Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 37: Nước Tiểu Bà Bầu


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 37: Nước Tiểu Bà Bầu


Cậu của Lý Cúc Phúc trong dạ rối bời.

Anh ta đang gặp phải hai vấn đề vô cùng rắc rối.
Thứ nhất anh ta là một cảnh sát, nhưng lại bị điều tra như một nghi phạm.
Thứ hai, anh ta có quan hệ với trẻ vị thành niên, cô bé giờ mang thai, bỏ học, trốn ở đâu đó định sinh con, giờ chưa rõ tung tích.
Cậu của Lý Cúc Phúc là người hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Việc đầu tiên anh ta lập tức chứng minh mình không phải là người gây ra vụ án, và vô cùng hợp tác với phía cảnh sát để tìm kiếm Én ị đùn.

Khi tìm thấy nhân vật mấu chốt này, vụ án cũng sẽ có cơ hội được đưa ra ánh sáng.

Sau khi Én ị đùn mất tích, điện thoại của cô bé đã tắt nguồn, cha mẹ cô cũng không biết con mình lưu lạc nơi nào, phía cảnh sát càng không biết phải tìm từ đâu.

Cậu của Lý Cúc Phúc cung cấp cho phía cảnh sát một số tài khoản ngân hàng, là tài khoản mà trước đây Én ị đùn từng yêu cầu anh ta gửi tiền cho cô.
Tô My: “Bất luận cô bé này đang trốn ở đâu, chắc chắn cũng sẽ phải dùng đến tiền, số tài khoản này vô cùng quan trọng.”
Họa Long: “Đúng là nhỏ người mà to gan.

Mới 16 tuổi đầu đã mang bầu, không bỏ thai đi còn định trốn vào một chỗ sinh con.”
Cửu đội trưởng: “Chắc chắn đây là chủ ý của Song Song.”
Giáo sư Lương: “Ngoài tôi ra, tất cả mọi người đều mau đứng dậy, tôi muốn biết mọi thông tin liên quan đến tài khoản ngân hàng này.

Nhớ kĩ, tất cả mọi thông tin.

Lịch sử gửi và rút tiền, người đứng tên tài khoản, địa chỉ liên lạc, từ đó tìm kiếm cô bé tên Én ị đùn kia.

Bao Triển đi đâu rồi? Bao Triển…”
Văn phòng lâm thời tại phòng giáo vụ, các cảnh sát lần lượt đứng dậy bắt đầu công tác điều tra, nhưng trong đó không hề thấy bóng dáng của Bao Triển.

Giáo sư Lương cảm thấy hết sức kì lạ, không hiểu cậu ta bỏ đi đâu giữa cuộc họp.

Với sự phối hợp giúp đỡ từ phía ngân hàng, cảnh sát nhanh chóng xác nhận được thông tin về chủ tài khoản.

Đó là một người họ hàng của Én ị đùn.

Cô bé nhờ tài khoản của người họ hàng này để rút tiền.

Lần rút tiền cuối cùng là cách đó hai tháng, trên thẻ đã không còn xu nào.

Đầu mối tài khoản ngân hàng bị đứt tại đó.

Chiếc thẻ chỉ là dùng nhờ, không có cách nào tìm ra cô bé.

Đang lúc mọi người chưa biết giải quyết ra sao, tổ chuyên án nhận được điện thoại của Bao Triển, thông báo đã tìm thấy Én ị đùn.
“Cậu giỏi lắm! Nhớ theo dõi chặt nhé, chúng tôi sẽ đến ngay.” – Tô My vui mừng nói.
“Mấy người chúng tôi bận bịu cả nửa ngày trời cũng đành mất công không, cậu làm cách nào mà tìm thấy cô bé thế?” – Họa Long hỏi.
“Đơn giản lắm.

Cô bé này kiểu gì chẳng phải kiếm một chỗ để ở đúng không?” – Bao Triển phân tích.

“Én ị đùn là trẻ vị thành niên, chưa có chứng minh nhân dân, không thể làm thẻ ngân hàng được, cũng không thể làm thủ tục thuê nhà.

Cô bé chỉ còn cách nhờ đến các trung tâm môi giới nhà đất đen để nhờ thuê giúp thôi.

Bao Triển lần lượt tìm đến các trung tâm môi giới nhà đất đen trong thành phố.

Anh cầm ảnh của Én ị đùn nói mình là chú của cô bé.

Một thời gian trước đây cô bé cãi nhau với bố mẹ nên bỏ nhà đi.

Nếu có ai giúp tìm thấy tung tích cô bé, anh sẽ hậu tạ.


Một nhân viên của trung tâm môi giới nhận tiền của Bao Triển, rồi cung cấp đầu mối.

Mấy tháng trước đây, Én ị đùn và Song Song đến đó nhờ thuê nhà.

Nhưng vì cả hai đều là trẻ vị thành niên, không có chứng minh nhân dân, nên công ty môi giới giúp họ làm chứng minh thư giả, kí hợp đồng thuê nhà, nên người nhân viên ở đây nhớ rất kĩ hai cô gái này.” Én ị đùn thuê một căn nhà mái bằng, nằm gần bến cuối cùng của tuyến xe buýt, một nhà một cửa một sân, trên tường bao cắm đầy những mảnh sành chai để chống trộm vượt tường.
Trong căn nhà vô cùng lộn xộn, khiến người ta không tin nổi vào mắt mình.

Đó chẳng khác gì chiến trường nơi quả bom nguyên tử vừa ném xuống, hoặc không thì chắc có cơn lốc xoáy vừa quét qua đây.

Rác rưởi ngập khắp nơi, các thứ trong nhà loạn xạ, chỉ còn để lại một lối nhỏ hẹp như ruột mèo dẫn tới chiếc ti vi trên tường.

Trên ghế sô pha đặt một bát mì tôm, những vụn mì rơi vãi bên ngoài đã sắp thành hóa thạch.

Chiếc thùng giấy đựng quần áo đặt tại góc phòng đã bị lũ chuột đào một lỗ lớn, những con thạch sùng chui rúc làm tổ trong đó.

Trong phòng bốc lên mùi cơm rau hỏng quyện cùng mùi ẩm mốc của quần áo.

Khi cảnh sát tìm thấy Én ị đùn, cô bé đang ngồi giữa nhà, uống sữa chua, chơi Audition.

Cô bé chỉ mặc mỗi đồ lót, khuôn bụng nhô cao bàn tay phù nề gõ xuống bàn phím chan chát.

Thấy nhóm người xông vào nhà mình, cô kinh hãi hét lên ầm ĩ.
Tư Tư cũng từng có lần bĩnh ra quần khi ở lớp, kể từ đó cô mới có biệt danh như bây giờ.

Mặc dù đó đã là chuyện từ thời lớp năm, nhưng sự xấu hổ đó vẫn theo cô đến tận bây giờ.

Cô bé ngày một trở nên khép kín, tự ti chỉ khi gặp Song Song, cô mới có thể tự nhiên cười nói được.

Song Song là người bạn duy nhất của cô bé.
Thế nhưng, khi cảnh sát thẩm vấn, Én ị đùn lại không hề biết gì về cái chết của Song Song.
Cô bé quá sợ hãi, khóc rung lên, không hiểu vì sao cảnh sát lại tìm đến mình.

Tổ chuyên án kiên nhẫn chờ đến khi cô bé bình ổn tâm lí rồi tiếp tục hỏi.
“Nín đi nào! Ngoan! Đừng để động thai!” – Tô My nhẹ nhàng an ủi.
“Tôi muốn tìm chú.

Chú sẽ cứu tôi ra.

Tôi sẽ bảo chú tìm luật sư kiện các người vì tội xâm nhập tư gia, các người mau thả tôi ra.” – Én ị đùn vẫn cứng đầu.
“Bụng em to thế này, chắc cũng phải bốn tháng rồi đúng không?” – Tô My vẫn bình tĩnh hỏi.
Én ị đùn vẫn không ngừng khóc, miệng gào thét: “Chú của tôi là cảnh sát, có súng, có xe, quen biết nhiều người.”
Giáo sư Lương khuyên nhủ: “Cô bé, cháu phải ngoan ngoãn phối hợp cùng mọi người điều tra.

Nếu việc không liên quan đến cháu, chúng ta sẽ thả cháu ra ngay.”
Én ị đùn vẫn không nghe lời, lại nhắm mắt hét loạn lên: “Chú ơi! Họ bắt nạt em bé đây này, còn giữ tay cháu, cháu đau quá…”
“Chú” mà Én ị đùn nhắc đến chính là cậu của Lý Cúc Phúc.

Sau khi bị cậu của Lý Cúc Phúc dụ dỗ, Én ị đùn đã mang thai.

Cô bé vẫn còn là trẻ vị thành niên, một cô bé mới học cấp ba.

Còn cậu của Lý Cúc Phúc là một người đàn ông trung niên, có vợ có con.

Họ bí mật giữ mối quan hệ như tình nhân.

Đối với Én ị đùn, đây là mối tình đầu của cô bé, mới trong lần đầu biết yêu, cô đã mắc phải một người hơn mình đến hai chục tuổi.
Mẹ của Én ị đùn vừa hay tin đã chạy ngay tới đồn cảnh sát.

Bà nhìn đứa con gái của mình mà nghiến răng trừng mắt, giọng rít lên: “Mày…!mày đúng là đồ đáng chết!”
Bà mẹ đau khổ nghiêm khắc hỏi đứa con gái mất nết của mình về kẻ “đồng phạm”.


Én ị đùn sợ hãi chỉ ngồi run cầm cập, không dám trả lời.

Cậu của Lý Cúc Phúc chủ động tiến lại nhận lỗi, hi vọng có thể bàn bạc xử lí sự việc một cách êm đẹp.

Nếu cô bé đồng ý bỏ đứa trẻ đi, ông ta sẽ bồi thường một số tiền xứng đáng.

Mẹ cô bé nghe thấy liền cho người đàn ông đã hại đời con mình một tát rồi lớn tiếng chửi rủa: “Đồ xúc vật! Mày bao nhiêu tuổi rồi mà dám dụ dỗ con gái tao hả? Đồ mặt người dạ thú.

Bà đây không tha cho mày đâu.

Mày còn lớn hơn cả tuổi tao mà dám cưỡng bức con gái tao, hôm nay tao phải giết mày, phải giết mày!”
Hai người ẩu đả ngay tại đồn cảnh sát, cả căn phòng trở nên lộn xộn, Én ị đùn ngồi dúm vào một góc, hét lên vì sợ hãi.
Cửu đội trưởng quát lớn: “Làm cái trò gì thế hả? Ai cho anh chị đánh nhau ở đây? Mà cô cũng không quản được hả?”
Tô My nhướn mày đáp: “Ô, mẹ vợ đánh con rể thôi mà.

Nhìn cũng kịch liệt ra trò.

Tôi xem một lúc rồi giải quyết không được hả?”
Họa Long tiến lại can ngăn, kéo hai người ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đợi đến khi Én ị đùn bình tĩnh trở lại, cuộc thẩm vấn mới có thể tiếp tục được.

Cô bé kể cho cảnh sát nghe việc mình có bầu và Song Song xin nước tiểu của mình.

Sau khi cậu của Lý Cúc Phúc và Én ị đùn có quan hệ với nhau không lâu thì cô bé mang bầu.

Khi không thấy Én ị đùn đến tháng, Song Song đưa bạn đến hàng thuốc tây để mua que thử.

Trên đường đi, hai cô bé nói với nhau thế này:
Én ị đùn: “Mũi tớ đến tháng rồi.”
Song Song: “Mũi cậu chảy máu hả? Giấy đây, nhét vào, đúng là đồ con voi.”
Én ị đùn: “Nhưng, tháng này bên dưới tớ không đến tháng, tớ lo mình trúng đạn rồi cậu ạ.”
Song Song: “Gì cơ? Nếu có em bé thật, thì mình phải đi chúc mừng chứ nhỉ.”
Én ị đùn: “Trời ạ! Cậu đừng có làm tớ sợ được không? Mẹ đánh chết tớ mất.”
Song Song: “Véo cho cái bây giờ.

Cậu định không nghe hả? Không nghe thì đừng có mơ thở được nữa.”
Én ị đùn: “Nếu dính bầu thật, thì phải làm sao? Song Song, cậu đi phá thai cùng tớ được không?”
Song Song: “Mẹ kiếp! Cút ngay! Phá thai? Cậu định giết người hả? Nó là một mạng sống đấy biết không? Còn định bắt tớ làm đồng phạm nữa hả?”
Én ị đùn: “Song Song, tớ xin cậu mà!”
Song Song: “Đừng làm phiền tớ.

Cậu đúng là đồ hâm hấp!”
Én ị đùn: “Hứ! Nếu đúng là có em bé, thì tớ sẽ bảo chú đi cùng.”
Song Song: “Chú nhà cậu đúng là xấu xa.”
Én ị đùn: “Chú của tớ rất yêu tớ, rất rất yêu tớ.

Chú của cậu mới xấu xa ấy.”
Song Song: “Chú của tớ đẹp trai hơn chú của cậu, lêu lêu!”
Én ị đùn: “Hứ.

Phét lác.

Tớ còn chưa gặp chú của cậu, ai mà biết có phải cậu đang lừa tớ không.”
Song Song: “Bí mật! Tớ là chú mèo hồng của chú đấy.

Mi…!ao! Móng vuốt của tớ cào xuống sàn, mèo cưng nhu mì.”

Én ị đùn: “Que thử thai bao nhiêu tiền một nhỉ? Không biết có đủ tiền không nữa.”
Song Song: “Chúng ta đều các cô gái xì-tin, chúng ta đều thích những ông chú kinh nghiệm.”
Én ị đùn: “Cùng bay nào!”
Song Song đến tiệm thuốc mua que thử thai cùng Én ị đùn, sau đó đi sang nhà vệ sinh của tiệm McDonald bên cạnh thử.

Một lát sau, cô bé mặt ỉu xìu lo lắng bước ra.

Trên chiếc que thử đã hiện rõ hai vạch đỏ.
Én ị đùn: “Thật đáng ghét! Làm sao bây giờ? Làm sao giờ Song Song?”
Song Song: “Cậu sắp làm mẹ rồi hả?”
Én ị đùn: “Chết rồi…”
Song Song: “Mẹ kiếp! Cậu nghĩ cái gì thế hả? Định bỏ nó đi sao?”
Én ị đùn: “Ừ.

Chán…!Bế tắc…!Tớ cũng không biết nữa.”
Song Song: “Bạn Lý Cúc Phúc lớp mình phải gọi cậu là gì nhỉ? Mợ ị đùn? Ha ha ha! Buồn cười quá đi mất.

Vụ này hay đấy.

Cậu sinh cho bạn học của cậu một đứa em họ, mà không biết nó là con trai hay con gái nhỉ?”
Én ị đùn: “Đáng ghét.

Cậu còn cười tớ à.

Tớ phải gọi điện cho chú, hỏi xem phải làm thế nào.”
Song Song: “Đồ ngốc, đừng có nói cho ai biết.”
Én ị đùn: “Hay là, tớ tự uống thuốc phá thai vậy? Lúc mình đi mua que thử, người bán hàng chẳng giới thiệu có loại thuốc đó còn gì?”
Song Song: “Đồ hâm! Đồ hâm! Tớ có cách.”
Én ị đùn: “Cách gì?”
Song Song: “Tớ đường đường một nữ chiến sĩ xinh đẹp một thời nổi tiếng tạng đen lưỡi độc.”
Én ị đùn: “Nói mau lên! Ngoài việc phá thai ra còn có cách gì nữa?”
Song Song: “Sinh nó ra chứ còn gì nữa?”
Én ị đùn nghĩ rằng Song Song đang nói đùa.

Song Song phân tích cho cô bạn nghe về tình hình thực tế hiện tại.

Nếu như giờ bí mật uống thuốc phá thai, thì không chỉ phải tự chịu tủi thân một mình, mà còn cho ông chú kia một giá quá rẻ, Én ị đùn sẽ không được bất cứ thứ gì cả.

Nếu mang kể chuyện có bầu với cậu của Lý Cúc Phúc, thì chắc chắn ông ta sẽ tìm mọi cách bắt cô bé phải bỏ đứa trẻ đi, sau đó là bỏ rơi Én ị đùn.
Én ị đùn: “Chú sẽ không làm thế đâu.”
Song Song: “Để rồi xem, cậu ngây thơ quá đấy cô bé quàng khăn đỏ ạ.”
Én ị đùn: “Bắt chú phải đền bù tổn thất cho tuổi thanh xuân của tớ sao?”
Song Song: “Đúng là quê một cục, bụng cậu càng to, tiền ông ta cho cậu sẽ càng nhiều.”
Én ị đùn: “Dù sao đây cũng là một sinh linh, trong bụng tớ có em bé rồi, thực sự tớ cũng không muốn bỏ nó đi.”
Song Song: “Cách tốt nhất là sinh nó ra, như thế, bố đứa trẻ sẽ nuôi cậu cả đời, hiểu chưa?”
Én ị đùn: “Nhưng sinh ở đâu bây giờ? Mẹ tớ mà phát hiện ra bụng tớ to lên, sẽ đánh chết tớ mất.”
Song Song: “Thuê phòng! Một căn phòng riêng sẽ rất tuyệt, chúng ta có thể tự do làm tất cả những gì điên cuồng mà mình muốn.

Ôi, đảo hải tặc muôn năm!”
Hai cô gái trẻ cảm thấy rất mơ hồ về tương lai phía trước.

Thành tích học tập lẹt đẹt, về cơ bản không thể nào đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp cũng không có kế hoạch gì.

Dưới sự “hướng dẫn” của Song Song, Én ị đùn quyết định bí mật sinh đứa trẻ, như thế sau này cũng có chỗ để trông vào.

Cô bé này thực sự đã yêu ông chú của mình đến điên cuồng rồi.

Cô nghĩ rằng sinh cho người mình yêu một đứa trẻ là việc làm hạnh phúc nhất trên đời.

Én ị đùn cũng đã có lúc do dự, ngộ nhỡ cha đứa trẻ không chịu thừa nhận thì sao? Nhưng Song Song nói có thể đi làm giám định huyết thống, như thế ông ta sẽ không thể chối được.

Nhưng việc trước tiên là phải tìm một nơi để sinh đứa trẻ đã.
Dưới sự giúp đỡ của công ty môi giới, họ thuê một căn nhà mái bằng, có sân và cổng riêng, sau, đó kéo mạng internet về, mua một chiếc máy tính cũ.

Én ị đùn lấy lí do bị ốm để xin nghỉ học.

Cô sớm đã chán ngán những ngày tháng đến trường, học bài, làm bài tập.
Song Song cũng thường xuyên bỏ tiết, đến thăm cô bạn mang bầu.

Các giáo viên trong trường dường như đã bó tay với những học trò hết thuốc chữa như kiểu Song Song, nên cũng chẳng ai thèm để ý.

Hai cô học trò ngày đêm chơi nhởi trong căn nhà thuê, xem phim, nhảy audition.

Họ biến căn phòng thành một đống hỗn độn.
Việc thuê nhà và những chi phí ngày thường đều cần đến tiền.

Số tiền mà cậu của Lý Cúc Phúc chuyển cho họ đã tiêu gần hết.

Én ị đùn vốn định tiếp tục hỏi xin thêm, nhưng bị Song Song ngăn lại.

Nếu cậu của Lý Cúc Phúc biết việc Én ị đùn đã mang thai, chắc chắn ông ta sẽ ép buộc, hoặc nịnh cô bé bỏ đứa trẻ đi.

Song Song nói mình sẽ có cách kiếm được tiền, nhưng cần Én ị đùn cho mình một thứ.
Trong căn nhà thuê, Song Song lấy hình nộm trên cổ mình xuống, đặt lên giường.

Song Song nhẹ nhàng vuốt ve hình nộm một cách vô cùng yêu thương, trong miệng còn thì thào nói với thứ vô tri vô giác ấy: “Ô, ngoan nhé! Ngoan nhé! Để mẹ đựng chút nước tiểu vào bụng con nhé.

Chúng ta sắp có tiền rồi!” Mấy ngày sau, Song Song đã có tiền giúp Én ị đùn nộp tiền thuê nhà, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Én ị đùn cũng không biết Song Song lấy tiền ở đâu, nên chỉ khai với cảnh sát rằng cô bạn đã lấy nước tiểu của mình mà thôi.
Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: “Xin nước tiểu? Xin mấy lần?”
Én ị đùn trả lời: “Ba lần ạ!”
Tô My hỏi: “Đều là cho vào trong hình nộm đúng không?”
Én ị đùn trả lời: “Vâng ạ! Song Song nói muốn lấy nước tiểu còn nóng, đựng trực tiếp vào trong hình nộm.”
Bao Triển hỏi tiếp: “Chú mà Song Song nhắc tới là ai?”
Én ị đùn trả lời: “Em cũng không biết.

Em cũng hỏi nhiều lần, nhưng bạn ấy đều không nói.

Có thể cậu ấy chẳng có chú nào cả.

Song Song nói số tiền kia là do phép thuật của hình nộm biến ra.

Cậu ấy còn nói, nước tiểu của bà bầu rất có giá trị, có thể biến ra tiền như làm ảo thuật ấy ạ.”
Tổ chuyên án cho rằng tìm thấy Én ị đùn sẽ tiến gần đến với đầu mối quan trọng của vụ án, nhưng xem ra vụ án lại một lần nữa bị ngắt quãng tại đây, vụ án lại rơi vào ngõ cụt.

Én ị đùn chỉ có thể cung cấp cho cảnh sát ngần ấy thông tin, và không còn gì khác hơn nữa.
Cảnh sát tiến hành kiểm tra đống rác trong căn phòng thuê, hi vọng có thể tìm ra manh mối gì đó dù là nhỏ nhất, giúp vụ án có thêm cơ hội phá giải.

Tuy nhiên đây là một công việc vô cùng phức tạp.

Họ không thể tin nổi hai cô gái có thể thải ra nhiều rác đến thế.
Mấy ngày sau, khi tan học Mèo Rừng Bự và Lý Cúc Phúc bị một đám côn đồ hành hung ngay trước cổng trường.

Lý Cúc Phúc quỳ xuống xin tha, còn Mèo Rừng Bự nằm bẹp dưới đất, ôm đầu chịu trận.

Cũng may Họa Long xuất hiện kịp thời, chẳng mấy phút đã đánh cho lũ côn đồ tan tác.

Họa Long đưa Mèo Rừng Bự đến phòng y tế của trường, cậu ta chỉ còn biết lí nhí lên tiếng:
“Em cảm ơn thầy!”
“Tôi không phải là thầy giáo, tôi là cảnh sát.” – Họa Long trả lời.
“Cớm mà cũng đánh lộn sao ạ?” – Mèo Rừng Bự ngạc nhiên.
Họa Long cười nói: “Cậu nhớ cho kĩ.

Ngoài cha mẹ ra, cậu không được quỳ gối trước bất cứ ai.

Cậu là một người đàn ông, nếu có kẻ bắt nạt mình, nhất định không được khuất phục, mà phải dũng cảm phản kháng.

Chúng đánh cậu một trăm lần, cậu phải đứng dậy một trăm lần.

Chỉ cần chúng không đánh chết cậu, thì nhất định phải đứng lên, chọn đúng thời cơ, đá một nhát trúng đũng quần chúng.

Nhớ kĩ, tuyệt kĩ khi bị đánh hội đồng là đá vào chỗ hiểm.

Đây là những lời mà một cảnh sát thực thụ đã nói với cậu, nhớ chưa?”
Mèo Rừng Bự nói: “Thôi được! Em cũng giúp anh một tay vậy.

Em biết Song Song đã lên giường với ai.

Đó là một người đàn ông trung tuổi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.