Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 30: Trai Cấy Bi


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 30: Trai Cấy Bi


Những người đàn ông trêu hoa ghẹo liễu bị gọi là kẻ phong lưu, những người phụ nữ liếc mắt đong đưa bị coi là dâm đãng.

Một bên là tài tử phong lưu đa tình, một bên là người đẹp thích bay cùng cảm giác lạ.

Rất nhiều đàn ông từng nghĩ đến việc làm trai bao, cũng giống như bao cô gái lóe lên trong đầu ý niệm làm gái gọi.

Thế nhưng, trai bao còn ê chề hơn gái gọi, vì họ không những phải phục những người đàn bà, mà có khi, còn cả đàn ông nữa.
Ba người tổ chuyên án tiến vào vũ trường.

Nhân viên tại đó đã đứng sẵn hai hàng, cúi chào đón tiếp: “Kính chào quý khách!”
Những nhân viên đón tiếp tại vũ trường được gọi với cái tên người “lai dắt” , có nhiệm vụ chỉ dẫn khách hàng đến nơi họ cần đến.

Theo phía sau sẽ có các “công chúa” và “thiếu gia” , đó là cách gọi riêng đối – với những nhân viên phục vụ tại nơi này.
Từ phía sàn chính của vũ trường vọng lại tiếng nhạc chát chúa, nhưng nhờ hệ thống cách âm rất tốt nên bên ngoài gần như không hề có động tĩnh gì.

Ánh đèn sàn nhảy nhấp nháy không ngừng, khách nhảy cũng điên cuồng cuốn theo điệu nhạc.

Một DJ[5] không ngừng xoay những đĩa nhạc theo tiết tấu nhanh dần.

Trên bục chữ T cao hẳn lên giữa sàn, mấy cô gái ăn mặc hở hang đang say đắm trong vũ điệu bốc lửa với những tư thế khêu gợi.

Gần đó, một người đẹp đang múa cột, cố gắng thể hiện hết những cảm xúc và sự quyến rũ của mình.
Tại quầy rượu, một bartender[6] vẫn miệt mài lắc những cốc đồ uống một cách điệu nghệ, thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Ba người tổ chuyên án bước vào phòng đặt riêng.
Tô My ngồi xuống ghế, Họa Long và Bao Triển đứng hai bên, tay khoanh trước ngực.
Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.

Một bức tường được phủ nguyên bằng một chiếc ti-vi tinh thể lỏng lớn, vô cùng choáng ngợp.

Một người “lai dắt” giới thiệu với ba vị khách về mức phí tiêu dùng cơ bản đối với một phòng thế này.

Một “công chúa” tiến lại bật màn hình, rồi lễ phép bưng khăn ướt ấm lại cho các khách quý.

Một nữ quản lí nhìn một lượt, đoán ra Tô My.
My mới là khách chính, cô ta cúi mình hỏi han xem khách có nhu cầu gì?
Tô My không thèm trả lời, đưa tay rút ra một điếu thuốc lá của phụ nữ, một “thiếu gia” vội quỳ xuống, dâng bật lửa châm thuốc.
Họa Long nói với quản lí: “Gọi hết trai bao ở đây tới, để tiểu thư nhà ta chọn.”
Bao Triển hắng giọng, nhắc nhở Họa Long không nên tỏ ra thô lỗ quá.
Tô My nghiêng đầu nhả một làn khói trắng, rồi từ từ đáp: “Gọi mấy “giai phục vụ” ra đây hát múa vui cho ta.”
Quản lí hỏi thêm xem ba vị khách uống gì, rồi dùng bộ đàm gọi “đội giai” đã đứng đợi sẵn phía ngoài vào.


Một quản lí khác dẫn “đội giai” bước vào phòng, đứng thành hàng dọc trước mặt khách.

Mỗi người trong đội, đều có một vẻ đẹp riêng, ai nấy trông đều anh tuấn sáng sủa.

Có người mang chút nho nhã của những “anh chú trung tuần” , có người mặt mũi non tơ như trai mới lớn, lại có người hơi ẻo lả nhưng vẫn đẹp rạng rỡ.

Thấy Tô My, mọi cặp mắt đều rực sáng, những trai bao này thường ngày chỉ hay tiếp đón những quý bà quá khổ, mặt bủng da nhăn, hoặc những tên đồng tính biến thái gần như chẳng bao giờ thấy khách làng chơi nào lại đẹp lộng lẫy như thế này.
Tô My lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng.

Quản lí chiều ý khách, lại gọi thêm một nhóm khác vào.
Tô My vẫn không vừa ý, tên quản lí đành gọi hết thảy đám trai đang đứng ngoài vào một lượt, xếp thành mấy hàng chật kín phòng, để Tô My thoải mái chọn lựa.
Bao Triển đưa tay che miệng, nói thầm gì đó vào tai Tô My.

Tô My gật gật đầu, cao giọng: “Ta thích đàn ông có hình xăm sau lưng.”
Họa Long được thể quát tháo: “Tên nào có hình xăm sau lưng thì ở lại, còn không thì biến hết.”
Tên quản lí và “đội giai” nhìn nhau thắc mắc, không hiểu vì sao Tô My lại thích người xăm mình.
Nhưng mỗi khách đều có sở thích riêng, họ chỉ biết tôn trọng và nghe lời.

Những người “bị loại” lũ lượt kéo ra ngoài, chỉ còn lại sáu anh chàng “đạt tiêu chuẩn” còn ở lại phục vụ.

Hai người quản lí cũng cúi chào, nói vài câu khách sáo rồi để lại không gian riêng cho khách.
Trong phòng đặt riêng như thế này, các công chúa và thiếu gia đều phải phục vụ khách bằng nghi thức quỳ gối, bất kể là rót trà hay dâng rượu, châm thuốc.

Họ còn phải giữ cho căn phòng luôn được gọn gàng sạch sẽ, thay gạt tàn thuốc v.

v… Những phòng VIP còn có quy định rất nghiêm ngặt, ví dụ như trong gạt tàn không được để quá 2 chiếc đầu lọc thuốc lá, khi châm thuốc cho khách không được bật bật lửa quá hai lần mà chưa được, không được quay lưng về phía khách, không được che khuất tầm nhìn của khác, và nhiều thứ không được khác nữa…
Bao Triển ra lệnh cho các công chúa và thiếu gia: “Ở đây tạm thời không cần các ngươi nữa, cứ ra ngoài đi.”
Một thiếu gia có phần lúng túng, trả lời: “Thưa khách quan, có phải chúng tôi phục vụ chưa chu đáo không ạ?”
“Không phải!” – Bao Triển lạnh lùng đáp.
Họa Long có phần bực dọc, quát: “Bảo bọn bay đi ra thì cứ đi ra, nói lắm thế làm gì hả? Mau ra đứng ngoài cửa đi, ở đây không cần bọn bay nữa.”
Tô My ra hiệu cho Bao Triển bo cho họ ít tiền, rồi bảo ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người tổ chuyên án và sáu tên trai bao có hình xăm trên lưng.
Cả sáu kẻ ở lại đều là những tên lão làng ở chốn này.

Họ bắt đầu lả lướt, dùng lời ngon tiếng ngọt khen Tô My xinh đẹp, nhưng có vẻ hôm nay họ đang khen thật lòng.

Bao Triển phát hiện ra trong số bọn họ có người để móng tay dài, nhưng ngón giữa và ngón áp út đều cắt rất sạch sẽ.

Xem ra, đây chính là “đặc điểm nhận dạng” của những người làm nghề này.
Một tên đề nghị mọi người chơi ném xúc xắc uống rượu.


Sau ba tuần uống, không khí bắt đầu nóng lên, Tô My thua liền mấy ván, mặt đã bắt đầu ửng đỏ, tỏ ý không muốn uống nữa.

Đám trai bao lên tiếng mắng yêu: “Người đẹp, nàng chơi xấu nhé!” Một tên khác nói: “Tô cô nương, nàng là vị khách đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy! Hôm nay đúng là ngày may mắn, cho phép tôi chúc nữ thần một chén nhé!”
Tô My cũng ra trò bỡn cợt: “Đồ quỷ xứ! Người văn hoa như cậu làm tôi chết vì say mất thôi!”
Nói đoạn, Tô My giơ cao ly rượu rồi một ngụm uống cạn cả ly.

Cả phòng rộn tiếng hoan hô, một tên đề nghị Tô My lên hát.

Tô My chọn hai bài tủ tiếng Anh, khi cô vừa cất tiếng, cả đám trai bao liền hô hào tán thưởng.

Tiếng hát của Tô My thật đẹp, khiến cho người nghe có cảm giác đê mê, Họa Long và Bao Triển cũng vỗ tay theo.
Sau một hồi, Tô My đổi sang ca khúc có tiết tấu nhanh, vừa hát vừa búng pháo tay theo nhịp.
Sáu trai bao bắt đầu vây quanh Tô My mà nhảy múa điên cuồng.

Tô My đưa mình theo vũ điệu samba, váy trắng và mái tóc mượt mà vung lên theo điệu nhảy, dáng vẻ yêu kiều có thể làm rung động bất cứ trái tim người đàn ông nào trông thấy.
Tô My gào vào trong micro: “Hỡi những con dã thú của ta, còn không mau cởi áo?”
Trên người sáu tên đều có hình xăm, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ hình rồng nào.

Điều đó khiến Họa Long và Bao Triển vô cùng thất vọng.

Họ đến vũ trường để điều tra tìm kiếm kẻ có hình xăm cùng bộ với nạn nhân, nhưng giờ đã thành công cốc.
Tô My có phần thấm mệt, cô ngồi xuống nghỉ một lát.

Một tên lên hát mua vui, không khí trong phòng đã sắp đến cao trào.

Một tên trai trông dáng người nho nhã, ngồi lại gần bên Tô My tỉ tê, rủ nàng chơi ném xúc xắc nói thật Tô My đã hơi lâng lâng, đưa mắt dò ý kiến Họa Long và Bao Triển xem có nên “hạ cờ về phủ” hay không?
Bao Triển nghe thấy họ định chơi trò xúc xắc nói thật thì nảy ra một kế.

Anh gọi tất cả đám trai đang mải miết hát hò lại, đề nghị tất cả mọi người cùng chơi trò này.
Đây là trò chơi phổ biến nhất tại các vũ trường.

Cách chơi cũng vô cùng đơn giản.

Mọi người cùng tung xúc xắc người thắng được phép hỏi người thua một câu, bất kể điều đó bí mật đến đâu cũng phải trả lời một cách thành thật.

Họa Long và Tô My hiểu ý của Bao Triển, tỏ ý nhiệt tình tham gia.

Mọi người ngồi quanh bàn trà, bắt đầu ném xúc xắc.

Sau mấy vòng, ba người của tổ chuyên án có ván thắng ván thua, đại để có những câu hỏi như sau:
Một trai bao hỏi Tô My: “Nữ thần, vòng một nàng bao nhiêu?”
Tô My không ngại ngần trả lời: “Cúp C!”
Bao Triển hỏi một trai bao: “Vũ trường này có sợ bị truy quét không?”
Tên được hỏi trả lời: “Ô che của ông chủ ở đây không phải hạng vừa đâu.

Truy quét? Cảnh sát ôm súng đến, ông chủ gọi một tiếng là ra cả đại bác ấy chứ.”
Họa Long hỏi tên nho nhã lại biết tiếng Anh: “Cậu kia, cậu từng tiếp vị khách biến thái nhất là như thế nào?”
Tên đó trả lời: “Một lão thương nhân già người Hồng Kông, đã bạc trắng từ tóc đến râu rồi mà còn thích được chiều như con nít! Nghĩ đến là lại mắc ói!”
Một tên quay ra hỏi Bao Triển: “Anh cũng muốn chuyển sang nghề này à?”
Bao Triển thành thật trả lời: “Cũng từng nghĩ đến, nhưng giờ cạch đến già rồi!”
Tô My mãi mới thắng được một ván, cô hỏi một tên cơ bắp: “Trong hai trợ lí này của tôi, anh thích lên giường với ai hơn?”
Tên cơ bắp chỉ vào Họa Long, bảo: “Anh ta!”
Bao Triển hỏi: “Trong hàng trai tiếp khách ở đây, nghe nói có mấy người trên lưng có xăm rồng phải không?”
Một tên trả lời: “Trong khu VIP của vũ trường này có năm “đệ nhất tay chơi” , trên lưng họ xăm năm phần của một con rồng, người có hình đầu rồng chính là anh cả.”
Bao Triển, Họa Long, Tô My liếc nhìn nhau.

Bao Triển giả vờ chán, phá đám trò chơi.

Tô My hiểu ý, cũng cố tình làm mặt tức giận, ném vỡ một chai rượu xuống đất, vơ đống xúc xắc quăng vào tường, quát: “Gọi ngay quản lí vào đây! Không giải quyết vụ này ta cho đập nát quán bây giờ!”
Sáu tên trai bao không rõ vì sao Tô My lại nổi cơn tam bành như thế, chỉ biết ngoan ngoãn bảo công chúa đang đứng ngoài cửa đi gọi quản lí.

Một người phụ nữ, trung tuổi, mặc đồng phục, đeo biển tên, cười niềm nở, bước tới.

Bà ta để mái tóc xoăn như sóng gợn, dù đã qua nửa đời người nhưng nhìn vẫn còn rất đưa tình, lả lướt trên người toát ra vẻ hấp dẫn của một người đàn bà chín chắn và nhiều kinh nghiệm.

Bà ta cúi mình, hai tay đưa danh thiếp cho ba vị khách quan.

Họa Long cũng đưa hai tay nhận lấy, trên danh thiếp viết mấy chữ: “Phạm Li Sa – Quản lí trưởng bộ phận phục vụ nam.”
Họa Long nói: “Quản lí Phạm, tiểu thư Tô My nhà chúng tôi không hài lòng về chất lượng phục vụ.”
Phạm Li Sa cười lẳng lơ, trả lời: “Xin hỏi còn chỗ nào chưa hài lòng ạ? Chúng tôi sẽ gắng hết sức đáp ứng yêu cầu.”
Họa Long nói: “Tại sao không đưa chúng tôi đến khu VIP?”
Phạm Li Sa trả lời: “Khu VIP mà các vị nói phải có thẻ thành viên mới vào được ạ, và phải có hẹn trước.”
Tô My lớn tiếng: “Khinh bọn ta hả? Nên mới đưa toàn quân non choẹt đến đây.

Ta muốn năm “đệ nhất tay chơi”.”
Bao Triển họa theo: “Tiểu thư nhà chúng ta không thiếu tiền!”
Họa Long bật nắp chiếc cặp số đưa ra trước mặt.
Phạm Li Sa.

Nhìn thấy tiền cô ta gật đầu lia lịa.

Sau khi tính toán xong các khoản tại phòng riêng, Phạm Li Sa đưa ba người đến phòng VIP trên tầng thượng.

Thông thường những điểm kinh doanh trá hình đều có cửa bí mật, nhưng vũ trường này hoàn toàn không có chút gì là đang che giấu.

Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.


Sau khi băng qua đoạn hành lang dài như mê cung, cuối cùng cũng đến được khu VIP vô cùng sa hoa tráng lệ.
Phạm Li Sa giới thiệu với ba vị khách quý, giá thấp nhất cho một phòng riêng trong khu VIP là 6800 Nhân dân tệ, cộng thêm 15% phí dịch vụ, thông thường chỉ có giới thượng lưu giàu có mới dám đến nơi này.

Phòng riêng được trang hoàng bằng tông màu vàng quý phái, các thiết bị như không thể sa xỉ hơn được nữa.

Dưới nền phủ một lớp thảm dày, trên tường treo những bức tranh trừu tượng đáng giá, đèn treo bằng đá quý phản chiếu ánh sáng tạo ra những cung màu đủ sắc rực rỡ như cầu vồng, mỗi góc cạnh của căn phòng đều toát lên khí chất vô cùng quý tộc và vương giả.
Bốn chàng trai đẹp mê hồn trong bộ đồ tây lịch lãm được gọi đến phòng riêng.

Phạm Li Sa vừa cười vừa giới thiệu: “Đây chính là bốn chàng “đệ nhất tay chơi” của chúng tôi.”
“Anh tên gì?” – Tô My hỏi một người trong số đó.
“Chris.” – Người được hỏi trả lời.
“Tên tiếng Hoa?” – Tô My hỏi.
“Dê Tây.”
Tô My hiểu rằng, những người làm nghề này đều có “kĩ danh” của mình, dù có gặng hỏi thế nào họ cũng không bao giờ khai tên thật.
Phạm Li Sa giới thiệu từng người một.

Bốn “đệ nhất tay chơi” này đều đã được đào tạo một cách chuyên nghiệp về mọi mặt để phục vụ nhu cầu của khách làng chơi, đảm bảo không ai không hài lòng.
Mỗi người trong số họ đều có những thế mạnh riêng.
Rồng Cuộn là mẫu đàn ông từng trải và chín chắn, thân hình chắc nịch pha chút hoang dã, độ tuổi đã chín muồi, có “sức chiến đấu”.
Sói Lăn thuộc hàng cơ bắp, cơ thể cường tráng đặc trưng của những người yêu thể thao vận động, nước da ngăm đen trông vừa lạnh lùng vừa hấp dẫn.
Thỏ Trắng khác hoàn toàn, anh ta là mẫu “hot boy” đang được nhiều cô gái ưa chuộng, mặt búng ra sữa, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt long lanh trông giống như vừa bước ra từ một cuốn truyện tranh của tuổi mới lớn.
“Các anh cởi áo để tôi ngắm thử xem sao.” – Tô My nói.
Phạm Li Sa gật đầu.

Quần áo của các “đệ nhất tay chơi” được thiết kế riêng phục vụ “nghề”.

Vừa đưa tay kéo, cả bộ đồ trên người đã tuột xuống.
Bốn người đàn ông đi lại mấy vòng khoe vẻ đẹp cơ thể.

Mắt Họa Long và Bao Triển lóe sáng khi nhìn trên lưng họ đều có hình xăm, hơn thế nữa những hình này chính là bốn phần của một con rồng, chỉ còn thiếu “đuôi rồng” nữa là đủ bộ.

Bao Triển đưa tay lên xem đồng hồ, kì thực đây là một chiếc máy ảnh kĩ thuật số được thiết kế riêng cho việc điều tra.

Hình xăm trên người bốn “đệ nhất tay chơi” đã được ghi lại một cách bí mật.
Phạm Li Sa chỉ vào phần cơ thể phía dưới của các “tay chơi” , giới thiệu kĩ càng một lượt về kĩ thuật “cấy bi” , và những cảm giác mới lạ mà chúng mang lại.
“Mấy chàng cấy bi này ta bao hết.

Đi thôi nào!” – Tô My ra vẻ hào hứng.
Phạm Li Sa cười nói: “Thực ra, chỉ cần một là đủ rồi, đảm bảo tiểu thư sẽ hài lòng.”
Họa Long hỏi: “Chỗ này chẳng phải có năm “đệ nhất tay chơi” sao?”
Cả ba người trong tổ chuyên án đều hiểu rằng bốn người này chắc chắn có liên quan đến nạn nhân vụ án.
Năm phần của hình xăm bị thiếu một, nạn nhân rất có thể chính là một trong những người thuộc nhóm này.
Phạm Li Sa trả lời: “Đúng thế! Đúng là có năm người.”
Cô ta mời vào một chàng trai trông có vẻ còn nhỏ tuổi.

Cậu ta cởi đồ để lộ hình đuôi rồng trên lưng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.