Mỹ nhân bệnh

Chương 24


Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 24:

Chương 24: Phu quân
 
Chuyện lần trước còn đang rõ ràng trước mắt, Liên Nhi lo lắng đề phòng, sợ Hứa Phỉ lại tiếp tục đổ bệnh. Ban đêm cho hắn uống thuốc, trước khi rời đi còn kéo chăn đắp cho hắn.
 
Không biết là đơn thuốc của Lý đại phu có tác dụng, hay bởi vì hai người triền miên lăn lộn một hồi đổ mồ hôi, nhưng hôm sau tỉnh lại, Trang Liên Nhi nghe nói thân thể của Hứa Phỉ đã tốt hơn nhiều rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tất nhiên là nàng tình nguyện tin tưởng vế đầu tiên.
 
Sau khi Trang Liên Nhi rửa mặt chải đầu, mặc xiêm y, nàng đi qua một hành lang gỗ dài, dưới rường cột chạm trổ treo một dãy chuông đồng, khi gió thổi qua vang lên những tiếng leng keng nhỏ vụn.
 
“A Phỉ.” Nàng bước vào phòng hắn, Hứa Phỉ đã ngồi yên vị bên cạnh bàn từ sớm.
 
Tư thế của hắn rất rõ ràng, khi nhìn thấy nàng mới lộ ra một chút ý cười: “Phu nhân.”
 
Hai người dùng bữa cùng nhau như mấy ngày trước, Trang Liên Nhi sờ lên người hắn: “Không nóng, ngày thường vẫn phải chú ý nhiều hơn.”
 
Hứa Phỉ gật đầu đồng ý, Trang Liên Nhi lại nói: “Còn phải cảm ơn Lý đại phu, ở trong nhà đã lâu, hay là mời bọn họ tới tửu lầu ăn bữa cơm?”
 

Đối với lời nói của nàng, từ trước đến nay Hứa Phỉ luôn đồng ý vô điều kiện. Hai người ăn bữa sáng xong, Trang Liên Nhi sai người đưa lời nhắn tới Lý phủ, không lâu sau gã sai vặt lại hấp tấp trở về, nói rằng Nguyệt Thiền đã đồng ý.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dạo gần đây thú vui của Hứa Phỉ là giúp Trang Liên Nhi trang điểm, hắn bắt đầu đùa nghịch son phấn, bàn tay với những khớp xương xinh đẹp nhẹ nhàng ấn lên mặt nàng.
 
Trang Liên Nhi không nhịn được nói: “A Phỉ rất thích trang điểm cho người khác sao?”
 
Hắn liếc mắt nhìn nàng, nghiêm túc: “Ta chỉ làm thế với nàng.”
 
Nàng đã quen mộc mạc, hiện giờ nhìn đôi môi đỏ mọng của mình trong gương, bỗng nhiên cười nói: “A Phỉ thích như vậy, chẳng lẽ chàng cũng muốn thử xem?”
 
Động tác của Hứa Phỉ hơi dừng lại, hắn bôi một chút phấn lên mặt nàng, chậm rãi nói: “Nếu như phu nhân muốn nhìn, tất nhiên ta sẽ không cự tuyệt.”
 
Trang Liên Nhi chỉ thuận miệng nhắc tới, thấy hắn phối hợp như thế, không khỏi nhìn sắc mặt hắn mà suy nghĩ sâu xa.
 
Sóng mắt ẩn tình, chiếc mũi thanh tú, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng đôi môi ửng đỏ đã giúp hắn thêm chút khí sắc, có một sự dung hợp rất khá giữa sự rắn rỏi và mềm mại, nếu thật sự trang điểm, mặc váy áo của nữ tử …
 
Nàng có chút muốn nhìn.

 
Nhưng mà loại chuyện này, không thể làm được trong chốc lát, Trang Liên Nhi nói: “Nếu có cơ hội ta muốn xem một lần, nhưng không thể để người khác nhìn thấy.”
 
“Chỉ cho nàng xem.” Hắn dùng đầu ngón tay chấm chút son môi, điểm nhẹ lên môi nàng, tô vẽ nên màu sắc tươi đẹp.
 
Đã muốn ra cửa gặp người, đương nhiên cũng phải thay xiêm y, Trang Liên Nhi đã sớm chọn được một bộ, Hứa Phỉ giúp nàng huân hương, chính là mùi hương lần trước nàng thích, nhẹ nhàng sang trọng, đánh sâu vào các giác quan.
 
Bữa tiệc buổi trưa được ấn định tại Tiên Lâm Cư, chỉ cách Hứa phủ một đoạn, khi Trang Liên Nhi tới nơi, Tử Châu đi tìm tiểu nhị muốn bao trọn tầng hai, đợi tầng hai được dọn dẹp sạch sẽ nàng và Hứa Phỉ mới lên lầu.
 
Các món ăn tại Tiên Lâm Cư không tầm thường, quan trọng nhất chính là từ tầng hai có thể nhìn thấy cảnh tượng sông đào bao bọc kinh thành. Sóng xanh êm ả, tiếng vui đùa ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào trong tai, chính là cảnh tượng phồn hoa của triều đại hưng thịnh.
 
Trang Liên Nhi bị thuyền hoa trên hồ hấp dẫn ánh mắt, ngắm nhìn cùng nàng một lát, Hứa Phỉ đứng dậy nói: “Ta tới hiệu sách bên cạnh mua vài quyển sách.”
 
Sự chú ý của nàng vẫn hướng về mặt hồ, nàng gật đầu, dặn dò Tuệ Ngôn đi theo hắn.
 
Khi nhìn thấy Hứa Phỉ, hầu hết mọi người đều xì xào bàn tán, mấy ngày trước chuyện hắn sinh bệnh phải nằm trên giường, dù nhiều dù ít thì bọn họ cũng nghe được chút tiếng gió, nhưng khi nhìn thấy nhan sắc quyến rũ của Trang Liên Nhi, bọn họ nhất thời cũng dừng lại.
 
Hứa Phỉ xuống lầu đi tới hiệu sách bên cạnh, chưởng quầy với mái tóc bạc trắng, nhìn thấy hắn, giống như quen biết, gật đầu chào hỏi.

 
Hứa Phỉ đưa mắt nhìn một vòng quanh cửa hàng, hỏi: “Chưởng quầy, hôm nay có cuốn sách nào muốn đề cử không?”
 
“Có.” Chưởng quầy gật đầu, từ kệ sách phía trước lấy một cuốn “Du ký cùng gió” xuống, mỉm cười giới thiệu: “Cuốn sách này được viết bởi Lục Minh của tiền triều, người này cả đời du sơn ngoạn thủy, kế hoạch du ngoạn 120 địa điểm, tất cả đều đã hoàn thành và được ghi chép tại đây.”
 
Hứa Phỉ trầm ngâm: “Ta biết rồi, lấy cuốn này đi.”
 
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Hứa Phỉ bình tĩnh không một gợn sóng, Tuệ Ngôn thanh toán tiền, hai người đang định trở lại tửu lầu, lại bất chợt gặp phải người quen. Chính là Hoắc Trường An, một người đã lâu không gặp.
 
Hoắc Trường An vẫn như thường lệ, thân thể cường tráng, phía sau là một nam tử có phần tương tự hắn ta. Chỉ là diện mạo đáng khinh, ánh mắt lập loè, đúng là Hoắc Phong – người đã cầu thân Trang Liên Nhi ở bên đường.
 
Bầu không khí giữa mấy người lập tức tràn ngập ẩn ý sâu xa, nhưng Hứa Phỉ lại coi như không nhìn thấy, đang chuẩn bị bước qua, Hoắc Trường An đã lôi kéo đệ đệ đi theo.
 
“Hứa Phỉ… Hứa hiền đệ!” Hắn ta gọi vài tiếng: “Ngươi ở đây, vậy chắc hẳn Trang cô nương cũng ở đây đi? Hôm nay tình cờ gặp mặt, ta muốn để người đệ đệ không nên thân này của ta nói lời xin lỗi với nàng …”
 
Quả nhiên Hứa Phỉ dừng bước chân, xoay người nhìn hắn ta, chậm rãi lộ ra một nụ cười, nhưng lại im lặng không nói chuyện.
 
Hoắc Trường An không có địch ý với Hứa Phỉ, hắn ta thật lòng muốn xin lỗi, nhìn thấy Hứa Phỉ dường như đang đợi mình mở miệng, hắn ta vội vàng lôi kéo Hoắc Phong, miệng thầm thì: “A Phong, trước tiên hãy nhận lỗi với Hứa công tử, cam kết sau này tuyệt đối không bao giờ tái phạm.”
 
Phu thê là một, xin lỗi Hứa Phỉ cũng như xin lỗi Trang Liên Nhi.
 

Hoắc Phong không tình nguyện: “Chuyện ngày trước ở trên phố, là ta hồ đồ, va chạm, mong rằng Hứa công tử giúp ta chuyển lời xin lỗi tới Trang cô nương.”
 
Ý cười trên mặt Hứa Phỉ càng sâu hơn: “Ta biết rồi.”
 
Hắn ho nhẹ một tiếng, trong mắt ẩn chứa chút ý cười, Hoắc Trường An cho rằng hắn thật sự không thèm để ý, vò đầu nói: “Lúc trước hai người thành thân, chúng ta cũng không có mặt mũi tham dự, hiện giờ ta thật lòng chúc mừng hai người. Ha ha! Hy vọng sức khỏe của hiền đệ sớm ngày bình phục, nếu có cơ hội chúng ta lại đánh một trận mã cầu thật thống khoái.”
 
Hắn thở dài: “Nếu mọi việc của hiền đệ đều tốt đẹp, ngươi chắc chắn sẽ là vị phu quân kim ngọc của Trang cô nương! Tuy nhiên hiện giờ ta thấy cũng không tồi…”
 
“Có chuyện gì thế?”
 
Đang nói chuyện nửa chừng, đột nhiên bị người cắt ngang, không biết Trang Liên Nhi xuất hiện từ lúc nào, vừa nhìn thấy hai huynh đệ Hoắc gia, sắc mặt nàng lập tức khó coi.
 
Hoắc Trường An đang định giải thích, lại bị Hứa Phỉ giành trước một bước, lời nói của hắn có chút lạnh lùng xa cách: “Hắn ta nói hiện giờ ta không xứng với nàng.”
 
Hoắc Trường An ngơ ngác suy nghĩ, rõ ràng lời nói của mình không có ý tứ này.
 
Nhưng Hứa Phỉ khăng khăng cho là như vậy… dường như cũng đúng là như thế.
 
( Chuyện xưa của Nguyệt Thiền không có gì đặc biệt, bởi vì quá nhiều tiền, cho nên ở cạnh ai cũng đều là nàng nuôi dưỡng nam nhân, mỹ nam thành đàn tìm hoan mua vui, nàng và Tần Khanh không thể đến được với nhau, Tần Khanh sẽ theo đuổi nàng, nhưng hắn không xứng.)

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.