Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 32: Phố Đèn Màu


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 32: Phố Đèn Màu


Sau cơn mưa, cả công viên chỉ lác đác vài người đi dạo, những nhành liễu rủ xuống đung đưa trước gió.

Đầu đường có người đang nướng thịt cừu, những miếng sườn nằm trên vỉ nướng bốc lên mùi thơm nức mũi, mấy hòn than củi trong chậu sắt rực lên từng hồi.

Một đống lớn than dự trữ chất bên cạnh bụi hoa ngâu đỏ, bên trên đậy một lớp bạt chống nước.
Năm “đệ nhất tay chơi” ngồi uống bia tại quán nướng ngoài trời này, vừa ăn vừa tán chuyện.

Nóng nực, họ cởi bỏ lớp áo, để ra hình xăm trên lưng.
Cá Nhảy nâng cốc, nhưng trong lòng có gì đó bất an, cảm giác hình như mình từng nhìn thấy cảnh này ở đâu đó.
Cậu ta không thể ngờ được, chỉ vài ngày sau thôi, ngay cạnh chỗ đang ngồi, đùi của mình sẽ bị một kẻ lang thang mang nướng tái rồi gặm chơi.

Tay trái cậu ta sẽ nằm ở phía Tây thành phố, còn tay phải sẽ đi về phương Bắc.
“Khách hôm qua cho chú mày bao nhiêu?” – Thỏ Trắng hỏi.
“Mụ già đó kẹt không tưởng nổi, đúng là mệt bã người mà chẳng được bao.” – Dê Tây đáp, rồi nói tiếp: “Mụ còn bảo lần sau phải bảo cả năm anh em ta phục vụ đấy.”
“Sức đến đâu mà dám một lần đòi cả năm.” – Cá Nhảy nói mỉa.
“Trừ khi là sức trâu sức ngựa, còn nhớ lần trước có đoàn khách Nga đến thăm…” – Thỏ Trắng đang nói thì Dê Tây chen vào: “Đừng nhắc vụ đấy nữa, đúng là ác mộng, chẳng khác nào đánh vật thông đêm, lại còn không được cho nghỉ.

Sau vụ đấy tao dưỡng thương hai ngày liền mà không lại sức, cả người cứ rão ra.”
Sói Lăn cũng bức xúc không kém: “Đã thế còn chẳng thơm tho gì, mẹ kiếp, cứ như là bị cưỡng bức không bằng.”
Cá Nhảy bông đùa mấy câu xoa dịu không khí: “Không phải là đệ đây chê gì ngựa nhà mình, nhưng mà đúng là lũ ngựa tây không phải ai cũng thuần phục nổi.”
Rồng Cuộn ra dáng anh cả, lắc đầu nói: “Ngoài Cá Nhảy ra, mấy chú mày đều chưa tiếp các bà phu nhân nhà quan lớn khoản ấy mới gọi là hổ đói.”
Cá Nhảy ôm vai gật đầu: “Chuẩn! Mấy bà vợ quan lớn đúng là như hổ nhốt chuồng bỏ đói lâu năm ấy.”
Hai cánh tay của Cá Nhảy được tìm thấy cách nhau không dưới một cây số.

Trong vụ này, cảnh sát địa phương chủ yếu đặt mục tiêu tìm ra hung thủ, còn nguyên nhân cái chết thì chưa thể làm rõ được.

Tổ chuyên án quyết định thay đổi phương án điều tra sang tìm kiếm kẻ tình nghi gây ra vụ chặt xác phi tang, và trọng điểm điều tra vụ án mất cắp tại vũ trường.
Những kĩ năng điều tra phá án mà ta hay xem trên ti vi và tiểu thuyết rất khó vận dụng vào tình hình thực tế.

Chỉ một câu nói đơn giản trên bản tin như “qua kết quả điều tra của phía cảnh sát” , đằng sau đó không biết án chứa bao nhiêu nỗi vất vả và nguy hiểm mà các chiến sĩ đã gặp phải.
Để thu được các chứng cứ có sức thuyết phục, một lực lượng lớn cảnh sát địa phương đã được huy động.
Họ phải điều tra toàn bộ các mối quan hệ của Cá Nhảy trong vũ trường, xác thực khẩu cung của từng người, thậm chí còn phải đến điều tra tại quê nạn nhân ở một vùng khác cách thành phố này rất xa… Tất cả các đầu mối đều chĩa vào đội trưởng đội bảo an.
Quản lí tài vụ của vũ trường cho biết, họ bị mất khoảng ba vạn tệ và hơn mười nghìn đô la tiền mặt cùng một cuốn hóa đơn.
Một bảo an tự đi tuần tra vào sáng sớm phát hiện cửa phòng tài vụ bị cạy mở, lập tức báo cáo tình hình với đội trưởng.

Đội trưởng bảo anh ta đi thông báo với cấp trên.

Điều đó chứng tỏ, khi phát hiện vụ việc, tại hiện trường chỉ có một mình đội trưởng đội bảo an.
Đó là điểm vô cùng khả nghi, khiến phía cảnh sát không thể không lưu tâm đến.

Tô My tìm ra một đầu mối vô cùng quan trọng, sau khi vụ mất trộm xảy ra, đội trưởng đội bảo an từng đến ngân hàng đổi đô la Mỹ.
Mặc dù các chứng cứ đều rất hợp lí, nhưng trong quá trình thẩm vấn, đội trưởng đội bảo an vẫn vô cùng ngông cuồng, ngoan cố đến cùng, nhất quyết không khai nguồn gốc số tiền đó.

Cảnh sát địa phương quyết định dùng biện pháp mạnh.

Sau một hồi tra khảo, tên đội trưởng đội bảo an ôm mặt khai nhận hành vi phạm tội của mình.
Khi đứng một mình tại hiện trường vụ mất cắp, cả cửa phòng tài vụ và cửa két sắt đều đã bị bật mở.

Đội trưởng đội bảo an phát hiện trong két sắt vẫn còn sót lại một cục tiền đô.

Lòng tham nổi lên, và cho rằng số tiền này rồi cũng sẽ được đổ lên đầu kẻ trộm, nên đã “tiện tay” nhón vào túi mình.
Cảnh sát cho rằng đội trưởng đội bảo an đang nói dối.

Nếu là kẻ trộm, chắc chắn không thể nào để lại một số tiền đô ngon lành như thế.

Chỉ có một khả năng, do mâu thuẫn với Cá Nhảy, đội trưởng đội bảo an giết nạn nhân, chặt xác phi tang, rồi dựng lên vụ trộm cắp để ngụy tạo chứng cứ hòng thoát tội.
Cảnh sát tra khảo mạnh tay hơn nữa.

Đội trưởng đội bảo an nhừ đòn, nằm thoi thóp, nhưng vẫn ngoan cố, chỉ khai nhận nguyên như lúc đầu.
Vụ án kéo dài mãi chưa được giải quyết, Chủ tịch thành phố mấy lần đích thân đến hỏi thăm tình hình.
Mỗi cuộc họp phân tích vụ án ông đều có mặt và phát biểu ý kiến.

Cả Chủ tịch thành phố và công an địa phương đều tin rằng vụ này là do đội trưởng đội bảo an gây ra.

Mấy hôm sau, đội trưởng đội bảo an đã khai nhận toàn bộ quá trình gây án và tẩu tán thi thể.
Tổ chuyên án cảm thấy vụ việc này có gì đó không thỏa đáng.


Các điểm nghi vấn vẫn còn rất nhiều, phần thân và đầu của nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy, rõ ràng đội trưởng đội bảo an đang sợ đòn mà nhận tội.
Theo khẩu cung của đội trưởng đội bảo an, hắn có một người bạn làm ở xưởng luyện thép, phần thân nạn nhân đã bị quẳng vào lò nung cho tan chảy rồi.
Chủ tịch thành phố lấy lí do kết thúc vụ án lệnh cho cảnh sát địa phương cảm ơn và hủy yêu cầu trợ giúp phá án, buộc tổ chuyên án phải rút khỏi vụ việc.
Thế nhưng “thỉnh thần dễ, tiễn thần khó” , tổ chuyên án không đồng ý bỏ dở vụ việc, còn thẳng thắn hỏi Chủ tịch thành phố vì sao lại cố ý làm thành vụ án oan.

Phó chủ tịch ở giữa phải chịu áp lực rất lớn, đành đưa ra phương án điều đình, Chủ tịch thành phố đồng ý để tổ chuyên án ở lại thêm một tuần làm công tác “dọn dẹp” sau vụ án, một tuần sau nhất định phải rút lui.
Tổ chuyên án bí mật mở cuộc họp.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chỉ đúng một tuần thôi.” – Giáo sư Lương trầm ngâm nói.
“Đội trưởng đội bảo an sắp bị tra khảo đến chết, lời khai thì rõ ràng có hàng trăm lỗ hổng, chúng ta nên báo cáo việc này lên Bộ công an.” – Tô My bức xúc.
Bao Triển: “Mọi người còn nhớ không? Rồng Cuộn từng có lần buột miệng nói người đứng sau vũ trường Pháo Hoa này chính là phu nhân Chủ tịch thành phố.”
Tô My: “Tất nhiên là nhớ rồi, lúc đó Phạm Li Sa còn lập tức ngắt lời không cho hắn nói tiếp.”
Họa Long: “Điều đó thì chẳng có gì là lạ.

Ở con phố ấy, không chỉ có những vũ trường, mà những trung tâm mát-xa, những khu vui chơi giải trí, các khách sạn lớn, quán karaoke, đều có người nhà quan đứng sau đỡ hết.

Nhưng đó đâu phải là lí do để Chủ tịch thành phố phải dựng một vụ án oan như thế.”
Giáo sư Lương: “Lập tức điều tra vợ Chủ tịch thành phố.

Việc này phải hết sức bí mật, đừng để ai biết mà đánh rắn động cỏ.”
Tô My bí mật điều tra hành tung của vợ Chủ tịch thành phố mấy ngày trước khi xảy ra vụ trộm, quả thực đã lần ra một đầu mối vô cùng quan trọng.

Hôm xảy ra vụ mất trộm chính là sinh nhật của vợ Chủ tịch.

Phó chủ tịch thành phố bí mật cung cấp đầu mối cho tổ chuyên án.

Vợ Chủ tịch thành phố là người vô cùng tham lam.
Trong một năm ngoài sinh nhật dương lịch ra, bà ta còn tổ chức cả sinh nhật âm lịch, chủ yếu nhằm mục đích kiếm tiền.
Hôm tổ chức tiệc sinh nhật, rất nhiều khách quý được mời đến.

Sau khi tiệc tàn, bà ta cùng hai người phụ nữ khác vào nghỉ tại phòng VIP của một khách sạn sa hoa nhất thành phố.

Hai người phụ nữ kia là vợ của Cục trưởng cục tài chính thành phố và Phó chủ nhiệm ban quản lí, tổng hợp cục ngoại thương thành phố.
Giáo sư Lương suy luận: “Nếu đoán không lầm, thì bữa tiệc sinh nhật mà Phạm Li Sa tham gia, rất có thể chính là sinh nhật vợ Chủ tịch thành phố.”
Họa Long có vẻ chưa hiểu: “Nhưng điều đó có liên quan gì đến Cá Nhảy? Hai vụ việc này có liên quan gì đến nhau?”
Bao Triển nói: “Vợ Chủ tịch thành phố mở tiệc sinh nhật, Phạm Li Sa tất nhiên phải đi tặng quà rồi.”
Giáo sư Lương hỏi: “Tặng quà gì mới thích hợp?”
Tô My hào hứng lên tiếng: “Đến lúc cháu thể hiện rồi đây.”
Tô My dùng kĩ thuật máy tính, thông qua trang mạng đặt phòng trực tuyến của khách sạn, đột nhập vào hệ thống máy chủ, tìm kiếm đoạn ghi hình tại khách sạn trong ngày diễn ra bữa tiệc sinh nhật.

Trên màn hình hiển thị, tối đó cả Phạm Li Sa và Cá Nhảy đều đến khách sạn.
Nhưng sau đó, không còn thấy Cá Nhảy đi ra khỏi khách sạn này nữa.
Phạm Li Sa đưa một trai bao đến gặp vợ Chủ tịch thành phố, rất hiển nhiên, ngoài việc tặng tiền, còn thêm một cách hối lộ “đặc biệt” và thực dụng khác.

Cá Nhảy, chính là món quà sinh nhật đáng giá!
Phương thức hối lộ “đặc biệt” này đã không còn dừng lại ở phạm trù đạo đức, mà đã có những ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội, thế nhưng trong luật pháp nhiều nước đều chưa thấy có quy định về vấn đề này.

Trao đổi quyền – sắc cũng không khác gì trao đổi quyền – tiền.

Điều đó đã trở thành một hình thức đổ trác ngang nhiên giữa công quyền và tư lợi.
Tại một thành phố phía Nam của Trung Quốc, một Cục trưởng họ Nữ, do dính vào vụ việc mua bán chức quan, bao che tụ điểm mua bán dâm và nhận hối lộ, bị phán 15 năm tù.

Hành vi tham ô nhận hối lộ của bà ta không có gì là mới, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là người phụ nữ này từng nhiều lần nhận hối lộ bằng con đường giường chiếu.
Một quan chức tại một vùng phía Bắc Trung Quốc thường có câu cửa miệng mỗi khi uống rượu mời là: “Đi nào! Đi bắn pháo thôi!”
Buổi tối diễn ra tiệc sinh nhật, Phạm Li Sa lấy chìa khóa vợ Chủ tịch đã để sẵn tại lễ tân khách sạn, Cá Nhảy đi theo Phạm Li Sa vào phòng VIP đã đặt trước.
Phòng VIP rất rộng, bài trí sa hoa, có hai phòng ngủ một chính một phụ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có phòng giải trí, phòng khách.

Phạm Li Sa dặn dò Cá Nhảy, lát nữa sẽ có khách đặc biệt, phải phục vụ tận tình, không được để khách phật ý.
Phạm Li Sa gọi nhân viên khách sạn, lấy cho mình một chiếc hộp giấy lớn, loại dùng đựng tủ lạnh, đặt ngang trên bàn trà tại phòng khách.
Cá Nhảy không hiểu gì, quay sang hỏi: “Chị Phạm, cái thùng này để làm gì?”
Phạm Li Sa giọng lạnh ngắt: “Cởi đồ, nằm vào trong, không được lên tiếng nghe chưa.”
Chàng trai tuấn tú ngoan ngoãn nằm vào trong hộp giấy, trên cổ thắt một chiếc nơ, cậu ta chính là món quà sinh nhật đặc biệt.
Cá Nhảy nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ: “Tôi là một món đồ sao? Tôi là thứ đồ gì thế này?”
Cá Nhảy làm trai bao không có lí do gì đặc biệt, cũng giống như rất nhiều chàng trai khác làm nghề này, chỉ đơn giản là muốn làm thì làm thôi.

Trước khi bước chân vào nghề, cậu ta là một thợ làm đầu, tóc nhuộm vàng, đeo khuyên tai, mặc những bộ đồ kiểu Hàn rẻ tiền.
Những ngày tháng ấy, cậu thích bàn luận những vấn đề nhẹ nhàng và lãng mạn.


Mỗi khi có khách, cậu vừa làm đầu vừa buôn chuyện với đồng nghiệp bên cạnh về nhạc Rock, về cà phê, thỉnh thoảng lại “tung chưởng” khoác lác vài câu cho vui miệng.
Cá Nhảy nói: “Ban nhạc đấy để âm treble[8] nhỏ xuống khoảng một phần nghìn thôi là đẹp.”
Một thợ cắt tóc bên cạnh nhún vai: “Ông bạn nói quá chuẩn, lát đi StarBucks không?”
Cá Nhảy hào hứng: “Tôi chỉ uống Blue Mountain[9] thôi, cảm giác như một nụ hôn ngọt ngào, làm cả người mình tan chảy theo ấy.”
“Tôi thì chỉ thích Cappuccino[10] thôi” – Người bạn nói.
Đôi lúc, khách hàng cũng hòa cùng câu chuyện, hỏi Cá Nhảy có biết khiêu vũ không?
Cậu đáp: “Poping thì không, nhưng biết tí chút dòng Disco cổ điển.”
Nếu có khách nào hỏi cậu thường đọc loại sách gì? Có đọc cuốn tiểu thuyết “On The Road”, của Mĩ không? Nếu trả lời là chưa đọc, thì thấy mình thật thiển cận, cậu đành ra vẻ nguy hiểm, trả lời: “Rất tiếc, bản tiếng Anh tôi chưa được đọc.”
Một lần nọ, có vị khách nữ đưa cho cậu một tấm danh thiếp, trên đó có ghi chức vụ “quản lí trưởng bộ phận phục vụ nam vũ trường Phá Hoa”.
Vị khách đó không ai khác chính là Phạm Li Sa.
Sau đó, Cá Nhảy chủ động bỏ việc ở tiệm làm đầu, đến vũ trường, và trở thành một trai bao chuyên nghiệp.

Khi phỏng vấn, trong lòng cậu cũng rất hồi hộp.

Cậu biết mình sẽ làm công việc gì, nhưng sự cám dỗ của con đường này quá lớn.

Cậu nghĩ một cách giản đơn, rằng nghề này chỉ cần lên giường với khách nữ là được.
Phạm Li Sa là người dễ gây thiện cảm.

Cô ta thẳng thắn nói rằng, đôi khi sẽ có cả những khách nam.

Những người đàn ông đến tìm trai bao cũng có hai loại: 1 và 0.
Cá Nhảy gật gật đầu.

Có lẽ, trong lòng cậu cũng không bài xích nam giới, thậm chí có chút tò mò.
Phạm Li Sa nói: “Đưa tay đây, thè lưỡi ra.”
Cá Nhảy có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Cậu có đôi tay rất đẹp, lưỡi dài hơn những người bình thường khác.

Điều đó khiến Phạm Li Sa có vẻ hài lòng.

Cô ta dặn dò cậu phải cắt móng tay ít nhất là ngón giữa và ngón áp út, để tránh làm khách bị thương.

Nếu không chỉ có chờ ăn đòn.
Phạm Li Sa tự tin nhìn cậu nói: “Tôi sẽ huấn luyện cậu thành tay chơi số một ở đây.

Mỗi lần xuất hiện, cậu phải lập tức làm chủ cuộc chơi, nghe chưa?”
Phạm Li Sa phả một hơi thuốc lên mặt Cá Nhảy, rồi nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới.

Bấy giờ đang giữa mùa đông, Phạm Li Sa mặc một chiếc váy da bó sát, ngồi trên ghế xoay, ánh mắt mời gọi, trông giống như nàng Rei Saijou trong những cuốn phim nhạy cảm của Nhật Bản.
Đứng trước người đẹp, Cá Nhảy có phần ngượng ngùng về những phản ứng cơ thể của mình.
Phạm Li Sa cười hỏi: “Cậu kinh nghiệm đến mức nào rồi? Hiểu về cơ thể phụ nữ đến đâu?”
Cá Nhảy trả lời: “Cũng bình thường thôi ạ.”
Phạm Li Sa cười tình tứ, đôi mắt sáng lên, những nếp nhăn cuối mắt làm gương mặt cô ta thêm vẻ cuốn hút của một người đàn bà từng trải.

Dập điếu thuốc vào gạt tàn, Phạm Li Sa đưa ngón tay với Cá Nhảy lại gần.

Cá Nhảy hơi do dự, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn bước tới.
Mỗi người phụ nữ đều phải có hai lần trinh trắng, một lần là về tâm hồn, một lần là về thể xác.

Đàn ông cũng vậy.
Kể từ đó, Cá Nhảy cắt móng tay, khổ luyện các “kĩ thuật” để hành nghề.

Một lần, cậu nói chuyện cùng một kĩ nữ cũng làm việc ở đây.

Trên eo người kĩ nữ thường thắt một sợi chỉ hồng, đôi khi trên đó treo một miếng ngọc bội nhỏ.
“Tại sao lại phải đeo sợi chỉ hồng làm gì?” – Cá Nhảy tò mò hỏi.
“Anh không biết thật hả?” Cô gái ngừng lại giây lát, vặn lại.
Những khách làng chơi thường xuyên sẽ phát hiện ra những cô gái làm nghề này thường thắt sợi chỉ hồng quanh eo, một mặt để làm bùa may mắn, tránh hung, mặt khác đây chính là thứ duy nhất mà họ giữ lại trên người.

Có thể hiểu một cách đơn giản rằng, họ không muốn mình trần truồng không còn gì trước mặt người khác, cho dù chỉ còn lại một sợi chỉ nhỏ, thì đó cũng là vớt vát lại liêm sỉ và sự tôn nghiêm cuối cùng cho họ.


Rất nhiều gái bao từ chối việc hôn khách, ngoài lí do mùi hôi khoang miệng ra, có lẽ chỉ có thể dùng tâm lí hướng đến tình yêu của người phụ nữ để giải thích.

Với họ, nụ hôn là thứ thiêng liêng nhất đại diện cho tình yêu đôi lứa.
Người kĩ nữ vẫn còn nụ hôn, còn sợi chỉ hồng để giữ lại cho mình, thế còn những người như Cá Nhảy thì sao?
Đôi khi tiếp khách gặp phải những người có sở thích quái gở, điều đó khiến Cá Nhảy dần dà vứt bỏ hoàn toàn sở thích bàn luận những câu chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn.

Cậu trở thành người nổi nhất của vũ trường, đó là lí do Phạm Li Sa chọn cậu ta làm quà sinh nhật cho vợ Chủ tịch thành phố.

Đêm đó, vợ Chủ tịch thành phố đưa hai người phụ nữ khác cùng đến, cả ba đã say ngà ngà.

Khi Phạm Li Sa mở “hộp quà” trên bàn, ba người phụ nữ mắt sáng rực, nhìn món quà trần trụi trong hộp, hơi men cũng vì thế bớt đi nửa phần.
Phạm Li Sa cất giọng ngọt xớt: “Chúc bà chị sinh nhật vui vẻ! Bà chị thấy món quà này thế nào?”
Vợ Chủ tịch thành phố nấc lên một tiếng vì no, cảm thán: “Ái chà! Đêm nay phải thức trắng rồi đây! Li Sa, cô cũng đừng về nữa, ở đây với chúng tôi luôn đi.”
Ba người phụ nữ dù đã có hơi men, nhưng vẫn không để lộ thân phận thật của mình.

Phạm Li Sa đành giới thiệu từng người một với Cá Nhảy.
Trước tiên là vợ của Cục trưởng cục tài chính thành phố.

Phạm Li Sa bảo cậu kêu bằng chị Tửu.

Người đàn bà ngoài ngũ tuần nghe vậy thì cất giọng thảo mai, nói: “Cứ gọi bằng Tiểu Tửu là được rồi mà!”
Cá Nhảy mới nghe đến đó đã nổi cả da gà.
Phó chủ nhiệm ban quản lí tổng hợp cục ngoại thương thành phố đưa tay tự giới thiệu: “Chào cậu bé, chị là Ngâm Thanh.”
Ba người đàn bà cộng vào đến hơn 150 tuổi.

Chồng họ đều là những quan lớn, nuôi bà hai, em ba, ba người vợ già lâu ngày như cây khô đói khát.

Đêm ấy, chính là ngày họ được hồi sinh một cách điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Tửu và Ngâm Thanh tham gia trò chơi này nên cả hai có phần dè dặt.

Nhưng một chút hơi men đã xóa đi tất cả, chỉ còn lại ham muốn bấy lâu trỗi dậy trong lòng.
“Các chị đừng ngại, cứ thử xem!” – Phạm Li Sa cổ vũ.
Ngâm Thanh và Tiểu Tửu tiến lại gần, Cá Nhảy gồng người làm nổi lên lớp cơ ngực săn chắc, khiến cả hai vô cùng hứng thú.
Vợ Chủ tịch thành phố lạnh lùng tiến lại, nắm tay Cá Nhảy đặt lên ngực mình, rồi giả bộ hét lên “đồ sở khanh” , sau đó tát yêu cậu một.

Ba người đàn bà còn lại thấy thế bật cười khanh khách.

Vợ Chủ tịch thành phố “hô hào” chị em bắt kẻ xấu, Cá Nhảy quay người chạy quanh căn phòng, rồi chạy vào phòng ngủ.

Tiểu Tửu và Ngâm Thanh rượt theo một cách vui vẻ, Cá Nhảy bỗng nhiên dừng lại, quay người ôm chầm lấy cả hai.

Tiểu Tửu như một thiếu nữ yếu đuối, ngả vào lòng người đàn ông cao lớn trước mặt, trách yêu: “Đồ quỷ sứ! Quỷ sứ!”
Ngâm Thanh mắt liếc đưa tình, rồi quàng tay qua cổ Cá Nhảy.

Cả nhóm đổ nhào lên giường.

Phạm Li Sa đã xé sẵn một hộp bao cao su đặt trên bàn, bên cạnh là rượu vang đỏ, đá viên, kẹo mút và một hộp Viagra.
Sau mấy tiếng đồng hồ, mười gói bao cao su đã chỉ còn lại vài cái.

Để duy trì phong độ, Cá Nhảy đã phải uống đến viên Viagra thứ ba.

Loại viên nén màu xanh này mỗi ngày chỉ được dùng một viên.

Nhưng để đủ sức phục vụ ba vị khách quan trọng này, cậu ta đành phải cố.

Cuối cùng, ba người họ cũng thỏa mãn, còn Cá Nhảy đã rút hết sức phục vụ, giờ người nhão như bún, nằm vật ở một góc giường trong phòng ngủ phụ, đến đứng dậy cũng không còn đủ sức nữa.
Sau hồi nghỉ ngơi, Tiểu Tửu tiến lại gần, lấy một viên nén màu xanh trên bàn nhét vào miệng Cá Nhảy.

Cậu ta chỉ muốn nhổ đi nhưng lại không dám.

Cậu “a” lên một tiếng, nuốt chửng viên “thần dược” mà giờ là “độc dược” vào bụng.
Tiểu Tửu thì thầm vào tai cậu: “Pháp luật không có quy định về việc phụ nữ cưỡng hiếp đàn ông đâu!”
Cá Nhảy thều thào đáp: “Không được đâu.

Tôi hết sức rồi.

Nếu cố nữa sẽ mất mạng mất.

Hự! Bà đúng là đồ…!”
Chưa nói xong câu, miệng cậu đã bị bịt lại bằng một nụ hôn không lấy gì làm vui sướng.
Ở rất nhiều thành phố lớn, có những câu chuyện về việc mấy bà “đói khát” hành một trai bao đến chết.

Cái chết của họ là do sức cùng lực kiệt, cạn hết dương khí.

Hiện tượng này đều được ghi chép trong các sách hướng dẫn chuyện phòng the, hay sách trung y dược, và cả trong những câu chuyện truyền khẩu dân gian nữa.


Nó không chỉ bao gồm việc mất mạng do sốc trong quá trình hành sự, mà còn có cả kiệt sức mà chết sau đó.
Trong cuốn “Kim Bình Mai” nổi tiếng về lĩnh vực này, nhân vật Tây Môn Khánh đã chết chính do kiệt sức.
Thấy Cá Nhảy tắt thở, bốn người đàn bà trong căn phòng sang trọng bỗng trở lên hoang mang lo sợ.

Phạm Li Sa định báo cảnh sát, nhưng nghĩ một hồi lại thấy không thỏa.
Vợ Chủ tịch thành phố, vợ Cục trưởng cục tài chính, Phó chủ nhiệm ban quản lí tổng hợp cục ngoại thương, cả ba đều là người có địa vị trong xã hội, nếu giao cho cảnh sát xử lí vụ này, bao nhiêu danh tiếng sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Câu chuyện ấy rồi sẽ trở thành trò cười khắp ngõ phố.

Đó là chưa kể đến Chủ tịch thành phố và Cục trưởng cục tài chính sẽ bị liên lụy, tiền đồ phía trước coi như đi vào ngõ cụt.
Vợ Chủ tịch thành phố hỏi: “Cô đưa cậu ta đến, có ai biết không?”
“Không.

Chuyện tày đình thế này làm sao có thể để người khác biết được.” – Phạm Li Sa trả lời.
Mấy người đàn bà sợ sự việc bại lộ, ảnh hưởng danh vọng cả đời, nên bàn bạc quyết định tẩu tán thi thể, xóa dấu vết.

Phạm Li Sa định gọi mấy người của vũ trường đến giúp một tay, nhưng bị ba người còn lại ngăn cản.

Chuyện lớn như thế này càng ít người biết càng tốt.

Mặc dù chặt xác là một việc vô cùng dã man, nhưng họ cũng không sợ bằng việc chồng mình mất chức.

Từng người một tìm trong xe của mình các dụng cụ cần thiết.

Họ lôi xác Cá Nhảy vào nhà vệ sinh của phòng VIP, dùng cưa cắt rời hai cánh tay và một cẳng chân cậu ta.

Bốn người họ đều tham gia vào quá trình này, như thể họ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, cấu thành quan hệ đồng phạm.
Vợ Chủ tịch Tiểu Tửu, Ngâm Thanh đều hứa sau khi giải quyết vụ việc, sẽ cho Phạm Li Sa một số tiền lớn.
Phạm Li Sa nghe sự sắp xếp của họ.

Mấy người khiêng phần thân bỏ vào thùng giấy, cáng ra xe của Phạm Li Sa.
Phạm Li Sa đưa cái xác về gian nồi hơi nằm phía sau phòng hậu cần của vũ trường, đổ xăng đốt xác, phi tang.

Lúc đó đang giữa hè, lại vào ban đêm, gian nồi hơi không dùng đến, nên suốt quá trình phi tang đều không ai hay biết.

Sau khi vụ việc bại lộ, phía cảnh sát tìm thấy trong đống than đốt nồi hơi phần xương cốt chưa cháy hết, cùng mấy viên bi đã xám xịt.

Đây có lẽ chính là những viên bi được cấy trên người Cá Nhảy.
Ba người đàn bà còn lại lợi dụng lúc trời khuya, mang ba đoạn tay chân của Cá Nhảy vứt ở ba nơi khác nhau.

Khi cái xác đã đốt gần xong cũng là lúc trời dần tờ mờ sáng.

Phạm Li Sa nghĩ ra một diệu kế, cô ta mở cửa phòng tài vụ và két sắt của vũ trường, còn lấy một đôi giày của Cá Nhảy đang để ở phòng nghỉ để ngụy tạo dấu chân, như thế có thể đổ cho Cá Nhảy tội danh ăn trộm rồi bỏ trốn.

Do không chủ đích trộm tiền, nên Phạm Li Sa sơ xuất để lại một cọc tiền đô la trong két sắt.

Chính đội trưởng đội bảo an cũng vì lòng tham mà cuỗm đi số tiền này.

Về sau, dưới áp lực của Chủ tịch thành phố, hắn đã trở thành quân tốt thí mạng.
Chủ tịch thành phố đã vô tâm quên rằng, vợ ông ta cũng là một người phụ nữ, cũng có nhu cầu được yêu thương.

Suốt hơn mười năm trời, hai vợ chồng không được một ngày ân ái, Chủ tịch thành phố còn chẳng bao giờ đưa tiền cho vợ.

Những người tình của ông ta thì có đến trên chục cô.

Nhờ sự giúp đỡ của Phó chủ tịch thành phố, tổ chuyên án mới có thêm cơ hội điều tra vụ việc.

Sau nhiều ngày vất vả và áp lực với những vấn đề chính trị phức tạp, cuối cùng Chủ tịch thành phố đã phải chịu sự điều tra của cả cấp địa phương và Nhà nước.

Vợ Chủ tịch thành phố, Tiểu Tửu, Ngâm Thanh và Phạm Li Sa bị đưa ra tòa xét xử về tội ngộ sát và xúc phạm thi thể.
Tổ chuyên án chính thức rút khỏi vụ điều tra, Phó chủ tịch nhậm chức Chủ tịch thành phố.
Sau đó không lâu, Phạm Li Sa bị phát hiện mắc bệnh truyền nhiễm, và được đưa ra khỏi ngục chữa trị.
“Có phải chúng ta đã bị Phó chủ tịch thành phố lợi dụng không?” – Họa Long trầm ngâm.
“Phó chủ tịch và Phạm Li Sa có quan hệ gì nhỉ? Chẳng lẽ họ…” – Bao Triển tỏ vẻ nghi ngờ.

Giáo sư Lương nói: “Quan trường phức tạp và đen tối hơn những gì chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Tô My bức xúc: “Không được! Cháu phải gọi điện hỏi cho ra lẽ!”
Phó chủ tịch giờ đã là Chủ tịch thành phố.

Khi nhấc điện thoại, ông vừa uống xong chầu rượu mời.

Hơi men của rượu Mao Đài quá nặng, khiến ông có phần mất tỉnh táo.

Vừa nấc, tân Chủ tịch thành phố vừa thề thốt với tổ chuyên án về sự trong sạch của mình: “Mọi người đừng cho rằng tôi làm bao nhiêu việc như thế chỉ vì muốn ngồi lên cái ghế Chủ tịch này.

Tôi được gì cơ chứ? Có lợi gì không? Tiền lương Chủ tịch mỗi tháng chỉ được vài nghìn bạc…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.