Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 71: Ngài Đêm Mượn Hồn


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 71: Ngài Đêm Mượn Hồn


Bao Triển lập tức đóng cửa sổ, nhưng vẫn có rất nhiều ngài xám bay ra ngoài.

Họa Long nhanh tay với lấy chiếc áo blouse xanh trên tường, vọt lấy mấy con ngài, nhốt vào trong bình tiêu bản rồi nắp kín lai.
Bác sĩ pháp y tiến lại quan sát một lúc, nói: “Đây là ngài đêm.”
Bên trong hình tiêu bản trong suốt, một con ngài xám đang đập cảnh phành phạch, trông nó còn xấu hơn cả những con bướm xấu xí.

Thân ngài béo tròn, đôi cánh màu xám đen, trên cánh là những hình thù ma mị như những con mắt đang nhìn.

Bác sĩ pháp y nói, ấu trùng của loài ngài đêm thông thường là sâu rôm, trứng của chúng đa phần là màu xanh, trắng hoặc vàng, đẻ trên thân vật chủ là thực vật hoặc dưới lòng đất, sau năm đến bảy ngày sẽ trưởng thành.
Căn cứ vào độ phân hủy của xác và thời gian đẻ trứng, làm kén, rồi vũ hóa thành ngài của những kẻ “kí sinh” kia, nạn nhân có thể đã tử vong từ trước đó khoảng một tuần.
Đến chiều tối cùng ngày, kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ đã được chuyển đến.
Nạn nhân buộc tóc đuôi gà, cơ thể đã phân hủy rất nhiều diện mạo khó phân biệt, mọi người vốn cho rằng đó là một cô gái, nhưng báo các khám nghiệm tử thì khiến ai cũng kinh ngạc nạn nhân là một thiếu niên tầm 16 tuổi, cao 1.75 mét, nặng 67.5 cân, bị sát hại, chết do ngạt thở.

Nạn nhân không mặc áo, phần cơ thể phía trên có vết dao cắt và có dấu hiệu bị hành hung, thân dưới mặc một chiếc quần đùi hiệu Nike, chân đi một đôi giày bóng rổ màu đen hiệu Adidas.
Từ cách ăn mặc, có thể cậu thiếu niên này bị hại sau khi chơi bóng rổ.
Không hiểu vì sao cậu ta lại cởi trần đi lên mái nhà khu lớp học, hung thủ cầm dao đánh đập nạn nhân, tư thế của nạn nhân trông có vẻ giống như đang ngồi xổm, cúi mặt ôm đùi, hung thủ lấy lớp màng nilon cuốn quanh cậu ta thành hình cầu, chỉ để thò mỗi mái tóc, rồi lấy băng dính buộc bím tóc nạn nhân vào giá chơi bóng rổ, treo lủng lẳng trên không trung, trông chẳng khác nào một con kén khổng lồ.
Phó cục trưởng Lương hỏi: “Mọi người nghĩ hung thủ có mấy người?”
Họa Long trả lời: “Ít nhất cũng phải hai người, là hai người lớn, có sức khỏe, một người giơ thi hề đã bọc kín lên, một người dùng băng dính dính chặt mái tóc vào giá chơi bóng rổ, chằng đi chằng lại rất nhiều vòng.”
Bao Triển lại cho rằng: “Một người cũng có thể làm được, trước tiên dùng một chiếc bàn đặt phía dưới thi thể, sau khi chằng buộc xong thì lôi cái bàn ra.”
Tô My nhìn kĩ một lượt, nói: “Cậu thiếu niên này có mái tóc giống kiểu ngôi sao Hàn Quốc Kim Hee Chul, tất cá tính, vừa hoang dã vừa hấp dẫn.

Khi chơi bóng rổ, để tránh việc tóc vướng mắt, nên mới buộc gọn ra phía sau.

Nhưng vì sao hung thủ lại phải treo nạn nhân lên như thế nhỉ? Chẳng lẽ kẻ đó muốn biến nạn nhân thành một quả bóng khổng lồ, ném vào trong rổ sao?”
Giáo sư Lương nói: “Tôi rất muốn biết lớp màng bọc thi thể từ đâu mà ra.”
Mái nhà khu lớp học không khóa, bất cứ ai cũng có thể lên xuống một cách tự do, những thứ đồ hỏng hóc vứt trên đó, như giá chơi bóng rổ, bàn gãy chân, thùng rác cũ, đều là những thứ phế thải của trường cấp hai thực nghiệm này, phía nhà trường định để lại, sửa chữa rồi mang tặng cho các trường tiểu học vùng sâu vùng xa nhưng vì chưa giải quyết được vấn đề vận chuyển, mà bỏ đi thì rất phí, nên đành tạm thời để lại trên mái nhà.
Bên cạnh trường cấp hai thực nghiệm còn có một trường trung cấp nghề, hai trường nằm sát vách nhau và dùng chung một sân vận động.


Trường trung cấp nghề chiêu sinh trực tiếp từ trường cấp hai thực nghiệm này, những học sinh của trường này nếu không thi đỗ cấp ba có thể được tuyển thẳng vào trường dạy nghề.

Khu nhà lưu trữ nằm ở phía mặt đường của cả hai trường đang trong thời kì phá đi xây lại, trên công trường có rất nhiều công nhân làm việc.
Hai trường chỉ cách nhau một vách tường, tổng số giáo viên và học sinh lên đến hàng nghìn người, nguồn nhân lực thay đổi tương đối nhiều.
Phó cục trưởng Lương gọi hiệu trưởng cả hai trường tới.

hai vị hiệu trưởng mặt mày tái nhợt, không rõ có chuyện gì.
Giáo sư Lương hỏi: “T rong trường của hai vị có màng bọc nilon không?”
Hiệu trưởng trường cấp hai nói: ” Không! Chỗ chúng tôi là trường cấp hai, không cần đến những thứ ấy.”
Hiệu trưởng trường trung cấp trả lời: ” Trong tưởng tôi thì có, nhà bếp nhà ăn dùng màng nilon để bọc rau, không xa tường bao phía ngoài trường có một khu vực người dân dùng bọc nilon để quây các luống rau, bên trong các luống người ta còn phải lấy màng nilon mỏng để che cho rau nữa.”
Hiệu trưởng trường cấp hai nói: “Trường cấp hai của chúng tôi là trường nội trú, tất cả mọi hoạt động đều diễn ra trong trường, các học sinh chỉ được về nhà vào cuối tuần, ngày thường không được phép ra ngoài Nhưng gần đây xung quanh có nhiều khu vực thì công, nên trường học bỗng trở thành một trường mở cửa, bất ai ai cũng có thể ra vào trường một cách tự do, các công nhân làm việc trên công trường cũng thường xuyên vào trường để đi vệ sinh.

Khu lớp học nơi phát hiện ra cái xác có tất cả bốn cửa, thường ngày đều không khóa.

Một số học sinh không có ý định thi cấp ba, mà muốn tốt nghiệp rồi sang học tại trường trung cấp dạy nghề, chúng tôi cũng không quản quá chặt những học sinh này.”
Hiệu trưởng trường trung cấp dạy nghề nói thêm: “Những học sinh muốn vào trường trung cấp dạy nghề thường có thành tích học tập không được tốt, không có khả năng thi vào cấp ba, hoặc do điều kiện gia đình khó khăn, cho dù có đỗ cấp ba cũng không đủ khả năng theo học.

Theo học trường dạy nghề cũng là một chọn lựa sáng suốt, khi có nghề trong tay có thể lập tức đi làm kiếm tiền.

Khi rất nhiều học sinh học đến lớp mười hai, chuẩn bị ôn thi đại học, thì những học sinh kia đã có thể đi làm kiếm tiền rồi.

Trường trung cấp dạy nghề là trường bán trú, có các ngành kế toán điện tử, nhân viên bán hàng, thiết kế 2D và sửa chữa máy tính, mĩ thuật công nghệ, quản lí nghiệp vụ, bảo an, đầu bếp v.

v…!”
Phó cục trưởng Lương hỏi: “Độ tuổi trung bình của học sinh hai trường khoảng bao nhiêu?”
Hiệu trưởng trường cấp hai trả lời: “Từ 12 đến 16 tuổi.”

Hiệu trưởng trường trung cấp nói: ” Từ 15 đến 20 tuổi.”
Giáo sư Lương hỏi tiếp: ” Trường các anh có học sinh nào để tóc dài, cao khoảng 1.75 mét, nặng 67.5 cân, khoảng 16 tuổi, thích chơi bóng rổ, gia đình tương đối có điều kiện, mạc toàn hàng hiệu không? Còn một điểm nữa, học sinh nam này đã mất tích khoảng một tuần nay rồi?”
Hiệu trưởng trường cấp hai nói: “Để tôi nhớ xem…!Trong trường chúng tôi có một học sinh tên Lý Thông Hạo, có vẻ giống với miêu tả…”
Danh tính nạn nhân nhanh chóng được xác minh, do việc nam sinh để tóc dài rất ít thấy.

Lý Thông Hạo là hot-boy của trường cấp hai thực nghiệm, một thiếu niên rất đẹp trai và sáng sủa, nhiều sở thích, biết nhảy Shuffle, thích chơi bóng rổ, chơi game online, thường xuyên chạy ván trượt trên các con đường trong trường học, khiến bao thiếu nữ ngưỡng mộ.

Cha của Lý Thông Hạo giàu có nổi tiếng một vùng, cơ nghiệp của gia tộc họ Lý đứng đầu thành phố, được xếp hạng phú hào của cả tính, việc làm ăn ngày một lớn mạnh.

Cha cậu sớm đã sắp xếp tương lai cho cậu, đợi tốt nghiệp cấp hai cậu sẽ đến Hông Kông học cấp ba, rồi đi Mỹ học đại học.

Cha mẹ muốn cậu học nội trú chủ yếu để rèn luyện tính tự lập ngay từ bây giờ.

Do cậu là con độc đinh, nên sau khi đi du học về, sẽ phải tiếp quản cơ nghiệp của gia đình.
Một thiếu niên cao ráo, đẹp trai con nhà giàu như thế lại chết thảm ngay trên mái nhà khu lớp học, bị cuộn tròn trong lớp màng nilon mỏng đến mức nảy giòi.
Giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương đích thân chọn người tham gia điều tra, những người được chọn, phân làm hai nhóm, mỗi nhóm được phân một chiếc xe cảnh vụ lưu động dùng làm ” trung tâm chỉ huy dã chiến” , nằm vùng trực tiếp trong trường học, một tổ phụ trách điều tra tại trường cấp hai thực nghiệm, một tổ điều tra tại trường trung cấp dạy nghề.

Cả hai nơi đều phải đảm bảo tuần tra 24/24, cổng trường luôn có cảnh sát đứng canh gác, ngoài việc trợ giúp phá án, các cảnh sát còn có nhiệm vụ bảo vệ trị an trường học, giúp phụ huynh và học sinh ổn định tinh thần, đó cũng là trách nhiệm cao cả của người làm cảnh sát.
Giáo sư Lương hỏi mọi người bằng giọng nghiêm nghị: “Quyết tâm phá án, bắt giữ hung thủ, mọi người có đủ tự tin không?”
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Quyết tâm!”
Giáo sư Lương nói tiếp: “Những người còn lại cũng chia làm hai tổ.

Tôi và Phó cục trưởng Lương một tổ, phụ trách trinh sát trường trung cấp dạy nghề Họa Long, Bao Triển, Tô My một tổ, phụ trách điều tra bên trường cấp hai thực nghiệm.

Hai tổ sẽ cùng chia sẻ thông tin, nhưng đây sẽ coi như một cuộc đua tranh, trong các cuộc họp cuối ngày đều có thưởng phạt phân minh.”
Họa Long, Bao Triển, Tô My đều cảm thấy ngạc nhiên, đợi đến khi buổi tập trung kết thúc, Tô My ra vẻ đáng thương, hỏi giáo sư Lương: “Giáo sư, giáo sư không cần chúng cháu nữa sao?”

Giáo sư Lương nói: “Mấy cô cậu cũng phải học tự lập dần đi là vừa.

Tôi già cả rồi, chẳng lẽ ba người lại không tự tin về mình thế sao?”
Phó cục trưởng Lương đẩy chiếc xe lăn của giáo sư Lương đi, cứ xa dần rồi khuất bóng, cơn gió mùa thu thổi bay những chiếc lá khô, bóng vị giáo sư già trông thật xa xăm và cô độc.
Họa Long, Bao Triển, Tô My bỗng thấy chút gì chua xót, giáo sư Lương cũng đã nhiều tuổi, sớm muộn gì ông cũng phải rời khỏi tổ chuyên án, cả ba đều ý thức được điều đó, đây có thể sẽ là vụ án cuối cùng họ còn kề vai sát cánh bên nhau…
Chiếc xe cảnh vụ tiến thẳng vào trong trường, những chiếc xe này chính là một đồn cảnh sát di động, trong xe có phòng làm việc, máy tính kết nối mạng, thiết bị cảnh báo, đèn soi, loa phóng thanh và các trang bị cần thiết khác.

Trên nóc xe có đặt camera xoay 360 độ, có thể ghi hình sắc nét ở khoảng cách 150m, có chức năng quay hồng ngoại để quay cảnh đêm, mọi thứ xung quanh đều được khống chế một cách triệt để.

Những chiếc xe đặc biệt này thường chỉ được huy động đến những địa điểm quan trọng, hoặc những nơi trị an phức tạp.
Họa Long, Bao Triển, Tô My ngồi trong xe cảnh vụ, thấy cậu học sinh đứng lại rồi nghiêm nghị giơ tay chào chiếc xe, sau đó cười phá lên và bỏ chạy, ba người trong xe thấy cảnh đó qua camera mà không nhìn nổi cười sự ngây ngô và nghịch ngợm của những đứa trẻ.
Tô My nhấp một ngụm cà phê nóng, Bao Triển tay cầm tách trà, Họa Long lại lôi trong thùng nước đá ra một lon bia lạnh, uổng ừng ực một hơi thật sảng khoái.

Hai ngôi trường có đến cả chục ngàn giáo viên và học sinh, lực lượng cảnh sát địa phương phải điều tra từng người một, đó là lượng công việc vô cùng lớn, tất cả những gì các cảnh sát có thể làm là cố gắng.

Để đảm bảo tiến độ, họ phải làm việc thông đêm, chọn lọc và phân tích tất cả những thông tin thu thập được.
Họa Long lại giật một lon bia khác, nói: “Đêm nay chắc chắn đừng nghĩ đến chuyện ngủ, đống công việc này đến ngày mai cũng chẳng làm hết.”
Tô My quay sang Bao Triển, nói: “Bao Triển, cậu đọc to năm điều cấm đối với cán bộ công an cho tôi.”
Bao Triển dõng dạc đọc một mạch: “…!Hai, nghiêm cấm uống rượu khi trên người đang mang súng…!Bốn, nghiêm cấm uống rượu khi đang làm nhiệm vụ, tất cả những ai vì phạm đều phải chịu kỉ luật.

Nếu gây hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị buộc thôi việc hoặc khai trừ…”
Họa Long cười lên ha hả, rồi uống thêm một ngụm thật lớn, nói: “Đừng nói ở đây, kể cả là ở Bộ Công an tôi cũng dám uống trong giờ làm việc.

Giáo sư Lương không có đây, làm gì có ai quản, mà thứ bia lạnh này cũng gọi là rượu hả? Với tôi chẳng qua là một loại nước ngọt có ga…”
Tô My đưa tay chỉ một cậu học sinh tầm 12 tuổi, hỏi: “Hai người lúc còn bằng cậu bé này đang làm gì hả?”
Bao Triển: “Trèo cây!”
Họa Long: ” Đánh nhau!”
Bao Triển kể khi còn nhỏ cậu rất thích trèo cây, nhưng vì chẳng có bạn bè gì, nên cậu chỉ thích một mình trèo lên cây cao ngồi đọc sách.

Cả buổi chiều vắt vẻo trên những cành ba chạc, hưởng thụ thứ tuổi thơ chẳng giống ai.

Bao Triển từng trèo rất nhiều cây, nhưng thích nhất là trèo ngô đồng và cây hòe, mỗi khi cây ngô đồng nở hoa, cậu bé Bao Triển ngồi giữa những chùm ngô đồng xum xuê, trong lòng bỗng thấy thật trống trải.


Những cây hòe thì khác, mùi hoa hòe có thể bay đi rất xa, ngôi làng nơi cậu sống hồi nhỏ nằm cạnh một dòng sông, hai bên bờ sông người ta trồng kín những hàng hoa hòe tươi mát, có những khi nằm mộng, cậu cũng ngửi thấy mùi hoa hòe phảng phất đâu đây.

Nếu ai lớn lên tại một vùng quê, dù có đi xa đến đâu cũng không bao giờ rời bỏ được nơi mình đã sống những năm tháng đẹp nhất cuộc đời.
Họa Long bắt đầu kể mấy câu chuyện xưa cũ.

Ngày còn nhỏ, anh vốn là một “tướng cướp” trong trường tiểu học, ” thành tích” đánh nhau nhiều không kể xiết, các bạn cả trường đều sợ anh một phép.

Từ nhỏ Họa Long đã muốn trở thành một vị anh hùng, nhưng cậu bé Họa Long ngày đó nào đã hiểu anh hùng là gì.

Một lần nọ, Họa Long gây chuyện với lũ côn đồ, một nhóm đầu gấu chặn Họa Long lại trước cổng trường mọi người đều cho rằng Họa Long sẽ chạy trốn, ai ngờ anh đã một mình hạ gục cả lũ.

Sau này, Họa Long giành ngôi vị quân quân trong đại hội võ thuật thanh thiếu niên toàn quốc, cuối cùng anh trở thành giáo viên cảnh sát vũ trang.

Mãi đến khi đó anh mới hiểu thế nào là anh hùng.

Anh hùng, là bước qua họng súng mà không chút run sợ, là dũng cảm đối mặt với thiên quân vạn mã chẳng chùn bước.

Anh hùng nghĩa là…!dù trước mặt chặn ngang muôn ngàn địch, ta vẫn vì chính nghĩa ngẩng cao đầu.
Tô My hỏi: “Họa Long, con gái anh tên gì? Trước giờ ít thấy anh nhắc đến gia đình.”
Họa Long có vẻ hơi buồn, đáp: ” Tôi li hôn rồi, con gái ở với vợ cũ, tên là Họa Mai.”
Hoa Long chỉ nói đến đây rồi im lặng, mắt nhìn về một nơi xa xăm, ở đó có một cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng đang ngồi trên xích đu.

Họa Long nhớ đến cô con gái nhỏ của mình, trong lòng hỗn độn muôn vàn thứ cảm xúc khác nhau.

Tô My dường như nhận ra điều đó, cô nhẹ nhàng đọc tên Họa Mai.
Chiếc bộ đàm trong xe cảnh vụ bỗng đổ chuông, kí túc xá nam trong trường có tình hình mới.

Ba người Họa Long nhảy ra khỏi xe cảnh vụ, phát hiện từ cửa sổ một phòng kí túc nam đang bốc khóc nghi ngút, dường như có cả ánh lửa bập bùng, bấy giờ đang giữa giờ cơm tối, không hiểu từ đầu bay ra rất nhiều những con ngài đêm, loại ngài này giống hệt loài bay ra từ “người kén” , chúng không chút sợ hãi, hướng thẳng về phía ánh lửa trong kí túc xá nam mà lao vào.
Bên trong của sổ, chính ở phòng kí túc của nạn nhân Lý Thông Hạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.