Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 38: Tình Chú
Rất nhiều thiếu nữ thích những ông chú chín chắn đĩnh đạc.
Thứ gọi là “tình chú” dùng để chỉ những cô gái thích mẫu người hơn mình nhiều tuổi.
So với những bạn khác giới cùng tuổi khác, họ thích cảm giác được ở bên một người đàn ông trung niên, có sự nghiệp, có sức hút hơn hẳn.
Dù họ không có nhan sắc, thân hình hơi mập mạp, vòng một không bốc lửa, nhưng trong vòng tay của các ông chú, họ vẫn là một cô công chúa nhỏ đáng yêu, một con thú cưng được nâng niu chiều chuộng.
Tuổi xuân của họ chính là thứ bảo bối vô giá, sự ấu trĩ cũng trở thành một ưu điểm.
Điều quan trọng nhất là, những người trẻ tuổi còn phải phấn đấu một thời gian rất dài mới có được tiền bạc và địa vị, nhưng khi chọn cho mình một ông chú, thì họ sẽ có tất cả chỉ trong nháy mắt.
Những ông chú kì quặc chính là thứ thuốc độc đối với những cô nàng như thế.
Bộ phim mà Song Song thích nhất là “Tên sát thủ không lạnh lùng”.
Cô đã xem không biết bao nhiêu lần, mỗi lần xem là một lần khóc hết nước mắt.
Cô thích nhân vật chú Leon trong đó, một người đàn ông đeo kính râm, mặc áo khoác, trầm mặc và ít nói, với nụ cười mê hồn, sau mỗi lần giết người chú đều phải…!uống sữa, mỗi lần chuyển nhà đều phải mang theo một bồn cây.
Song Song muốn theo đuổi một người đàn ông trung niên vừa đẹp trai lại vừa có gì lạnh lùng và bá đạo như thế đến chân trời góc bể, giết người và phiêu bạt khắp nơi.
Cô mặc chiếc áo gió đồng phục của trường, với chiếc chân váy và đôi bốt cao cổ, mơ tưởng đến một ngày nọ có thể gặp được chú Leon.
Én ị đùn nói: “Cậu của Lý Cúc Phúc đúng là một ông chú kì quặc, lần nào gặp mặt cũng bắt tớ phải mặc đồng phục của trường.”
Song Song bĩu môi: “Ổi chà chao ôi! Ông chú kì quặc của tớ giờ ở nơi nào nhỉ? Tớ đợi đến khổ thôi!”
Ông chú kì quặc của Song Song chính là cha của Cao Phúc Soái.
Một người đàn ông trung niên, hơi mập, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to kếch xù, bụng phê, hay mặc áo sơ mi cổ tròn, mùa hè thì thích cởi trần.
Người đó tên Cao Tịch Phu, là người có tiền.
Khi còn trẻ mua xổ số trúng giải lớn.
Ông ta có lẽ là người đầu tiên ở Trung Quốc đi lính giải thưởng mà phải đeo mặt nạ và tóc giả.
Sau đó, những người học theo ngày càng nhiều, và chúng ta có thể dễ dàng được ngắm bộ dạng những người cải trang đi lĩnh giải.
Cao Tịch Phu rất sáng tạo, ông dùng tiền thưởng mở một nhà hàng lớn, mỗi năm vào dịp trung thu hoặc tết âm lịch, đều xuất hiện trên các kênh truyền hình cá nước.
Ông ta dùng một giọng phố thông pha chút vùng miền, phát biểu: “Nhân dịp xuân mới, nhà hàng hải sản của chúng tôi xin được gửi lời cảm ơn đến quý khách hàng…”
Song Song gọi ông ta là chú Cao.
Sự gặp gỡ của họ chỉ đơn thuần là một sự ngẫu nhiên mà thôi.
Hôm đó là sinh nhật của Cao Phúc Soái, rất nhiều bạn bè tụ hợp tại nhà cậu ta dự tiệc.
Mèo Rừng Bự, Lý Cúc Phúc, Song Song, Én ị đùn, Trương Đào Tuyết, còn có cả các bạn khác trong lớp đều đến tham dự.
Cha mẹ Cao Phúc Soái không ở nhà, những đứa trẻ được dip chơi bời thả phanh.
Chúng chơi trò đánh trận bằng bánh kem, rồi uống bia, uống sâm-panh, nước hoa quả, sữa chua, đến tận nửa đêm mới tan tiệc.
Mọi người đều đã lo tơ mơ, nằm ngủ la liệt trong phòng khách.
Cao Phúc Soái kéo Trương Đào Tuyết vào phòng mình, mà theo cách giải thích của cậu ta thì đó là “làm việc”.
Đêm đó, cha của Cao Phúc Soái cũng “làm việc” cô bé Song Song cùng lớp với con trai mình.
Sô-pha trong phòng khách đã bị mọi người chiếm dụng hết, Song Song ngáp dài một tiếng, đưa tay vỗ vào miệng vài lần, rồi đi thẳng lên lầu, mở một cửa phòng, nằm vật xuống giường, ngủ như chết.
Đó chính là phòng ngủ của cha mẹ Cao Phúc Soái.
Nửa đêm, cha của Cao Phúc Soái trở về.
Ông ta cũng đã uống ngà ngà, miệng còn lẩm bẩm mấy lời say xỉn: “Xe giật lùi, xin chú ý! Xe giật lùi, xin chú ý!” Ông ta lẹo dẹo bước về phòng ngủ, thấy trên giường có một cô bé mặc đồng phục học sinh đang ngủ.
Ông ta nấc lên một tiếng, rồi tiến lại ôm chầm lấy cô bé.
Song Song nửa chống cự nứa buông xuôi, vừa kêu lên “Chú Cao, đừng!” vừa đưa tay níu lấy cổ người đàn ông trước mặt.
Lúc ấy, Song Song nặng đến 70 cân, nhưng trong vòng tay của chú Cao, cô chỉ như một con chim nhỏ yếu ớt.
Bộ đồng phục rơi xuống, những âm thanh đều đều vang lên, mọi thứ giao thoa kết thúc.
Song Song lí nhí: “Chú Cao, chú bắt nạt cháu.”
Chú Cao có phần bối rối: “Tại chú uống say quả.
Cháu là bạn học của con chú phải không? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Song Song trả lời: “Cháu tên Song Song, cháu mới 18 tuổi thôi, đau quá!”
Chú Cao hỏi nhỏ: “Cháu…!là lần đầu sao?”
Song Song từ lâu đã không còn trong trắng, nhưng cô vẫn trịnh trọng gật đầu.
Cô giả vờ rất giỏi, cắn môi ngượng ngùng, vẻ mặt vô tội, đôi mắt ngấn lệ muốn khóc, trông chẳng khác nào những thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh.
Chú Cao rút mấy tờ giấy lau cho cô bé.
Song Song ra vẻ khó chịu.
Chú Cao ném nhúm giấy vào trong thùng rác, hỏi: “Sao không thấy gì?”
Con gái mạo danh còn nguyên vẹn, thường chỉ hay lấy một trong những lí do sau: Do đi xe đạp nhiều, do hồi nhỏ chơi bập bênh, do chơi nhảy dây bụ ngã, do dùng băng vệ sinh dạng ống, v.
v…
Đại đa số các cô gái thích nói do mình đi xe đạp chẳng may gặp “tai nạn” nên mới như thế.
Cũng có những cô nàng xảo trá một chút, nói rằng mình “tự sướng” chẳng may làm tách.
Còn có những cô nàng nhiều kinh nghiệm hơn thì cố tình chọn thời gian trước hoặc sau khi đến tháng một hai ngày, như thế càng dễ ngụy trang.
Song Song là người nhiều mưu mẹo.
Đôi tròng mắt của cô khẽ đào một vòng, bộ dáng đáng thương bày ra trước mắt.
Cô rơi vài giọt nước mắt, ấp úng nói: “Thực ra, do hồi học cấp hai, cháu phải học múa, một lần xoạc chân chẳng may bị rách rồi.”
Chú Cao nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào.
Không khóc nữa.
Để chú ôm một.
Chuyện ngày hôm nay, cháu không được nói với ai nghe chưa?”
Song Song đồng ý: “Chú Cao, cháu không kể với ai đâu, đây sẽ là bí mật của chúng ta, nhưng liệu cháu có mang thai không?”
Chú Cao nói: “Làm sao mà dễ thế được.
Đừng nghĩ ngợi nhiều.
Cháu cầm lấy một trăm tệ này, sáng mai mua ít đồ ăn sáng rồi đi học.”
Song Song có chút giận dỗi, trừng mắt nhìn: “Chú Cao, chú cho cháu là người thế nào hả?”
Song Song vừa khóc vừa rời khỏi phòng ngủ chẳng may bị Mèo Rừng Bự trông thấy.
Chú Cao vội đuổi theo, lái xe đưa Song Song về nhà.
Một người đàn ông 42 tuổi, và cô học sinh 18 tuổi.
Những cô gái trẻ thích những ông chú trung tuổi, những ông chú kì quặc thích những cô bé còn trong trắng.
Song Song không lấy tiền của chú Cao.
Mấy hôm sau, cô bé chạy đến nhà hàng của bố Cao Phúc Soái, nói mình mất điện thoại, muốn mượn tiền của chủ Cao để mua một mới.
Chủ Cao đưa cho cô một chiếc điện thoại hai sim hai sóng cũ, rồi bảo cô bé sau này đừng đến nhà hàng tìm ông nữa.
Trong điện thoại đã có sim, khi nào cần thì cứ gọi.
Một tháng sau đó, họ nhiều lần hẹn hò, dường như đang yêu nhau thật.
Họ cùng nhau đến khách sạn.
Chú Cao có tiền, nhưng lại rất bủn xỉn, lần nào cũng chỉ chọn những nhà nghỉ rẻ tiền nhất.
Song Song thích nhảy nhót trên đệm, nhưng chê đệm của nhà nghỉ cứng quá.
Chú Cao để cô bé nhún nhảy trên bụng mình, và gọi cô là Bảo Bối.
Bộ đồng phục học sinh dù chẳng đẹp đẽ gì, nhưng chú kì quặc rất thích.
Có lúc chú cũng bắt cô viết bài tập, rồi lại một phen quần thảo.
Trong thứ âm thanh đang vang lên đều đều, có tiếng chú Cao bảo Song Song gọi mình là cha.
Chú kì quặc có lúc lại muốn mặc đồng phục học sinh, giúp Song Song viết bài, có lẽ đâu đó trong tâm hồn ông ấy, đang trở về với những cảm xúc của mối tình đầu.
Họ cùng nhau lái xe sang thành phố khác du lịch.
Song Song có sự nghịch ngợm và đáng yêu của một cô gái mới lớn, khi đứng xếp hàng mua vé ở khu du lịch, cô bé xoay vòng quanh ông chú của mình, miệng còn không ngừng nói: “Chú ơi, cháu phải bỏ bùa chú, bỏ bù chú, cháu muốn chú yêu cháu trọn đời.” Khi đã chơi đùa mệt, Song Song lại làm nũng, vùng vẳng cánh tay đòi cõng.
Ông chú cười vui vẻ rồi cõng cô bé trên lưng vừa đi vừa xem ngựa vằn, gấu xám.
Mọi người nghĩ họ là hai cha con, nhưng cô bé lại nói với người bán kẹo bông rằng: “Chú ấy, là bạn trai của cháu.”
Ông chú và cô bé ngồi nghỉ bên bồn hoa.
Chú hút thuốc lá, nhà từng vòng tròn, còn cô bé ăn kẹo cao su, thổi bong bóng.
Chú Cao nói: “Chia kẹo cao su cho chú ăn với nào.”
Song Song nhìn chú, nhả kẹo cao su ra tay, kéo thành hai nửa, lấy tay vo tròn nửa nhỏ lại.
Chú Cao nhìn cô bé đến cả chục giây mà không biết phải làm thế nào.
Song Song bĩu môi, nội: “Tại sao lại phải dùng từ “chia”?”
Chú Cao cười phá lên, định đưa tay cầm lấy một nửa miếng kẹo, nhưng Song Song đã lập tức nhét cả hai vào miệng, thách thức: “Xem chú lấy nổi không!”
Chú Cao có phần do dự, nhìn mọi người xung quanh đông như trầy hội, không biết liệu có gặp phải người quen hay không.
Song Song nhắm mắt, vênh mặt, nói: “Sợ gì chứ, ở đây có quen ai đâu.”
Nụ hôn của một người đàn ông trung tuổi và một cô bé mới lớn giữa lùm hoa đang độ nở rộ.
Giây phút ấy, họ như quên hết mình, quên hết mọi thứ xung quanh, những cánh hoa đẹp bên cạnh sự say đắm của họ cũng dường như không còn hương sắc gì nổi bật.
Sau những giây phút lãng mạn nhất luôn luôn là sự đau khổ của biệt li…
Người đàn ông trung tuổi này có chứng đã ứng da.
Dưới cằm ông ta mọc rất nhiều mụn nước.
Thứ mụn bọc mủ vàng được bao quanh bởi lớp da chết màu trắng.
Người vợ hỏi ông chồng một cách khó hiểu: “Ông đã ngoài bốn mươi tuổi mà còn mọc mụn như bọn dậy thì thế này sau?” Ông không trả lời, mà có một hành động vô cùng ấu trĩ – lè lưỡi lêu lêu.
Trên lưỡi của ông cũng mọc rất mụn như thế, những mụn này mọc chi chít, màu vàng và trong suốt.
Ông ngày càng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, rồi đưa tay gãi cật lực lên lưỡi.
Một vài mụn mác vỡ bọc, bên mép rơm rớm thứ nước dịch màu vàng đục.
Đợi người vợ rời đi, chỉ còn lại một mình trong phòng, ông nhổ một bãi nước bọt, bực dọc: “Mẹ kiếp, nấm chân mà cũng lây được!”
Song Song bị nấm chân, do hàng ngày cô không chú ý vệ sinh sạch sẽ, đôi chân lúc nào cũng có mùi vô càng khó chịu.
Một lần, chú Cao trong cơn say đã liếm lòng bàn chân cô bé, từ đó dưới cầm và lưỡi của ông bắt đầu mọc những mụn nước vàng.
Ông dần dầm cảm thấy chán ghét, không còn liên lạc với Song Song nữa.
Đàn ông đều có mới nói cũ, chú Cao cũng chẳng mấy chốc mà quay sang cô phục vụ xinh đẹp mặc áo dài Thượng Hải vô cũng hấp dẫn của nhà hàng mình.
Song Song thất tình.
Trong quãng thời gian đó, cô bắt đầu buông thả, ăn uống vô độ, cơ thể tăng cân nhanh chóng, tính khí cũng trở nên khô khan và thô lỗ, thường xuyên vô duyên vô có cải nhau với các bạn trong lớp.
Lý Cúc Phúc nói: “Chúng ta chấm điểm cho các “mộc nhĩ” của lớp mình đi.”
Mèo Rừng Bự mở màn: “Người đẹp Trương Đào Tuyết, bảy điểm.
Song Song ba điểm.
Én ị đùn ba điểm”
Lý Cúc Phúc nói: “Quá nhiều sướng! Tỏ nghĩ mình đã cai được trò “tự sướng” rồi, đến Trương Đào Tuyết giờ cũng không còn sức mê hoặc nữa.”
Mèo Rừng Bự chửi thề: “Bốc phét! Cai cái ấy chẳng khác nào cai thuốc phiện, dễ thế sao!”
Cao Phúc Soái bực dọc: “Hai cái thẳng cò tơ này, đứa nào đến giúp tao luyện Ma Thú đi?”
Lý Cúc Phúc quát lại: “Mả Chó (tiếng lóng, gần âm với Ma Thú) , biến mau!”
Cao Phúc Soái cũng không vừa, nói: “Cương thi mà cũng dám chửi Ma Thú hả?”
Song Song chen vào: “Này, vừa nãy mấy bon mày nói linh tinh gì mà chấm điểm tao thế hả?”
Én ị đùn cũng lên tiếng: “Xin các cậu, đừng có lén lút nói xấu sau lưng tôi được không?”
Song Song lớn tiếng: “Cai tự sướng? Thật là tởm! Tởm quá đi mất!”
Mèo Rừng Bự cũng không vừa, cãi lại: “Thì sao? Mày đã cai ngoáy mũi được chưa mà nói?”
Song Song bật lại: “Mày muốn ăn hả?”
Lý Cúc Phúc cười ha hả, nói: “Nó bảo máy đi uống bát “nước thánh” (tiếng lóng, ý chỉ nước tiểu) đấy!”
Trương Đào Tuyết lên tiếng giảng hóa: “Các cậu làm gì mà ầm ầm lên thế hả? Sắp vào lớp rồi đấy!”
Cao Phúc Soái quay sang có hoa khỏi, nói: “Đào Tuyết, đừng quan tâm đến bọn chúng làm gì.”
Song Song cố tình chọc tức: “Ái chà chà! Ngồi đấy mà vênh vào.
Sáng mai tao sẽ đi gặp cha mày.”
Cao Phúc Soái tức giận, nói: “Song Song, mày muốn ăn tấn hả?”
Song Song nói: “Mày thử động đến tao xem, đúng là đồ hèn, đồ nhát chết.”
Lý Cúc Phúc dưa mấy ngón tay xếp thành hình khẩu súng lục, chĩa về phía mọi người, rồi nheo mắt…!đánh một quả thật kêu.
Mọi người bịt mũi, vội vàng chạy ra ngoài để tránh “trúng độc”.
Sau đó không lâu, Song Song gửi cho chủ Cao một đoạn tin nhắn: “Cháu có bầu rồi.
Chú ơi, cháu sợ việc này to chuyện rồi.”
Song Song xúi Én ị đùn thuê phòng sinh con, mục đích chính là muốn mượn nước tiểu của cô làm vũ khí hăm dọa chú Cao.
Cô bé “tạng đen” này vô cùng thông minh, biết chắc chú Cao sẽ đưa mình đi kiểm tra lại cho chắc.
Cô bèn bỏ nước tiểu vào trong hình nộm, luôn mang theo bên người.
Chú Cao hẹn Song Song đến một nhà nghỉ nhỏ, mua que thử thai cho cô bé.
Song Song nói: “Chú đừng nhìn thế cháu không đi tiểu được.”
Chú Cao bảo: “Thế thì vào nhà vệ sinh.”
Trong nhà vệ sinh, Song Song lén lấy nước tiểu của Én ị đùn đổ vào cốc giấy, sau đó mang ra ngoài.
Trước mặt chú Cao, cô đưa que thử thai vào trong cốc nước tiểu.
Chẳng mấy chốc, trên chiếc que thứ đã hiển thị hai vạch rõ ràng.
Song Song nằm lên giường, chống tay lên cầm, hai chân co lên đung đưa, nói: “Ôi, cháu sắp làm mẹ rồi.
Chú thích con trai hay con gái?”
Chú Cao nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Con hãy còn là một cô bé.”
Chú Cao lấy mọi lời ngon tiếng ngọt, dụ Song Song phá thai, nhưng Song Song nhất định không chịu Chú Cao nói với cô: “Chú không thể bỏ vợ được, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ không có cha, như thế sẽ không có hộ khẩu, sau này sẽ còn vô số rắc rối khác nữa.
Nếu không thể mang lại hạnh phúc cho đứa bé, thì tại sao còn để nó đến thế giới này làm gì?”
Chú Cao hỏi dò: “Thế cháu có lên giường cùng ai nữa không?”
Song Song bật dậy, chống nạnh, tức giận nói: “Thế cháu sẽ sinh nó ra, làm giám định huyết thống, lúc đó chủ sẽ biết nó là của ai thôi.”
Chú Cao bắt đầu tìm mọi cách nịnh nọt cô bé, nói với cô bỏ thai bằng thuốc vô cùng đơn giản, hơn nữa lại không ảnh hưởng đến việc học hành.
Uống ba ngày thuốc, bụng hơi đau một chút, tất cả mọi phiền não rồi sẽ qua thôi.
Nếu để quá 49 ngày, thì chỉ còn cách nhờ đến bàn tay bác sĩ thôi.
Nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, dạng chân, lúc đó phá thai sẽ vô cùng đau đớn.
Ông ta còn nói: “Cháu có biết thế nào gọi là nạo hút không? Trước tiên là tiêm một liều thuốc độc cho thai nhi, sau đó bác sĩ sẽ dùng tay hoặc dùng một chiếc thìa nhỏ, vét từng phần của đứa trẻ ra…!Chú nghĩ uống thuốc vẫn là cách tốt nhất.”
Song Song bị dọa đến phát khiếp, mặt mũi cúng đờ.
Một lát sau, cô bé đáp: “Thôi được.
Cháu đi mua thuốc.”
Chú Cao lấy ra hai trăm tệ từ trong ví, nói: “Dùng thuốc chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
Song Song trau mày, cảm thấy vô cùng căm ghét, nói: “Tôi không cần tiền của ông, tôi tự xin tiền mẹ mình, ngày mai sẽ đi mua thuốc.”
Trong lòng cô nghĩ: “Mẹ kiếp! Định dùng 200 tệ đuổi con này sao? Cứ đợi đấy.
Lần này tôi sẽ thịt ông từng miếng một.”
Sau khi Song Song bỏ đi, chú Cao không ngừng gửi tin nhắn hỏi han.
Song Song mấy ngày liền không thèm trả lời.
Chú Cao đành phải đến cổng trường tìm cô bé.
Song Song nói mẹ cô không cho tiền, và cô cũng không biết phải nói gì với mẹ.
Chú Cao lôi cô vào trong xe, dúi gói thuốc đã mua sẵn vào tay cô bé.
Song Song ném gói thuốc xuống sàn, khóc lóc nói: “Chú, cháu muốn sinh đứa bé ra.
Cháu thực sự rất thích trẻ con, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta cơ mà.”
Chú Cao không biết phải xử lí thế nào, đành thuận theo.
Ông ta đưa tiền cho cô bé hai lần, một lần năm nghìn tệ, một lần ba vạn tệ.
Lần thứ nhất, Song Song hứa sẽ bỏ cái thai, nhưng sau đó lại hối hận.
Cô bé cứng đầu này giải thích bằng những lí lẽ rất nhân đạo và có lí.
Lần thứ hai, chủ Cao đưa cho cô ba vạn tệ, cô đồng ý đến bệnh viên bỏ cái thai cùng chú Cao.
Khi xếp hàng chờ tới lượt, Song Song bí mật bỏ đi mất, chủ Cao hốt hoảng tìm kiếm khắp bệnh viện.
Một lát sau, ông nhận được một tin nhắn mà không biết nên vui hay buồn.
Song Song viết: “Cháu hi vọng lần chia li này không phải lần vĩnh biệt.
Cháu vẫn yêu chú.
Cháu cũng rất buồn khi đối xử với chú như thế này, cháu sợ mình không có cách nào thoát khỏi sự đam mê của mình cho chú.
Tạm biệt chú yêu! Cháu sẽ sinh đứa trẻ ra, một mình nuôi nấng.
Yêu chú và yêu đứa trẻ!”
Cuối cùng chú Cao cũng lật rõ bộ mặt, trả lời tin nhắn: “Cho dù có sinh đứa trẻ ra, tao cũng không bao giờ nhận nó.”
Thời gian đó, các học sinh đang trong kì nghỉ hè, chú Cao cũng không thể đến nhà tìm Song Song.
Quan hệ của hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Chú Cao để lại trong tin nhắn không biết bao nhiều lời không sạch sẽ, “hỏi thăm” cha mẹ và tổ tông mười tám đời nhà cô bé, còn uy hiếp sẽ tìm xã hội đen xử lí cả gia đình cô.
Song Song không trả lời bất cứ tin nhắn nào.
Sau khi vào học được mấy hôm Song Song biết chú Cao sẽ không chịu để yên, liền chủ động “xuất chiêu”.
Cô tìm mọi cách để lấy được số điện thoại của vợ chú Cao, sau đó gửi toàn bộ các tin nhắn cùng bức ảnh chụp que thử thai cho vợ ông ta.
Sau lưng mỗi ông chủ kì quặc đều có một bà thím kì cục.
Song Song đã đánh giá quá thấp sự lạnh lùng và nhẫn tâm của người phụ nữ, điều đó là quá đủ để giết chết một con người.
Vợ chú Cao là một người phốp pháp, mặt bùng nhũng những thịt, xử lí mọi việc đều vô cùng mạnh tay, từng đánh cô phục vụ lăng nhăng với chồng mình thừa sống thiếu chết.
Ngày hôm sau, chú Cao gửi tin nhắn lại cho Song Song, nói rằng vợ mình đang nổi trận lôi đình, lật đổ mấy chiếc bàn trong nhà hàng, làm ầm chuyện cả đêm, cả hai chắc chắn phải li hôn.
Chú Cao cố tình hâm nóng lại quan hệ, tỏ thái độ dịu dàng với cô bé.
Ông ủng hộ Song Song sinh đứa trẻ, và hứa sẽ bỏ vợ rồi cưới cô bé về.
Song Song trả lời: “Chú! Cuối cùng chú cũng nghĩ thông suốt rồi!”
Mấy ngày sau, chú Cao nói mình đang làm thủ tục li hôn, và hẹn Song Song lên núi dã ngoại, tiện thể đưa cho cô bé một ít tiền mua đồ bồi bổ.
Song Song nghĩ ngợi một hồi, rồi cũng đồng ý.
Người rửa bát tại nhà hàng cho biết, chiều hôm đó, vợ chồng ông bà chủ lái xe đi ăn đồ nướng dã ngoại.
Anh ta còn giúp ông bà chú bò giá nướng đồ lên xe.
Trong cốp xe còn có rất nhiều xiên sắt để xiên thịt, và cả dĩa nướng, cùng những đồ dùng khác.
Chú Cao lừa Song Song lên núi, bà vợ béo đã núp sẵn phía trong túp lều nhỏ của người trông nghĩa trang.
Nghĩa trang ngày thường hoang vắng không một bóng người, rất thích hợp làm hiện trường gây án.
Việc Song Song có bầu không ai hay biết.
Vợ chú Cao nối máu sát nhân.
Sau khi tính toán đâu vào đấy, hai vợ chồng quyết định giết cô bé để trừ hậu họa.
Trong túp lều nhỏ, chú Cao dùng một chiếc xiên thịt xiên qua cổ Song Song.
Cô bé sợ tè cả ra quần.
Vợ chú Cao còn lạnh lùng hơn thế bà ta xiên từng chiếc lên bụng, lên người cô bé, vừa làm vừa chửi rủa.
Song Song cố sống cố chết vùng vẫy, rút hai chiếc xiên trên bụng, lấy hết sức cắm vào cánh tay vợ chú Cao, rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi túp lều, nhưng lại bị lôi trở về.
Cuối cùng cô bị hai vợ chồng giết chết một cách tàn nhẫn.
Sau khi Song Song chết, bà vợ của chú Cao vẫn không nương tay.
Bà ta mang hết những chiếc xiên còn thừa lại, cắm đầy lên người cô bé để xả hận.
Hai chiếc xiên Song Song cắm vào cánh tay, bà ta mang về nhà, đó là lí do cảnh sát không tìm thấy chúng tại hiện trưởng.
Chú Cao mang chiếc điện thoại mình tặng Song Song đi, rồi ném chiếc ba lô vào ngôi mộ sau đó.
Sự việc kết thúc, cảnh sát tìm thấy trong nhà họ Cao hai vật chứng quan trong.
Theo manh mối mà Mèo Rừng Bự cung cấp, vụ án nhanh chóng được phá giải, chân tướng được làm rõ ràng.
Thế nhưng tổ chuyên án vẫn không hiểu nổi, những đứa trẻ bây giờ đang nghĩ trong đầu điều gì? Có lẽ, chúng sống trong môi trường áp lực lâu ngày, trong lòng tràn ngập sự mê man bất định, không lối thoát, không tìm thấy đáp án cho tương lai.
Cũng giống như cách chúng thường tự chế giễu mình, không thi đỗ đại học, thì bọn con trai phải ra công trường làm phu hồ bốc vác, còn bọn con gái thì vào nhà máy làm công nhân thép.
Ngày tổ chuyên án rời khỏi thành phố, trong lễ kéo quốc kì sáng sớm, có hai cậu học sinh khoác ba lô lên vai, mãi mãi rời khỏi ngôi trường này.
Một giáo viên chặn Lý Cúc Phúc và Mèo Rừng Bự ngoài cổng trường, hỏi: “Hai em đi đâu?”
Lý Cúc Phúc trả lời: “Đi khắp nơi ạ.”
Giáo viên quát nạt, dọa: “Quay về! Đang là lễ thượng cờ.
Các câu muốn bị đuổi học hả?”
Lý Cúc Phúc nhún vai, đáp: “Tùy thôi ạ.”
Giáo viên giận dữ: “Các cậu điên hết rồi hả?”
Lý Cúc Phúc trả lời: “Nói chung, tốt nghiệp xong rồi cũng phải đi bốc gạch, thà chẳng thèm học nữa còn hơn.”
Giáo viên lắc đầu, nói: “Các cậu đừng có hối hận đấy nhé!”
Mèo Rừng Bự trả lời: “Nói cho thầy biết, chúng em muốn rời khỏi ngôi trường chết tiệt này, cùng với đống bài tập và bài học vô ích kia, chúng em muốn đi Tây Tạng, đi Lệ Giang, đi Thần Nông Giá, chúng em muốn dùng bước chân đi khắp miền tổ quốc.”
Giáo sư Lương ở đầu bước tới, cảm thán: “Ai ya! Tuổi trẻ thật tuyệt, thật đáng ngưỡng mộ!”
Bao Triển nói thêm: “Bỗng nhiên tôi thấy thích hai cậu học trò này thật ấy.”
Họa Long hét lên: “Ê, hai tên cò tơ, đến tin chém!”
Tô My cũng đùa giỡn: “Này, đợi chút, có cần xe cảnh sát tiễn hai cậu một đoạn không?”
Lý Cúc Phúc vẫy tay nói không cần, Mèo Rừng Bự giơ ngón tay thối về phía Họa Long.
Chúng huýt sáo rồi làm một bài hát tiếng Anh, sau đó lên đường.
Là cờ bay phấp phới giữa trường, hai người thiếu niên bỏ trường ra đi trong tiếng quốc ca vang dội.
Họ đeo trên mình những hành trang cuộc sống, chuẩn bị đón nhận ánh mắt lạnh lùng và sự cười chê của cuộc sống, bước chân lên con đường chưa biết phía trước là gì, hướng về đâu, chỉ có bóng dáng là ngày một xa dần…
Bài hát tiếng Anh ấy mang tên “Travelling light” “Ánh sáng soi đường “
Dường như vai ta mang gánh nặng.
Mỗi ngày trôi qua là một cuộc hành trình Mệt nhoài và nặng nhọc.
Ôi những con đường đầy gai góc!
Ôi những nhánh sông nước chảy ngược dòng!
Chúng bào mòn những viên đá cuội thời gian.
Ta lắc lư, khấp khiểng tiến lên.
Dù trước mặt là con đường gai góc.
Ta gắng sức tha lôi bao khổ đau và mệt nhọc.
Mỗi bước ấy lại thấy bờ vai như sắp gục,
Đến tận khi ta bắt gặp người.
Người gỡ bỏ bao sức nặng cuộc đời.
Người bước đi nhẹ nhàng trên bờ cát.
Ta cũng gạt đi rồi, bao mất mát,
Ấy là ngày ta gặp được “tự do”.
Tâm sự: Mai tiếp hen!.