Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 72: Ác Quỷ Bóng Đè


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 72: Ác Quỷ Bóng Đè


Hot-boy của trường bị sát hại, hung thủ dùng lớp màng nilon mỏng cuốn thi thể nạn nhân thành hình cầu, treo trên mái nhà khu lớp học.

Thi thể nạn nhân giống như một tổ ong bắp cày khổng lồ, trong mỗi mắt của “tổ ong” đó là một con “nhộng” đúng nghĩa, chỉ khác rằng đó không phải nhộng ong, Lớp nilon này từng dùng để che rau ngoài ruộng, trên đó có dính trứng sâu, sau một tuần người ta mới phát hiện ra cái xác.

Khi bác sĩ pháp y dùng dao giải phẫu rạch lớp màng nilon, một mùi hôi nồng nặc xông ra, sau đó là sự xuất hiện của vô số những con ngài đêm, những con ngài đó cứ thể bay đi, bay đi mãi, trở về chính căn phòng của cậu học trò xấu số.
Tổ chuyên án và cảnh sát địa phương đều cho rằng hung thủ rất có thể là người trong trường học này.
Tổ của Giáo sư Lương đã rất nhanh chóng tìm được nguồn gốc của lớp nilon.

Một khu nhà kính trồng rau cách tường bao của trường trung cấp dạy nghề không xa bị mất hơn ba mươi mét màng nilon mỏng hung thủ đã có âm mưu gây án từ trước nên mới lấy trộm số màng nilon này.
Khi cảnh sát đang tiến hành điều tra học sinh của hai trường, phòng kí túc xá của nạn nhân bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Trong phòng Lý Thông Hạo có bốn học sinh, ngoài cậu ta ra ba người còn lại là: Trần Thương Hải, Lạc Lạc và Trình Bối Dương.
Lý Thông Hạo là con nhà giàu, thường ngày rất hay chăm sóc giúp đỡ các bạn cùng phòng.

Những người bạn cùng phòng của cậu cũng rất đau xót khi Thông Hạo gặp nạn, nên thương lượng với nhau mua một số đồ hàng mã coi như “tiễn đưa” người bạn xấu số về nơi chín suối.

Cả ba góp tiền lại, mua nến và giấy tiền, còn định mua cả vòng hoa nữa, nhưng không biết phải gửi đi đâu nên quyết định lấy tiền đó mua một ít đồ ăn, rồi đưa về kí túc xá, vừa ăn uống vừa làm lễ “truy điệu”.
Trần Thương Hải nói: “Chén rượu đầu tiên này không ai được uống, chúng ta phải tưới xuống đất.”
Lạc Lạc cất giọng buồn rầu: ” Thông Hạo, cậu lên đường bình an nhé, bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm.”
Trình Bối Dương thút thít: “Đại ca ơi đại ca, đại ca chết thảm quả, là kẻ nào đã làm điều độc ác như thế!”
Trần Thương Hải gắp một miếng rau, uống một ngụm rượu, lắc đầu than thở: “Thông Hạo à, cậu đã đắc tội với ai thế?”
Lạc Lạc đưa tay với lấy chai rượu trắng, đưa lên tu một ngụm, rồi đưa sang cho Trinh Bối Dương, nói: “Ba người chúng ta sau này nhất định không ai được ra ngoài một mình.”
Trịnh Bối Dương cầm lấy chai rượu, run rẩy nói: “Chẳng lẽ hung thủ còn định xuống tay với cá chúng ta nữa sao?”
Trần Thương Hải đoán già đoán non: “Nhà giàu lắm kẻ ghét ghen mà, nhà cậu ấy nhiều tiền như thế kiểu gì chả đắc tội nhiều người.”
Lạc Lạc nói: “Thông Hạo là hàng cao to đẹp trai con nhà giàu, còn chúng ta chỉ là lũ “cò tơ” , tớ thì cho rằng đây là vụ giết người vì tình.”
Trình Bối Dương hỏi: “”Nữ thần” bên trường trung cấp dạy nghề, còn cả đứa “nữ có tơ” của trường mình, đều có dính dáng đến Thông Hạo đúng không?”
Trần Thương Hải quát: “Đừng nói lung tung, “nữ thần” sao có thể giết người được chứ, còn đứa ” cò tơ” kia chỉ là một “nữ thần…!kinh” thôi!”
Ba cậu học sinh vốn không biết uống rượu, nên mới sau một hồi đã bắt đầu ngà ngà.


Chúng chưa ăn rõ nên có phần hơi đói, liền đố hết chỗ rau thịt thừa vào một bình trà lớn bằng thép không gỉ, rồi cho thêm ít mì ăn liền cùng với xúc xích, như thế là đã có một nồi mì ngon lành và khác lạ.

Bên dưới bình trà chúng đốt cây nến, rồi lấy mấy lon nước đã hết làm “ông đầu rau, một lát sau “nước lẩu” đã sôi, ba học sinh ngồi quây lại ăn uống vui vẻ.
Trong kí túc không cho phép sử dụng bếp cồn, bếp điện từ, nhưng sự “sáng tạo” của các học sinh luôn những điều bất ngờ rất lớn, hoàn toàn có thế nói rằng dù không bếp không bát, chúng cũng có thể mở đại tiệc cung đình trong kí túc được.

Hỡi những người anh em cùng ăn chung “chậu mì tôm” năm ấy, nay mỗi người một nơi, các anh em giờ sống ra sao?
Chúng ta không ngừng lật giờ những trang kí ức, nhưng sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại được những kí ức ngày ấy.
Sau khi ăn xong, Trinh Bối Dương thu dọn bát đũa, đang định thối tắt nến thì Lạc Lạc này ra một ý tưởng lập đi, cậu ta muốn “xì hơi dập lửa”.

Lạc Lạc tụt quần, nằm xuống giường, chống mông ra ngoài, Trinh Bối Dương cầm cây nến để gần vào “nguồn gió”.

Trần Thương Hải đứng bên cạnh đưa tay bịt miệng, cố nhịn cười.

Lạc Lạc rặn một lúc, cuối cùng cũng “nổ” một quả “bom khí” rất lớn, tiếng nổ vừa vang lên, một quá cầu lửa lớn bùng cháy giữa phòng.
Có một điều chú ý tưởng chừng vô lí nhưng lại rất quan trọng “Đứng xa nguồn lửa khi…!xì hơi!”, do đó trò nghịch dại “xì hơi dập lửa” vô cùng nguy hiểm.
Thành phần chính trong “hơi” là Metan (CH4) , một loại khí dễ cháy, thậm chí có thể gây nổ.

Đây thực sự là một lời cảnh báo không thể xem nhẹ.

Trên thế giới từng xảy ra vụ việc, trong một ca phẫu thuật đường ruột, dao phẫu thuật bằng điện chẳng may bị đoản mạch gây ra tia lửa điện, gặp phải khi rò rỉ từ trong đường ruột đã gây nổ tung một đoạn ruột của bệnh nhân.

Cục Hàng không vũ trụ Mĩ đã bỏ ra một khoản tiền lớn, thiết lập chương trình nghiên cứu toàn diện về “hơi”, với mục đích giải quyết vấn đề “xì hơi” của các nhân viên hàng không vũ trụ.
Trình Bối Dương giật mình, sợ Lạc Lạc sẽ bị chính ” quả cầu lửa” của mình làm hỏng, nên vội vàng đặt cây nến xuống góc tường.

Cây nến chẳng may bén lên tấm poster truyện Naruto của Nhật Bản dán trên tường, rồi lan sang chiếc màn, khiến ngọn lửa ngày càng lớn.


Ba cậu học sinh vội chạy khỏi kí túc đi gọi cứu viện.

Căn phòng của họ cách nguồn nước rất gần nên ngọn lửa nhanh chóng được khống chế và dập tắt.
Ba người bạn cùng phòng của nạn nhân Lý Thông Hạo là đối tượng điều tra hàng đầu của phía cảnh sát, thế nhưng họ không phải những người cuối, cùng gặp nạn nhân.
Bao Triển hỏi trong thời gian xảy ra vụ án họ ở đâu, Tô My ngồi cạnh ghi chép.
Trần Thương Hải trả lời: “Cháu á? Cháu đang chơi ngoài quán game, có một bạn có thể làm chứng ạ.”
Bao Triển hỏi: “Bạn đó tên gì? Chúng tôi sẽ đi chứng thực thông tin.”
Trần Thương Hải trả lời: “Cậu ta tên là Gừng Thối, ông chủ quán game cũng có thể chứng minh điều đó ạ.”
Lạc Lạc trả lời: “Tối hôm đó cháu và Trình Bối Dương ở phòng đọc sách, rồi đi ngủ, cả tối không hề ra ngoài.”Nói xong Lạc Lạc còn bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu ai ngủ giường người đấy.”
Trình Bối Dương và Lạc Lạc đều khai giống nhau.
Ba cậu học sinh này đều chuẩn bị thi vào trường dạy nghề, không định học lên đại học, các giáo viên hầu như buông lỏng quản lí với những học sinh này.

Chúng bỏ học như cơm bữa, có học sinh mấy ngày liền không tới lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng không quan tâm.
Lý Thông Hạo tính tình hòa nhã, nhiều bạn bè, các mối quan hệ xã hội tương đối phức tạp, sau quá trình điều tra vất vả, cuối cùng cảnh sát cũng dựng được thời gian biểu của nạn nhân trong ngày xảy ra vụ án.

Lý Thông Hạo chết vào một ngày thứ sáu, buổi chiều hôm đó sau khi tan học, cậu ta đến chơi bóng rõ trong sân vận động chứ không trở về phòng, điều này được một số nhân chứng chứng thực.

Cậu ta mặc bộ đồ giống hệt bộ đồ khi tìm thấy xác.

Thời gian gặp nạn vào khoảng 7 8 giờ tối, đó là khoảng thời gian tự học, Lý Thông Hạo mất tích kể từ đó, và không còn ai trông thấy cậu ta nữa.
Nạn nhân mất tích suốt một tuần nhưng phía nhà trường cũng không hề chủ ý tới.
Do cha của Lý Thông Hạo từng có lời trước với phía nhà trường, rằng con trai ông sau khi tốt nghiệp sẽ đi Hông Kông học tiếp, nên nhà trường gần như “mở cửa” hoàn toàn cho Lý Thông Hạo, không quản thức, để cậu ta tự do ra vào trường học.

Lý Thông Hạo mất tích một tuần liền, ba học sinh cùng phòng cũng không lấy gì làm lạ, họ khai với cảnh sát như sau:
Trần Thương Hải: ” Kể cả là trường nội trú thì Lý Thông Hạo cũng có thể về nhà mình ở, ai bảo cậu ta là con nhà giàu cơ chứ.”
Lạc Lạc: “Có thể anh ấy xin nghỉ ốm thì sao, trước đây cũng từng có lần như thế mà, có mấy lần còn giả vờ xin nghỉ ốm đi chơi game thông đêm ấy.”

Trình Bối Dương: “Suốt một tuần nay, cháu cứ tưởng anh ấy đi đâu du lịch rồi cơ, ai mà nghĩ là anh ấy bị treo trên mái nhà như thế cơ chứ.”
Bất cứ vụ hung án nào cũng đều có những yếu tố cơ bản: Thời gian, địa điểm, nhân vật, động cơ, hung khí và cách thức gây án.
Thời gian: 7 giờ tối thứ sáu.
Địa điểm: Mái nhà khu lớp học.
Nhân vật: Hung thủ rất có thể là học sinh, và rất có thể có liên quan đến nạn nhân.
Động cơ: Chưa rõ.
Hung khí: Dao thường, màng nilon mỏng, băng dính…
Cách thức: “Dùng dao đâm bị thương nạn nhân nhưng không chết, dùng lớp màng nilon từng che rau ngoài ruộng bọc quanh người nạn nhân rồi dùng băng dính gia cố lại, treo lên trên giá chơi bóng rổ, nạn nhân chết do ngạt thở.”
Sau khi dập lửa, các tài sản trong kí túc không thiệt hại nhiều, nhưng chiếc giường của Trình Bối Dương đã cháy rụi, đêm đó cậu ta đành phải ngủ trên giường của Lý Thông Hạo.

Sau khi cảnh sát thẩm vấn xong, ba học sinh này lại bị giáo viên phê bình thêm một trận nữa, chúng có phần sợ hãi, nằm nói chuyện đến nửa đêm, Trần Thương Hải và Lạc Lạc mệt quá ngủ lúc nào không biết, chỉ còn lại một mình Trình Bối Dương.
Bỗng nhiên, Trình Bối Dương nhớ ra rằng mình đang ngủ trên giường của ” người chết”.

Cậu có phần sợ hãi, những lại ngại không dám gọi hai bạn cùng phòng dậy, nghĩ bụng đành ngủ tạm một đêm vậy.
Hơn nữa, Trình Bối Dương cho rằng, “người chết” kia dù sao cũng là một người bạn tốt của mình, dù có biến thành quỷ cũng không bao giờ quay về hại cậu.
Cậu học sinh này trước kia chưa từng xem một bộ phim kinh dị, hay đọc cuốn truyện ma nào, và cũng chưa bao giờ tin vào những tin đồn ma quỷ trong kí túc xá.

Cậu nằm đó một mình, trong đầu miên man bao suy nghĩ hỗn độn, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Cậu ta ngủ trên giường tầng hai, chính là giường của nạn nhân.

Nạn nhân bị treo trên mái tòa nhà lớp học suốt một tuần liền, toàn thân thối rữa, giỏi bọ lúc nhúc.

Ngoài cửa sổ là màn đêm u ám, cậu cảm nhận được có ai đó vừa bước vào phòng, rồi đứng ngay đầu giường nhìn thẳng vào cậu.

Nghĩ rằng đó có lẽ là một bạn cùng phòng vừa đi tắm về, Trình Bối Dương cất tiếng hỏi: “Đi tắm về à? Thôi ngủ đi.”
Người kia lên tiếng: “Tôi vừa trên mái nhà xuống.”
Trình Bối Dương mơ màng hỏi: “Mái nhà gì cơ?”
Vừa hỏi xong cậu đã thấy có gì đó bất thường trong lòng có cảm giác người đang đứng ở kia không phải là bạn cùng phòng.

Trình Bối Dương lấy hết bình tĩnh mở mắt nhìn, căn phòng chìm ngập trong màn đêm, chỉ lờ mờ thấy có bóng người đang đứng đó nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.


Trình Bối Dương thấy tiếng nói kia thật quen thuộc, người trước mặt cậu cố tinh quay mặt lại một nửa, đường như muốn để Trình Bối Dương nhìn rõ, sau đó lại cất tiếng, nói chầm chậm từng từ một: “Tôi…!không…!chết!”
Trình Bối Dương toàn thân nổi da gà, đó rõ ràng là giọng nói của Lý Thông Hạo.
Trình Bối Dương kinh hãi hét lên: “Cậu chết rồi, đừng có tới đây.”
Người kia vẫn tiến lại gần, định trèo lên giường.

Trình Bối Dương đưa tay đẩy người kia một cái.
Trình Bối Dương cảm giác tay mình vừa chạm vào thứ gì đó đã thối rữa và trơn tuột, người kia ngã nhào, lúc chạm đất bỗng phát ra thử âm thanh giống như một bộ xương người bị vỡ vụn.
Trinh Bối Dương sợ hãi nằm chết lặng ở đó, nhìn chằm chằm xuống dưới nền nhà, cậu ta thấy người kia bờ dậy, ngẩng đầu, hai tay chống xuống đất, rồi cả cơ thể nhẹ nhàng bay lên trên giường, trông y hệt như một cảnh quay trong phim.

Kì quái hơn, tư thế của người kia giống như một con ngài đang vỗ cánh, bay theo một hình vòng cung trong không trung rồi mới đáp xuống giường, sau đó lại trở về hình dạng cũ.
Trình Bối Dương quá sợ hãi, chỉ còn biết nhắm tịt hai mắt, cơ thể cứng đờ, người kia cứ thế nằm xuống bên cạnh cậu, cậu cảm thấy một bên mình trở nên u âm khác thường.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh ngắt giữ chặt lấy cổ cậu, người đó cất tiếng: “Tôi kể cho cậu nghe người đã giết chết tôi.”
Trình Bối Dương dựng tóc gáy, cậu mở to mắt, tự bảo mình đây chỉ là một cơn ác mộng.
Trình Bối Dương mở mắt, nằm chết cứng trên giường, không thể động đậy cũng không thể cất tiếng, bên cạnh cậu giờ đây là một người đã chết, đang chen chúc với câu trên một chiếc giường cá nhân.

Cậu lấy hết dũng cảm lật người sang một bên, rồi nghe thấy rõ phía sau tai mình vọng lại thử âm thanh lạnh lẽo: “Quay người lại, nhìn tôi đây.”
Trình Bối Dương căng mắt nhìn khuôn mặt kia, một khuôn mặt người chết nhợt nhạt ngũ quan đã phân hủy hết, từng búi giòi trên đó đang động đây…
Người đó lại cất tiếng nói đầy ghê sợ: “Cậu…!ngủ trên giường của tôi.”
Điều kinh hoàng nhất trong các kí túc xá là gì?
Không phải là những cải tù, không phải là phía sau cánh cửa, mà chính là chiếc giường của bạn Trường học nào không từng có học sinh tự sát hoặc bị người khác giết hại.

Nhà trường sẽ không bao giờ bỏ đi những chiếc giường mà các học sinh đó từng ngủ, mà chúng tiếp tục trở thành nơi ở của học sinh khác.

Nếu bạn để ý, sẽ phát hiện ra một số chiếc giường rất kì lạ, dù cho kí tức nóng nực cỡ nào, thì khi đêm đến, những chiếc giường vẫn rất lạnh lẽo, những học sinh ngủ trên đó thường xuyên gặp ác mộng, ốm đau, hoặc bi bóng đè.
Những oan hồn không siêu thoát thường đi quanh quẩn ở những nơi quen thuộc khi còn sống, một số chiếc giường có thể có những thứ ” không sạch sẽ”, và rất có thể chính là chủ nhân đã khuất của chúng.

Không học sinh nào biết những người trước đây từng ngủ trên chiếc giường của mình đã xảy ra những chuyện gì, họ còn sống hay đã chết.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.