Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 73: Đen-quê-béo-tròn


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 73: Đen-quê-béo-tròn


Trình Bối Dương giật mình tỉnh giấc, thấy Trần Thương Hải và Lạc Lạc đang nhìn cậu bằng ánh mắt sợ hãi.

Trình Bối Dương mồ hồi đầm đìa, tròng mắt căng ra, sắc mặt trắng bệch, miệng cậu không ngừng phát ra những âm thanh kì quái, giống như tiếng vịt kêu.

Hai người bạn cùng phòng bị tiếng kêu của cậu làm tỉnh giấc, cả hai đều cho rằng cậu vừa bị bóng đè.
Bóng đè hoàn toàn không giống với ác mộng, mà là một trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, có người thậm chí còn hoàn toàn tỉnh táo về mặt ý thức, nhưng cơ thể không thể động đậy nổi, và cũng không thế nói được, Khi bị bóng đè, người ta thường sinh ra ảo giác, những ảo giác trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ này vô cùng chân thực.
Trong kí túc bắt đầu truyền tai nhau chuyện về căn phòng có ma, vụ án Lý Thông Hạo bị giết cũng được vẽ thêm nhiều tình tiết mới.

Các bạn học cho rằng, Lý Thông Hạo đắc tội với các giáo viên trong trường, nên bị các giáo viên này bắt cóc, định đòi 100 vạn tệ tiền chuộc, sau đó giết hại nạn nhân.

Lý Thông Hạo chết một cách đau đớn, oan hồn cậu ta biến thành ngài đêm bay đi bay lại trong trường.
Các học sinh mỗi khi nhìn thấy ngài đêm đều sọ hãi nói: “Đừng…!đừng lại đây! Lý Thông Hạo, không phải tôi hại cậu đâu.”
Những tin đồn kia cũng không phải bỗng dưng mà có, tổ chuyên án điều động lực lượng điều tra các giáo viên của hai trường và người nhà của Lý Thông Hạo, cha mẹ nạn nhân đã phủ nhận thông tin bắt cóc tống tiền.
Đội của giáo sư Lương điều tra ra được một manh mối, Lý Thông Hạo từng tập hợp bạn bè, đánh nhau tập thể với các học sinh của trường trung cấp dạy nghề.
Bao Triển, Họa Long và Tô My cũng điều tra được, Lý Thông Hạo từng phát động phong trào tẩy chay nhà ăn của trường, trong mắt các giáo viên, Lý Thông Hạo là một học sinh vô cùng cực đoan và thường xuyên gây sự.

Trường trung cấp dạy nghề và trường cấp hai thực nghiệm chỉ cách nhau một bức tường, không chỉ có cùng một sân vận động, mà còn có chung cả nhà ăn.

Trường trung cấp dạy nghề mới mở chuyên ngành nấu ăn, ” tác phẩm” thực tập của những học sinh chuyên ngành này trở thành các món trong nhà ăn dành cho học sinh, nhà trường cho rằng như thế cho đỡ lãng phí, tận dụng mọi thứ có thể dùng.
Đánh giá Chung của các học sinh đối với những món ăn của nhà ăn là: “Nuốt không trôi!”
Chắc chắn đánh giá này sẽ nhận được sự đồng tình của đại đa số các học sinh trên toàn Trung Quốc.
Món khoai tây nạo có sợi mỏng như to, có sợi thì to như ngón tay cái, đó là “tác phẩm” của việc các học sinh khác nhau sử dụng các loại dao khác nhau để gia công.
Trong một đĩa ớt ngọt xào thịt có đủ các vị chua cay mặn ngọt, đó là món “nộm” trộn lại bằng những đĩa xào của nhiều học sinh khác nhau, thay vì bỏ chung vào thùng rác, chỉ bằng “đổ” vào bụng các học sinh.
Việc gắp phải vải sợi tóc hay một hai sợi sắt cọ nồi là điều dễ hiểu, có những học sinh còn ăn phải cả đinh ốc và tiền xu ấy chứ.
Chàng hot-boy Lý Thông Hạo từng phát động phong trào tương đối lớn, tẩy chay nhà ăn, cậu lấy chữ kí của hàng trăm học sinh, yêu cầu nhà trường phải cải thiện các món ăn, không được tiếp tục đưa những món ăn thừa, món ăn hỏng của học sinh chuyên ngành nấu ăn vào bữa cơm của học sinh nữa.

Mặc dù nhận được sự ủng hộ của rất nhiều học sinh, nhưng phía nhà trường vẫn không đồng ý, thậm chí Lý Thông Hạo còn bị đưa ra phê bình trước toàn trường, rồi cuối cùng sự việc cũng lắng xuống.
Chỉ có một lần, nhà trường đối đầu bếp, các món ăn trở nên rẻ và ngon hơn, đó là lần Phó chủ tịch tỉnh đến thị sát toàn trường.

Có hai bài viết ghi lại cảnh tượng ngày hôm đó một bài được đăng trên báo chính thống, một bài do các học sinh tự đăng trên QQ của mình.

Nội dung hai bài viết đó như sau:
Bài báo chính thống:
“Ngày 19 tháng 5 vừa qua, Phó chủ tịch tỉnh đến thăm trường ta, gặp mặt toàn bộ cán bộ giáo viên và học sinh của trường, tìm hiểu tình hình xây dựng và phát triển của trường, giúp đỡ nhà trường điều chỉnh và giải quyết các vấn đề thực tế.

Phó chủ tịch tỉnh nhấn mạnh, phải đặt quan điểm phát triển khoa học lên hàng đầu, quán triệt sâu sắc tinh thần hội nghị công tác giáo dục toàn quốc và toàn tỉnh, nắm bắt cơ hội, tiếp tục phát triển, đẩy mạnh giáo dục toàn diện và bền vững…”
Trong buổi trưa cùng ngày, Phó chủ tịch tỉnh đến thăm nhà ăn học sinh, cùng học sinh trong trường xếp hàng lấy bữa trưa, ngồi cùng bàn vừa ăn vừa trò chuyện thân thiết cùng các học sinh trong trường.

Những câu hỏi quan tâm như: Bữa trưa của trường ra sao? Việc học tập có áp lực không? Sau khi tốt nghiệp có dự định gì? Đều được Phó chủ tịch tỉnh hỏi rất kĩ càng, rồi cổ vũ các học sinh của trường cố gắng tranh thủ thời gian học tập và ôn luyện, sau này trở thành lớp người xuất sắc, tiếp bước tầng lớp cha ông xây dựng nhà nước Xã hội Chủ nghĩa giàu mạnh.
Trợ lí Chủ tịch tỉnh, thư kí Ủy ban tỉnh và các đồng chỉ phụ trách các cơ quan liên quan của tỉnh cũng đến dự.
Bài đăng của học sinh:
“Cha mẹ ơi, trưa ngày 17 nhận được thông báo Phó chủ tịch tỉnh sẽ đến thị sát trường vào ngày 19, còn ăn cơm cùng học sinh tại nhà ăn.
Từ hôm 17, các tờ quảng cáo trong trường đều được dọn dẹp, nhà trường con thuê cả súng xịt nước cao áp về để xử lí những tờ quảng cáo cứng đầu, bức tường bỗng mỏng đi trông thấy, đã bao lâu rồi mới lại nhìn thấy bức tường sạch như vậy.

Nhà ăn cũng bắt đầu dọn đẹp một cách toàn điện, sản nhà sạch bóng như vừa được bầy chó liếm một lượt, lớp kính của trơn mịn đến mức bất cứ con ruồi nào đậu vào cũng phải ngã què cẳng.

rèm cửa được thay bằng một bộ mới toanh, cả bát đĩa, đèn điện cũng được đối mới hết, trên cửa số dân lên những đoạn băng rôn mới, mấy bà nhà bếp còn mặc cả tập đề, ông chủ múc cơm đeo cả khẩu trang mới ghê, em cũng được cho nhiều hơn, thái độ bà bán thẻ com cũng niềm nó hơn hẳn…
Ngày 19, Phó chủ tịch tính giá lâm!
Trong trường đã khoanh sẵn một khu vực báo chúng tôi vào đó ngồi chờ sẵn để ăn cơm cùng Phó chủ tịch tỉnh, mấy bà nhà bếp hôm nay đã biến thành những cô lễ tân lịch sự, nhìn thấy đứa nào vào “vùng cấm địa” là nhắc nhở mau rời đi chỗ khác.

Lúc chúng tôi đến nơi, củng chuẩn bị ngồi xuống thì bà ta bảo không ngồi được, lát nữa sẽ có người tới ngồi.

Chúng tôi nguýt bà ta một cái, bảo rằng mình chính là người được sắp xếp ngồi ở đó.

Hai bên cười trừ một tiếng cho qua chuyện và kể từ đó mỗi khi có ai đến ngồi chúng tôi đều phải hỏi một câu: “Này…!được xếp ngồi đây hả?” Đi ăn mà chăng khác nào đi điểm danh.

Quả là củ chuối!

Một lát sau, giờ vàng sắp tới, phòng hậu cần thông báo để chúng tôi bắt đầu xếp hàng lấy cơm.

Cơm hôm nay không cần lấy thẻ mà được miễn phí, giống như lão ở phòng hậu cần bảo, hôm nay là ngày cứu tế.

Tất cả mọi người bắt đầu “hành động” , cả nhà ăn hôm này giống như một nhà hàng buffet vậy, sướng thôi rồi! Mỗi học sinh sau khi lấy xong phần cơm của mình đều phải ngồi chờ, chờ ăn cơm cùng Phó chủ tịch tỉnh.

Chờ mãi vẫn không thấy “lãnh đạo” đâu, mấy đứa khác trong nhà ăn nhìn bản chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh không bằng, một lũ học sinh ngồi trong nhà ăn, ôm bát cơm mà không ăn, đúng là dở hơi thật.
Đến 12 giờ 20, vẫn chưa thấy lãnh đạo tới, một giáo viên tới bảo chúng tôi bỏ phần cơm đã nguội kia đi, lấy một phần mới, không được để Phó chủ tịch tỉnh nhìn thấy cơm đã nguội.

Haizz, cơm ngon như thế này còn chưa ăn được miếng nào đã phải bỏ đi, nhưng còn cách nào khác đâu…!Bỏ đi thôi!
Cuối cùng Phó chủ tịch tỉnh cũng đến, một lúc bánh ngọt mới được đưa ra, bao nhiều thứ bánh vừa ngon vừa đẹp mắt…!Các bạn bắt đầu ùn ùn kéo đến muốn mua, nhưng bà bán cơm chỉ nhếch mép cười, rồi nói: “Xin lỗi, bánh này không bán.”
Một loạt món mới lại được đưa lên, cha mẹ ơi, vừa ngon vừa bổ vừa rẻ, thật không còn gì để nói.

Cà chua sốt trứng gà cuối cùng đã có trứng gà thật, gà xào thập cẩm cuối cùng cũng có thịt gà rồi, thịt kho tàu và cá khô chiên rẻ đến bất ngờ, món đắt nhất cũng chỉ có bốn tệ, thật không biết phải miêu tả như thế nào, vì về cơ bản không thể hình dung nổi những điều tuyệt vời đó.
Một lần nữa chúng tôi lại có cơ hội thường thức những món ăn mới ra lò, ngồi chờ Phó chủ tịch tỉnh bao nhiêu lâu, cuối cùng Phó chủ tịch tỉnh lại ngồi sang bán ngay trước mặt chúng tôi, cải bác Phó chủ tịch tỉnh này chẳng chuẩn chỉ chút nào, sao lại không nghe theo sự sắp xếp của tổ chức như thế nhỉ.
Nhưng mà cũng may, bản phía trước đó cũng toàn những người đã được “gài sẵn” , nên cũng chẳng sao, hi hi!
Sau khi ăn xong, chúng tôi còn được bắt tay với Phó chủ tịch tỉnh, từ đó bàn tay của chúng tôi đã không còn là những bàn tay tầm thường nữa! Ha ha!
Cuối cùng Phó chủ tịch cũng đi rồi…”
Tổ chuyên án cũng từng ăn cơm tại nhà ăn của trường, vừa là để trao đổi tình hình vụ án, vừa để tiếp cận với các học sinh trong trường, các học sinh ở đây có Vẻ không kén chọn các món ăn cho lắm.

Phó cục trưởng Lương dù có khó nuốt đến đâu, nhưng vì mục đích phá án, ông vẫn cố gắng nhẫn nhịn vì đại cục.
Giáo sư Lương: “Tổ chúng tôi phát hiện ra một ké đáng nghi, hiện tại vẫn đang điều tra phía ngoài, tổ của cậu có tiến triển gì mới không?”
Họa Long: “Chúng cháu cũng tìm ra một người rất đáng nghi.”
Bao Triển: ” Người bị tình nghi không nhất định phải là hung thủ.”
Tô My: “Giáo sư, cứ để xem tổ nào tìm thấy hung thủ trước, nếu chúng cháu tìm thấy trước, bác phải ngoan ngoãn quay về với chúng cháu đấy.”
Giáo sư Lương: “Tôi đang suy nghĩ xem tổ chuyên án có nên kết nạp thêm một thành viên nữa hay không.” Họa Long, Bao Triển và Tô My nhìn nhau, không biết phải trả lời ra sao.

Phó cục trưởng Lương cắn một miếng bánh bao, rồi ngừng lại, đưa tay gỡ từ kẻ răng ra một mẩu móng tay, ông đập bàn quát lớn: “Gọi ngay hiệu trưởng đến đây cho tôi.”
Hiệu trưởng trường trung cấp dạy nghề tới nơi, Phó cục trưởng Lương nói: “Đồ ăn khó nuốt chúng tôi cũng không ý kiến gì, tại sao trong nhân bánh bao lại có cả móng tay? Có phải trong trường lại có vụ án mạng nào nữa không?”
Hiệu trưởng lắp bắp, chiếc móng ta có thể do học sinh nào đó khi cắt không cẩn thận làm rơi vào, ông hứa hẹn sau này nhất định sẽ cải thiện bữa ăn của học sinh, tăng cường kiểm tra vệ sinh thực phẩm.
Cùng với việc đi sâu điều tra, hai kẻ tình nghi dần dần rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.
Trong vụ án “người kén” này, không có bất cứ manh mối nào cho thấy đây là một vụ giết người vì tiền, cảnh sát định hướng vụ việc có thể là giết người trả thù hoặc do mâu thuẫn tình cảm.
Cả hai kẻ tình nghi đều là nữ, một người là hoa khôi của trường trung cấp dạy nghề, tên Bạch Băng Á là một cô gái xinh đẹp, học chuyên ngành thư kí doanh nghiệp, thích mặc đồ công sở, được rất nhiều nam thanh niên theo đuổi, nữ sinh này chính là bạn gái của Lý Thông Hạo.

Hot-boy và hoa khôi, trai tài gái sắc, các bạn khác trong trường đều vô cùng hâm mộ cặp đôi này.
Người còn lại là một nữ sinh lớp 8 của trường cấp hai thực nghiệm, biệt danh Đen Quê Béo Tròn.

Tên làm sao người làm vậy, nữ sinh này trong vừa đen, vừa quê mùa, lại béo tròn quay, đa số các bạn chỉ gọi có bằng cái tên ngắn gọn ” Quê Béo Tròn”, do đó rất ít người biết tên thật của nữ sinh này là gì.

Khi cảnh sát kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Lý Thông Hạo phát hiện số cuộc gọi mà nữ sinh này gọi cho nạn nhân lên đến cả nghìn cuộc.
Quê Béo Tròn mê mệt Lý Thông Hạo, đây là điều cả trường đều biết, nhưng sau khi chàng hot-boy gặp nạn, cô gái không hề tỏ ra đau buồn, mà ngược lại cả ngày cười nói vui vẻ.
Giáo sư Lương: “Tổ chúng tôi phát hiện ra một kẻ đáng nghi, hiện tại vẫn đang điều tra phía ngoài, tố cáo cậu có tiến triển gì mới không?”
Họa Long: “Chúng cháu cũng tìm ra một người rất đáng nghi.”
Bao Triển: ” Người bị tình nghi không nhất định phải là hung thủ.”
Tô My: “Giáo sư, cứ để xem tổ nào tìm thấy hung thủ trước, nếu chúng cháu tìm thấy trước, bác phải ngoan ngoãn quay về với chúng cháu đấy.”
Giáo sư Lương: “Tôi đang suy nghĩ xem tổ chuyên án có nên kết nạp thêm một thành viên nữa hay không.”
Họa Long, Bao Triển và Tô My nhìn nhau, không biết phải trả lời ra sao.
Phó cục trưởng Lương cắn một miếng bánh bao, rồi ngừng lại, đưa tay gỡ từ kẻ răng ra một mẩu móng tay, ông đập bàn quát lớn: “Gọi ngay hiệu trưởng đến đây cho tôi.”
Hiệu trưởng trường trung cấp dạy nghề tới nơi, Phó cục trưởng Lương nói: “Đồ ăn khó nuốt chúng tôi cũng không ý kiến gì, tại sao trong nhân bánh bao lại có cả móng tay? Có phải trong trường lại có vụ án mạng nào nữa không?”
Hiệu trưởng lắp bắp, chiếc móng ta có thể do học sinh nào đó khi cắt không cẩn thận làm rơi vào, ông hứa
muốn mua, nhưng bà bán cơm chỉ nhếch mép cười, rồi nói: “Xin lỗi, bánh này không bán.”
Một loạt món mới lại được đưa lên, cha mẹ ơi, vừa ngon vừa bổ vừa rẻ, thật không còn gì để nói.

Cà chua sốt trứng gà cuối cùng đã có trứng gà thật, gà xào thập cẩm cuối cùng cũng có thịt gà rồi, thịt kho tàu và cá khô chiên rẻ đến bất ngờ, món đắt nhất cũng chỉ có bốn tệ, thật không biết phải miêu tả như thế nào, vì về cơ bản không thể hình dung nổi những điều tuyệt vời đó.
Một lần nữa chúng tôi lại có cơ hội thường thức những món ăn mới ra lò, ngồi chờ Phó chủ tịch tỉnh bao nhiêu lâu, cuối cùng Phó chủ tịch tỉnh lại ngồi sang bán ngay trước mặt chúng tôi, cải bác Phó chủ tịch tỉnh này chẳng chuẩn chỉ chút nào, sao lại không nghe theo sự sắp xếp của tổ chức như thế nhỉ.
Nhưng mà cũng may, bản phía trước đó cũng toàn những người đã được “gài sẵn” , nên cũng chẳng sao, hi hi!
Sau khi ăn xong, chúng tôi còn được bắt tay với Phó chủ tịch tỉnh, từ đó bàn tay của chúng tôi đã không còn là những bàn tay tầm thường nữa! Ha ha!
Cuối cùng Phó chủ tịch cũng đi rồi…”
Tổ chuyên án cũng từng ăn cơm tại nhà ăn của trường, vừa là để trao đổi tình hình vụ án, vừa để tiếp cận với các học sinh trong trường, các học sinh ở đây có Vẻ không kén chọn các món ăn cho lắm.


Phó cục trưởng
hẹn sau này nhất định sẽ cải thiện bữa ăn của học sinh, tăng cường kiểm tra vệ sinh thực phẩm.
Cùng với việc đi sâu điều tra, hai kẻ tình nghi dần dần rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.
Trong vụ án “người kén” này, không có bất cứ manh mối nào cho thấy đây là một vụ giết người vì tiền, cảnh sát định hướng vụ việc có thể là giết người trả thù hoặc do mâu thuẫn tình cảm.
Cả hai kẻ tình nghi đều là nữ, một người là hoa khôi của trường trung cấp dạy nghề, tên Bạch Băng Á là một cô gái xinh đẹp, học chuyên ngành thư kí doanh nghiệp, thích mặc đồ công sở, được rất nhiều nam thanh niên theo đuổi, nữ sinh này chính là bạn gái của Lý Thông Hạo.

Hot-boy và hoa khôi, trai tài gái sắc, các bạn khác trong trường đều vô cùng hâm mộ cặp đôi này.
Người còn lại là một nữ sinh lớp 8 của trường cấp hai thực nghiệm, biệt danh Đen Quê Béo Tròn.

Tên làm sao người làm vậy, nữ sinh này trong vừa đen, vừa quê mùa, lại béo tròn quay, đa số các bạn chỉ gọi có bằng cái tên ngắn gọn ” Quê Béo Tròn”, do đó rất ít người biết tên thật của nữ sinh này là gì.

Khi cảnh sát kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Lý Thông Hạo phát hiện số cuộc gọi mà nữ sinh này gọi cho nạn nhân lên đến cả nghìn cuộc.
Quê Béo Tròn mê mệt Lý Thông Hạo, đây là điều cả trường đều biết, nhưng sau khi chàng hot-boy gặp nạn, cô gái không hề tỏ ra đau buồn, mà ngược lại cả ngày cười nói vui vẻ.
Họa Long, Bao Triển, Tô My gọi Quê Béo Tròn đến “văn phòng” trong xe cảnh vụ, tiến hành điều tra bước đầu.
Nữ sinh to béo này quả là danh bất hư truyền, vai to lưng chắc ~ hông toàn thịt, Tô My đứng bên cạnh chẳng khác nào một con chim nhỏ.
Những học sinh nam bình thường nếu trong tay không có vũ khí thì đều không phải đối thủ của nữ sinh này, nhìn từ góc độ sức khỏe, cô gái này hoàn toàn có khả năng gây án.

Mặc dù vẻ ngoài chẳng khác gì một con gấu to lớn, nhưng nữ sinh này vẫn có một trái tim yếu đuối.
“Quê Béo Tròn” ngượng ngùng kể với ba người Họa Long cả quá trình từ khi quen biết đến yêu nhau giữa cô và Lý Thông Hạo.
Tô My hỏi bằng giọng nghi ngờ: ” Hai cô cậu…!yêu nhau? Lý Thông Hạo thích cô?”
“Quê Béo Tròn” trả lời một cách tự tin: “Đúng thế! Cậu ấy thích em cũng phải có lí do sao?”
Bao Triển vừa ghi chép vừa hỏi: “Tình cảm của hai người phát triển đến mức độ nào rồi?”
“Quê Béo Tròn” cúi đầu, đưa tay cuốn những lọn tóc rồi nũng nịu trả lời: “Em…!em vẫn còn trong sáng lắm…”
Họa Long nghiêm nghị hỏi tiếp: “Các bạn học phản ánh rằng có lần cô suýt cưỡng bức Lý Thông Hạo ngay trong lớp học, có chuyện đó không?”
“Quê Béo Tròn” tròn mắt, nói: ” Làm gì có! Chúng em đều tự nguyện, đó là sự giao hòa giữa thân thể và tâm hồn.

Chỉ có điều, không hiểu vì sao cậu ấy lại bỏ chạy..”
Tô My hỏi: “Người cô yêu thương bị hại chết, vì sao không buồn phiền mà lại vui vẻ như thế?”
“Quê Béo Tròn” trả lời: “Em khóc đến sưng đỏ cả hai mắt nhưng em phát hiện ra một bí mật.”
Tô My lập tức hỏi: “Bí mật gì? Có thể kể cho chị nghe không? Bọn chị sẽ giữ bí mật cho em.”
“Quê Béo Tròn” lại ngượng ngùng, đáp: ” Em phát hiện ra, câu ấy không chết, mà đang sống trong chính cơ thể em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.