Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 79: Xác Chết Treo Trong Nhà Vệ Sinh
Sau khi tắt đèn, cả khu kí túc nữ chìm trong bóng tối, một nữ sinh đau bụng lò dò trong bóng đêm chạy vào khu vệ sinh công cộng.
Tối đó khu kí túc mất nước nên vòi nước trong nhà vệ sinh đã bị ai đó mở ra mà không đóng chặt lại, giờ này hệ thống nước đã bật, nước từ vòi chảy ra xối xả, tiếng nước chảy mạnh xuống bồn khiến nữ sinh ngồi trong gian vệ sinh ở giữa giật mình sợ hãi.
Cô đứng dậy, ngó ra bên ngoài, lờ mờ thấy một cô gái mặc váy trắng đứng trong gian bên cạnh.
Cô ngó sang nhìn, thì thấy cô gái váy trắng bị treo cổ trên giá đỡ bồn chứa nước của nhà vệ sinh, cơ thể khẽ lay động, lưỡi thè ra ngoài, thông xuống, mắt vẫn mớ trừng trừng, bộ dạng thê thảm, chết không nhắm mắt.
Kể từ đó, mỗi khi đi vệ sinh, nữ sinh này đều có thói quen ghé nhìn qua góc treo bồn nước trước tiên, chỉ sợ ở đó lại xuất hiện cái xác treo nào nữa.
Nạn nhân chính là hoa khôi Bạch Băng Á…
Sau khi nhận được thông báo, cảnh sát đã lập tức Phong tỏa toàn bộ khu nhà vệ sinh.
Giáo sư Lương trực tiếp chỉ huy việc kiểm tra hiện trường, tránh đến mức thấp nhất việc làm mất dấu vết quan trọng, ông quyết định tiến hành khám nghiệm tử thi ngay trong nhà vệ sinh.
Phía nhà trường đưa đến bộ thiết bị chiếu sáng hỗ trợ kiểm tra hiện trường, Phó cục trưởng Lương lập tức triển khai điều tra các khu vực xung quanh, lấy lời khai của tất cả những người đã tiếp xúc với nạn nhân trước đó.
Theo phản ánh của các bạn, nạn nhân Bạch Băng Á có nhiều dấu hiện tự sát.
Cái chết của Bạch Băng Á rất đáng nghi, ngày hôm đó, nạn nhân đi dạo phố cùng các bạn, cô ta gặp một thầy bói mù trên đường phố, thầy bói mù nhắc có cần cẩn thận trong thời gian tới, do có thứ không sạch sẽ đang đi theo cô.
Bạch Băng Á sắp tốt nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được công việc gì ưng ý, bạn trai cô lại mới bị hại, cả ngày cô cứ bí bách không vui, bộ dạng buồn bã.
Các bạn sợ rằng Bạch Băng Á có ý định tự sát, nên hàng ngày rú cô đi dạo phố cho đỡ buồn.
Người ta cho rằng, mỗi người muốn tự sát đều có một con quỷ đi theo.
Bạch Băng Á nghe thấy những lời phán của thầy bói mù không những không sợ hãi, mà còn cười nhạo, nói: “Tôi vốn cũng định tự sát, nhưng giờ lại chán ý định đó rồi, cảm ơn ông.”
Nào ngờ, ngay trong tối đó, cô đã chết treo ngay trong nhà vệ sinh kí túc xá, thứ dùng để treo cổ chính là chiếc tất mỏng của cô.
Giáo sư Lương triệu tập tất cả các bác sĩ pháp y của Ngành Công an trong thành phố này, tiến hành một cuộc khám nghiệm tập thể.
Giáo sư nói với các bác sĩ: “Các vị nhất định phải làm rõ ngay nạn nhân có phải tự sát hay không? Kiểm tra xem trên cơ thể có dấu vết lạ gì hay không, khoảng cách từ đầu và chân đến chỗ treo sợi dây và mặt đất bao xa, có hiện tượng chất thải trong cơ thể bị chảy ra ngoài hay không? Việc giải phẫu cũng rất quan trọng, đặc biệt chú ý khu vực cổ nạn nhân.
Tiến hành giải phẫu từng lớp, từ da cho đến các lớp phần mềm phía trong, xem có dấu vết bị thương hoặc xuất huyết hay không.
Chú ý đến sụn giáp, xương cuống lưỡi, sụn nhẫn xem có dấu hiệu gãy xương hay không.
Lưỡi, yết hầu, thực quản, phổi cũng phải kiểm tra kĩ, sau đó làm một báo cáo thật hoàn chỉnh và chi tiết.”
Một bác sĩ pháp y nói: “Trước đây giáo sư từng là bác sĩ pháp y đúng không? Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghiệm xác trong nhà vệ sinh đấy.”
Giáo sư Lương nghiêm nghị, nói: “Không nói chuyện phiếm nữa, tình hình khẩn cấp, tôi chỉ cho các vị nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Một bác sĩ khác lên tiếng: “Gì cơ? Chi có nửa tiếng đồng hồ thôi sao? Như thế rất khó để có kết luận chính xác.”
Giáo sư Lương nói: “Hiện giờ tôi chỉ cần kết luận, cô gái kia tự sát hay bị giết?”
Họa Long, Bao Triển, Tô My cũng đã tới, cái xác được hạ xuống, đặt trên một chiếc bàn giải phẫu tạm thời nằm giữa khu nhà vệ sinh.
Cả ba người đều rất bất ngờ trước cái chết của Bạch Băng Á.
Họa Long nói: “Này, Bao Triển, đây là lần đầu tiên cậu vào nhà vệ sinh nữ đúng không?”
Bao Triển nghiêm nghị: “Họa Long, lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trí nói đùa được nữa.”
Tô My nũng nịu nói với giáo sư Lương: “Giáo sư, tại sao tổ chuyên án lại phải chia làm hai như thế.
Chúng ta cứ làm việc cùng nhau như trước đây chẳng phải tốt hơn sao.
Bác xem, cháu ốm cả rồi đây này!”
Giáo sư Lương không phản ứng gì, chỉ nói: “Tô My, không phải giả vờ đáng thương nữa, tôi tin ba cô cậu giỏi hơn tôi nhiều, hai bên cùng nhau chia sẻ các đầu mối, xem bên nào tìm ra hung thủ trước.”
Bao Triển kiểm tra một lượt hiện trường treo cổ, chiếc tất được treo vào giá đỡ bồn nước, nhà vệ sinh nữ được xây dựng theo kiểu hố ngồi xổm, chia mười gian, bồn nước được đặt phía trên của gian đầu tiên, đã có phần hoen gỉ.
Loại nhà vệ sinh này thường khó xối sạch, một số chất thải bắn lên hoặc giấy vệ sinh còn vướng lại ở phía sau.
Một bác sĩ cởi bỏ lớp váy trên người cái xác, kiểm tra một lượt rồi nói với giáo sư Lương: “Nạn nhân quần áo nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị thương hay ẩu đả gì cả.”
Bốn người tổ chuyên án có phần thất vọng, bằng phán đoán trực giác, họ cho rằng đây là một vụ giết người.
Một bác sĩ pháp y khác nói: “Trên cơ thể không có dấu hiện bị thương do hung khí.”
Tô My ôm ngực ho lên mấy tiếng, nói: “Chẳng lẽ…!đúng là một vụ tự sát?”
Giáo sư Lương cầm bộ váy của nạn nhân lên, quan sát kĩ, chiếc váy rất sạch sẽ, không hề dính một vết bùn đất nào, chỉ loáng thoáng vài vết bẩn rất nhỏ, giáo sư Lương thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng.
Quần áo của nạn nhân sạch sẽ như thế này, có vẻ không phải là một vụ tự sát.
Mũi chân nạn nhân cách mặt đất một đoạn ngắn, cơ thể treo lơ lửng trên không, Bao Triển mô tả lại quá trình xảy ra sự việc.
Nếu nạn nhân muốn tự sát, cô ta có thể đã trèo lên bước tường ngăn giữa hai gian, thò đầu vào trong chiếc tất đã buộc sẵn, nhưng cảnh sát lại không tìm thấy bất cứ vết chân nào của nạn nhân trên tường ngăn.
Nhưng cũng không loại trừ trường hợp, nạn nhân đã quyết định tự tử, dùng tay kéo cả cơ thể lên cũng có thể đua đầu qua chiếc tất được.
Theo thông tin điều tra bên ngoài do Phó cục trưởng Lương báo về, tối hôm đó Bạch Băng Á không đến lớp tự học buổi tối, nhưng cũng không ai rõ cô đã đi đâu.
“Quê Béo Tròn” cũng không đến lớp tự học, cô khai với cảnh sát rằng mình đi dạo một mình, muốn đến hiệu sách mua mấy cuốn sách giáo dục trong thời kì mang thai, nhưng không ai có thể làm chứng được.
Cống vào khu kí túc nữ đã hỏng từ lâu, trước của hành lang là một đống vật liệu xây dựng, bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào, không ai đảm bảo được sự an toàn cho khu kí túc.
Rất nhiều kí túc xá nữ từng xảy ra các vụ án lớn.
Tháng 8 năm 2010, tại một Học viên Y khoa thuộc khu Tấn Bắc, hai kẻ bit mặt đột nhập vào trong kí túc xá nữ của trường, dùng dao khống chế tám nữ sinh, đầu tiên chúng sờ mó các nữ sinh này, sau đó chọn ra cô gái xinh đẹp nhất làm nhục tập thể, cuối cùng sát hại cả tám nạn nhân chôn xác phi tang.
Tháng 6 năm 2011, tại Sân Vĩ, Quảng Đông xuất hiện một tên quỷ háo sắc mặc áo mưa, hắn khỏa thân, chỉ mặc bên ngoài một lớp áo mưa, đạp xe đi khắp các con phố, nửa đêm đột nhập vào nhà người bị hại, uy hiếp, bịt miệng, bóp cổ nạn nhân, sau đó đưa những nữ nạn nhân này đi ra trời mưa trong tình trạng không mảnh vải che thân, tìm một nơi thích hợp để cưỡng bức.
Sau rất nhiều lần gây án, hắn đã bị bắt tại kí túc xá nữ của một trường đại học.
Tổ chuyên án nét mặt thất vọng, các bằng chứng đều đang hướng về một kết luận – nạn nhân tự sát, giờ họ chỉ còn biết chờ đợi báo cáo kết luận của các bác sĩ pháp y.
Nếu Bach Băng Á bị sát hại, hai vụ án này có thể hợp lại cũng điều tra, các đầu mối mới sẽ được phát hiện, như thế sẽ dễ dàng xác định được hung thủ, một nước cờ có thể phá hai vụ án.
Tô My vẫn họ nhiều, giáo sư Lương đặt tay lên trán Tô My, trán cô càng ngày càng nóng.
Giáo sư Lương nói: “Tô My, cô đến bệnh viên ngay đi, đang sốt cao rồi đấy!”
Bao Triển lo lắng, nói: “Chị Tô My bị cảm mấy hôm rồi, cháu mua thuốc cũng không chịu uống, bảo đến bệnh viên tiêm cũng không chịu đi.
“
Họa Long cũng sờ lên trán Tô My, cô sốt đến gần 39 độ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Cháu không tiêm đâu, cháu có bị làm sao dân nào.
” Họa Long hỏi mọi người xung quanh bệnh viên gần nhất ở đâu, rồi tóm lấy tay Tô My lôi đi.
Trên đường tới bệnh viên, chỉ còn mấy người dật dờ trên đường, màn đêm u ám, Họa Long cầm chặt tay Tô My lôi đi.
Tô My cứng đầu, cố tình dẫm mạnh lên những vũng nước ven đường, để bước bắn lên người Họa Long.
Khi ngang qua một quảng trường, một cô bé bán hoa nghĩ Họa Long và Tô My là người yêu liền chạy lại mời mua hoa.
Họa Long dừng bước, mua một bó hoa, nói: “Tô My, phải ngoan chứ! Sốt cao không chịu tiêm mà được à? “
Tô My vẫn ngang ngạnh, bĩu môi nói: “Không!”
Họa Long nói: “Thế tôi quẳng vào thùng rác nhé.
Cô có phải là bệnh nhân không? Tặng hoa cho bệnh nhân là lẽ thường tình.”
Tô My đưa tay cầm lấy bó hoa, cười tủm tỉm hỏi: “Đây là loại hồng gi?”
Một cơn gió đêm thổi ngang qua, Tô My lạnh phá run, khom người ho lên một tràng dài, rồi lại đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa lên, đầu quay cuồng, Họa Long thấy vậy vội đỡ lấy.
Tô My nhiều ngày mất sức đã rất yếu, hai tay ôm lấy cổ Họa Long.
Hoa Long ôm cô vào lòng, mái tóc đài bay theo làn gió tựa những sợi tơ tình yêu đang hòa quyện vào nhau, trái tim cả hai đập loạn nhịp, vị ngọt tình yêu lan tỏa, hòa quyện vào những cánh hoa hồng giữa đêm, đến cả cơn gió lạnh thổi qua giờ cũng mang theo mùi hạnh phúc.
Tô My khẽ nhắm mắt, ngả đầu vào vai Họa Long, trong tay cô vẫn cầm chặt bó hoa hồng vừa nhận.
Khi Họa Long đang chờ Tô My truyền nước trong bệnh viên, Bao Triển gọi điện thoại đến, thông báo một tin quan trong: ” Bạch Băng Á bị sát hại.
“
Sau khi giải phẫu, các bác sĩ pháp y kết luận vết máu tụ dưới cổ nạn nhân không phù hợp với vết thắt của chiếc tất, vết hằn trên da do chiếc tất tạo thành xuất hiện sau khi nạn nhân đã chết, các bác sĩ pháp y đã hội ý và đưa ra kết luận cuối cùng: “Bạch Băng Á bị xiết cổ, dẫn đến ngạt thở và chết, thì thế nạn nhân được ngụy trang thành một vụ tự sát.”
Hoa Long lớn tiếng hỏi: “Chết do bị vật gì xiết cổ hay hung thủ dùng tay bóp cổ?”
Bao Triển nói: ” Việc này còn cần kết quả khám nghiệm cụ thể hơn, hiện nay mới chứng minh được Bạch Băng Á bị sát hại, không phải tự sát.”
Tô My giọng khò khè, nói: “Hai đối tượng tình nghi của chúng ta là Lạc Lạc và Trình Bối Dương vẫn đang bị tạm giữ, không thể là thủ phạm được.”
Họa Long nói: “Nếu Lạc Lạc và Trình Bối Dương là hung thủ, thì ai đã giết Bạch Băng Á?”
Tô My phán đoán: ” Tôi cho rằng, Lý Thông Hạo và Bạch Băng Á do cùng một người sát hại.”
Họa Long phân tích: “Rất có thể hung thủ có trên ba người, chúng lập mưu sát hại Bạch Băng Á, để rửa sạch tội cho Lạc Lạc và Trình Bối Dương.”
Tô My nói: “”Quê Béo Tròn” liệu có phải là một trong số các đồng phạm không? Tôi thấy cô gái này có gi đó rất bất thường.”
Họa Long lắc đầu, đáp: “Điều này rất khó nói, nhưng hung thủ đã lòi đuôi cáo ra rồi, chúng ta cách chiến thắng không còn xa nữa đâu.”
Hai người không ai nói gì nữa, không khi trong phòng vô cùng yên tĩnh, những giọt huyết thanh nhỏ chậm dãi xuống đường ống dẫn.
Họa Long đưa tay lên trán Tô My, cô đã hạ sốt, trán đỡ nóng hơn hẳn.
Tô My không có việc gì làm rút điện thoại ra chơi điện tử, đang chơi say sưa, hổng có nghĩ ra điều gì đó, chiếc điện thoại rớt xuống đất cũng không buồn nhặt lên, nhăn mặt suy nghĩ điều gì mà chưa xong.
Họa Long cúi xuống nhặt chiếc điện thoại, hỏi: “Tô My, sao thế? “
Tô My bỗng đưa tay rút kim truyền nước ra, vội vàng nói: ” Mau về ngay, tôi biết vì sao Lý Thông Hạo chết rồi.”
Một đêm trôi qua, Tô My vừa chịu ốm vừa làm việc, dù vô cũng mệt mỏi, nhưng tinh thần không hề nao núng.
Cô đã phát hiện ra động cơ gây án.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người tổ chuyên án và Phó cục trưởng Lương mở cuộc hợp khẩn cấp, hai đội cảnh sát vũ trang đã đứng đợi sẵn phía ngoài chờ lệnh vây bắt.
Giáo sư Lương nói: ” Tôi biết hung thủ là ai rồi.”
Họa Long cũng tự tin nói: “Giáo sư, chúng cháu cũng biết hung thủ là ai rồi.”
Giáo sư Lương mỉm cười, nói: “Mọi người nói trước đi, hung thủ có mấy người?”
Bao Triển trả lời: “Có hai người.”
Tô My giọng vẫn khàn đặc: “Hung thủ không phải Lạc Lạc và Trình Bối Dương, cũng không phải “Quê Béo Tròn”.”
Giáo sư Lương nói: “Chúng ta cùng viết tên hung thủ ra giấy nhé!”
Giáo sư Lương và Tô My viết tên hung thủ lên hai tờ giấy, rồi giơ lên cho người đối diện xem, hai cái tên giống hệt nhau, cả hai bên cũng phá lên cười vui vẻ.
.