi được nàng liếm mút, một lát sau, rốt cuộc hắn cũng thích ứng được với sự sảng khoái khủng khiếp này, hắn chậm rãi đưa đẩy. Dương vật của hắn to dày tới mức hoàn toàn kéo căng cửa động thịt, chỉ với vài động tác nông cạn đã khiến thân thể nàng như thắt lại.
Hắn dùng một tay đỡ eo nàng, một tay khác chống lên mặt bàn, hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy vị trí giao hợp của hai người. Nàng mở rộng hai chân, vòng eo thon gọn chậm rãi vặn vẹo, âm hộ ướt át, cửa động thịt bị căng ra, mà khi côn thịt của hắn tiến sâu vào bên trong, rất nhiều dâm thủy bị chèn ép rỉ ra ngoài.
Cánh hoa môi đầy đặn cũng bị đẩy sang một bên.
“Nàng xem, thật thoải mái.” Hắn thở dài một tiếng, kéo thân thể nàng lại gần hơn, nhờ vậy mà côn thịt cũng cắm vào sâu hơn, phần côn thịt vốn ở bên ngoài cũng chen vào thật sâu.
“A Phỉ, chàng chậm một chút…” Nàng giống như đang oán giận, hoa tâm lại tiếp tục co rút dữ dội, nước hoa chảy tràn trề.
“Rất chậm, phu nhân của ta.” Hắn xoa nắn hoa hạch của nàng, động tác dần nhanh hơn, cười nói: “Thế này, mới gọi là nhanh.”
Côn thịt liên tục thọc vào rút ra, không ngừng đâm vào cơ thể nàng, dâm thủy từ từ chảy xuống dưới, trong lúc vô tình toàn bộ dương vật của hắn đã tiến vào, hơn nữa hoa hạch mẫn cảm vẫn luôn được hắn xoa nắn, lời nói của nàng có phần hỗn loạn: “Sao… đột nhiên… ưm a, A Phỉ, côn thịt cứng quá…”
“Phu nhân không thích sao?” Hắn dùng sức đẩy thật mạnh, ngoài miệng vẫn ấm ức nói: “Liên Nhi không cần ta nữa sao? Đi ra ngoài cũng không nói với ta, hiện tại… lại không thích làm tình với ta? Rõ ràng, nơi này của nàng rất ướt.”
Để chứng minh lời nói của mình, hắn đột nhiên rút côn thịt ra, âm đạo ướt dầm dề lập tức phun ra vài dòng dâm thủy trong suốt, sau đó lại co rút lại. Hắn xoa nắn khe thịt: “Nàng nhìn xem.”
Đầu óc Liên Nhi choáng váng: “Không phải không thích chàng, chàng đừng dừng lại… a a, thật thoải mái…”
Dương vật tiếp tục cắm vào, va chạm với động thịt mềm mại của nàng, hoa hạch bị cọ xát một lần nữa, nàng nhịn không được cắn môi, nâng mông chào đón, dương vật càng đâm càng sâu, cả người Trang Liên Nhi run rẩy kịch liệt, cho tới khi đạt được cao trào.
Phần cơ ở eo và bụng của Hứa Phỉ bị siết chặt, hắn cắn răng không muốn bắn ra ngoài, lại đẩy mạnh hai lần, nói: “Thật chặt.”
Hoa huyệt mẫn cảm đang lúc cao trào lại bị hắn tra tấn như thế, không khỏi tiếp tục run rẩy, Trang Liên Nhi chịu không nổi: “Dừng lại đi… đã nói, chỉ làm một lát…”
Hắn rũ mắt, vươn đầu lưỡi, liếm láp lỗ tai nàng, dỗ dành: “Thêm một lần nữa.”
Hắn ôm nàng trở mình, cặp mông đầy đặn hếch lên, Liên Nhi khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn tách hai bờ mông của nàng ra, côn thịt đâm thẳng vào, chạm phải hoa tâm của nàng.
Trang Liên Nhi nằm trên bàn, búi tóc mà hắn tự tay chải cho nàng vào sáng sớm hiện tại đã lỏng lẻo.
Nàng đỏ mắt, tư thế này khiến nàng sợ hãi, Hứa Phỉ biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn hôn lên tấm lưng gầy của nàng, nàng ưỡn người lên, đầu lưỡi của Hứa Phỉ dừng lại trên xương bướm của nàng.
“Không, tư thế này… A Phỉ, chàng… ưm a… chậm một chút…” Nàng nhịn không được ngậm một lọn tóc, cắn chặt lấy mỗi khi hắn cắm vào quá sâu. Hứa Phỉ vội vàng rút lọn tóc đen như mực đó ra, ngược lại nhẹ nhàng đặt ngón tay mình vào trong miệng nàng.
Không nên cắn hắn, nhưng nàng thật sự chịu không nổi, Hứa Phỉ véo phần thịt trên mông nàng, trong đầu Trang Liên Nhi trống rỗng, hoa hạch sưng tấy. Sau một hồi bị hắn thọc vào rút ra cực nhanh, dâm thủy trào dâng như thủy triều, cao trào lại tới nữa.
Nàng run rẩy dữ dội, Hứa Phỉ không dám tiếp tục bắt nạt nàng, hơn nữa nàng càng vặn vẹo cái miệng nhỏ phía dưới càng hút chặt, hắn nhất thời không kìm được, chậm rãi bắn vào cơ thể nàng.
Tinh dịch màu trắng đục tràn vào cơ thể, Trang Liên Nhi há miệng thở dốc, được hắn ôm vào trong ngực tỉ mỉ hôn môi.
Sau khi làm chuyện hoang đường như vậy, đàn cũng không gảy nữa, Hứa Phỉ dùng y phục lau sạch sẽ, mặc lại xiêm y, sau đó kêu Tuệ Ngôn chuẩn bị nước. Liên Nhi không còn mặt mũi nào gặp người, nàng không cho phép hắn nói ra sự thật, Hứa Phỉ bất đắc dĩ, đành phải nói mình không cẩn thận vẩy mực ra người.