Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 89: Cậu Thiếu Niên Bệnh Hoạn


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 89: Cậu Thiếu Niên Bệnh Hoạn


Họa Long và Tô My cũng vội chạy tới, Bao Triển ra hiệu cho mọi người đừng làm kinh động Vương Tiểu Thủ trong phòng đấu điện.
Hoạ Long gật đầu, anh vòng sang vách bên rồi thình lình giật mạnh cánh cửa phòng đấu điện, mấy nữ sinh đang đứng ở lán gửi xe nghe thấy tiếng động bất giác dừng chân, mọi người tròn mắt kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Vương Tiểu Thủ đứng giữa phòng đấu điện với tư thế vô cùng quái dị.

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, mái tóc quăn tự nhiên, hai tay đặt ra sau lưng, thân dưới phát sáng như một ngọn nến.
Mấy bạn nữ ngây thơ trong sáng nhìn cậu ta với ánh mắt kinh hoàng, đây cũng lần đầu tiên ba thành viên của tổ chuyên án chứng kiến cảnh tượng này!
Cậu ta châm lửa đốt “cây nến”.

Cậu thiếu niên bệnh hoạn nhòm qua khe cửa nhìn trộm những bạn nữ đứng ngoài làn xe, cậu ta chọn có bạn xinh nhất làm mục tiêu phát tiết.
Sợi dây lụa màu vàng, nến đó, lửa cháy chập chờn tạo thành bức tranh màu sắc chói mắt, nó khiến ai nấy đều kinh ngạc đến tột độ!
Vương Tiểu Thủ thấy rất nhiều người đang nhìn mình chằm chằm, tuy vẻ mặt tỏ ra sợ hãi nhưng đang lúc hưng phấn nên cậu ta cũng chẳng biết trốn vào đâu, cứ thế đứng ngây người bất động.

Nhìn thấy Tô My, ánh mắt cậu ta hướng về đôi chân thon dài đeo tất giấy rất gợi cảm của cô.

Vương Tiểu Thủ nhíu mày, nhệch miệng, hai tay vẫn để sau lưng, cậu ta lắc mạnh thân dưới mấy cái, sợi bông đang cháy bắn ra xa, cậu ta rùng mình rồi phát tiết.
Không ngờ mới nhúm tuổi đầu mà cậu ta có thể dùng ý niệm để hoàn thành quá trình tự vắt kiệt sức lực như vậy…
Khát vọng tình dục của cậu thiếu niên này quá mãnh liệt, có lẽ nến cháy sẽ khiến cậu ta gia tăng hưng phấn và kích thích thần kinh.

Dù cậu ta vắt hai tay ra sau lưng, người không hề nhúc nhích nhưng chỉ cần nhìn thấy con gái đẹp trước mắt là có thể đạt được cao trào chỉ trong nháy mắt.
Tô My nhìn nói vé đầy kinh tởm: “Ôi trời! Khiếp quá đi mất!”
Hoạ Long tức giận quát lớn rồi xông tới tặng cậu ta một bạt tai.

Vương Tiểu Thú ngã lăn ra đất.

Bao Triển chợt ra lệnh: “Tiếu My! Đứng yên đó!”
Tô My định lau dịch thế trên chân nhưng không biết phải hạ thủ kiểu gì, Bao Triển liền lấy tăm bông cẩn thận thu thập chất lỏng đó, chỉ cần đối chiếu ADN là xác định được cậu ta có phải hung thù giết người hay không.
Hoạ Long dẫn Vương Tiểu Thủ đến phòng bảo vệ của trường, lòng bàn tay cậu ta vẫn còn sợi dây thép và vật đánh lửa điện từ tháo ra từ chiếc máy lửa cũ.

Cuộc thẩm vấn bắt đầu! Hoạ Long hỏi hai vật đó dùng để làm gì.
Vương Tiểu Thủ cúi đầu đáp: “Để làm mình bị giật!”
Hoạ Long lại hỏi: “Cậu làm như thế nào?”
Vương Tiểu Thủ diễn tả lại quá trình cho Hoạ Long nhìn, rồi nói: “Làm thế hay lắm! Trước đây em cho điện giật trực tiếp chứ không thông qua dây thép nhưng như vậy đau lắm!”
Hoạ Long nhíu mày lắc đầu không hiểu tại sao trong đầu cậu ta lại có thể chứa những suy nghĩ bệnh hoạn đến vậy.
Bao Triển tò mò thăm dò: “Cậu châm nến mà không sợ đốt cháy chính mình sao?”
Vương Tiếu Thủ thản nhiên đáp: “Khi sắp cháy đến mình thì mình phải vẩy nó ra chứ!”
Hoạ Long thở dài: “Cậu mới mấy tuổi đầu mà đã thế này, không hiểu mai sau lớn sẽ phát triển đến mức nào nữa! Tôi không thể tưởng tượng được cậu lại là phạm nhân giết người đấy! Trông dáng về cậu chẳng giống kẻ có gan giết người gì cả! Nhưng thôi, giờ hãy thuật lại tường tận cho tôi biết cậu đã giết Annie như thế nào!”
Vương Tiểu Thủ sợ hết hồn, câu ta ngẩng đầu lên cuống quýt xua tay: “Không phải em! Không phải em làm đâu! Em không giết người!”
Hoạ Long hỏi: “Dây lụa buộc tóc của Annie đang nằm trong tay cậu, cậu giải thích thế nào về điều này?”
Vương Tiểu Thủ nói cậu ta nhặt được dải lụa này trong thùng rác, có lẽ lúc xảy ra vụ án, Annie đã vô tình làm rơi dải lụa xuống đất, các có thu dọn vệ sinh nhìn thấy liền vứt nó vào thùng rác.

Tổ chuyên án bán tin bán nghi lời khai của Vương Tiếu Thủ.

Hoạ Long và Tô My quyết định chuyển đối tượng điều tra, họ muốn tiếp xúc chính diện với nghi phạm Mr Vệ sĩ và lấy mẫu ADN của cậu ta.

Chỉ cần đối chiếu ADN của Vương Tiểu Thủ và Mr Vệ sĩ với ADN của hung thủ là có thể khoá chặt hung thủ thực sự.
Trên sân bóng rổ của trường có mấy cậu học sinh đang nhảy hip-hop, những bước nhảy của Mr Vệ sĩ là xuất sắc nhất, các học sinh khác vây quanh tán thưởng.
Hoạ Long và Tô My nói rõ mục đích chuyến viếng thăm, Mr Vệ sĩ nói: “Anh chị có giấy gọi của cơ quan chức năng không mà dám triệu tập tôi? Tôi có cần mời luật sư không?”
Hoạ Long và Tô My thầm nghĩ: “Cậu nhóc này khó đối phó đây!”

Mr Vệ sĩ lấy tay ra dấu khiêu chiến thì nhảy, rồi cậu ta lắc lư cơ thể, bảo: “Muốn tôi phối hợp với anh chị thì phải thắng tôi trước đã hẵng nói!”
Hoạ Long và Tô My đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi gật đầu.
Tô My thay trang phục khác, cô mặc áo nỉ thể thao màu vàng, quần bò ngố, giày vải để lộ phần bắp chân trắng nõn nà không deo tất.

Cô đội mũ áo rồi nhảy điệu Melbourne Shuffle, các bước vô cùng thuần thục, gãy gọn, động tác vừa nhanh lại vừa dứt khoát, mỗi bước trượt đều sống động như thật khiến người ta hoa mắt.

Cuối cùng cô quay người ba trăm sáu mươi độ để kết thúc bài nhảy, mái tóc mượt mà tung bay trong gió rồi rủ xuống khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp…!Tất cả học sinh có mặt trên sân trường đều vỗ tay nhiệt liệt khen Tô My nhảy đẹp.
Tô My hất mặt hỏi: “Sao nào, cậu bạn? Đã đi cùng chúng tôi được chưa? Chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu thôi!”
Mr Vệ sĩ khen: “Chị nhảy cũng được đấy!”, rồi chỉ sang Hoạ Long nói tiếp: “Nhưng còn anh này nữa! Cả anh cũng phải thắng tôi thì mới được!”
Hoạ Long xắn tay áo cười bảo: “Vậy thì để tôi cho cậu mở rộng tầm mắt nhé! “
Hoạ Long tìm bốn học sinh nam và sắp xếp họ đứng ở ba làn vạch trắng, khi nào nghe thấy khẩu lệnh thì ném bóng vào rổ.

3!2!1! Hoạ Long vừa đếm ngược xong thì bốn học sinh liền rào rào ném trái bóng đang cầm trong tay vào rổ.

Hoạ Long chạy lấy đà vài bước rồi tung người lên không trung, khi cơ thể đang trong trạng thái lộn ngược thì hai chân anh liền tung liên hoàn cước, mỗi chân đá bay một quả vào rổ, thế võ anh sử dụng chính là tuyệt kĩ đá xoáy ba trăm sáu mươi độ trong taekwondo, thế võ này cho phép võ sĩ liên tiếp tung bốn cước trong không trung.

Chiêu này không chỉ đòi hỏi người sử dụng phải nhanh tay nhanh mắt, cơ thể dẻo dai linh hoạt mà còn phải có công phu thâm hậu.
Hoạ Long đã liền bốn quả bóng trong không trung, bốn trái bóng lọt qua rổ và rơi xuống đất trong tiếng vỗ tay vang dội của các học sinh, tất cả mọi người quanh đó đều hò reo cổ vũ.
Người khiêu chiến đã hoàn toàn tâm phục khấu phục, cậu ta ngoan ngoãn phối hợp với tổ chuyên án lấy mẫu ADN.

Đồng thời cậu ta khai: Đúng là cậu ta đã tự khoá xe đạp của mình vào xe đạp của Annie vào tối xảy ra án mạng, cậu ta lấy xích sắt khóa hai chiếc xe đạp lại với nhau.

Tối hôm ấy, Annie bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng khiển trách, Mr Vệ sĩ muốn làm quen với cô bạn xinh xắn nên đứng ngoài lán gửi xe chờ suốt hồi lâu, nhưng khi các bạn dần dần về hết mà vẫn chẳng thấy Annie đâu thì cậu ta mất kiên nhẫn nên tự mở khoá xe về nhà trước.

Bao Triển hỏi: “Cậu khoá xe vào lúc nào?”
Mr Vệ sĩ đáp: “Để em nhớ lại đã! Chắc là trước giờ tự học buổi tối! Em nhìn thấy xe đạp của Annie trong lán gửi xe nên rút xe của bạn bên cạnh ra, rồi đẩy xe của mình vào sát bên xe của Annie, sau đó khoá lại.”
Bao Triển lại hỏi: “Câu có nhớ chiếc xe đạp bên cạnh của ai không?”
Mr Vệ sĩ trả lời không do dự: “Đó là xe đạp của Trương Ngang Ngang!”
Trương Ngang Ngang là nữ sinh khó tính, cô độc, sau khi Annie bị sát hại, tinh thần cô bé trở nên hoảng loạn.

Trong trường, Trương Ngang Ngang chỉ có duy nhất một người bạn, chính là Annie.

Cả hai học cùng lớp, bất kể khi đi học hay khi tan học lúc nào hai cô bé cũng dính lấy nhau như sam.

Một bạn học phản ánh, tối hôm ấy vào giờ tự học, Trương Ngang Ngang và Annie ngồi thảo luận với nhau xem dùng vật gì để phá xích sắt.
Annie phàn nàn: “Ghét quá! Anh Vệ khóa xe tớ vào xe anh ấy rồi!”
Trương Ngang Ngang ngạc nhiên: “Ô? Thế à? Nhưng tớ cũng chẳng biết phải làm sao!”
Annie bảo: “Chúng ta phải tìm cách mở nó ra, dùng búa hay kìm gì đó cũng được!”
Trương Ngang Ngang khai rằng: Tối hôm ấy, sau giờ tự học thầy chủ nhiệm gọi Annie vào văn phòng phê bình, cô bé đứng ngoài đợi bạn một lát nhưng mãi chưa thấy Annie ra, sợ mẹ mắng vì tội về muộn nên cô bé liền bỏ về trước.

Trước và sau hôm xảy ra án mạng cô bé từng có ý định quyên sinh vì áp lực học hành quá nặng nề và vì bạn mình bị sát hại.

Cô bé thấy lòng vô cùng nguội lạnh, chẳng còn thiết sống nữa!
Thông qua kiểm định của viện pháp y thuộc sở y tế thành phố, cảnh sát kết luận ADN của Vương Tiếu Thủ và Mr Vệ sĩ đều không trùng khớp với ADN của hung thủ, vì vậy hai người này được loại ra khỏi danh sách nghi phạm.

Thầy chủ nhiệm lớp Annie cũng không có đủ thời gian gây án, các thầy giáo khác có thể làm chứng trong suốt thời gian từ khi Annie rời khỏi văn phòng chủ nhiệm cho đến khi công nhân điện nước của trường phát hiện thấy thi thể của Annie, thầy chủ nhiệm chỉ ở trong văn phòng soạn giáo án.
Giáo sư Lương quay sang đội trường Viên Phương hỏi: “Viên Phương, cô thấy thế nào?”
Đội trưởng Viên Phương không trả lời thẳng vào vấn đề giáo sư Lương hỏi,cô1 bỏ lửng: “Vụ án nữ dẫn chương trình Hạ Cần bị sát hại trong bãi gửi xe đến giờ vẫn chẳng có tiến triển gì…”
Hoạ Long cũng tỏ ra thất vọng: “Tôi vốn nghĩ hung thủ là Vương Tiểu Thủ.”
Tô My xua tay: “Làm gì có chuyện đó! Cậu ta không có gan giết người đâu! Thằng ranh đó chỉ thích trốn trong góc hẹp chơi mấy trò người lớn thôi!”
Hoạ Long phủ định: “Không thể gọi đó là mấy trò người lớn được! Rõ ràng đó là những trò bệnh hoạn! Nói tóm lại Vương Tiểu Thủ không hổ danh là Vua bệnh hoạn.”
Bao Triển trầm giọng: “Thế thì rất có khả năng Trương Ngang Ngang chính là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân Annie.”

Tô My nói: “Nhưng không ai có thể đứng ra làm chứng cô bé rời trường lúc nào.”
Hoạ Long chửi thề: “Mẹ kiếp! Vụ án này càng lúc càng phức tạp! Nghi phạm lớn nhất lúc này lại là một nữ sinh.”
Giáo sư Lương nói: “Đúng vậy! Càng lúc càng hoang đường! Một nữ sinh chân yếu tay mềm làm sao có thể đủ sức sát hại người khác được!”
Viên Phương nhận định: “Tôi khẳng định còn người khác, chúng ta phải đi sâu điều tra hơn nữa!”
Bao Triển nhìn ra ngoài cửa số, anh im lặng ngẫm nghĩ.

Nếu hung thủ có thói quen sưu tầm đồ vật của người chết thì sau khi ra tay sát hại Annie, y nhất định không thể bỏ qua cơ hội quý giá này, y sẽ tiện tay cuỗm luôn vật phẩm gì đó của nạn nhân, bởi đây chính là một trong những mục đích phạm tội của y.

Vương Tiểu Thủ khai rằng cậu ta nhặt được đây buộc tóc của Annie trong thùng rác, liệu cậu thiếu niên biến thái đó có nói dối không? Có khả năng hung thủ là dân lao động thường xuyên tiếp xúc với kéo làm vườn, ví dụ như công nhân làm vườn hoặc nhân viên xanh hóa đô thị.
Tầm nhìn của Bao Triển dừng lại trên rặng cây ô rô trước mặt, anh nhớ lại lúc mình nấp sau rặng cây âm thầm theo dõi Vương Tiểu Thủ.
Rặng cây ô rõ trong vườn trường được cắt bằng tăm tấp, nom rất ngay ngắn, gọn gàng…!Nghĩ đến đây, mắt Bao Triển chợt bừng sáng.
Tố chuyên án lại xuất phát đến trường học, chủ nhiệm Trương phụ trách công tác hậu cần giới thiệu: Trong trường có một bác lao công chuyên làm các việc vặt, tuy nhiên thần kinh ông ta hơi có vấn đề, nom lúc nào cũng ngốc nghếch, dù nhìn thấy người lạ cũng nở nụ cười ngây ngô.

Ông ta có biệt danh là Lão mù đó.

Một con mắt của Lão mù đó có màu vàng và lồi hẳn ra ngoài, thị lực của mắt còn lại cũng không tốt lắm, hơn nữa lại nhìn rất nanh ác, tuy nhiên không ai trong trường sợ ông ta, thậm chí một vài học sinh còn phun cả bã kẹo cao su vào người ông nữa!
Lão mù đó làm tạp vụ trong trường, thỉnh thoảng ông ta đeo khẩu trang tưới thuốc trừ sâu cho cây, thỉnh thoảng ông ta sửa chữa bàn ghế hỏng, từ trước đến giờ rặng ô rõ trong trường đều do ông ta cắt tỉa.

Thường ngày, Lão mù đó cũng ra ngoài trường nhặt rác, ông ta sống trong kho hậu cần của trường.
Tổ chuyên án mở cửa nhà kho, Lão mù đó không có nhà, trong phòng chất đầy đồ phế thái mà ông ta sưu tầm, đống đồ phế phẩm được phân loại rõ ràng, xếp đặt rất ngay ngắn.

Trong góc phòng còn có một vài dụng cụ phun nước, chổi, cây lau nhà…
Hoạ Long, Bao Triển và Tô My đồng thanh hỏi chủ nhiệm Trương xem Lão mù dở đang ở đâu, chủ nhiệm Trương xoè tay ra hiệu mình không biết.
Lúc ấy, trời đã ngả bóng hoàng hôn bên cạnh kho hậu cần có một đống rác, cách đó không xa là mấy lùm cây tùng được cắt thành tán tròn.

Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn ra cửa, họ thấy Lão mù dở đang ngồi dưới tán tùng cắt có, tay ông ta cầm một cây kẻo lớn có dính máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.