Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 87: Phần 2 Vụ Án Hiếp Dâm Hi Hữu


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 87: Phần 2 Vụ Án Hiếp Dâm Hi Hữu


LỜI DẪN
Tôi đợi cánh hoa bay đi không biết mệt mỏi – Salvatore Quasimodo
Người ta phát hiện ra một cỗ thi thể nữ nằm ở bãi gửi xe dưới tầng hầm một toà nhà cao ốc, cô gái mặc quần áo chỉnh tề, dung nhan kiều diễm, bộ sườn xám cách tân vạt ngắn màu hồng cánh sen ôm gọn lấy thân, chân đeo tất giấy màu đen và đi giày cao gót, tóc mây mềm mại rủ xuống mặt, cô nằm nghiêng trong vũng máu.

Sau khi điều tra, cảnh sát đã xác minh được lai lịch của nạn nhân.

Nạn nhân là người dẫn chương trình của đài truyền hình địa phương, khi vào bãi gửi xe, nạn nhân bị hung thủ tấn công và ra tay sát hại.

Bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi cho biết đây là một vụ án hiếp dâm vô cùng hi hữu vì nơi bị sát thủ xâm hại không phải bộ phận sinh dục mà là…
CHƯƠNG 1: VÙNG GỢI CẢM TUYỆT ĐỐI
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc nhìn hồ sơ vụ án, hỏi: “Mọi người thử đoán xem hung thủ xâm hại bộ phận nào của nạn nhân?”
Tô My nói: “Miệng à? Chắc không phải! Làm gì có chuyện hung thủ kém sức tưởng tượng thế!”
Bao Triển đưa một loạt suy đoán: “Rốn? Nách? Tai? Hay lỗ mũi?”
Phó cục trưởng lắc đầu: “Không đúng! Các cậu cứ đoán tiếp đi!”
Họa Long vừa cười vừa đưa ra suy đoán không tưởng của mình: “Hay là mắt?”
Tô My lườm: “Kinh quá! Anh không nghĩ ra được điều gì tử tế hơn à? Hay hung thủ đục thủng bụng nạn nhân?”
Phó cục trưởng đáp: “Tô My đoán gần đúng, nhưng không phải bụng mà là đùi, hung thủ phóng tinh dịch vào đó.”
Giáo sư Lương lắc đầu: “Đúng là loại bệnh hoạn, sở thích tình dục của y quả là khác thường, không những vậy còn có khuynh hướng khát máu rất quái đản!”
Khát máu là một loại cảm giác hoặc có thể nói là một tính cách thiên bẩm của một số người, không phải họ thích máu mà là họ thích nhìn người khác chảy máu, sau khi nhìn thấy máu chảy thần kinh họ nảy sinh trạng thái hưng phấn và phấn khích khó hiểu dẫn đến ham muốn tình dục.

Ở một vài tụ điểm mại dâm, đôi khi các cô gái phải tiếp những ông khách làng chơi có sở thích đặc biệt, có người thích các cô gái béo mập, có người lại thích những cô gái đang trong những ngày đến tháng.
Giáo sư Lương kể cho mọi người nghe một vụ án hiếp dâm khá nổi tiếng ở nước ngoài trong đó hung thủ đặc biệt thích cưỡng bức các cô gái đang trong thời kì kinh nguyệt.
Giáo sư Lương hồi tưởng: “Tôi còn nhớ gã đó, khi chúng ta tới hiện trường bắt y, y đứng đó trần truồng, bộ phận sinh dục nam chảy máu.”

Phó cục trưởng nói: “Hung thủ lần này chúng ta phải đối đầu còn ngông cuồng hơn, biến thái hơn đấy!”
Tội phạm hiếp dâm luôn là trọng điểm công kích của các cơ quan pháp luật, mấy năm gần đây các vụ án hiếp dâm có thêm một vài đặc điểm mới, tội phạm hiếp dâm cao tuổi và nhỏ tuổi tăng cao, lấy ví dụ về tỉ lệ phạm tội hiếp dâm ở thành phố X, tội phạm hiếp dâm cao tuổi nhất là lão già bảy mươi tám tuổi, trong khi tên tội phạm nhỏ tuổi nhất mới mười hai tuổi.

Đối tượng phạm tội cũng thể hiện tính “lưỡng cực hóa”, đối tượng bị hại không chỉ có các cô bé thiếu niên mà còn có cả các cậu bé thiếu niên, vụ cưỡng dâm gây chấn động, cả nước nhất phải kể đến vụ gã tóc đỏ chuyên cưỡng bức bà già, một năm y gây ra 106 vụ!
Đêm hè là thời điểm xảy ra nhiều vụ án hiếp dâm nhất!
Những cô bé buộc tóc đuôi gà, mặc váy trắng hoặc váy đỏ và đi giày cao gót là đối tượng bị bọn yêu râu xanh để mắt tới nhiều nhất.
Trong một lần phóng viên phỏng vấn một tên tội phạm hiếp dâm trong nhà tù, y thổ lộ: “Tóc đuôi gà rất dễ tóm và giật lại, màu đỏ và màu trắng gây cảm giác hưng phấn, còn giày cao gót khiến các cô muốn chạy cũng không thể chạy nhanh.”
Vụ án hiếp dâm biến thái lần này xảy ra tại một thành phố thuộc miền Nam, đó là khu vực có nền kinh tế khá phát triển, nhiều danh lam thắng cảnh nên thơ hữu tình, nền công nghiệp giải trí phát triển mạnh mẽ, đầu giường các khách sạn ba sao trở lên đều ghi số điện thoại “bấm huyệt, massage” , các trung tâm tắm hơi, các quán sauna, hộp đêm mọc lên như nấm, trong các hang cùng ngỏ hẻm đều có các tiệm gội đầu đèn mờ và quán massage chân đầy ám muội.

Từ khi lập nước đến nay, tỉ lệ các vụ án hiếp dâm xảy ra ở thành phố này không cao lắm, thậm chí đại đội cảnh sát hình sự thuộc sở công an thành phố còn công bố đây là lần đầu tiên họ gặp phải vụ án biến thái đáng sợ kiểu này.
Cả thành phố chìm trong cảm giác hãi hùng!
Ngay trong buổi tối tổ chuyên án đặt chân đến thành phố thì tại đây lại xảy ra một vụ án hiếp dâm nữa.
Hai vụ án xảy ra chỉ cách nhau ba ngày, hung thủ quả thật quá ngông cuồng, quá khinh thường pháp luật và cũng tàn nhẫn đến độ không còn tính người!
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của sở công an thành phố tên là Viên Phương, không ngờ đội trưởng đội cảnh sát của một thành phố lại là nữ giới.

Thật hiếm có! Một nữ cảnh sát có thể đảm nhiệm chức vị này hẳn là người vô cùng tài ba và có năng lực siêu việt.

Khi tổ chuyên án nhìn thấy Viên Phương là lúc cô đang hét ầm ầm vào ống nghe điện thoại trong phòng làm việc, liên tục ra hàng loạt mệnh lệnh, giọng nói vang như sấm dậy, tác phong uy nghi lẫm liệt, thỉnh thoảng lại đệm vài câu chửi tục.
Họa Long thì thầm với Bao Triển: “Bà chị này thú vị đấy nhỉ! Trông chẳng khác gì nam giới.”
Bao Triển nhỏ giọng ngạc nhiên: “Cô ấy còn hút thuốc! Anh nhìn xem trên bàn có bao thuốc lá kìa!”
Tô My nói: “Lại xảy ra thêm một vụ hiếp dâm, chắc tối nay chúng ta khỏi ngủ rồi!”
Viên Phương cất giọng sang sảng: “Giáo sư Lương! Đã nghe danh tiếng giáo sư từ lâu nay mới được gặp! Chúng ta đều là cảnh sát, đều là anh em một nhà nên miễn cho tôi khỏi khách sáo nhé! Bây giờ xảy ra thêm một vụ hiếp dâm nữa, chúng ta phải đến hiện trường ngay lập tức.

Giáo sư cử một người của tổ chuyên án lái xe nhé, tôi ba ngày đêm chưa được phút nào nên sẽ tranh thủ chợp mắt mấy phút trên xe.”

Giáo sư Lương khách khí đáp: “Đội trưởng Viên, cô cũng phải giữ sức khỏe chứ! Tổ chuyên án sẽ hết hỗ trợ cô.”
Họa Long lái xe đưa mọi người đến hiện trường phát hiện vụ án thứ hai, các nhân viên có liên quan đã tiến hành kiểm tra và khám nghiệm xong xuôi, dân phòng đang thẩm vấn người đến báo án.
Nạn nhân là một nữ sinh trung học tên là Annie, sau giờ tự học buổi tối tầm mười rưỡi đêm, công nhân điện nước của trường phát hiện bóng đèn ở lán gửi xe không sáng nữa, anh ta liền cầm đèn pin đi kiểm tra thì phát hiện trên nền đất tại lán gửi xe có rất nhiều máu, có cả vết máu kéo dài cho bị kéo lê, có thể tưởng tượng ai đó đã kéo cổ thi thể đẫm máu về phía phòng đấu điện ở gần lán gửi xe, công nhân điện nước nọ vội vàng gọi bảo vệ, hai người phát hiện một xác chết của nữ sinh trong phòng đấu điện.
Dưới ánh sáng đèn pin, xác chết của nữ sinh hiện ra trông thật rùng rợn, xác chết nằm đổ gục ở góc tường thép của phòng đấu điện, mắt mở trừng trừng, trên cổ có vết cắt rộng hoắc, tà váy ngắn phía dưới bị vén lên, phía trong bắp đùi có một vết thủng, rõ ràng là bị một loại hung khí chọc vào.
Tuy lán gửi xe cách cổng trường không bao xa nhưng lại nằm khuất của khuôn viên trường, phòng đấu điện lại càng vắng vẻ hơn, nó nằm sát tường bao quanh trường, lại ẩn mình sau rạng cây.

Giáo sư Lương yêu cầu tắt hết đèn trắc nghiệm ở hiện trường, cả khu vực chìm trong bóng tối, phòng h2 đấu điện bằng sắt trong lại càng âm u, đáng sợ hơn.
Đội trưởng Viên Phương hỏi: “Sao khi ấy đèn lại độ nhiên bị tắt?”
Một cảnh sát hình sự báo cáo: “Ai đó đã cắt đứt đường dây điện dòng vào lán gửi xe, có lẽ chính hung thủ đã làm việc đó.”
Viên cảnh sát dân sự ghi bút lục nói: “Bình thường làm gì có ai đến phòng đấu điện, chỉ cần biết đọc biết viết thì đều hiểu rõ dòng chữ ghi trên tủ điện “Nguy hiểm điện cao thế”, chỉ nhân viên nhà máy điện đi ghi chỉ số công tơ mới phải vào đó, phòng đấu điện không khóa, chỉ cần lấy thanh thép mỏng nậy nép cửa là có thể mở ra.”
Bao Triển chú ý đến vết nến chảy lã tã trên sàn phòng đấu điện.
Đúng lúc này, xe của phóng viên cũng ập đến hiện trường, một người vác máy quay phim, một người cầm micro chạy như bay tới.

Họ lao đến trước mặt trưởng viên Phương định phỏng vấn, nhưng bị đội trưởng bực mình từ chối.

Cô phóng viên không cam tâm bám riết theo truy hỏi: “Hai vụ án này đều do một hung thủ gây ra sao? Lần này nạn nhân còn bị cây kéo làm vườn cắt gãy cổ ư?”
Đội trưởng Viên Phương quát: “Biến! Biến! Biến! Nếu truyền hình các cô không đến đây quấy nhiễu thì chúng tôi cũng không gặp nhiều phiền phức thế này.”
Đội trưởng Viên Phương gọi điện thoại tập trung tất cả cán bộ cảnh sát sẵn sàng vào vị trí, đội hình sự sẽ họp thâu đêm để phân công công tác trinh sát điều tra.
Một cảnh sát hình sự báo cáo: “Nhân viên kĩ thuật trong đội ta xin nghỉ mấy hôm vì sắp kết hôn, nên chắc cậu ấy không đến được!”
Đội trưởng Viên Phương sẵng giọng: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tất cả thành viên đội cảnh sát hình sự đều phải có mặt tại hiện trường, lấy vợ lùi vài hôm cũng đâu chết ai, lôi cổ cậu ta ra khỏi chăn, dắt về đây cho tôi!”
Trên đường trở về sở cảnh sát, giáo sư Lương hỏi đội trưởng Viên Phương vì sao vụ án lại lộ ra ngoài khiến phóng viên đài truyền hình lại nắm rõ các tình tiết gây án mà lẽ ra chỉ phía cảnh sát mới biết.
Đội trưởng Viên Phương cho biết, sau khi vụ án thứ nhất xảy ra, tất cả dân trong thành phố đều biết rõ như trong lòng bàn tay vì nạn nhân là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình, cô ấy tên là Hạ Cần, năm nay ba mươi tuổi đã kết hôn.


Vào đêm xảy ra án mạng, nạn nhân Hạ Cần mãi vẫn chưa về nhà, gọi điện cũng không nhấc máy, chồng cô ấy liền đến bãi gửi xe tìm vợ, kết quả là tìm thấy xác của Hạ Cần.

Vì chồng của Hạ Cần cũng làm việc trong đài truyền hình nên khi cô ấy bị xác hại, đồng nghiệp ai cũng xót thương sâu sắc, họ vừa kinh sợ vừa căm phẫn tột cùng.

Ngay ngày hôm sau, các phóng viên đã đăng tải bài viết chi tiết về vụ án trên bản tin của đài truyền hình.

Mục đích của họ là gây áp lực cho phía cảnh sát, đồng thời mong muốn người dân thành phố cung cấp các manh mối mà họ biết.

Mặc dù họ làm vậy vì mong muốn vụ án nhanh chóng được phá giải và sớm bắt được hung thủ nhưng mẩu tin đó vô tình đã tiết lộ một vài của vụ án vốn nên được giữ bí mật.
Cuộc họp phân tích các tình tiết vụ án chỉ diễn ra trong hai mươi phút, tác phong làm việc của đội trưởng Viên Phương vừa đơn giản lại vừa thô bạo khiến tổ chuyên án cũng phải thầm thấy tán thưởng.
Nạn nhân đầu tiên gặp nạn ở bãi gửi xe, khi ấy hung thủ cắt đứt dây điện nên camera mất tác dụng.

Trong túi xách của Hạ Cần có thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và gần một ngàn tiền mặt, nhẫn kim cương đeo ở ngón tay, trên cổ cũng có chuỗi dây chuyền bạch kim, nhưng tất cả vẫn còn nguyên vẹn, bởi vậy có thể loại trừ động cơ phạm tội cướp của giết người.

Mục đích của tồi phạm vô cùng rõ ràng, giết người, cưỡng hiếp.
Nạn nhân thứ hai là một cô bé mới mười sáu trăng rằm, tên là Annie.

Cô bé bị hung thủ tấn công ở lán gửi xe, từ vết thương có thể thấy hung khí mà hung thủ sử dụng tương đồng với hung khí mà hung thủ sử dụng ở vụ án thứ nhất, nhân viên kĩ thuật phán đoán hung khí là một cây kéo làm vườn lớn dùng để cắt tỉa cành.

Hung thủ dùng cây kéo kẹp vào cổ nạn nhân, khí quản bị đứt, nạn nhân không thể thở, phần gáy cũng có vết thương giống như phần cổ, hình dạng rất phù hợp với vết thương do hai lưỡi kéo sắt tạo thành
Sau khi trưng cầu ý kiến của tổ chuyên án, đội trưởng Viên Phương quyết định kết hợp điều tra cả hai vụ án liền một lúc, có điều chia lực lượng cảnh sát ra thánh hai ngả, đội trưởng Viên Phương phụ trách phá vụ án thứ nhất, còn tổ chuyên án triển khai công tác điều tra quanh nạn nhân thứ hai.

Chỉ cần tìm được điểm đột phá trên một sợi dây thì chắc chắn sẽ khóa chặt được hung thủ đích thực.
Sau khi kết thúc cuộc họp, đội trưởng Viên Phương nhìn đồng hồ nói: “Tôi ngủ trên sô pha một chút, hai tiếng sau gọi tôi dậy nhé!”
Cô nhân viên văn phòng khuyên đội trưởng Viên Phương nên ngủ thêm một chút nữa vì suốt ba ngày ba đêm cô chưa hề chợp mắt phút nào.
Đội trưởng Viên Phương mắng: “Con bà nó! Người chết không phải người nhà cô nên cô mới bảo tôi ngủ thêm chứ gì? Đúng bốn giờ sáng gọi tôi dậy!”
Đội trưởng Viên Phương nằm thẳng cẳng trên ghế ngáy pho pho, ngay cả giày cũng không buồn cởi.

Họa Long nói: “Chị Phương chửi hay thật! Mà vụ án này đúng là con bà nó bệnh hoạn thật!”
Tô My bảo: “Chị Viên Phương vất vả quá! Chúng ta cũng phải nhanh chóng bắt tay điều tra vụ án này mới được!”
Giáo sư Lương nhận định: “Những vụ án cưỡng dâm đều có đặc điểm là tái diễn nhiều lần, đa số tội phạm hiếp dâm đều gây án nhiều lần chứ không thỏa mãn chỉ một lần.

Nếu chúng ta không tóm cổ được tên tội phạm táng tận lương tâm và bệnh hoạn này thì chắc chắn y còn tiếp tục gây án, hơn nữa đều là giết chết nạn nhân sau đó mới cưỡng dâm, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta rùng mình ớn lạnh!”
Bao Triển nói: “Hung thủ giết người là để làm chuyện bậy bạ, nhưng nơi y xâm phạm lại là phần đùi của nạn nhân, y dùng phương thức không thể ngờ tới làm thương tổn má đùi trong của nạn nhân, sau đó chi cơ quan sinh dục vào.

Không hiểu đây là loại tâm lý bệnh hoạn gì?”
Họa Long phỏng đoán: “Có lẽ hung thủ gặp trở ngại sinh lý, nên căm hận các cô gái đẹp.”
Giáo sư Lương đưa ra suy đoán khác: “Cũng có lẽ y căm ghét hoặc thù hận bộ phận sinh dục nữ.”
Tô My lại nghĩ khác: “Cũng có khả năng y đặc biệt quan tâm tới đùi của các cô gái.”
Tô My đứng dậy trình diễn vài tư thế giống người mẫu vẫn thường thể hiện, rồi nói: “Thế nào chú Triển? Chú thấy phần nào đẹp nhất?”
Tô My mặc đồng phục công sở váy ngắn áo sơ mi trắng, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn của một nữ viên chức lịch thiệp và duyên dáng, giày cao gót làm tôn lên các đường cong cơ thể gợi cảm và nuột nà, đôi tất da chân mỏng tanh càng khiến cô thêm quyến rũ.
Bao Triển đỏ mặt ấp úng: “Tôi…!Tôi không biết!”
Tô My lườm anh một cái, rồi uyển chuyển bước về phía Họa Long hỏi: “Thế anh Long? Anh nhận xét xem chỗ nào trên người tôi đẹp nhất?”
Họa Long trêu: “Nhìn qua thì chỗ nào cũng đẹp! Nhưng phải cởi mới biết chính xác được.”
Đến lượt Tô My đỏ mặt, cô lảng sang chủ đề chính: “Người ta thường nói muốn biết một cô gái có đẹp hay không thì phải xem chân cô ấy có đẹp hay không.

Cho nên vị trí mà hung thủ xâm hại chính là vùng gợi cảm tuyệt đối.”
Vùng gợi cảm tuyệt đối là vùng ẩn hiện phía dưới mép váy và trên đầu gối.

Vùng da mọn màng lấp ló giữa váy ngắn và tất dài đã mê hoặc biết bao người đàn ông, bởi vậy nó được mệnh danh là “vùng gợi cảm tuyệt đối” không thể xâm phạm.

Truyện manga Nhật luôn đặc biệt đề cao vùng gợi cảm tuyệt đối của các thiếu nữ, những cô gái biết để lộ vùng gợi cảm mới được coi là người biết cách ăn mặc.

Đôi chân tuyệt mỹ lấp ló sau vạt áo dài, phần da thịt nõn nà ở giữa váy và đôi bốt chính là những vùng đất khiến trí tưởng tượng đàn ông tha hồ vẫy vùng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.