Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 31: Nụ Hôn Băng Lửa


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 31: Nụ Hôn Băng Lửa


“Cậu bé, cậu tên gì hả?” – Tô My hỏi.
Cậu bé xăm đuôi rồng giọng nói lí nhí, ấp úng trả lời: “Em… em tên… tên Đường…”
Phạm Li Sa nói chen vào: “Cậu ta tên Cá Nhảy!”
Hình xăm trên lưng cậu bé này vẫn còn tấy đỏ, chứng tỏ hình mới làm được vài ngày.

Cậu bé cũng không được “cấy bi” , càng cho thấy đây chỉ là người thế thân mới tới.
Với kinh nghiệm phá án của mình, tổ chuyên án lập tức đoán ra rằng “Cá Nhảy” thực sự đã chết rồi.

Nếu cái chết của cậu ta không liên quan đến vũ trường này, thì trước sự mất tích của một “con cá nhả ra tiền” như thế, chắc chắn họ không thể không đi tìm.

Thế nhưng người của vũ trường lại không hề báo cảnh sát tìm người mất tích, chứng tỏ chí ít họ cũng là người biết gì đó về vụ việc này.

Tin tức về việc phát hiện những mẩu tay chân vô chủ đã lan rộng khắp nơi, khiến dư luận trong thành phố không ngừng dậy sóng, những người của vũ trường này không thể nào không hay biết.

Nếu chính họ là những kẻ gây án, sau đó phân xác tẩu tán, thì khi Tô My nhất quyết đòi gặp cả năm “đệ nhất tay chơi” chắc chắn sẽ khiến họ nảy sinh nghi ngờ.
“Cả năm ta bao hết! Lên nào!” – Tô My hô lớn.
“Rất tiếc là không được.

Trong khu VIP vẫn còn khách khác đã đặt trước rồi, tiểu thư chỉ được chọn một người thôi ạ!”
Ba người của tổ chuyên án rút thẻ cảnh sát, yêu cầu đưa năm tên trai bao về đồn.

Cả năm không những không nghe lời, còn hô hào xung quanh.

Một nhóm bảo vệ đằng đằng sát khí nhanh chóng ập tới, định dùng vũ lực chống trả.

Những gã bảo vệ vũ trường thực chất đều là những tên xã hội đen mặc trên người đồng phục bảo vệ.
Tình hình vô cùng hỗn loạn, đội trưởng đội bảo vệ hét lớn: “Mau bắt ba kẻ mạo danh cảnh sát này lại cho tao, đưa hết đến đồn cảnh sát.”
Mấy tên bảo vệ xông tới, Họa Long chống tay trái xuống bàn, lăng người sang bên, hai chân đá liên hoàn cước mấy tên bảo an ngã dụi rồi lùi lại phía sau.

Một nhóm bảo vệ khác nhào về hướng Bao Triển và Tô My.
Những kẻ hung thần ác bá này không hề thương hoa tiếc ngọc.

Tên đội trưởng ném dùi cui điện về phía Tô My khiến cô tái mặt.

Bao Triển vội ôm chặt Tô My, né sang một bên, chiếc dùi cui đập mạnh vào bức tường phía sau.
Họa Long rút súng bắn chỉ thiên, quát: “Cảnh sát đây! Tất cả đứng yên! Không ai được làm bừa.”
Sau tiếng súng inh tai, những tên bảo an mới chịu dừng lại.

Rồng Cuộn không hề tỏ chút sợ hãi, nói một cách khinh bỉ: “Cảnh sát thì làm được gì? Bọn bay có biết ai là chủ nhân của vũ trường này không hả? Nói cho bọn mày sợ, phu nhân chủ tịch thành phố có góp cổ phần ở đây đấy!”
Phạm Li Sa quát nạt: “Đừng có nói bừa.”
Sau đó, cô ta cười nói với Họa Long: “Để tôi đưa họ đi cùng các anh, hợp tác hoàn thành công việc, được chứ ạ?”
Hôm đó, phía cảnh sát lục soát điều tra vũ trường cả đêm, toàn bộ hoạt động đều bị đình chỉ để chỉnh đốn.

Tại phòng nghỉ, cảnh sát tìm thấy album ảnh của năm “đệ nhất tay chơi” của khu VlP, tất cả đều là ảnh kĩ thuật số rất sắc nét.

Trong đó có một số ảnh khỏa thân, với mục đích để các quý bà chọn lựa hình.

Sau khi kiểm tra bằng các biện pháp kĩ thuật nghiệp vụ, cánh tay và đùi của một trong số những “tay chơi” ở đó phù hợp với những mẩu chân tay từng tìm thấy, hình xăm cũng trùng khớp.

Những người làm việc tại vũ trường cho biết, người này tên thường gọi là Cá Nhảy, là nhân vật được ưa chuộng nhất tại đây, mấy ngày trước bỗng dưng xin thôi việc và bỏ đi đâu không rõ.
Năm “đệ nhất tay chơi” trong khu VIP gồm có: Rồng Cuộn, Sói Lăn, Dê Tây, Thỏ Trắng và Cá Nhảy.
Hình xăm chính là điểm phá án mấu chốt giúp xác định danh tính nạn nhân trong vụ này – Cá Nhảy.

Vụ án đã có tiến triển, công việc tiếp theo là thẩm vấn, điều tra, loại trừ và khoanh vùng kẻ tình nghi.
Tổ chuyên án lần lượt thẩm vấn năm “đệ nhất tay chơi” và Phạm Li Sa, điều tra về mạng lưới các mối quan hệ của nạn nhân.
Giáo sư Lương: “Tại sao phải để cậu bé họ Đường mạo danh Cá Nhảy?”
Phạm Li Sa: “Mấy hôm trước Cá Nhảy thực sự bỗng nhiên bỏ việc, trong khu VIP có năm “đệ nhất tay chơi” chúng tôi không thể để thiếu một người được, nên mới tuyển Tiểu Đường đến, vẫn còn chưa kịp đặt “kĩ danh” cho cậu ta.

Làm nghề này ai cũng phải có “kĩ danh” riêng của mình, không dùng tên thật, nên trong lúc cấp bách đã tạm dùng tên của Cá Nhảy.

Việc xăm mình cho Tiểu Đường cũng là cho thống nhất với bốn người còn lại thôi.”
Giáo sư Lương: “Sau khi bỏ việc Cá Nhảy đi đâu?”
Phạm Li Sa: “Tôi không rõ.

Những người đến rồi đi ở đây rất nhiều và thường xuyên.”
Giáo sư Lương: “Hôm cậu ta bỏ việc, cô ở đâu?”
Phạm Li Sa: “Hôm đó tôi tham gia tiệc sinh nhật một người bạn, không đi làm.”
Bao Triển: “Cậu đến vũ trường này làm việc bao lâu rồi?”
Tiểu Đường: “Tôi được điều đến từ nơi khác, là chị Phạm giới thiệu tôi lên, đưa thẳng tới khu VIP phục vụ.

Mấy hôm nay tôi đang chuẩn bị được đưa đi “cấy bi” , nào ngờ chưa phục vụ được khách nào vớ phải cảnh sát, đúng là đen đủi!”
Bao Triển: “Cậu mới đến hả? Tại sao lại được đưa thẳng tới khu VIP?”
Tiểu Đường: “Trước đây tôi làm ở một vũ trường khác, cũng gọi là có chút danh tiếng.”
Họa Long: “Tên gì?”
Rồng Cuộn: “Rồng Cuộn.”
Họa Long: “Tên thật?”
Rồng Cuộn: “Lưu Truyền Căn”
Họa Long: “Cái tên cũng quê gớm nhỉ! Chẳng trách mà phải đổi tên, tuổi?”
Rồng Cuộn: “35.”
Họa Long: “Quê quán?”
Rồng Cuộn: “Tôi người Hồ Bắc.”
Họa Long: “Nghề nghiệp.”
Rồng Cuộn: “Đại diện kinh doanh vũ trường Pháo Hoa.”
Họa Long: “Gì hả? Đại diện? Đại diện cho ai? Tại sao lại đi làm trai bao?”
Rồng Cuộn: “Tôi không phải trai bao.”
Họa Long: “Còn già mồm! Đã bị bắt quả tang còn chối.


Cái thứ trong quần mang cấy mấy viên bi làm gì hả?”
Rồng Cuộn: “Để phục vụ vợ không được sao?”
Họa Long: “Bằng này tuổi đầu rồi còn đi làm trai bao?”
Rồng Cuộn: “Nói ra chuyện cũng dài.

Cậu biết không? Mấy hôm trước tôi và một vị khách ngồi nói chuyện phiếm.

Vị khách đó là một kiến trúc sư.

Điều trùng hợp là chúng tôi thi đại học cùng năm 1992.

Khi đó, cả nước vẫn còn thi đề chung.

Tôi được 515 điểm, trượt.

Người kia ở Bắc Kinh, được 497 điểm, đậu vào trường Đại học Kiến trúc xây dựng.

Số phận của hai chúng tôi không ngờ khác nhau đến thế.

Haizzz! Người ta giờ là kiến trúc sư còn tôi lại phải đi làm cái nghề này.”
Họa Long: “Lưu Truyền Căn, anh làm nghề này bao lâu rồi?”
Rồng Cuộn: “Hơn một năm.

Trước đây làm kinh doanh, thua lỗ, trên đường thấy có quảng cáo tuyển “phục vụ nam” , thế là vào nghề.”
Họa Long: “Tuổi nhiều thế này rồi, làm nghề này có nổi không?”
Rồng Cuộn: “Thế là cậu không biết rồi.

Làm nghề này của chúng tôi, đứng tuổi một chút mới được ưa chuộng.

Mấy bà giàu có kia mà kiếm lũ trai trẻ, lại thấy có cảm giác loạn luân, tội lỗi.

Các cậu có niêm phong cả vũ trường cũng chẳng ăn thua gì.

Mấy hôm nữa “mây tan mưa tạnh” , rồi lại mở cửa kinh doanh ấy mà.”
Họa Long: “Anh và Cá Nhảy có mâu thuẫn gì không?”
Rồng Cuộn: “Không.

Cậu không biết đấy thôi, chúng tôi là anh em kết nghĩa, tình cảm rất tốt, nên chúng tôi mới xăm hình một con rồng như thế.

Nhưng mà, nghe nói cậu ấy gặp chuyện gì đó rồi.”

Họa Long: “Chuyện gì?”
Rồng Cuộn: “Đây là tôi nghe Dê Tây kể thôi.

Cá Nhảy trộm tiền của vũ trường rồi bỏ trốn.”
Tô My: “Cá Nhảy là người thế nào?”
Dê Tây: “Cậu ta ấy à? Rất yêu nghề, phục vụ hết mình, là “tay chơi” số một trong nhóm chúng tôi.”
Tô My: “Hết mình? Yêu nghề? Yêu đến mức nào hả?”
Dê Tây: “Cá Nhảy rất giỏi ngón nghề “nụ hôn băng lửa”.

Ở những chỗ khác chỉ có “hai vòng” , riêng ở đây có chín vòng.”
Tô My: “Nụ hôn băng lửa là gì?”
Dê Tây: “Nước đá, nước lạnh, mật ong, kẹo mút, bơ, thạch trái cây, cola, rượu vang đỏ, nước cà ri, lần lượt ngậm những thứ này trong miệng rồi phục vụ khách.”
Tô My: “Phục vụ cách nào? À… hiểu rồi! Khách của Cá Nhảy có nhiều không?”
Dê Tây: “Cậu ta vừa yêu nghề vừa đẹp trai.

Đứng một hàng chắc chắc mọi người sẽ chọn cậu ta rồi.

Cá Nhảy cũng không quan tâm khách là phụ nữ hay đàn ông, còn sáng tạo ra trò mới tên là “dán bánh nướng” nên rất được ưa chuộng.”
Tô My: “Thế nào là “dán bánh nướng” ?”
Dê Tây: “Là một cách chơi hai nam một nữ.

Cậu ta sẽ ở giữa.”
Tô My: “Thật biến thái! Cá Nhảy có mâu thuẫn với ai không?”
Dê Tây: “Đội trưởng đội bảo vệ, họ từng có lần đánh nhau.”
Tô My: “Sao cậu biết Cá Nhảy ăn trộm tiền của vũ trường?”
Dê Tây: “Đội trưởng đội bảo vệ kể với tôi.

Anh ta đang bí mật điều tra vụ này.”
Giáo sư Lương: “Nào, hút điếu thuốc đi! Thu nhập của các cậu được bao nhiêu?”
Sói Lăn: “Tiếp khách, phần trăm bán rượu và đồ uống, đi khách ở ngoài, mỗi tháng chắc cũng tầm ba vạn tệ.”
Giáo sư Lương: “Thế còn Cá Nhảy?”
Sói Lăn: “Cậu ta kiếm tương đối nhiều, chắc cũng phải tầm năm vạn, nhưng trò này như đang bán mạng sống ấy, làm trai bao cũng đâu phải dễ.

Thằng nào cũng khoe khoang dai sức nọ kia, toàn khoác lác.”
Giáo sư Lương: “Vất vả nhỉ!”
Sói Lăn: “Những quý bà đến vũ trường thường chỉ có hai vấn đề: Nhu cầu giường chiếu cao, hoặc là ngoại hình trông quá xấu xí.

Thông thường đàn bà thường dễ nhịn chuyện giường chiếu, vì đạo đức và lương tâm mà, không như đàn ông, nên cứ thử tưởng tượng, một bà đã đến mức phải tìm trai bao thì nhu cầu phải cao chừng nào.

Những người có chút nhan sắc thì chẳng khó gì để kiếm được một người đàn ông ra hồn, chẳng việc gì phải bỏ tiền đến chốn này.

Nên có thể kết luận một câu, những bà đến đây, mặc dù trên người vàng ngọc rủng rỉnh, nhưng phần đa đều không lùn béo, thì cũng xấu ma chê quỷ hờn.”
Giáo sư Lương: “Xem ra các anh cũng không sung sướng gì nhỉ! Tiếp tục nói về Cá Nhảy đi.”
Sói Lăn: “Nếu chỉ phục vụ không thôi thì đã chẳng thành vấn đề.

Nhưng một số bà lại thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích được khen, được cưng nựng như công chúa cơ, mới nghĩ đã thấy buồn nôn.

Nhưng Cá Nhảy rất thông minh, miệng lại ngọt như mía lùi, các bà đưa ra ngoài ăn uống cậu ta còn giành trả tiền, thỉnh thoảng lại tặng quà mấy bả, khiến mấy bả có cảm giác đang được yêu một cách bình đẳng, và nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn riêng, đã chinh phục được người trai trẻ này.”
Giáo sư Lương: “Phạm Li Sa, đội trưởng đội bảo an và Cá Nhảy có quan hệ như thế nào?”
Sói Lăn: “Chị Phạm tốt nghiệp trường có tiếng, tố chất tao nhã, được vũ trường mời đến làm việc.


Chị ấy đối xử với chúng tôi rất tốt.

Đội trưởng đội bảo an là dân xã hội đen, không ai ở đó dám động đến.

Hắn ta ức hiếp không trừ một ai, còn tự mình làm luật, chúng tôi hàng tháng đều phải có phong bì riêng cho hắn mới được yên thân.”
Bao Triển: “Trước đây anh làm nghề gì?”
Thỏ Trắng: “Trước đây tôi hát trong vũ trường, chủ yếu hát thể loại như của Dick and Cowboy[7], thực sự tôi cũng chẳng thích thú gì cái nghề bây giờ.

Ngày đó thật “tuyệt” có những nữ ca sỹ mặc áo dài Thượng Hải hát những bài nhạc vàng.

Cứ nghĩ lại thời đấy mà thèm.

Trong vũ trường cũng chẳng ồn ào như giờ, không tệ nạn, không ma túy, không trai bao gái gọi.

Còn bây giờ, bước lên sân khấu là lột đồ khoe thân, tôi cũng chẳng cất giọng mà hát nổi nữa.

Bên dưới thì nào anh Trương, anh Lý, anh Trần, anh Triệu không ngừng chúc rượu.

Anh Trương thưởng một chai, anh Lý không chịu kém gọi lại thưởng hai chai, rồi cứ thế anh Trần lên mặt thưởng ba chai, cứ phải nghe lời, cứ phải uống, bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, không uống thì đắc tội, làm mất mặt các đại ca thì chỉ có đợi mà bó giò bó cẳng.”
Bao Triển: “Trước đây Cá Nhảy làm nghề gì?”
Thỏ Trắng: “Tôi cũng chẳng rõ.

Cậu ta là hàng trai bao thiên bẩm.

Tôi chỉ mong các anh làm sao đóng luôn cửa cái vũ trường đó cho xong, những nơi thối nát chướng khí như thế đáng phải đập lâu rồi, sau này tôi thà đi hát rong cũng không muốn làm cái nghề dơ bẩn này nữa.”
Bao Triển: “Đội trưởng đội bảo an và Cá Nhảy đánh nhau vì chuyện gì?”
Thỏ Trắng: “Cá Nhảy kiếm nhiều nhất hội, nên đội trưởng đội bảo an hay tìm cậu ta gây khó dễ, có lần đã ẩu đả một trận rồi, đám chân tay của đội bảo an dần cho Cá Nhảy một trận xưng húp mặt mày.

Cũng may có chị Phạm ra can ngăn, từ đó hai bên nảy sinh mâu thuẫn.”
Bao Triển: “Tại sao Cá Nhảy lại bỏ việc?”
Thỏ Trắng: “Nghe nói cậu ta không nói gì mà tự ý bỏ đi, còn ăn trộm một lượng tiền trong két của vũ trường cùng một số giấy tờ thanh toán.

Vũ trường giao cho đội trưởng đội bảo an phải tìm được cậu ta.

Vốn vẫn định báo cảnh sát, nhưng vì những giấy tờ thanh toán kia có liên quan đến mua bán dâm, số tiền mất cũng không nhiều, báo cảnh sát chẳng hóa mồi lửa tự thiêu, nên đành nói cậu ta bỏ việc cho êm chuyện.”
Cảnh sát cho gọi đội trưởng đội bảo an đến làm việc.

Hắn là một kẻ rất ư ngông cuồng bá đạo, tự xưng trong giới xã hội đen và quan trường đều có người quen biết, đến cục trưởng cục cảnh sát cũng chẳng dám động đến một sợi lông chân.

Về vụ mất cắp liên quan đến Cá Nhảy, đội trưởng đội bảo an cho biết chỉ có người trong vũ trường mới được phép vào phòng tài vụ, cửa và két sắt đều bị cạy mở, hiện trường mất cắp tìm thấy dấu giày của Cá Nhảy, và cũng từ khi đó không còn thấy cậu ta trở lại làm việc nữa.
Tổ chuyên án sau khi thẩm vấn lập tức mở cuộc họp phân tích tình hình vụ án.

Chủ tịch thành phố, phó chủ tịch thành phố, các lãnh đạo cảnh sát địa phương đều được mời đến dự.
Bao Triển nói: “Trong những người đã thẩm vấn, nhất định có kẻ đang nói dối.”
Giáo sư Lương tán đồng ý kiến: “Đúng thế.

Hung thủ chính là một trong số họ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.