Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 88: Kẻ Sưu Tầm Quái Dị
Người bị hại đầu tiên là Hạ Cần, ba mươi tuổi, người dẫn chương trình của đài truyền hình địa phương, phong cách dẫn chương trình của cô vừa phóng khoáng lại vừa nho nhã, vừa lịch duyệt lại vừa chính chắn, mỗi lời nói mỗi nụ cười đều toát ra vẻ duyên dáng, gợi cảm, làm khuynh đảo hàng trăm khán giả theo dõi qua màn ảnh nhỏ.
Khi bị sát hại, Hạ Cần mặc chiếc sường xám tà ngắn màu hồng cánh sen, cảnh sát phát hiện vị trí khe hở giữa hai tà áo dài còn lưu lại dịch của hung thủ, phía trong đùi trái có một vết thương đâm xuyên sâu khoảng mười centimét, chứa tinh dịch.
Đội trưởng Viên Phương yêu cầu một nam cảnh sát và một nữ cảnh sát mô phỏng lại hiện trường phạm tội, bốn người tổ chuyên án cũng đến hiện trường gây án thị phạm, nam cảnh sát là một chàng trai vạm vỡ, để râu quai nón, vác cây kéo cắt hoa rất to, còn nữ cảnh sát mặc sường xám, lái xe vào bãi gửi xe.
Họa Long nói: “Công nhận anh chàng kia trông giống người cấu thật đấy! Tiểu My đừng sợ! Cô cứ việc đứng nép vào tôi đây này!”
Tiểu My nguýt dài: “Chị đây đã luyện thành thục kĩ năng phòng chống dê già rồi mà tiếc chưa có đất dụng võ, dê già đang ở đâu hả anh Long?”
Họa Long vỗ vai: “Nhìn ngó xa xôi làm gì, em chính là con dê cái già chứ đâu!”
Tô My trợn mắt: “Đá chết anh bây giờ! Ê, cậu Triển! Sao hôm nay cậu không chủ động đòi làm đối tượng mô phỏng hiện trường thế?”
Bao Triển ngập ngừng: “Tại tôi thấy hơi ngại.”
Màn mô phỏng hành vi phạm tội bắt đầu, nữ cảnh sát dừng xe, nam cảnh sát trốn trong góc tối cắt đứt dây điện bằng cây kéo cắt hoa.
Giáo sư Lương phân tích cho đội trưởng Viên Phương nghe: “Có lẽ hung thủ trốn ở vị trí vừa sát gần đường dây điện, vừa quan sát được toàn cảnh nạn nhân lái xe, ví dụ như góc chết chỗ đường vòng xe.
Lúc đó khoảng mười giờ tối, sau khi cắt đứt dây điện, cả bãi gửi xe chìm trong bóng tối, chỉ duy lối vào và lối dẫn đến cầu thang là còn chút ánh sáng.
Người bị hại nhanh chân bước về phía ánh sáng trong trạng thái hơi hoảng loạn, đúng lúc ấy hung thủ lẳng lặng tiến sát đến gần, hai tay cầm cây kéo làm vườn kẹp mạnh vào cổ nạn nhân, máu trào ra, khí quản bị đứt, nạn nhân đổ gục xuống đất co giật vài cái, cô ấy thậm chí không đủ thời gian để tháo chạy hay kêu cứu đã lập tức mất mạng, đó chính là nguyên nhân vì sao chúng ta không tìm thấy dấu vết vật lộn tại hiện trường.”
Màn tiếp theo chính là cảnh H, nhìn cảnh tượng đang diễn ra, ngay cả đội trưởng Viên Phương cũng phải vừa cười vừa chửi tục: “Mẹ kiếp!”
Nữ cảnh sát nằm nghiêng, nam cảnh sát đè lên chân của cô.
Khi ấy hung thủ cũng thực hiện ở tư thế này, trên đùi nạn nhân tại vị trí giữa hai tà áo còn lưu lại chút dịch, sau đó nam cảnh sát lật người nữ cảnh sát lại, đặt cô nằm thẳng, lấy mũi khoan gí vào má đùi trong.
Bác sĩ pháp y đứng cạnh giải thích: “Nếu lấy một mũi kéo đâm vào đùi nạn nhân thì vết thương sẽ có hình tam giác, còn nếu lấy hai mũi kéo chập vào nhau thì vết thương sẽ có hình lục lăng.
Tôi đoán đầu tiên hung thủ lấy mũi khoan sau đó lại lấy hai mũi kéo, sau khi phát tiết hết thú tính, hung thủ cắt một vạt áo sường xám của nạn nhân Hạ Cần.”
Từ vết cắt để lại trên mép vải có thể cho thấy chiếc kéo mà hung thủ sử dụng rất khít và sắc bén.
Mãi sau này cảnh sát mới phát hiện ra chi tiết ấy nên mặc dù đài truyền hình đã viết bài vô cùng tỉ mỉ nhưng tình tiết đó vẫn không bị lộ ra ngoài.
Giáo sư Lương cảnh báo mọi người: “Hung thủ không chỉ là kẻ có sở thích tình dục bệnh hoạn mà còn là kẻ có sở thích sưu tầm quái dị.”
Bệnh thích sưu tầm là căn bệnh tâm lý thường ở những người già mắc bệnh đãng trí hoặc thần kinh phân liệt.
Họ thích nhặt nhạnh những đồ vật vô dụng, thậm chí là những phế phẩm, rác rưởi.
Họ không chỉ coi những đồ dùng cũ kĩ và đáng bỏ đi của mình như báu vật mà còn nhặt nhạnh những đồ dùng mà người khác vứt bỏ, họ tìm thấy cảm giác thỏa mãn vô cớ trong quá trình sưu tầm và cất giữ, tuy sở thích này bị người khác chỉ trích nhưng họ vẫn không thể bỏ nổi.
Rất nhiều phạm nhân gây ra các vụ án giết người liên hoàn đều có đặc trưng thích sưu tầm, việc cất giữ vật phẩm của người chết khiến hung thủ lưu giữ được hồi ức lúc gây án và hưởng thụ lại cảm giác phấn khích khi ấy.
Tên tội phạm người Mỹ tên là Hayes đã cưỡng dâm và giết chết mười bảy thiếu nữ, chiến lợi phẩm của nạn nhân mà y sưu tầm là các đôi giày, thậm chí y còn đổ rượu vào giày để uống.
Tên sát thủ The Backpacker ở Australia có tên thật là Ivan Milat đã mưu sát bảy khách du lịch, y thích sưu tầm túi ngủ của nạn nhân và thường ngủ trong đó.
Giáo sư Lương phác họa chân dung đơn giản về hung thủ, y sống độc thân, từng hứng chịu nhiều giày vò trong cuộc sống, mê đắm đùi phụ nữ một cách cực đoan, tính cách quái dị, hầu như không có bạn bè, không thích tham gia vào các hoạt động xã giao, chỉ thích ở bên đống rác mà mình sưu tầm.
Bao Triển đặt ra một nghi vấn, quần áo của nạn nhân thứ hai Annie hoàn toàn nguyên vẹn, hung thủ không hề mang bất kì vật phẩm nào của người chết đu.
Vì sao lại như vậy?
Đội trưởng Viên Phương giải thích: “Có thể vì thời gian quá gấp gáp nên hung thủ không kịp mang thứ gì đi.”
Giáo sư Lương phỏng đoán: “Có thể ngay cả cảnh sát cũng không biết hung thủ đã mang thứ gì đi.”
Nạn nhân thứ hai tên là Annie, mười sáu tuổi, nữ sinh trung học, ngoại hình xinh xắn dễ thương.
Tô My ngắm kĩ quần áo trang sức của cô bé, khi chết Annie mặc váy ren ngắn bồng bềnh màu xanh da trời, phía trên còn thêu hình dâu tây và anh đào, tất trắng dài quá gối, giày mũi tròn màu đỏ, nom cô bé chẳng khác nào các thiếu nữ xinh tươi trong phim hoạt hình, hoặc cũng có thể hình dung bằng một danh từ giàu tính chuyên môn hơn là Lolita.
Lolita ở đây không phải chỉ những cô bé dậy thì sớm mà là chỉ những cô bé dễ thương thích mặc váy đầm công chúa.
Hiện giờ khái niệm Lolita rất nhiễu loạn, có người mặc trang phục hầu gái hoặc miêu nữ, thủy thủ và nhầm lẫn đó là trang phục của Lolita, thực ra hoàn toàn không phải vậy, đôi khi trong nước tổ chức khá nhiều diễn đàn offline của các Lolita, ở một số thành phố lớn, văn hóa offline Lolita đang dần hình thành.
Tô My tìm rất kĩ nhưng không thấy váy đầm của Annie có vết cắt nào, nhưng mái tóc có dấu vết được buộc bằng vải lụa, xem ra hung thủ đã lấy day buộc tóc của nạn nhân.
Một vài bạn học của Annie cũng xác nhận Annie đã buộc tóc bằng một dây lụa màu vàng vào hôm cô bé gặp nạn, sợi dây lụa đó rất nổi bật, mỗi khi gió thổi lại bay bay trông khá đẹp mắt.
Tổ chuyên án tái hiện lại cảnh tượng lúc gây án, sau giờ tự học buổi tối, Annie bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng giáo huấn một trận vì tội ăn mặt lòe loẹt.
Lúc thầy mắng xong va ̀cho cô bé về thi san trường đã vắng tanh.
Hung thủ nấp trong bóng tối nhìn thấy Annie bước tới lán gửi xe, y liền cắt đứt dây điện, có lẽ lúc đó Annie lẩm bẩm một mình rằng sao tự nhiên lại mất điện thể nhỉ? Khi cô bé cúi người mở khóa xe đạp thì hung thủ ập đến tấn công từ phía sau, lấy kéo làm vườn cứa cổ Annie.
Từ vết thương có thể thấy hung thủ liên tiếp kẹp mấy phát chi đến khi Annie hoàn toàn tắt thở mới thôi, sau đó y kéo thi thể nạn nhân về gần phòng đấu điện, xâm hại phần đùi của Annie rồi giật lấy dây buộc tóc của cô bé và bỏ đi.
Thầy chủ nhiệm giải thích: “Tối hôm ấy, tôi gọi Annie vào văn phòng nói chuyện khoảng mười phút.
Suốt ngày em ấy toàn mặc những trang phục kì dị mà cứ nghĩ là đẹp.”
Họa Long nói: “Có khả năng hung thủ cũng là học sinh học tại trường mày và sống quanh khu vực bãi gửi xe.”
Bao Triển nhận xét: “Cả hai vụ án đều xảy ra sau khi tan học hoặc tam sở.”
Tô My bổ sung thêm: “Cũng có thể hung thủ là thầy cô giáo trong trường.”
Giáo sư Lương chốt lại: “Bây giờ chúng ta đã có tinh dịch của hung thủ, đầu tiên cần phải liệt kê danh sách những người tình nghi, sau đó tiến hành đối chiếu ADN là sẽ ra ngay.”
Tô My nói: “Tôi nghĩ đầu tiên phải kiểm tra thầy chủ nhiệm rồi đối chiếu với hung thủ!”
Sáng thứ hai, tại lễ chào cờ, thầu chủ nhiệm mở cuộc họp toàn trường, thầy kêu gọi toàn thể giáo viên và học sinh trong trường phải tích cực tố giác và vạch trần kẻ phạm tội, yêu cầu mọi người phải cung cấp tất cả manh mối mà mình biết, nếu phát hiện khả nghi hoặc sự việc bất thường nào xảy ra trong trường cần báo cáo ngay với tổ chuyên án.
Phía nhà trường công bố ba địa chỉ tiếp nhận đơn tố giác của học sinh, ngoại trừ gọi điện thoại vào số đường dây nóng của cảnh sát và báo cáo với bảo vệ nhà trường ra thì nhà trường còn lập hòm thư điện tử, bất kì người nào cũng có thể gửi thư nặc danh tố giác.
Vài hôm sau, hòm thư điện tử đã đầy ấp thư gửi đến.
Tô My vừa đọc vừa nói với Họa Long, Bao Triển và giáo sư Lương: “Ngôi trường này biến thái quá thể!”
Thư tố giác các loại thập cẩm nên cảnh sát cần rất nhiều thời gian mới có thể tiến hành đối chiếu xác thực, trong đó không thiếu các trò đùa ác ý.
Một học sinh kí tên Mèo lười nói rằng chính mình là hung thủ vụ án này, sau khi cảnh sát điều tra, cậu học sinh này bị phê bình một trận tơi tả.
Một nữ sinh tên là Tiểu Nghệ thổ lộ mình rất muốn nếm thử cảm giác đối mặt với hung thủ, cô ta viết rằng ngày nào mình cũng mặc váy lộ đùi và lặng lẽ chờ đợi.
Một người tố giác gửi thư đến với tựa đề “Trương Ngang Ngang chính là kẻ giết người” , nhưng cảnh sát điều tra và phát hiện Trương Ngang Ngang là một nữ sinh.
Có học sinh lại nói ở nhà vệ sinh nữ thường xảy ra hiện tượng kì lạ, chắc chắn có kẻ bệnh hoạn nào đó thường xuyên lai vãng đến đây, học sinh đó rất hay nhìn thấy trong bồn cầu dính toàn thức ăn nôn ra và cả bao cao su.
Thư viết rằng:
Vì sao lại có người cứ nôn trong bồn cầu vậy? Mà ngày nào cũng nôn hết!
Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ của chúng cháu cũng toàn vết thức ăn nôn ra, họ nôn vào bồn cầu, hai ba ngày sau vẫn mùi vẫn không bay đi hết, thỉnh thoảng lại có vài bồn cầu bị “giội bom” như thế khiến mỗi lần đi vệ sinh mọi người đều thấy kinh tỏm, nhưng khổ nhất vẫn là cô dọn vệ sinh! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng cháu điên đầu suốt mấy tháng nay!
Đây cũng là một ẩn số…
Mong rằng các chú cảnh sát có thể trả lại cho chúng cháu nhà vệ sinh sạch sẽ!
Cảnh sát mau chóng làm rõ vấn đề, thì ra trong trường có một cô bạn béo ú, vì muốn giảm béo nên ngày nào cô cũng lén lút vào nhà vệ sinh nôn hết những đồ vừa ăn.
Trong các đối tượng mà những lá thư nặc danh đề cặp đến có hai người thu hút sự chú ý của tổ chuyên án hơn cả, người thứ nhất tên là “Vương Tiểu Thủ” , còn người kia tên là “Mr Vệ sĩ”.
Mr Vệ sĩ là cậu học sinh lớp mười hai, được công nhận là phần tử bất hảo của trường thường đàn đúm tụ tập đánh nhau.
Cậu ta nom khá đẹp trai, lại nhảy hip-hop rất điêu luyện.
Mr Vệ sĩ có rất nhiều bạn trong trường, đám con trai thường gọi cậu là anh Vệ, còn đám con gái mê cậu ta như điếu đổ, cứ dăm ngày cậu ta lại đổi bạn gái một lần, phương pháp tán gái của cậu ta rất đơn giản, thấy vừa mắt cô bé nào là khóa chiếc xe đạp địa hình của mình vào xe đạp của bạn gái mình thích.
Sau khi tan học, các bạn đã ra về hết, cô bạn bị khóa xe đứng một mình ở lán sốt ruột chờ đợi, lúc bấy giờ cậu ta mới thong dong bước đến, mở khóa xe và xin lỗi bạn.
Thế là màn tán tỉnh thành công! Sau đó cậu ta sẽ cùng bạn nữ đó tình tứ đạp xe về nhà.
Có học sinh cung cấp manh mối rằng tối hôm xảy ra án mạng, xe đạp của Mr Vệ sĩ vào xe đạp của Annie bị khóa lại với nhau.
Còn Vương Tiểu Thủ thì nổi tiếng khắp toàn trường, rất nhiều học sinh cho rằng cậu ta là hung thủ.
Mặc dù tính cậu ta khá hướng nội, lại nhút nhát, thận trọng nhưng những câu chuyện bệnh hoạn của cậu ta thì lan truyền đến từng ngóc ngách trong trường.
Dưới đây xin trích dẫn một vài đơn thư tố cáo cậu ta.
Học sinh A: Nếu trong trường có một tên tội phạm hiếp dâm thì kẻ đó ắt phải là Vương Tiểu Thủ.
Học sinh B: Ngay cả khi ở trong lớp nghe giảng, Vương Tiểu Thủ cũng rất “dê” , nếu là tiết học có cô giáo đứng lớp thì cậu ta luôn ngắm nhìn, còn nếu là tiết học do thầy giáo đứng lớp thì cậu ta nói dối đau bụng rồi lẻn vào nhà vệ sinh nữ.
Cậu ta còn thích lật bới thùng rác như thể trong đó chứa báu vật.
Có lần một cô giáo rất xinh nhổ bã kẹo cao su, cậu ta nhìn xung quanh không có ai liền nhặt bã kẹo bỏ vào miệng, khi nhai bã kẹo của cô giáo xinh đẹp vừa nhai, chắc cậu ta phải thấy ngon lắm!
Học sinh C: Chính em là người đặt biệt hiệu cho Vương Tiểu Thủ đó!
Học sinh D: Em và Vương Tiểu Thủ học cùng lớp từ hồi tiểu học, ngay khi học cấp một cậu ta đã thích xem tiểu thuyết người lớn.
Lên cấp gai, cậu ta bắt đầu thu nhập kiến và dòi.
Cậu ta thường thả kiến vào trong túi nilon rồi buộc túm miệng lại, nhìn đàn kiến bò ngược bò xuôi trong túi, cậu ta cảm thấy rất phấn khích, nhưng sau đó có lần cậu ta bị kiến cắn nên thay đổi sở thích.
Cậu ta không muốn thả kiến nữa mà tìm con vật khác, đầu tiên cậu ta không nghĩ ra phải tìm con gì để thay thế kiến, mãi một hôm cậu ta nhìn thấy con dòi trong đùi gà thiu ở trong bếp, thế là cậu ta mừng húm.
Tối hôm ấy cậu ta hồi hộp chờ đợi để thử nghiệm thả dòi vào trong túi, cậu ta ngồi ngắm chúng bò lổm ngổm và hưởng thụ khoái cảm quái dị ấy.
Cậu ta còn bắt rất nhiều đom đóm thả vào trong màn.
Giữa bóng tối bủa vây, ánh sáng đom đóm tỏa ra lập loè, những con dòi ngọ nguậy trong túi nilon làm cậu ta thấy cơ thể bắt đầu có cảm giác…
Khó mà xác định được những câu chuyện bệnh hoạn là thật hay giả, giáo sư Lương yêu cầu Bao Triển bí mật giám sát Vương Tiểu Thủ, đồng thời để Họa Long âm thầm điều tra Mr Vệ sĩ.
Vương Tiểu Thủ sống trong kí túc xá của trường, một tháng về nhà một lần, hầu như đêm nào cậu ta cũng trốn giờ tự học chuồn ra quán internet gần trường lên mạng, lén lút xem phim hoạt hình H của Nhật, cậu ta thường thích ngồi ở góc khuất trong quán, trong suốt quá trình xem phim, tay cậu ta luôn xỏ tay trong túi quần.
Bao Triển quan sát Vương Tiểu Thủ suốt hai ngày nhưng không phát hiện được điểm khả nghi nào.
Đến buổi chiều ngày thứ ba, khi sắp tan học, Bao Triển để ý thấy Vương Tiểu Thủ trốn tiết lẻn ra ngoài, cậu ta lảng vảng phía sau lán gửi xe, mắt la mày lém nhìn quanh, thấy bốn phía không có ai, cậu ta khe khẽ lấy qua sắt mỏng nậy cánh cửa phòng đấu điện ra rồi chui tọt vào trong.
Bao Triển nấp sau rặng ô rô được cắt tỉa ngay ngắn, anh dán mắt quan sát.
Đúng lúc này chuông báo hết giờ vanh lên từng hồi, học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Bao Triển chợt nhìn thấy ánh lửa loang loáng lướt qua khe cửa phòng đấu điện, anh chợt nhớ lại lúc Annie gặp nạn, cảnh sát cũng phát hiện thấy vết nến chảy trong phòng đấu điện..