Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 121: Đạo Cao Một Trượng
Nhiều nước trên thế giới từng xảy ra một số vụ bắt cóc gây trấn động sâu rộng đến quần chúng nhân dân, trong đó có hai vụ vô cùng nổi tiếng.
Vụ bắt cóc thứ nhất xảy ra ở Hồng Kông , đây là vụ bắt cóc đòi tiền chuộc cao nhất, hung thủ chắc hẳn là kẻ bất cần đời nên y mới dám liều mạng bắt cóc con trai của tập đoàn Lý thị giàu có bậc nhất xứ Cảng thơm và cả châu Á.
Kẻ bắt cóc tên là Trương Tử Cường đơn thương độc mã xông vào nhà họ Lý,mở miệng đòi 2 tỷ đô la Hồng Kông, ông chủ tập đoàn Lý thị, tức cha của nạn nhân bị bắt cóc lịch sự mời kẻ bắt cóc xuống uống nước.
Nghe nói khi ấy Trương Tử Cường đã tự buộc bom trên người mình, sau khi hai bên đàm phán, Trương Tử Cường đồng ý rút số tiền chuộc xuống còn 1 tỷ đô la Hồng Kông.
Y mất gần 3 tiếng mới có thể nhét hết tiền vào bao tải và bốc lên xe.
Ông chủ họ Lý không hề có ý định báo công an, Trương Tử Cường đã cướp tiền chuộc thành công và tạo ra kỉ lục Guiness mới về vụ án bắt cóc với số tiền chuộc cao nhất từ trước đến nay.
Vụ án bắt cóc nổi tiếng thứ 2 xảy ra ở Mỹ, đến giờ vẫn còn rất nhiều người thao thao bất tuyệt về vụ án đó.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính đen cướp chiếc máy bay, y tên là D.B Cooper, y mang theo bom và yêu cầu cảnh sát phải trả số tiền chuộc lên đến hai trăm ngàn đô la Mỹ.
Cảnh sát Hoa Kỳ làm theo yêu cầu của kẻ bắt cóc nên y đã phóng thích hành khách.
Sau khi y đổ đầy xăng, chiếc máy bay cất cánh.
Đó là một đêm mưa, y đã chuẩn bị sẵn dù.
Khi đến một độ cao nhất định y liền ôm tiền nhảy ra khỏi máy bay xuống vùng địa hình hiểm trở nhất nước Mỹ giữa màn đêm mênh mông và thời tiết mưa gió lạnh giá.
Có người cho rằng y đã chết trong khi nhảy dù, có người lại bảo y đã trốn thoát.
Sau đó cảnh sát mở cuộc truy tìm trên diện rộng nhưng bóng dáng y vẫn biệt tăm như bóng cá, thậm trí người ta còn không tìm thấy thi thể của y cùng chiếc dù mà y đã sử dụng để nhảy xuống.
Hung thủ của hai vụ án này đều lấy tiền chuộc thành công, hiện giờ tổ chuyên án lại gặp phải một vụ bắt cóc khó nhằn không kém.
Cảnh sát bí mật theo dõi vòng ngoài khu rừng đặt tiền chuộc, vậy mà kẻ bắt cóc đã lặng lẽ lấy tiền đi ngay trước mũi cảnh sát, âm thầm như một bóng ma, thần không biết quỷ không hay.
Cảnh sát lục soát và thám hiểm cả cánh rừng theo phương pháp cuốn chiếu, nhưng kì lạ là ngoài dấu chân của bố Tiểu Hy ra thì trên phần đất nhão trong rừng không hề có dấu chân của người thứ hai.
Bao Triển hoài nghi kẻ bắt cóc cài đặt dụng cụ nào đó giống nhưng máng trượt, nhưng sau khi tìm kiếm anh không hề phát hiện dấu vết gì.
Họa Long cho người khai quật trong phạm vi quanh cây thông chết khô, anh nhanh chóng loại bỏ khả năng kẻ bắt cóc lấy tiền chuộc qua đường hầm bí mật.
Giáo sư Lương đích thân đến hiện trường, ông quan sát địa hình một lát rồi bảo Bao Triển trèo lên cây tìm kiếm cẩn thận.
Khi đó, bố Tiểu Hy treo ba lô đựng số vàng tương đương 500 ngàn tệ lên một chạc cây.
Bao Triển phát hiện vài sợi lông rất mảnh của động vật dính trên cây, anh quan sát kĩ và phỏng đoán: “Chẳng lẽ đây là lông sóc để lại ư?”
Giáo sư Lương nói: “Rất có thể kẻ bắt cóc đã lợi dụng động vật để lấy tiền chuộc giúp!”
Quan sát dưới kính hiển vi điện tử, tổ chuyên án phát hiện mấy sợi lông đó là lông khỉ.
Đôi khi mấy phần tử tội phạm lợi dụng động vật để gây án.
Một người đàn ông họ Ngô ở Nam Hải đã lặng lẽ thả rất nhiều rắn cạp nong vào trong phòng ngủ của chủ nợ và tạo ra vụ án mạng li kì.
Một cửa hàng bán điện thoại di động ở Triết Giang mất hơn hai mươi chiếc máy trong khi cửa chính và cửa sổ không hề bị phá hỏng, bốn phía cửa hàng chỉ có khe hở không đủ rộng cho người chui vào, trên hiện trường cũng không để lại vết chân người một cách rõ rệt, nhưng trên một số nơi khác nhau trên nền nhà, tủ quầy lại có rất nhiều vết cào giống như vết chân khỉ.
Huấn luyện khỉ, vượn đi ăn trộm từng xảy ra nhiều lần ở khắp nơi trong cả nước.
Vụ án bắt cóc này chắc chắn đã được hung thủ chuẩn bị rất chu đáo, kĩ càng, y lợi dụng khỉ để lấy tiền chuộc, có lẽ con khỉ đó đã trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp.
Phân cục trưởng Diệp yêu cầu cơ quan công tác các cấp trong thành phố ra thông báo phối hợp điều tra.
Họ đến các vườn bách thú, kiểm tra từng đoàn xiếc, tất cả cảnh sát thuộc các đồn và phòng cảnh sát xã hội điều tra ra tay hành động, ủy ban liên hợp , đơn vị quản lý các khu chung cư cũng truy lùng chú khỉ khắp nơi.
Trên thực tế, rất ít người nuôi khỉ làm thú cưng nên cũng không khó tìm lắm, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
Nữ cảnh sát A Tử nói: “Bọn bắt cóc đã lấy được tiền chuộc, không biết chúng đã thả Tiểu Hy ra chưa?”
Tô My gọi điện thoại lắc đầu: “Vẫn chưa!”
Họa Long lẩm bẩm: “Lành ít dữ nhiều rồi!”
Giáo sư Lương nói: “Thời gian bọn bắt cóc con tin thường có hai loại, loại thứ nhất là giết trong vòng hai mười tư tiếng sau khi bắt cóc, loại thứ hai là giết trong vòng hai mươi tư tiếng sau khi lấy được tiền chuộc…”
Bao Triển gấp gáp: “Chúng ta không còn nhiều thời gian, có thể thu hẹp phạm vi điều tra không? Tôi cho rằng bọn bắt cóc rất rành địa hình của cánh rừng này.”
Giáo sư Lương nói: “Hay ta cho chó nghiệp vụ truy tìm tung tích chúng xem hên xui thế nào?”
Tình hình vụ án vô cùng khẩn cấp, không thể chậm trễ một giây, bảy viên cảnh sát dân sự dắt cảnh khuyển tập hợp lại rừng, họ cho chó ngửi lông khỉ và quần áo của Tiểu Hy để lần theo mùi.
Mẹ Tiểu Hy cũng dắt chú chó Lab nhà mình đi theo.
Mẹ Tiểu Hy ngồi xổm, vỗ nhẹ lên đầu chú chó, nói: “Bối Bối! Mau đi tìm Tiểu Hy nào! Tất cả nhờ vào mày đấy!”
Phân cục trưởng Diệp hỏi: “Liệu có được việc không? Nó đâu phải chó nghiệp vụ cảnh sát?”
Mẹ Tiểu Hy nói: “Bối Bối là một thành viên trong gia đình chúng tôi.
Nó lớn lên cùng Tiểu Hy đấy!”
Quả nhiên, Bối Bối đã lập được công lớn.
Bối Bối là chú chó mười một tuổi, lông vàng, thể hình cao lớn.
Tiểu Hy miêu tả Bối Bối thế này: “Bối Bối là chú chó xấu xí.
Xấu ơi là xấu! Chẳng trách nó không kiếm nổi bạn gái! Nó là chú chó ngốc nghếch nhất trên đời! Khách đến thì ngoáy tít đuôi mừng, lại còn hớn hở chạy hết đến quỳ lại liếm liếm chân người ta, chẳng có phong độ chút nào! Thế mà lúc Tiểu Hy gọi cổng thì nó lại làm ngơ, mắt trợn lên nằm yên không nhúc nhích.
Hơn nữa, Bối Bối rất tham ăn, có lần Tiểu Hy dắt nó đi dạo, người đi phía trước cầm một túi bánh bao, thế là Bối Bối cứ lẵng nhẵng đi theo người ta vì muốn ăn bánh, nó kéo căng cả sợi xích, lôi Tiểu Hy đi theo.
Tiểu Hy đứng đằng sau giận dữ hét toáng lên: “Này! Lí trí chút được không hả?”.
Tiểu Hy đành mua hai chiếc bánh bao, một chiếc mình ăn, còn chiếc kia cho Bối Bối.
Sau khi Tiểu Hy bị bắt cóc, Bối Bối suốt ngày nằm ẹp ở ban công, nó cứ đứng đó, lấy chân gác lên bậu cửa sổ nhìn xuống dưới tầng…
Bảy chú cảnh khuyển trở thành vô dụng vì tuyến đường mà khỉ di chuyển là trên cây, nên chó nghiệp vụ chỉ còn biết loanh quanh ở gốc cây mà không thể tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ có Bối Bối vừa xấu xí, vừa gian manh lại tham ăn là cứ bám theo hơi của Tiểu Hy đi về hướng sườn núi phía ngoài rừng, Nó dẫn mọi người đi vòng qua hẻm núi, xuyên qua khe suối đến trước một ngôi nhà gỗ nằm trong rừng, cửa sổ đóng chặt nhìn như bỏ hoang từ lâu.
Bối Bối hướng về ngôi nhà gỗ sủa vài tiếng, mẹ Tiểu Hy và hai cảnh sát dân sự lập tức bám theo sau.
Viên cảnh sát cất cao giọng hỏi: “Có ai trong đó không? Cảnh sát đây!”
Ngôi nhà gỗ vô cùng khả nghi, bên trong không có động tĩnh gì, một cảnh sát định đẩy cửa vào, Họa Long liền hét lớn: “Cẩn thận!”.
Lời còn chưa dứt thì họng súng săn thò ra từ khe cửa sổ, tiếng nổ chát chúa vang lên, đầu súng tỏa ra luồng khói đặc, viên cảnh sát trúng đạn ngã lăn xuống đất.
Xem ra đây đúng là nơi kẻ bắt cóc đang nhốt Tiểu Hy, mấy cảnh sát vũ trang liền xông lên định ập cửa vào.
Họa Long giơ tay cản họ: “Tất cả lùi về sau cho tôi!”
Viên cảnh sát dân sự nằm im bất động, chắc đã tắt thở.
Mọi người lùi ra khỏi tầm bắn của súng săn, Tô My cũng yểm trợ cho mẹ Tiểu Hy lùi về phía vùng an toàn.
Mẹ Tiểu Hy khóc gọi tên con gái, ngôi nhà gỗ vẫn im lìm đến đáng sợ.
Giáo sư Lương nói lên: “Anh đã bị bao vây! Chúng ta thương lượng được không?”
Không có lời đáp trả phát ra từ phía ngôi nhà gỗ.
Giáo sư Lương lại nói: “Chúng ta trao đổi được không? Chỉ cần anh giao ra đứa bé!”
Trong ngôi nhà gỗ phát ra tiếng nạp đạn.
Đó cũng là một kiểu hồi đáp.
Bao Triển thì thầm với giáo sư Lương: “Tên trong nhà kia dùng súng hai nòng, bắn một phát lại phải nạp đạn một lần.
Điều đó chứng tỏ Tiểu Hy đang ở trong ngôi nhà và cô bé vẫn còn sống.
Trong nhà hiện chỉ có hai người, tên đó muốn quyết tử với chúng ta.”
Giáo sư Lương gật đầu, ông hét gọi kẻ trong ngôi nhà: “Tôi biết anh không muốn sát hại đứa bé đó, nếu không anh đã ra tay từ lâu rồi! Chúng ta thương lượng nhé! Hãy nói cho tôi biết yêu cầu của anh là gì?”
Cục trưởng Diệp chen lời: “Này! Nếu anh thả đứa bé ra thì chúng tôi sẽ thả anh.
Chúng tôi sẽ rút ngay lập tức.”
Trong nhà vọng ra tiếng thì thào rất nhỏ, dường như kẻ đó đang gọi điện thoại.
Bao Triển ghé tai giáo sư Lương nói khẽ: “Chắc tên đó đang thông báo cho đồng bọn rằng mình đã bị cảnh sát bao vây.”
Giáo sư Lương cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chúng ta không nắm được bất kì thông tin gì về tên này, thương lượng có vẻ không chiếm ưu thế cho lắm, trước mắt cứ cầm chân y, cho triệu tập xạ thủ bắn tỉa tới đây ngay!”
Bao Triển nói: “Cháu cảm thấy có một điểm khá chắc chắn, đó là tên này ôm thái độ thù địch với cảnh sát bởi vậy nên y không muốn nói nhiều với chúng ta.”
Giáo sư Lương lại hướng về phía ngôi nhà gỗ, lại hét: “Tôi có một điều kiện trao đổi, chúng tôi cử một cảnh sát vào trong nhà để đổi lấy đứa bé.
Anh có muốn suy nghĩ về lời đề nghị này không?”
Trong nhà vang lên giọng đàn ông: “Được!”
Mấy viên cảnh sát dân sự dũng cảm đều bước ra xung phong vào trong nhà, nhưng Họa Long đã chủ động dành lấy nhiệm vụ đi trao đổi con tin.
Tô My khẽ nói: “Anh đừng miễn cưỡng bản thân quá”
Họa Long bông đùa: “Nếu tôi chết, thì cô My cứ việc lấy chú Triển nhé!”
Bao Triển lúng túng: “Anh Họa Long! Giờ …!là lúc nào rồi mà anh còn đùa!”
Họa Long cởi áo để mình trần, người đàn ông với cơ bắp săn chắc tỏa ra khí thế hào hùng của đáng nam nhi, bao vết thương chồng chất trên người tạo ra một cách uy nghi, lẫm liệt, ngạo nghễ đối mặt với trời đất.
Họa Long xắn ống quần lên, giơ hai tay lên trời.
chậm rãi bước về phía ngôi nhà gỗ.
Anh nói: “Này người anh em! Tôi không mang vũ khí đấy nhé!”
Họa Long có thân hình cao lớn, kẻ ở trong ngôi nhà rất thông minh, y ra lệnh: “mày tự còng tay mình lại và khóa ngược cả hai tay ra sau lưng.”
Họa Long méo miệng cười đau khổ, anh quay trở lại, tự khóa hai tay mình về phía sau.
Giáo sư Lương nhìn thẳng ngôi nhà, cất giọng lạnh băng: “Hãy giết hắn nếu không cậu sẽ bị hắn giết chết!”
Cánh cửa khẽ mở một khe hẹp, Họa Long chầm chậm bước vào.
Mọi người vô cùng căng thẳng, xung quanh ngôi nhà gỗ không hề có điểm nhô cao thích hợp.
Giáo sư Lương ra hiệu cho đội bắn tỉa lặng lẽ trèo lên cây, ông đặc biệt sắp xếp cho các xạ thủ trèo lên cây cổ thụ phía nam ngôi nhà gỗ bởi vì lúc này bóng chiếu thẳng đứng, ánh mặt trời chiếu từ tây sang nam, tên bắt cóc ở trong ngôi nhà gỗ bị ánh mặt trời làm cho chói mắt sẽ không thể nhìn thấy khu vực này.
Mọi người đang nghe thấy Họa Long trao đổi điều kiện với tên bắt cóc, Họa Long định bụng làm điều gì đó để tinh thần y bớt kích động.
Lát sau, Tiểu Hy chậm chạp bước ra khỏi ngôi nhà.
Nửa người trên của cô bé vẫn bị trói bằng dây thừng, chân kéo lê sợi xích sắt, miệng bị nhét bóng đèn.
Có lẽ bị bịt mắt suốt nên cô bé cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Sau khi mắt đã quen với ánh sáng, Tiểu Hy mới nhìn thấy mẹ, thấy Bối Bối, cô bé òa khóc nức nở.
Khi bà mẹ ôm chặt lấy cô con gái bé bỏng cũng là lúc tiếng súng đanh gọn vang lên trong ngôi nhà gỗ.
Bao Triển và Tô My hét lên thất thanh, cả hai người và mấy viên cảnh sát vũ trang vội vàng lao vào trong ngôi nhà gỗ.
Một người đàn ông đứng tựa vào tường, khuôn mặt vô cảm, tay cầm khẩu súng săn, Họa Long nằm gục giữa vũng máu trên sàn nhà..