Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 36: Nước Mắt Kẻ Cò Tơ


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 36: Nước Mắt Kẻ Cò Tơ


Tô My vội vàng kích chuột vào đường dẫn.

Nội dung bên trong khiến cô ngẩn người một hồi, rồi bỗng ôm bụng cười không khép nổi miệng.

Họa Long và Bao Triển chạy lại, rất tò mò với thứ Tô My vừa nhìn thấy.

Cả hai nhìn vào tiêu đề bài viết cũng rất kinh ngạc.

Cậu học trò Lý Cúc Phúc biết rõ sự tình vụ việc? Cậu còn đăng cả bài trên mạng, nhưng đọc được nội dung, cả Họa Long và Bao Triển cũng không nhịn được, ôm nhau cười nắc nẻ.
Bên trên là tiêu đề: “Trong lớp có một bạn gái bị giết.

Tôi biết rõ hung thủ là ai.

Tôi xin thề, đứa nào nói phét đứa ấy là cún con.”
Nội dung bên dưới chỉ có một câu duy nhất: “Gâu, gâu, gâu, gâu, gâu gâu gâu.”
Lý Cúc Phúc đăng bài chỉ nhằm mục đích gây sự chú ý.

Cậu là người động cái gì cũng nói là ” chuyện lớn “, là ” to chuyện rồi “, giỏi khoát lác gây chú ý.

Vừa phút trước tự thề đứa nào nói dối là cún con, đến khi mở ra đọc, thì nội dung đều chỉ toàn giả tiếng chó sủa.

Những bài viết trên diễn đàn D8 không phải biến thái thì cũng chỉ là kiểu muốn gây sự chú ý.
Tô My tiếp tục mở thêm vài bài viết, nói: “Bài viết này đúng là biến thái!”
“Tuổi trẻ nhiều trò bại não ghê!” – Họa Long lên tiếng.
Bao Triển chỉ vào màn hình vi tính, nói: “Cò tơ là gì? Đến tin chém là sao?”
Có một nhóm thiếu niên, điểm chung của họ là: “Nghèo, xấu, lùn, quê, đen đủi.” Sở thích lớn nhất là ” tự sướng “.

Họ tập trung trên diễn đàn D8, tự xưng mình là những tên “cò tơ” hoặc “rễ chuối”.

Họ có thể “tự sướng” chỉ vì thấy một cô diễn viên xinh đẹp.

Thậm chí có người đăng bài thể hiện sự “đơn giản” của mình đến mức như thế: “Vừa nãy thấy trên chai dầu gội có hình cô em đến ngon…!thế là “sướng”.

Những chú “cò tơ” trên này có ai có xuất phát điểm đơn giản đến thế không?” Lát sau có người bình luận: “Vừa có bà cô già ngang qua…”
Họ chủ yếu là những người trẻ tuổi, hệ 8X và 9X là chính.

Họ cảm thấy tương lai mờ mịt, cho rằng đời mình mãi mãi không thể thoát khỏi kiếp phu hồ.
Diễn đàn này cũng là nơi sản sinh không ít những câu nói “hot” trên mạng, ví dụ như: “Đến tin chém”, viết tắt của ” đến….!mày tin tao chém chết mày không?” cụ thể: “Đến Đông Bắc, mày tin tao chém chém chết mày không?
Tương tự thế có những câu như:
“Sướng nhà” – Xóa bài thì sướng, cả nhà tang thương.
“Văn đi sớm” – Cô dạy văn đi hơi sớm.

Chủ yếu để chỉ những thành viên đăng bài hoặc câu trả lời mà mọi người thấy khó hiểu.
“Năm Kiều ngây” – Năm ấy em Kiều hãy còn ngây thơ, chỉ những ai đăng bài viết quá ngô nghê, hoặc những câu chuyện cười cũ rích.
Tô My nói đùa với Bao Triển và Họa Long: “Cả hai người đều là “cò tơ” , cũng phải lên diễn đàn này phát biểu vài câu cho có anh có em thôi!”
Họa Long cũng không vừa, phản pháo: “Còn cô là “nữ cò tơ”! Ha ha!”
Tô My chậc lưỡi: “Để tôi nghiên cứu xem “nữ cò tơ” là gì nào!”
Trên đời này có một kiểu con gái gọi là “nữ cò tơ” điểm chung của họ là: Nghèo, xấu, lùn, quê, đen đủi.


Những cô gái này đều thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, thỉnh thoảng ra mấy câu nói bậy mang tính “đột phá”.

Họ vai u thịt bắp, hông to đùi dày, họ cũng không thể biến nổi thành nàng công chúa.

Họ luôn mơ mộng đến một ngày có cơ hội đỡ đạn cho chàng hoàng tử trong mộng, được chết trong vòng tay chàng, như thế là đủ và mãn nguyện.
Tô My lập một địa chỉ mới để đọc các bài viết.

Một thành viên tên “Neo Neo không phải heo” đăng bài viết rằng cô không bao giờ tin vào tình yêu nữa.

Tô My trả lời: “Hỡi cô “nữ cò tơ” yêu quí.

Vẻ đẹp con người đến từ sự thay đổi.

Đừng để mình làm lá xanh cả đời.

Cô có thể không có quá khứ tươi đẹp, nhưng cuộc sống và tương lai sau này ra sao và như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào hiện tại thôi.”
Tô My tìm thấy tên QQ củ Song Song.

Cô bé đã ra đi mãi mãi, hình đại diện kia sẽ không bao giờ có thể sáng lại lần nữa.
Đời người chẳng phải chính đấy sao? Một ngày nọ, ta đăng xuất nhưng không bao giờ đăng nhập lại được nữa.
Blog QQ của Song Song trang trí vô cùng lòe loẹt, đủ màu sắc.

Mặc dù cha mẹ đã bỏ nhau từ lâu, nhưng trên những bài viết của mình, cô bé vẫn miêu tả về một cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc, về những tình cảm, yêu thương của “Pa Pa” và “Ma Ma”.

Điều đó cho thấy, cô bé “người nhím” này chưa bao giờ dám đối mặt về sự thật gia đình mình.

Trong thâm tâm của đứa trẻ mới lớn, luôn luôn ước ao về một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Tô My mở album ảnh của Song Song, xem mấy bức, rồi cảm thán: “Song Song cũng là….”nữ cò tơ”!”
Song Song cao một mét sáu, hình thể biến đổi không ngừng.

Một số bức ảnh “tự sướng” của cô bé ghi lại quãng thời gian trưởng thành trong mấy năm gần đây của cô học sinh này.

Có lúc Song Song rất mập, có lúc gầy gò.

Thời khắc “đỉnh cao” nhất cô bé nặng đến 70 cân, tóc ngắn trông chẳng khác gì một thằng con trai.

Những bạn nữ trong trường hay để kiểu đầu theo mốt, nên chẳng khác nhau là mấy.

nếu không phải mái Hiển Nhi, thì lại kiểu ngang vai uốn xoăn chẳng theo quy tắc gì cả, và chúng tự cho đó là “đẹp”.
Song Song không bị cận thị, nhưng cô vẫn đeo kính, có khi đeo chiếc “kính không tròng” cho đúng mốt.
Rốt cuộc điều gùi khiến cho “cô bé mà nhìn không ra bé” này biến thành thiếu nữ nhẹ nhàng yểu điệu đây?
Tình yêu! Chỉ có thể tình yêu! Đó là liều thuốc giảm béo tốt nhất!
Trong Blog của mình, Song Song ghi lại những cảm xúc, những mối tình, những giai đoạn giảm béo, rồi nhịn ăn giữ vóc dáng.

Mỗi lần thất tình, tâm trạng rơi tự do vào vực thẩm không đáy, cô lại bắt đầu những tháng ngày ăn cho quên hết đau khổ.

Những mối tình của Song Song đều do cô chủ động theo đuổi.

Cô không xinh đẹp, không cao ráo, không nhẹ nhàng dịu dàng, không thông minh lanh lợi, cô chỉ là một cô gái bình thường, bình thường đến độ không có gì đặc biệt.


Thường ngày cô sống trong thế giới của chính mình.

Chưa bao giờ có ai nhìn cô lâu hơn một chút.

Mấy ngày trước khi gặp nạn, mỗi bài viết của Song Song đều chìm ngập trong sự u tối.

Cô bé viết:
“Vào cái ngày mưa buồn bã ấy, đứng trước cửa sổ nghĩ về anh, ước ao anh biết bao anh đang đứng bên mình thế nhưng mày chỉ có một mình cầm ô bước đi dưới mưa.

Mày ngước mắt lên trời, trên mặt rơi đầy những giọt nước không rõ là mưa hay lệ.

Những bài ca mày ngân nga đều có hình bóng của anh, còn anh giờ này chắc đang say mê cùng người nào khác trong khách sạn…”
Nhân vật “anh” xuất hiện trong bài viết của song Song trở thành đối tượng tìm kiếm của cảnh sát.
Theo phân tích của tổ chuyên án, vụ hung sát lần này rất có thể xảy ra do mâu thuẫn tình cảm.
Sau vài ngày, công tác điều tra vẫn không có gì tiến triển.

Cửu đội trưởng dẫn theo một nhóm cảnh sát, dùng các thiết bị dò tìm kiếm một lượt xung quanh hiện trường gây án.

Tìm kiếm hai chiếc xiên sắt giữa núi đúng là khó như mò kim đáy bể.

Trong trường bắt đầu rộ lên lời đồn cảnh sát đang dò mìn trên núi.

Công tác điều tra của Họa Long đi vào ngõ cụt, khó lòng phá giải được.

Giữa thành phố rộng lớn, tìm một kẻ khả nghi giữa những người từng mua xiên thịt nướng, hy vọng tìm kiếm quá ư là mong manh.

Bao Triển vẫn tiếp tục việc xét nghiệm DNA mẫu nước tiểu tìm thấy trong hình nộm.
Sau khi có được mẫu DNA, tổ chuyên án lại gặp một khó khăn nữa, đó là không có ai để đưa vào danh sách tình nghi mà đối chiếc với mẫu DNA này.

Phía cảnh sát đành lấy lí do kiểm tra sức khỏe toàn diện để lấy mẫu máu của học sinh trong mười lớp 12 của trường, hi vọng sẽ có manh mối nào đó.
Sau khi so sánh kết quả, cô bé hoa khôi Trương Đào Tuyết được loại khỏi danh sách chủ nhân của mẫu nước tiểu.

Điều này khiến tổ chuyên án có phần thất vọng, do đây là người có khả năng có thai nhất trong lớp.

Sau khi so sánh hết toàn bộ các nữ sinh, không có ai phù hợp, mẫu nước tiểu không phải của các nữ sinh lớp 12 này, thì của ai?
Cửu đội trưởng có phần nản chí, nói: “Tiếp theo phải đi hướng nào bây giờ?”
“Kiểm tra mẫu DNA của các giáo viên lớp 12.” – Họa Long nói.
“Người đàn ông mà Song Song nhắc trên Blog rốt cục là ai?” – Bao triển trầm ngâm.
“Tôi đã điều tra rồi.

Song Song không quen nhóm người xã hội đen ngoài trường cả, cô bé chỉ hay dọa nạt các bạn như thế thôi.” – Tô My lên tiếng.
“Tiếp theo, phải so sánh với mẫu DNA của các học sinh nam.” – Giáo sư Lương.
“Trong hình nộm là nước tiểu của người có thai, thì chỉ có thể là nữ giới thôi, phải không?” – Cửu đội trưởng thắc mắc.
“Đúng thế!” – Giáo sư Lương trả lời.
“Thế sao phải so sánh mẫu DNA của học sinh nam? Con trai cũng mang thai được sao?” – Cửu đội trưởng vò đầu bứt tai, nói.
Việc so sánh mẫu DNA tìm thấy trong nước tiểu của phụ nữ mang thai với DNA của các học sinh nam nghe có vẻ vô lí, nhưng sự thực không đơn giản như vậy.

Kĩ thuật phân tích DNA hiện đại, có thể giúp kiểm tra quan hệ di truyền.

Trong trường hợp không xảy ra đột biến gen, những người có quan hệ huyết thống sẽ có những nét tương đồng trong cấu trúc DNA.
Một tên sát nhân nhổ đờm ngay tại hiện trường vụ án.

Sau nhiều năm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn đã bị bắt về quy án.

Lí do là chú của hung thủ đã bị bắt trong một vụ gây tai nạn giao thông.

Thông qua kết quả kiểm tra DNA, phía cảnh sát đã tình cờ tìm ra quan hệ huyết thống giữa người gây tai nạn giao thông và tên hung thủ trong vụ án nhiều năm trước.
Phía cảnh sát đang tiến hành so sánh, đã rất kinh ngạc khi phát hiện ra mẫu nước tiểu trong hình nộm và mẫu DNA của Lý Cúc Phúc có nhiều điểm tương đồng.

Cảnh sát tiếp tục cho xét nghiệm kĩ hơn, quả nhiên hai mẫu DNA có nhiều đoạn liên quan đến nhau.
Cửu đội trưởng nói: “Chẳng lẽ…!Lý Cúc Phúc giả trai để đi học? Cậu ta….!mang thai sao?”
Giáo sư Lương cười nói: “Có thể người phụ nữ đó là người thân của cậu học sinh này thôi!”
Tô My bỗng nhớ ra điều gì đó, lên tiếng: “Là cậu Lý Cúc Phúc!”
Có lần, Lý Cúc Phúc bĩnh ra quần trong giờ thể dục và bị Song Song chụp lại.

Lý Cúc Phúc bắt cô bé xóa đi nhưng cô bé không chịu, hai bên xảy ra xung đột, Song Song dọa sẽ gọi xã hội đen đến dạy cho Lý Cúc Phúc một bài học.

Lý Cúc Phúc gọi cậu mình đến “xử lí mâu thuẫn” cuối cùng vụ việc cũng kết thúc êm đẹp.
Phái cảnh sát lập tức gọi cho Lý Cúc Phúc và ông cậu đến thẩm vấn riêng.
Họa Long: “Lý Cúc Phúc, tôi đã đọc hết các bài viết của cậu rồi, cậu quả là học sinh cá biệt đấy!”
Lý Cúc Phúc: “Dạ? Là bài trên D8 ấy ạ? Đó chỉ là bài viết vớ vẩn thôi ạ.

Chú cảnh sát, chú định bắt người xuyên tỉnh ấy ạ?”
Họa Long: “Cái gì xuyên tỉnh?”
Lý Cúc Phúc: “Sớm biết thế này, cháu đã “diệt lui bảo” rồi!”
Họa Long: “Cái tên “cò tơ” này, ăn nói nghiêm túc, thái độ thành khẩn chút.”
bao Triển: “Nói về ông cậu của cậu xem nào, có mấy đứa con? Quan hệ vợ chồng dạo này ra sao?”
Lý Cúc Phúc: “Cậu của cháu làm trong đội cảnh sát giao thông, cũng cùng ngành với các chú ấy.”
Họa Long: “Nói chết sớm?”
Lý Cúc Phúc: “Vâng, cháu nói ạ.

Có lần, cháu ăn trộm đồ nội y của một phụ nữ, còn cả tất, còn…”
Họa Long: “Thành thật khai hết những việc xấu cậu từng gây ra.

Cậu cũng biết chính sách nhà nước ta, sẽ khoan hồng cho những kẻ biết hối cải.”
Lý Cúc Phúc: “Cháu từng mơ mộng được trở thành đàn ông, cháu còn viết bài trên mạng nữa, chắc các chú cũng đọc rồi.”
Họa Long: “Tiếp tục.

Nói kĩ một chút, cố gắng thể hiện thái độ tốt vào.”
Lý Cúc Phúc: “Chú ơi! Cháu còn zin đấy.

Mấy năm nay, cháu phải nhờ đến bao nhiêu thứ mới giải quyết được những bức xúc sinh lí tuổi dậy thì chú biết không.

Hôm nay, cháu thấy thật nhẹ nhõm, chứ cứ thế này chắc cháu phát điên mất.

Vì sao cháu không tán nổi bạn gái nào vậy? Cháu cố gắng trước lễ valentin năm sau có được một cô bạn gái, dù xấu như song song hay Én Ị đùn cũng được.

Thế nhưng cháu đến đùi con gái cũng chưa từng đụng tới.

Trong lớp cháu, xinh nhất là Trương Đào Tuyết.

Con bé đó thật sự rất đong đưa, nhưng lại rất kiêu ngạo, còn làm bộ ngoan ngoãn.

Trong phần kí tên trên Blog nó viết…”

Bao Triển: “Viết gì?”
Lý Cúc Phúc: “Viết rằng nó luôn mơ về tuyết ở Trường Đảo, vẫn mơ về tiếng gió thổi, chim kêu ở Pampas.

Mãi sau này cháu mới biết, Trường Đảo làm gì có tuyết.”
Họa Long: “Tôi sẽ tìm mọi người để chứng thật các thông tin cậu vừa khai.”
Lý Cúc Phúc: “Chú ơi.

Cháu xin chú.

Cháu quỳ xuống xin chú đấy.

Chú đừng nói với ai về việc những việc này được không ạ.”
Bao Triển: “Thế thì ăn nói cho cẩn thận.

Lúc song Song tìm người xử lí cậu, cậu gọi ông cậu cảnh sát đến, rồi sự việc sau đó xảy ra thế nào?”
Lý Cúc Phúc: “Hôm đó, sau khi ra khỏi cổng trường, cậu cháu lái xe đến đón.

Mấy tên côn đồ đứng trước cổng trường thấy xe cảnh sát thì chạy mất dép.”
Bao Triển: “Sau đó ông ta có đưa cậu về nhà không?”
Lý Cúc Phúc: “Không ạ.

Cháu về một mình, cậu cháu nói muốn bàn việc riêng với Song Song, để sau này nó không bắt nạt cháu nữa.”
Bao Triển: “Lúc đó còn có ai nữa? Ai đi cùng Song Song?”
Lý Cúc Phúc: “Còn có Én Ị đùn nữa.”
Hôm đó, cậu của Lý Cúc Phúc đi tìm Song Song ở ven đường đối diện trường học.

Lúc đó cô đi cùng Én Ị đùn.

Cậu Lý Cúc Phúc hi vọng rằng có thể hóa giải mâu thuẫn này, nên mời hai cô bé đi ăn.

Én Ị đùn là cô bé vô cùng tự ti và khép kín, nên không muốn đi cùng vì sợ cậu Lý Cúc Phúc là người xấu.

Song Song thì khác.

Cô nói ông ta đi xe cảnh sát chẳng lẽ lại dám bắt cóc bán người sao?
Giáo sư Lương: “Anh là cảnh sát, nên chúng tôi cũng không nói quanh co nhiều.

Chúng tôi không biết anh mời hai cô bé ăn cơm với mục đích gì.

bất kể là cố ý giăng bẫy hay còn dụng ý gì khác, thì chúng tôi cũng hi vọng anh sẽ nói rõ việc xảy ra giữa anh và Song Song.”
Cậu của Lý Cúc Phúc: “Tôi và cô bé đó thì làm được gì? Cũng chỉ đi ăn một bữa thôi.”
Tô My: “Thế còn Tư Tư thì sao? Chính là cô bé tên Én Ị đùn ấy.”
Cậu Lý Cúc Phúc cúi gầm mặt, nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Tôi thừa nhận, lần đó có quen với với Tư Tư, và sau này có quan hệ với nhau.”
Giáo sư Lương: “Anh có biết cô bé có thai không?”
Cậu của Lý Cúc Phúc cứng họng, lập cập nói: “Sao cơ? Tôi nghe Tư Tư bị ốm, bỏ học rồi cơ mà?”
Tô My: “Én Ị đùn có thai rồi.

Chúng tôi không tìm tháy cô bé, cha mẹ cô bé cũng không biết con mình ở đâu, rất có thể cô bé đã trốn ở một nơi nào đó rồi!”
Cậu của Lý Cúc Phúc: “Sao…!sao con bé lại phải trốn cơ chứ?”
Tô My: “Anh có mấy người con?”
Cậu của Lý Cúc Phúc: “Một đứa!”
Giáo sư Lương: “Chúc mừng anh.

Anh chắc lại sắp làm cha nữa rồi!”
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.