Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 70: Quả Cầu Xác
Bạch Cảnh Ngọc đưa tổ chuyên án đến tham gia một hội thảo nghiên cứu của Tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc tế trên tỉnh, Tổ chức Cảnh sát hình sự Quốc tế đang có kế hoạch phát động một chương trình lớn chống xâm hại trẻ em trên toàn cầu, tất cả các nước thành viên của tổ chức này đều phải phái đại biểu tham gia.
Bạch Cảnh Ngọc nhận được tin báo lập tức thông báo sơ bộ tình hình cho tổ chuyên án.
Nhiệm vụ lần này là vụ án “người kén” xảy ra tại một trường cấp hai, có ảnh hưởng rất lớn đến dư luận xã hội, tính chất vụ việc đặc biệt nghiêm trọng, không thế trì hoãn điều tra, tổ chuyên án lập tức nhận lệnh đến hiện trường xử lí vụ việc.
Phó cục trưởng Lương của Cục Công an địa phương tiếp đón tổ chuyên án, trưa hôm đó còn tổ chức tiệc chiêu đãi, đến dự có các lãnh đạo cao cấp trong Ủy ban tỉnh.
Từ khi được giao nhiệm vụ, tổ chuyên án vẫn chưa nhận được hồ sơ vụ án nên không rõ tình hình cụ thể ra sao, Phó cục trưởng Lương cũng không hề nhắc gì đến việc này trên bàn tiệc, từ đầu chí cuối chỉ nâng cốc chúc tụng rồi mời mọc món nọ món kia, lấy cớ “tẩy trần” cho tổ chuyên án.
Sau ba hồi rượu, giáo sư Lương hỏi: “Tại sao vụ án này lại gọi là “người kén “?”
Phó cục trưởng Lương bấy giờ mới nói đến vụ án, một người lái dù bay quảng cáo trên bầu trời thành phố phát hiện ra một xác chết trên mái khu lớp học của một trường cấp hai.
Lúc đầu anh ta nghĩ đó là một tổ ong lớn, đến khi lượn lại gần mới nhìn rõ giữa đống thiết bị dạy học bỏ đi có treo một xác người, trông có vẻ giống một cô gái, bím tóc của “cô gái” buộc vào cần của giá chơi bóng rổ, cả thân người cuốn thành hình tròn, bên ngoài bọc chặt nhiều lớp màng nilon mỏng, thêm lớp băng dính màu vàng bọc kín, rất nhiều ruồi nhăng bu xung quanh kêu vo ve, một cơn gió lớn thổi qua, cả “quá cầu” khẽ lay động trên mái tòa nhà.
Người thanh niên lượn lại gần, thấy cảnh đó thì hồn bay phách lạc, bấy giờ các học sinh trong trường đang tập thể dục giữa giờ, anh ta lập tức hạ cánh ngay giữa sân vận động, rồi lập cập chạy lên báo cáo sự việc vừa nhìn thấy với lãnh đạo trường.
Mái nhà khu lớp học chính là hiện trường gây án, lại đó người ta phát hiện một thi thể bị cuộn thành hình cầu, tin tức đó lập tức bị lan truyền khắp trường học, xe cảnh sát đã tới, hầu như tất cả học sinh đều không dám vào lớp học, mà thay vào đó chúng tập trung nhau lại giữa sân vận động, bàn tán xôn xao.
Phó cục trưởng Lương hiểu rất rõ, nếu không phá giải được vụ án này, thì tiền đồ của ông nhất định sẽ bị ảnh hưởng, vì thế việc đầu tiên ông nghĩ đến là nhờ tới sự trợ giúp của tổ chuyên án.
Bao Triển tò mò hỏi: “Vụ án “người kén”, chẳng lẽ bên trong thì thể phát hiện ra kén sâu sao?”
Phó cục trưởng Lương đáp: “Chúng ta cứ ăn uống xong xuôi rồi bàn chuyện cho tiện, thời gian một bữa cơm cũng nào đáng là bao.”
Một vị lãnh đạo trong Ủy ban nói: “Các vị mà nhìn thấy cái xác thì không ăn nổi cơm nữa đâu, nói thực lòng, nghĩ đến tôi cũng không nuốt nổi nữa rồi.”
Họa Long có vẻ không hài lòng, nói: “Lãnh đạo đừng lo, thi thể ghê gớm chừng nào chúng tôi cũng từng thấy rồi.”
Phó cục trưởng Lương lên tiếng giải thích: “Cái xác lần này có phần khác thường, chúng ta đang ăn cơm, đừng nhắc đến nó thì hơn.”
Giáo sư Lương khách sáo nói: “Nếu các vị đã nói thế, cung kính không bằng tuân lệnh, mọi người cùng nâng cốc nào.”
Phó cục trưởng Lương tuổi tầm năm chục, là người phục vụ trong ngành cảnh sát đã nhiều năm, một tay “lão làng” rất nhiều kinh nghiệm, cái xác hình cầu tìm thấy trên mái nhà khu lớp học tại trường cấp hai kia, khiến ông phải trầm ngâm như thế, chưa nhìn cũng biết nó đáng sợ đến mức nào.
Trên bàn đã lên đầy những món sơn hào hải vị, trong đó có một đĩa thập cẩm om thảo mộc, tôm La Hán, cá chiên xù, nai hầm nhân sâm, rắn rang muối, chim om nhừ, v.
v…!Bốn cô tiếp viên mặc áo dài Thượng Hải đẩy hai chiếc xe phục vụ đi lại mang ra mấy món khác nữa, trong đó có một món trông như miến xào.
Bao Triển lẩm bẩm một câu: “Một đĩa miến mà cũng phải làm long trọng thế này à, còn phải lấy xe đẩy ra nữa.”
Họa Long ghé tai nhắc nhở: “Bao Triển, đừng nói vớ vẩn, đó là vi cá đấy!”
Món thứ hai được đặt trong chiếc tô bằng sứ Thanh Hoa vô cùng tinh xảo, trông có vẻ giống một món canh.
Phó cục trưởng Lương mở nắp, một mùi thơm tỏa ra khắp nơi, mọi người đều ồ lên tán thưởng, chỉ thấy bát canh một màu xanh ngọc trong suốt, gợn vài lá rau cải thảo trắng nõn.
Bao Triển lại nghĩ: “Đây chẳng phải món nước lã nấu cải thảo sao?”
Phó cục trưởng Lương tự tay múc canh, bát đầu tiên đưa tới mời giáo sư Lương.
Ông giới thiệu, món canh cải thảo này rất đặc biệt, nước canh được hầm từ đùi lợn, sò huyết khô, xúc xích, gà mái tơ, vịt đồng và hơn chục loại gia vị cao cấp khác, mùi vị thơm ngon vô cùng, người hầm canh phải có Kĩ thuật rất cao mới có được thứ nước canh trong vắt và tươi ngon, màu nước hơi ngà xang màu ngọc bích.
Mặc dù tên gọi món này rất phổ thông, nhưng đây là thứ mĩ vị cao cấp và rất xa xỉ, mặc dù chỉ là rau cải thảo, nhưng về giá cả và hương vị thì chẳng kém gì những loại sơn hào hải vị cao cấp.
Giáo sư Lương kể: “Tôi từng được ăn món này một lần tại Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Trước đây, Thủ tướng Chu Ẩn Lai từng dùng món canh này thiết đãi đoàn nguyên thủ của Nhật Bản, một nữ nguyên thủ tỏ vẻ xem thường món ăn đơn giản, cho rằng đó là thứ nhạt nhẽo và vô vị, nhưng do Thủ tướng Chu Ân Lai mời rất nhiệt tình nên đành miễn cưỡng uống một thìa.
Chỉ một thìa đó đã khiến vị nữ nguyên thủ vô cùng kinh ngạc, giơ ngón tay tán thường không ngớt.”
Phó cục trưởng Lương nói: “Tổ chuyên án là khách quý của chúng tôi, nếu không phải vì có vụ án lớn này, chắc chúng ta có muốn mời cũng không mời nổi.”
Giáo sư Lương bỗng nhiên hỏi một câu: “Phó cục trưởng, hôm nay các vị dùng tiền công đãi khách hay là…!?”
Phó cục trưởng Lương trả lời: “Tôi cũng họ Lương coi như chúng ta cũng có cùng gốc gác, giáo sư cứ gọi tôi Tiền Lương là được rồi.
Hôm nay tôi mời mọi người không phải tiền công quỹ.
Chắc giáo sư quên rồi, ba mươi năm trước, khi đó tôi còn học trong trường Cảnh sát, giáo sư nhận lời mời đến giao lưu còn kể bao nhiêu ví dụ về các vụ án hình sự.
Hôm đó, giáo sư đã hỏi một câu rất lạ “Ai là người có thành tích kém nhất trong trường này?”.
Nghe câu hỏi đó, mọi người đều cười nghiêng ngả, rồi chỉ thẳng vào tôi.
Giáo sư còn dạy tôi làm sao trở thành người tốt, làm thế nào để trở thành cảnh sát giỏi.
Tất cả những lời đó đến nay tôi vẫn còn nhớ như in, bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn luôn nhớ kĩ lời dạy của giáo sư, tôi là học sinh của giáo sư nên xin giáo sư đừng gọi tôi là Phó cục trưởng.”
Giác sư Lương gật gù, nói: “Tôi nhớ lại rồi, anh chính là cậu học trò cá biệt hồi đó hả? Giờ đã lên đến chức Phó cục trưởng, xem ra cũng không tồi chút nào.”
Họa Long nâng cốc, nói: “Phó cục trưởng Lương dù sao anh cũng là học sinh của giáo sư Lương, chúng ta không phải người ngoài, tôi xin kính anh một chén.”
Phó cục trưởng Lương khiêm tốn, đáp: “Không dám, không dám, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Lương là được rồi, vụ án lần này là tôi nhờ đến sự trợ giúp của tổ chuyên án cơ mà.”
Bao Triển cũng kể: “Khi tôi còn ở trong trường cảnh sát từng viết cho giáo sư Lương một bức thư, không ngờ giáo sư gửi thư trả lời thật, là thư đó đã thay đổi cả cuộc sống của tôi đấy.”
Tô My nhõng nhẽo nói: “Giáo sư, cháu yêu bác nhất!”
Giáo sư Lương cười hiền từ, trách: “Hử, chỉ được cái nước nói ngọt thôi.”
Họa Long nói: “Ông già” của chúng ta cũng có thể coi là cây đa cây đề trong thiên hạ rồi.
Mọi người đừng nói nữa, chúng ta nâng cốc mời giáo sư thôi.”
Một vị lãnh đạo Ủy ban kể một câu chuyện thú vị; “Vị Tiểu Lương của chúng ta đường đường là Phó cục trưởng Cục Công an, thế mà mấy hôm trước còn ăn trộm đấy nhé.”
Phó cục trưởng Lương hào hứng kể tiếp: “Mấy hôm trước, có một đợt ra quân càn quét hoạt động mại dâm, một người phụ nữ bán hoa bị tôi bắt được, cô ta nói mình có đứa con gái mới năm tuổi đang một mình trong căn nhà thuê, cầu xin chúng tôi phái người đến xem đứa trẻ thế nào.
Các đồng nghiệp khuyên tôi không nên tin lời cô ta, cho rằng đó chỉ là nói dối, mong nhận được sự thông cảm không bắt giữ cô ta.
Tôi báo, nếu cô ta đã nói có đứa con nhỏ, thì chúng ta thà tin là nó có thật, còn hơn nghĩ rằng đó là lời dối trá.
Tôi đưa một đồng nghiệp cùng đến căn nhà thuê của cô ta, quả nhiên trông thấy một cô bé ở nhà một mình, đang ngồi nghịch tờ tiền năm mươi tệ, cô bé nói với tôi: “Chú ơi, mẹ cháu bảo khách trả cho mẹ cháu tờ tiền giả, chỉ để chơi được thôi, không tiêu được”.
Haizz, lúc đó tôi thấy thật chua xót, tôi liền lấy trộm tờ tiền giả của đứa trẻ, rồi đổi lại bằng một tờ tiền thật, sau đó liên hệ với người thân trong gia đình đến đón đứa trẻ.
Tôi là Phó cục trưởng Cục Công an, nhưng lại một lần làm kẻ trộm.”
Mọi người đều bật cười vui vẻ, rồi nâng cốc chúc mừng vì Phó cục trưởng lương thiện.
Giáo sư Lương và Bao Triển đều nói sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ cảnh sát địa phương phá vụ án này.
Tô My lấy đũa chỉ về hướng món thịt Đông Pha[23] kèm xôi nếp, ngượng ngùng nói với Họa Long: “Họa Long, tôi muốn ăn món kia.”
Họa Long mặt tỉnh bơ, đáp: “Thích là ăn thôi, còn ngại ngùng gì nữa.” Nói đoạn Họa Long đứng dậy, đưa tay bê nguyên cả đĩa đặt trước mặt Tô My.
Sau bữa cơm rượu, Phó cục trưởng Lương báo mọi người ngồi lại uống một tách trà trước khi nghiên cứu vụ án.
Giáo sư Lương cho rằng vụ án cần được giải quyết càng sớm càng tốt, nên từ chối, rồi lập tức bảo cả nhóm về Cục Công an.
Trước tiên, mọi người xem qua một lượt hồ sơ vụ án, khi đến phòng pháp y, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng Tô My, Bao Triển và Họa Long đều không khỏi nôn thốc nôn tháo.
Để ba người tổ chuyên án bớt ngượng ngùng cho hành động của mình, Phó cục trưởng cười với vẻ mặt đau khổ, nói: “Thực ra, tôi cũng nôn hai lần rồi.”
Đúng lúc đó, bác sĩ pháp y bỗng nhiên cũng quay sang một góc, nôn ẹo một hồi, ông khom người, một tay đặt trước ngực, một tay đưa lên ra hiệu mình phải đi nghỉ ngơi một chút.
Phòng giải phẫu thi thể trong Cục Công an đèn điện sáng trưng, không khí thông thoáng, nằm độc lập so với các tòa kiến trúc khác.
Nền nhà được lát bằng đá mài để tiện tẩy rửa, sát trùng, bốn bức tường xung quanh ốp gạch men trắng, giữa phòng là một chiếc bàn giải phẫu bằng hợp kim nhôm, phía trên là hệ thống chiếu sáng và đèn tử ngoại, bàn giải phẫu được nối với hệ thống nước máy và ống thoát nước.
Một thi thể hình cầu đang nằm trên bàn giải phẫu.
Thi thể đó bị bọc chặt bằng nhiều lớp màng nilon mỏng, bên ngoài có thêm lớp băng dính màu vàng, trên mặt “quả cầu” lúc nhúc những con giòi đang bò qua bò lại, bên trong lớp màng bọc cũng đang âm ỉ một sự “chuyển động” mãnh liệt.
Nhìn xuyên qua lớp nilon, có thể thấy trên da nạn nhân là vô số những nốt gồ lên, mỗi nốt đó đều ẩn giấu một cá thể sống, bên dưới da nạn nhân dường như là cả một thế giới đang chuyển động, một số “cá thể” chui ra khỏi “thế giới” của mình, lổm ngổm bò qua bò lại giữa lớp màng bọc, hốc mắt nạn nhân sưng lên khác thường, bên trong đó lại là một quần thể những con vật nhỏ không xương.
Nếu trực tiếp nhìn thấy cái xác, có thể mọi người đã không phản ứng mạnh như thế.
Nhưng khi thi thể bị bọc kín bằng lớp nilon mỏng, “quần thể” bên trong bỗng trở nên mơ hồ và bí ẩn, điều đó khiến thị giác con người càng bị kích thích mạnh, tiếp theo đó là sự tưởng tượng phong phú về cái “thế giới” kia, cuối cùng hệ tiêu hóa, không chịu nổi áp lực thần kinh, đành tuôn hết mọi thứ trong ruột ra ngoài.
Các bác sĩ pháp y chẳng lạ gì với những vết máu, những phần chân tay đứt đoạn, những con giòi chui rúc trong xác chết, một số bác sĩ vì tôn trọng nghề nghiệp nên không đeo khẩu trang khi tiến hành giải phẫu, đảm bảo không ảnh hướng đến khứu giác, như thế có thể phán đoán một cách chính xác thời gian tử vong, và nạn nhân có phải chết do trúng độc hay không.
Có lẽ vị bác sĩ pháp y kia đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, nên khi đưa chiếc dao giải phẫu rạch lớp màng bọc ngoài thi thể ra, ông không hề đeo khẩu trang.
Sau tiếng nilon rách toạc, một mùi vừa tanh tưởi vừa hôi thối xộc ra, thứ mùi đó xông vào mũi, vào phổi vị bác sĩ, khiến ông lập tức phải quay ra ngoài nôn tháo.
Bác sĩ pháp y nghỉ ngơi một lúc, rồi cố nén sự khó chịu của mình, dùng dao giải phẫu tiếp tục rạch mở lớp màng bọc.
Phó cục trưởng Lương và bốn người tổ chuyên án đến đứng tại khu thay đồ chờ đợi, mọi người đưa tay bịt mũi, không ai dám tiến lại.
Mọi người không khỏi giật mình kinh sợ khi lớp màng nilon được cắt rời, từ trong xác nạn nhân lũ lượt bay ra rất nhiều con ngài lớn màu xám.
.