Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 80: Thế Giới Ảo
Tên của hai hung thủ là: Trần Thương Hải và Gừng Thối.
Họa Long đưa một đội cảnh sát đến bắt Trần Thương Hải.
Phó cục trưởng Lương dẫn theo một đội đến bắt cậu học sinh của trường trung cấp dạy nghề có biệt danh Gừng Thối.
Việc thẩm vấn được tiến hành riêng biệt, giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương thẩm vấn Gừng Thối, còn Họa Long, Bao Triển và Tô My thẩm vấn Trần Thương Hải.
Gừng Thối vẻ mặt ngơ ngác, cho rằng cảnh sát đã bắt nhầm người, Trần Thương Hải thì có phần sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Sau khi Lý Thông Hạo bị hại, cảnh sát đã mở rộng điều tra ra khắp trường, mỗi học sinh đều phải đưa ra bằng chứng ngoại phạm của mình.
Trần Thương Hải, bạn cùng phòng của Lý Thông Hạo nói mình ở trong quán internet, một bạn tên Gừng Thối có thể làm chứng.
Lúc đó cảnh sát cũng tới quán internet chứng thực điều này, ông chủ quán cũng cung cấp bản ghi chép về việc hai người dùng chứng minh nhân dân để đăng kí trước khi vào quán.
Từ bên ngoài nhìn vào, khi Lý Thông Hạo bị sát hại, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều đang ngồi ở quán internet, điều đó khiến cảnh sát nhầm loại bỏ hai đối tượng này ra khỏi danh sách bị tinh nghi.
Hơn nữa, do số lượng học sinh quá nhiều, số người trong lần điều tra thứ nhất và lần thứ hai không giống nhau, cảnh sát đã phải lãng phí rất nhiều thời gian mà không giải quyết được vấn đề gì lớn.
Bạch Băng Á bị xiết cổ chết, hung thủ đưa cái xác đến nhà vệ sinh nữ, ngụy tạo hiện trường tự sát.
Giáo sư Lương tìm thấy manh mối phá án từ trên bộ váy của nạn nhân.
Trên váy của Bạch Băng Á có một số vết bẩn rất nhỏ, qua kết quả xét nghiệm, những vết bẩn đó đều là vết thức ăn, lại là vết của rất nhiều loại khác nhau.
Có học sinh cho biết, sau khi ăn tối xong nạn nhân mới thay bộ váy trắng.
Giáo sư Lương phán đoán những vết thức ăn kia có thế là vết bẩn trên người hung thủ.
Hung thủ mặc một chiếc áo khoác dính các loại dầu mỡ, rất có thể đó là học sinh chuyên ngành nấu ăn của trường trung cấp dạy nghề.
Thế nhưng, theo quy định của nhà trường, các học sinh khi học nấu ăn đều phải đeo tạp đề, chỉ có điều một số học sinh vì quá lười biếng, nên ngay cả tạp đề cũng chẳng thèm đeo.
Điều đó đã giúp thu nhỏ phạm vi điều tra của vụ án.
Giáo sư Lương lệnh cho các cảnh sát tiến hành điều tra.
Gừng thối chính là một học sinh của chuyên ngành này, hôm đó cậu ta vào bếp mà không đeo tạp đề, khi Bạch Băng Á gặp nạn, cậu ta nói mình đang ở quán internet, và Trần Thương Hải có thể làm chứng.
Khi cả hai nạn nhân bị sát hại, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều đang ở quán internet, điều đó khiến giáo sư Lương nghi ngờ.
Sau khi kiểm tra camera theo dõi của quán internet, giáo sư Lương lập tức xác nhận họ chính là hung thủ.
Trong đoạn băng ghi hình, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều từng rời khỏi quán internet, nhưng chúng không hề đăng xuất khỏi mạng.
Giáo sư Lương hỏi: “Trong khoảng thời gian đó, các cậu đã đi đâu?”
Gừng Thối trả lời: “Chúng cháu ra ngoài ăn mấy thứ linh tinh.”
Phó cục trưởng Lương hỏi: “Ăn gì? Ăn ở đâu? Có ai làm chứng không?”
Gừng Thối bắt đầu toát mồ hôi, miệng lắp bắp, nói: “Ăn thịt cừu nướng, uống mấy chai bia ạ.”
Phó cục trưởng Lương đập bàn nói: “Còn dám nói dối, trong miệng cậu không hề có mùi rượu, có cần tôi lấy thiết bị do nồng độ rượu cho cậu thứ giống như cảnh sát giao thông hay làm không? Cậu có uống rượu hay không sẽ biết ngay.
Còn nữa, sạp bán thịt cừu nướng ở chỗ nào cậu nhớ không?”
Gừng Thối run lẩy bẩy, cúi đầu không nói.
Giáo sư Lương lên tiếng: “Tôi đoán, cậu chỉ là đồng phạm thôi đúng không? Trần Thương Hải siết cổ Bạch Băng Á, còn cậu giúp cậu ta giữ chặt nạn nhân nên trên váy nạn nhân mới dính vết thức ăn trên quần áo của cậu.”
Tại một phòng thẩm vấn khác, Họa Long, Bao Triển và Tô My tiến hành thẩm vấn Trần Thương Hải.
Trần Thương Hải thái độ ngoan cố, mỗi câu trả lời đều vô cùng kín kẽ, còn chất vấn cảnh sát vì sao lại bắt người bừa bãi, tâm lí có phần mất kiểm soát, ba người Họa Long vẫn rất bình tỉnh vừa xem màn kịch, vừa suy nghĩ xem làm cách nào để phá vỡ phòng tuyến tâm lí của cậu ta.
Trần Thương Hải hỏi: “Các anh chị nghĩ rằng tôi là kẻ giết người, có bằng chứng gì không? “
Bao Triển nói: “Nếu không có chứng cứ chúng tôi có dám bắt cậu không?”
Họa Long nói bằng giọng uy nghiêm: “Nếu không muốn chịu khổ thì tốt nhất hãy thật thà một chút.
’
Trần Thương Hải vẫn hỏi tiếp: “Còn nữa, vì sao tôi phải giết người?”
Tô My vẻ mặt bình tỉnh, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, hỏi: “Cậu thích chơi game online lắm phải không?”
Trần Thương Hải do dự một hồi, nói: “Rất ít chơi game, tôi lên mạng xem phim, nghe nhạc là chính.”
Tô My hỏi tiếp: “Lý Thông Hạo và cậu chơi cùng một trò chơi đúng không? Lạc Lạc và Trình Bối Dương từng nói với nhau rằng Lý Thông Hạo chơi game tốn rất nhiều tiền.”
Trần Thương Hải tái mặt, không biết trả lời ra sao, có lẽ Tô My đã đánh trúng tim đen của cậu ta,..
Tô My vẫn tiếp tục hỏi: “Những món đồ giá trị trong game của Lý Thông Hạo đi đâu cả rồi?”
Trần Thương Hải sắc mặt trắng bệch, liên tục trả lời; “Không biết.
.
.
Tôi, làm sao biết được, tôi không biết.”
Bao Triển nói: “Chúng tôi có chứng cử, chỉ có điều chứng cử đó không nằm trong thế giới thực tại này,”
Giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương đều là những nhân vật tinh anh trong ngành cảnh sát, kinh nghiệm thẩm vấn phong phú, Gừng Thối bước đầu đã khai nhân quá trình phạm tội.
Mấy hôm sau, Trần Thương Hải cũng không trụ nổi trước áp lực tâm lí, đã khai nhận hành vi gây án của mình.
Đây là một vụ án giết người cướp của.
Chỉ có điều, những thứ chúng cướp được không phải là tài sản trong thế giới thực, mà là những thứ quần áo, đồ trang sức, vũ khí, trang bị và những tài sản khác trong thế giới ảo.
Cuộc sống trong các trò game online có thể xem là một thế giới ảo.
Đó là một không gian đặc biệt và phiêu diêu, khiến không ít thanh thiếu niên phải chìm đắm, bỏ dở công việc học hành, thậm chí không ngại cả việc giết người, những vụ án đẫm máu xảy ra trong thế giới thực tại chính là những minh chứng sống.
Một thiếu niên mười năm tuổi vì muốn có tiền mua trang bị game cho mình mà sẵn sàng đi cướp của, khi bị phát hiện đã ra tay sát hại một bé gái năm tuổi.
Thiếu nữ mười sáu tuổi tên Tiểu Sảnh, do ham mê các trò chơi trên mạng, chấp nhận bản thân mình để kiếm tiền, sau đó vì mâu thuẫn trên mạng, đã tìm người chém chết đối phương.
Một thanh niên họ Tạ, hai mươi tuổi vì muốn có tiền chơi game, đã xuống tay sát hại chính ông bà nội mình.”
Trên mạng, có một đoạn nói chuyện trên QQ từng được chia sẽ rất nhiều, căn cứ nội dung đoạn chát có thể thấy đây là một cặp đôi yêu nhau:
Chó hoang: “Tất cả là lỗi của anh, anh đã làm lỡ dỡ hai năm tuổi xuân của em.”
Chó hoang: “Thực ra, hồi đó phần mềm game mãi không chịu update, anh cũng định bỏ chẳng thèm chơi tiếp nữa, nên mới theo đuổi và yêu em.
Bây giờ game lại bắt đầu update rồi, anh muốn quay về chơi tiếp, những đứa khác đều đã lên level cao lắm rồi, anh vẫn chưa bắt đầu đây.”
Chó hoang: “Anh xin lỗi, anh đã phụ lòng em.”
Chó hoang: “Hãy tha lỗi cho lời hứa chưa hoàn thành của anh.”
Coca Cola: “Chẳng lẽ một trò chơi quan trọng hơn cả tôi sao?”
Chó hoang: “Anh xin lỗi.”
Coca Cola: “Tôi muốn biết lí do vì sao? “
Chó hoang: ” Anh xin lỗi, anh phải lo cho Bộ lạc.”
Trên trang Tianya.cn, một thành viên có viết thế này:
“Khi tôi học lớp tám, tôi rất thích chơi game online, do bỏ học quá nhiều, cô giáo gọi cả mẹ tôi đến gặp, sau đó giảng giải với mẹ tôi về sự nguy hại của các trò chơi trên mạng, hy vọng tôi sẽ sớm biết đường mà quay đầu.
Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn, về cơ bản không hiểu thế nào là game online, khi nhắc đến những trang bị trong trò chơi, mẹ tôi liền hỏi có phải những thứ đó tôi đều để ở kí túc xá không? Để mẹ tôi mang về nhà cất đi, còn tôi cứ ở đây chăm chỉ học hành, khi nào về nhà lấy ra chơi cũng được…!Lúc đó, tôi khóc lóc như một thằng bất tài vô dụng, còn bây giờ tôi khóc vì đang ngồi viết ra những dòng chữ này.”
Trần Thương Hải và Gừng Thối giết người cũng vì muốn cướp những trang bị trong thế giới ảo, chúng chuẩn bị một chiếc dao găm, màng nilon, băng dính làm hung khí gây án.
Trần Thương Hải lừa gọi bạn cùng phòng Lý Thông Hạo lên mái nhà khu lớp học, dùng bạo lực ép nạn nhân phải khai ra tên tài khoản và mật mã của minh.
Gừng Thối chạy về quán internet chứng thực thông tin tài khoản, Trần Thương Hải đứng canh trên mái nhà.
Để đề phòng việc Lý Thông Hạo phản kháng, hai hung thủ dùng màng nilon cuốn chặt quanh người nạn nhân, sau đó khiêng nạn nhân để lên một chiếc bàn, Trần Thương Hải túm lấy búi tóc của Lý Thông Hạo, buộc lên trên giá chơi bóng rổ bằng băng dính.
Gừng Thối từ quán internet trở lại, cả hai lấy số màng nilon còn lại cuốn chặt lấy đầu Lý Thông Hạo , rồi đứng đó nhìn cho tới khi nạn nhân tắt thở, sau cùng hai hung thủ kéo chiếc bàn ra, nạn nhân bị treo lơ lửng trên không.
Cái xác treo trên mái nhà khu lớp học dần dần phân hủy, trong những ngày đó, Trần Thương Hải và Gừng Thối liên tục đến quán internet chơi game một cách điên cuồng.
Khi vụ việc bị phát hiện, chúng đã dễ dàng thoát khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát, khi Lạc Lạc và Trình Bối Dương bị bắt, tổ chuyên án liệt “Quê Béo Tròn” vào danh sách đối tượng cần điều tra, những điều đó khiến chúng vô cùng hưng phấn, cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn hảo, không bao giờ bại lộ.
Thế nhưng, một ngày nọ, cả hai vô cùng kinh hãi, cứ như gặp ma không bằng, người bị chúng sát hại bỗng nhiên “sống lại”.
Nhân vật của Lý Thông Hạo trên game online đột hiện trở lại, điều đó khiến hai hung thủ vô cũng sợ hãi, sau đó lại cảm thấy tò mò.
Lý Thông Hạo đăng bài hỏi những người trong thế giới ảo vì sao các trang bị của mình bỗng nhiều đi đâu hết.
Trần Thương Hải và Gừng Thối vô cũng sợ hãi, đúng lúc chúng đang định đăng xuất, thì Lý Thông Hạo nhắn tin cho Trần Thương Hải, hỏi: “Có đó không?” Trần Thương Hải trả lời: “Mày là ai?”
Lý Thông Hạo trả lời: “Không phải chủ nhân nick này, tôi là bạn gái cậu ta.”
Trần Thương Hải nói: “À, tôi có việc phải xuống đây!”
Lý Thông Hạo nói: “Từ từ đã, cậu đừng đi vội Trần Thương Hải, tôi có việc muốn hỏi.”
Trần Thương Hải giật mình, hỏi: “Sao có biết tôi tên là Trần Thương Hải?”
Lý Thông Hạo trả lời: “Trước đây bạn trai tôi từng đưa tôi đến quán chơi game, còn cho tôi cả mật mã đăng nhập, tôi từng thấy các cậu cùng nhau hack level.”
Trần Thương Hải vội vã nói: “Tôi có việc, tôi phải về đây.”
Lý Thông Hạo hỏi: “Cậu có biết các thứ trang bị của tôi đi đâu hết rồi không?”
Trần Thương Hải trả lời nhát gừng: “Không biết!”
Lý Thông Hạo vẫn không tha, nói: ” Nếu câu không nói, thì tôi sẽ nhờ cảnh sát tìm kiếm.”
Trần Thương Hải im lặng.
Lý Thông Hạo lại nói tiếp: “Bạn trai tôi từng nói những trang bị đó đáng giá mười mấy vạn tệ cơ đấy.”
Trần Thương Hải nói: “Làm gì mà nhiều thế, bây giờ đều mất giá rồi, thôi được rồi, nói cho cô biết, cậu ta nhờ tôi bán chỗ trang bị đó đi rồi, bây giờ cậu ta chết rồi, tôi cũng chẳng biết đưa tiền cho ai, cạnh chỗ cô có còn ai nữa không? Có ai biết cô đang dùng nick này không?”
Lý Thông Hạo hỏi: “Bán được bao nhiêu tiền? Chỉ có mình tôi thôi.”
Trần Thương Hải trả lời: “Bán chưa được mười vạn, tôi không muốn lấy chỗ tiền này, cô cũng biết đấy, cậu ta chết rồi, tôi cũng không muốn nuốt tiền của bạn.”
Lý Thông Hạo nói: “Tôi là bạn gái cậu ta, số tiền đó đương nhiên thuộc về tôi, hoặc chỉ ít cũng phải một nửa.
Nếu cậu không chịu chia số tiền này, tôi sẽ nói cho người nhà Thông Hạo biết, lúc đấy họ cũng sẽ đến tìm cậu đòi tiền, cậu sẽ chẳng còn một xu dính túi, chẳng bằng chúng ta chia nhau.”
Trần Thương Hải đồng ý: “Thôi được, tôi chia cho cô năm vạn, việc này cô không được nói cho bất cứ ai biết, nếu không gia đình cậu ta sẽ đòi hết lại đấy.”
Lý Thông Hạo nói: “Cứ yên tâm, tôi sẽ câm như thóc, cậu chuyển tiền vào tài khoản của tôi đi.”
Trần Thương Hải trả lời: “Như thế không được, ngộ nhỡ cô chỉ là đứa mạo danh thì sao, tôi phải trực tiếp đưa tiền cho cô.”
Sau khi Lý Thông Hạo chết, Bạch Băng Ả đăng nhập tài khoản game của bạn trai, cô gái tham lam này định bán số trang bị của bạn trai mình đi để kiếm tiền, nhưng không ngờ số trang bị đáng giá đó đã không cánh mà bay, nên mới hỏi Trần Thượng Hải, bấy giờ đang chơi game xem đã có chuyện gì xảy ra.
Trần Thương Hải hứa sẽ chia tiền cho cô ta, hẹn cô ta sau diệt khẩu, các cậu sẽ không bao giờ thoát được đâu.”
Trần Thương Hải thở dài, nói: ” Ôi dào, giờ không rút tay lại được nữa rồi.”
Tô My dằn mặt hung thủ, nói: “Từ khi cậu giết chết Bạch Băng Á, đến lúc bị bắt, cũng chỉ có một đêm mà thôi.”
Bao Triển bỗng trầm giọng: “” Quê Béo Tròn” có thai rồi, không biết nhà trường sẽ xử lí việc này thế nào.”
Tố chuyên án tìm thấy QQ của “Quê Béo Tròn” , trên Blog của cô có một đoạn:
“Trên Blog của em, tất cả mọi thứ, từng câu từng chữ, từng dấu chấm dấu phẩy, đều viết vì anh, nhưng anh chưa bao giờ ngó đến.
Mỗi ngày em mở Blog của mình ra không biết bao nhiêu lần, mong biết bao nhiêu trong lịch sử khách đến thăm hiện lên tên anh, nhưng.
.
.
anh không đến.
Anh đã nghe bài hát của em chưa? Nó cũng bi thương, không lối thoát giống như em vậy.
Anh chỉ yêu những cô gái đẹp, những thứ ấy giờ đã quay lưng lại mà bỏ anh đi, anh không thấy hay sao? Em đứng một mình trong gió, đừng một mình trong mưa, đứng một mình giữa trời tuyết rơi giá lạnh, chỉ để đợi anh…! Thật lâu…!Thật lâu…
Anh không bao giờ hiểu được cảm giác lần đầu tiên em nhìn thấy anh, đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy khắc vào tim em, kể từ đó em không bao giờ rời xa anh được nữa.
Em đã bao lần nhìn theo bóng anh đi xa khuất, kẻ si tình luôn đứng sau lưng anh mà cười khúc khích chính là em, cô gái ngốc nghếch ôm con búp bê chìm vào giấc ngủ chính là em, người vì anh mà cố gắng mọi cách để giảm béo cũng là em.
Ngày anh tham gia cuộc thì chạy của trường, em đã mua hai chiếc bánh ngọt đứng ở đích chờ đợi, bánh sắp tan chảy dưới cái nóng, mà sao anh vẫn chưa tới đích? Em giờ đây cũng sắp tan chảy rồi, liệu mọi thứ có còn kịp nữa không anh?
Mỗi khi trời đổ mưa, mỗi khi em che ô, em đều nhớ đến anh.
Đôi mắt em tuôn mưa vì anh, trong lòng em lại che mưa cho anh.
Anh có biết không, em giảm béo không phải vì muốn mình trở nên xinh đẹp, mà chỉ vì hy vọng anh sẽ yêu em.
Để giảm béo, mỗi ngày em chỉ ăn một chút hoa quả.
Mỗi khi định bỏ cuộc, em lại nói với chính mình ~ anh chỉ yêu một cô gái mảnh dẻ, chỉ cần em gầy đi chút nữa, em sẽ có khuôn mặt trái xoan.
Đợi đến khi em trở nên xinh đẹp, em có thể làm bạn gái anh được không? Em có thể gọi điện cho anh được không? Em chỉ mong anh nhìn em một lần, cho dù chỉ một lần thôi…
Ngón tay em mãi mãi chỉ chờ chiếc nhẫn của anh thôi!”.