Mỹ nhân bệnh

Chương 22


Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 22:

Chương 22: Sau khi đốt cháy ( hơi H )
 
Vị danh y mà Lý Nguyệt Thiền dẫn đến mặc một thân y phục màu đen, giữa trán buộc chiếc đai màu trắng, không nói nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn Trang Liên Nhi một cái, sau đó liền di dời ánh mắt.
 
Trang Liên Nhi biết Lý Nguyệt Thiền dẫn người tới, tâm trạng có phần thả lỏng, nha hoàn đi trước dẫn đường, nàng nhỏ giọng: “Vị đại phu này có thân phận gì, a huynh tỷ có nói cho tỷ biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ khi người nọ bước vào phủ, sắc mặt Lý Nguyệt Thiền trông rất kỳ quái, nàng nhìn nhìn Trang Liên Nhi: “Hắn chính là người mà ta nói đó… Ta quen biết ở bên ngoài …”
 
Trang Liên Nhi nhất thời không hiểu: “Hắn không phải đại phu sao?”
 
“Phải!” Lý Nguyệt Thiền kéo tay nàng, ghé sát bên tai: “Nhưng ta không biết hắn chính là vị đại phu mà ca ca quen biết, nếu ta biết, sao còn dám ngồi nhà chờ? Ta đã sớm chuồn mất rồi!”
 
Trang Liên Nhi suy nghĩ một lát mới hiểu được chuyện này có ý gì.
 
Nam nhân mà Lý Nguyệt Thiền nuôi dưỡng ở bên ngoài lại quen biết Lý Mộ Niên, hơn nữa còn nương theo tên tuổi của thần y mà quang minh chính đại tiến vào kinh thành, Lý Nguyệt Thiền không đoán được chiêu thức của hắn, bị bắt tại trận.
 
“Vậy một người khác đâu?”
 
Lý Nguyệt Thiền che kín miệng nàng: “Đừng hỏi, khám bệnh cho kiều thê nhà muội trước!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Biết có đại phu tới, Hứa Phỉ đã sớm chờ ở thư phòng, hắn vừa uống thuốc xong, sắc mặt không được tốt, lông mi run rẩy, cả người mang theo vẻ đẹp mong manh, mơ hồ.
 
Lý Nguyệt Thiền cướp lời: “Vị này chính là Lý đại phu, Hứa Phỉ, huynh chỉ cần vươn tay ra cho hắn bắt mạch là được.”
 
Hứa Phỉ nghe vậy gật đầu.
 
Lý đại phu liếc mắt nhìn mấy người trong phòng, nói: “Đều ra ngoài đi, các người ở đây quá ồn ào.”
 
Trang Liên Nhi còn muốn nói gì đó, Lý Nguyệt Thiền đã vội vàng lôi kéo nàng ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đi mau đi mau, tính tình người này rất kỳ quái.”
 
Trang Liên Nhi để mặc nàng lôi kéo, trong lòng đột nhiên suy nghĩ, thần y cũng cần người nuôi dưỡng? Không kiếm được bạc sao?
 
Hứa mẫu và Hứa Quảng Văn cũng dẫn theo người chờ ở bên ngoài, mặc dù hai người đã tìm kiếm rất nhiều danh y, nhưng chưa bao giờ từ bỏ cơ hội, đặc biệt là Hứa mẫu, ánh mắt liên tục hướng vào trong, vẻ mặt lo lắng.
 
Trang Liên Nhi tiến lên an ủi: “Mẫu thân, đừng lo lắng, chắc hẳn vị đại phu này rất lợi hại.”
 
Cửa thư phòng đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng trò chuyện ngắn ngủi, một lát sau, Lý đại phu đẩy cửa bước ra, Hứa Phỉ vẫn ngồi phía sau bàn, đưa mắt nhìn Trang Liên Nhi.
 
Lý đại phu mở miệng, nói với Hứa mẫu: “Lệnh lang bị bệnh bẩm sinh, mấy năm trước từng phát bệnh một lần, cũng may mọi người tìm đại phu sớm, cẩn thận điều dưỡng có thể sẽ giống như người bình thường… Trước mắt là thời điểm giao mùa, dễ dàng tái phát bệnh cũ, không cần lo lắng.”
 
Hứa mẫu lẩm bẩm nói: “Đúng là như thế, không tồi, không tồi.”

 
Lý đại phu liếc mắt nhìn Trang Liên Nhi, tiếp tục nói: “Ngày thường hắn suy nghĩ quá nhiều, tích tụ tại tim phổi, chỉ cần kê những thang thuốc cẩn thận và ôn hòa hơn là được.”
 
Trang Liên Nhi vốn định phản bác, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Hứa Phỉ không thể tập võ, ngày thường chỉ có thể đọc sách giải buồn, dẫn tới những chuyện phải suy nghĩ cũng phức tạp hơn.
 
Lý đại phu dặn dò vài câu, viết mấy đơn thuốc, sau đó lôi kéo Lý Nguyệt Thiền vội vàng rời đi.
 
Nghe xong lời nói của Lý đại phu, thoạt nhìn Hứa mẫu có vẻ nhẹ nhõm hơn, bà nói với Trang Liên Nhi: “Tương tự như những gì các đại phu đã nói trước đó, ngày thường cẩn thận điều dưỡng.”
 
“Con còn cho rằng có thể trực tiếp chữa khỏi.” Trang Liên Nhi thở dài.
 
“Đứa nhỏ ngốc, nào có chuyện tốt như vậy.” Hứa mẫu nắm tay nàng, chậm rãi nói: “Chính vì A Phỉ suy nghĩ quá nhiều, cho nên mới sinh bệnh…”
 
Con người không có ai hoàn mỹ, đúng không? Phải chăng mọi thứ trên đời đều không hoàn hảo.
 
Thuốc do Lý đại phu kê có vẻ rất hiệu quả, Hứa Phỉ uống hai ngày, khí sắc đã cải thiện rất nhiều. Thời điểm hai người nhàn rỗi, Trang Liên Nhi đều cùng hắn phổ nhạc.
 
Tâm trí của nàng không nằm ở trà đạo hay hương thơm, ngược lại nàng rất có thiên phú trong việc phổ nhạc, trùng hợp Hứa Phỉ có thể đánh đàn. Gần đây ánh mặt trời rất đẹp, Hứa Phỉ cũng có tinh thần, hắn và nàng cùng tấu nhạc trong đình viện.
 
Trang Liên Nhi sáng tác một đoạn, sau đó yêu cầu hắn đánh thử, nghe xem có chỗ nào không ổn hay không.
 

Hắn ấn đầu ngón tay lên dây và gảy đàn, ngẫm nghĩ nói: “Liên Nhi có kiến thức sâu rộng, vi phu hổ thẹn không bằng.”
 
“Chỉ là.” Hắn ôm nàng vào trong ngực, cầm tay nàng ấn lên một sợi dây đàn, thấp giọng nói: “Nơi này có thể lược bỏ vài nốt nhạc được không, quá dài, không phải đoạn kết.”
 
Trang Liên Nhi cũng cảm thấy nên như thế, đang suy nghĩ nên sửa như thế nào, Hứa Phỉ đã nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng.
 
Từ khi hắn phát bệnh, hai người chưa từng thân mật, Trang Liên Nhi không hề phòng bị, môi lưỡi bị hắn cướp đoạt.
 
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn dịu dàng tự chủ, cho dù dục vọng đã nghẹn từ lâu, nhưng hắn vẫn e ngại mình sẽ khiến nàng sợ hãi, nhẹ nhàng mở khớp hàm của nàng ra, chạm vào đầu lưỡi của nàng, phát ra âm thanh ái muội.
 
“A Phỉ.” Trang Liên Nhi giãy giụa nói: “Chàng còn đang bệnh…”
 
Hứa Phỉ ôm nàng thật chặt, không thèm che giấu dục vọng dưới thân, dán lên cơ thể nàng mà vuốt ve.
 
Trang Liên Nhi xoay người ngồi đối diện với hắn, Hứa Phỉ áp trán vào nàng: “Ừ, nhưng mà nó cứng quá.”
 
Nàng sờ trán hắn, không còn nóng lắm, nhưng qua vạt áo hơi hé mở cũng đủ để thấy thân thể trắng như ngọc của hắn vẫn có chút ửng hồng. Không phải là Trang Liên Nhi không muốn, khoảng thời gian này đúng lúc nàng có nguyệt sự, đêm qua mới vừa kết thúc. Mấy ngày trước quả thật nàng bị đói khát dữ dội, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong đầu như muốn ngất đi, nhưng ngoài miệng vẫn cứ do dự : “Nên chờ thân thể chàng khỏe lại rồi hãy…”
 
“Ta biết.” Hứa Phỉ ấm ức nhìn nàng, đôi mắt đào hoa phủ đầy sương mù mênh mông: “Là ta không nghe lời, nên nó mới cứng rắn như vậy.”
 
Hắn kéo tay nàng, cách lớp y phục nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, thấp giọng: “Phu nhân đừng nóng giận, coi như thỏa mãn ta, xin nàng đấy.”
 
Trang Liên Nhi thầm nghĩ, hắn lại quyến rũ nàng, nhưng nàng cũng tự phỉ nhổ định lực của bản thân mình. Nàng không chịu nổi khi thấy Hứa Phỉ cầu xin mình như vậy, nàng mềm lòng nói: “Vậy làm một lát…”
 
“Được.” Hắn gần như nóng lòng muốn hôn nàng lần nữa, bàn tay ấm áp chui vào xiêm y của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực đầy đặn.

 
Bọn nha hoàn đều ở nơi xa, không sợ có người nhìn thấy, đứa nhỏ đáng thương vẫn có chút sợ hãi, vô thức ôm chặt lấy hắn.
 
Nhũ thịt tuyết trắng trơn trượt bị cầm trong tay, cổ áo trước ngực mở rộng, khe rãnh phập phồng, trên bầu ngực xuất hiện một vết hằn đỏ. Trang Liên Nhi duỗi thẳng thắt lưng, nhỏ giọng: “Phu quân, chàng ngậm một bên đi, thật căng trướng…”
 
Xiêm y của nàng chảy xuống bả vai, bộ ngực sữa lộ ra ngoài, Hứa Phỉ nhìn đầu vú đứng thẳng của nàng, kinh ngạc nói: “Hả? Căng trướng như vậy? Là vì nguyệt sự mấy ngày trước sao?”
 
“Ưm a…” Nàng yêu kiều rên rỉ một tiếng, nụ hôn của Hứa Phỉ đã tới trước ngực nàng, hơi thở nóng rực vờn quanh bầu ngực, Trang Liên Nhi nhỏ giọng nói: “Mỗi lần sau khi tới nguyệt sự, nó đều căng trướng…”
 
“Sau này muốn cứ nói cho ta, ta sẽ liếm giúp nàng.”
 
Hắn đang nói chuyện mê sảng gì thế! Trang Liên Nhi quở trách trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không cự tuyệt. Hứa Phỉ ngậm lấy đầu vú của nàng, mút chặt nhũ thịt tạo thành dấu răng mờ nhạt. Trang Liên Nhi chỉ cảm thấy bầu ngực không còn trướng đau nữa, nàng khẽ đung đưa vòng eo, dùng hoa huyệt cọ xát lên đùi hắn.
 
Hứa Phỉ vén vạt áo của hai người lên, để lộ ra côn thịt đang đứng thẳng, dán lên hoa huyệt mềm mại ướt dầm dề của nàng, nhưng hắn không cắm vào. Hứa Phỉ nhìn nàng, hôn lên mắt nàng, thở dốc khó chịu: “Phu nhân, nàng sờ chỗ này… nó lúc nào cũng cứng rắn, biết rõ nàng không thích chuyện này, nhưng nó vẫn không nghe lời, ưm…”
 
Trang Liên Nhi không dám tiếp tục nghe hắn nói những lời phóng đãng, đành phải làm theo ý hắn sờ soạng một hồi.
 
Nóng hơn lần trước, vừa to vừa nóng, cái lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu đã sớm tràn ra tinh dịch trong suốt, làm ướt tay nàng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.