Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 122: Ngôi Nhà Nhỏ Trong Rừng


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 122: Ngôi Nhà Nhỏ Trong Rừng


Đó là một buổi chiều hoàng hôn mùa thu, có người khách bộ hành đi trong rừng.

Y đứng trước ngôi nhà gỗ hút thuốc, gió cuốn lá cây trên mặt đất nghe xào xạc, lỗ đạn để lại trên vách nhà gỗ vẫn rõ ràng như mới.

Đối với y, đây là thắng cảnh, đây là lối vào, một lối vào có thể lao thẳng xuống nơi sâu thẳm dưới địa ngục.
Hai đứa trẻ ấy là Vương Giai và Tiểu Hy, sau khi bị bắt cóc, Vương Giai bị giết hại ở chính nơi này.

Chúng có hai tên, một kẻ là Diêm Chí Tường, còn kẻ kia là Viêm Băng Nam.

Chúng là một cặp vợ chồng.
Sau này, khi cảnh sát triển khai điều tra toàn diện thì được biết Diêm Chí Tường và Viêm Băn Nam cùng tốt nghiệp trường Đại học Nông nghiệp, cả hai đều là sinh viên xuất sắc, là cặp tình nhân mà bất kì sinh viên nào trong trường cũng ngưỡng mộ, không ai tin nổi hai người đó lại có thể gây ra chuyện tàn độc và mất nhân tính như thế.
Rốt cuộc điều gì đã khiến cho hai con người ưu tú trở nên hung ác đến cực điểm?
Điều gì khiến cặp vợ chồng son trở thành hung thủ của vụ án dã man này?
Cũng như bao cặp tình nhân khác, trước khi yêu nhau Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam sống ở hai thành phố khác nhau, từng trải qua mối tình đầu lãng mạng.

Họ sống ở hai thế giới chẳng hề liên quan đến nhau.

Đến nỗi giờ đây ngồi ngẫm lại, họ còn chẳng thể nhớ lần đầu mình gặp đối phương là ở đâu trong trường đại học, cũng chẳng thể nhớ khi nào trái tim bắt đầu rung động vì người kia, khi nào họ đến với nhau.
Có những chặng đường buộc mình phải độc bước, nhưng lại có những chặng đường khác buộc phải đồng hành cùng nhau dẫu mưa giông bão tố.

Sau khi tốt nghiệp hai người cùng làm việc trong một công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật sinh vật, lương tháng chẳng được mấy đồng, hàng ngày họ phải làm bạn với các loài động thực vật khác nhau.
Chính vào thời gian đó, Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam bắt đầu góp gạo thổi cơm chung.

Nằm trong ngôi nhà trọ, họ tắt đèn để mặc ánh trăng thỏa sức chiếu vào, bóng cây ẻo lả giống bóng cỏ thủy sinh đang lả lướt theo dòng nước.

Họ cảm thấy mình đang ở dưới đáy sông, như hai chú cá nương tựa vào nhau mà sống, tuy trong nhà trống hoác nhưng họ lại tự do tự tại.
Một hôm, Viêm Băng Nam chợt nói: “Ông xã, tối qua em thấy một giấc mơ thật đẹp!”
Diêm Chí Tường hỏi: “Em mơ thấy gì?”
Viêm Băng Nam đáp: “Em mơ thấy chúng mình mua được nhà.”
Diêm Chí Tường cười lớn, Viêm Băng Nam cũng cười, tuy nhiên cười xong họ lại khóc.

Một thềm ban công xa vời vợi, một ngôi nhà xa vời vợi!
Thang giá nhà cao ngất ngưởng ở Trung Quốc đã phá đi bao tình yêu của nam nữ thanh niên, hủy hoại cuộc sống của bao người trẻ.

Họ vốn có thể ca hát ngâm nga, có thể sánh vai nhau đi du lịch đó đây, có thể hẹn hò tình tứ bên hoa dưới nguyệt, nhưng giờ đây một sinh viên trẻ tuổi đã biến thành một trung niên, nói chính xác hơn họ phải đau dầu tính toàn dầu mỡ, củi đóm giống một trung niên.

Điều đầu tiên mà họ phải đối mặt trong cuộc sống chung chính là vật chất, là bao bộn bề lo toan thế cuộc, chứ không phải trải nghiệm cuộc đời lãng mạng, một cách thức sống về tinh thần và tâm hồn.
Vì các vấn đề như chính sách nhà nước và nguồn vốn đứt đoạn…nên đãi ngộ của công ty Khoa học kỹ thuật sinh vật nơi họ đang công tác ngày càng trở nên tệ hơn, lãnh đạo quyết định hạ lương, cắt giảm nhân viên.

Thế là Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam đều thất nghiệp.


Thời gian này họ lại mới kết hôn và quan trọng hơn là họ vừa vay tiền người thân họ hàng và ngân hàng để mua nhà.

Họ mới trả tiền đặt cọc, hàng tháng đều phải trả tiền lãi.

Căn hộ đó trị giá 670 ngàn tệ, trả trong vòng hai mươi năm.
Họ quyết định bì bõm lội xuống biển kinh doanh.

Đầu tiên hai vợ chồng buôn bán dược phẩm, nhưng kết quả thua lỗ.

Sau đó hai vợ chồng mở cửa hàng chuyên bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, hẩm hiu thay lại lỗ tiếp.

Vì cuộc sống, Viêm Băng Nam buộc phải trở thành trình dược viên, trong khi Diêm Chí Tường lái xe cho khách.
Giống như bao sinh viên tốt nghiệp đại học khác, họ buộc phải làm những việc không liên quan đến chuyên ngành của mình vì mưu sinh.

Họ từng nghĩ rằng mình là nhà khoa học, nhưng bây giờ một người thành kẻ bán thuốc một người thành kẻ đua hàng.

Sau khi thất nghiệp, nói chính xác hơn là bắt đầu kể từ ngày họ mua nhà thì tiếng cười hầu như chưa bao giờ nở trên môi họ.

Họ không có con mà cũng không dám có con, niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống của họ là chú khỉ nhỏ.
Công ty Khoa học kĩ thuật sinh vất nơi họ công tác nuôi rất nhiều động vậy, khỉ có, lợn có, chuột bạch cũng có.

Những con vật đó vốn dùng để làm thí nghiệm, một con khỉ mẹ đã chết sau khi sinh con, xuất phát từ bản năng của người mẹ, Viên Băng Nam chăm bẵm chú khỉ con như chăm sóc đứa con của mình, còn đặt tên cho nó là Hồ Đồ.
Viêm Băng Nam từng hỏi lãnh đạo công ty: “Khỉ là động vật cần bảo vệ thuộc cấp độ hai của quốc gia, giờ làm thí nghiệm có thích hợp không?”
Lãnh đạo trả lời: “Chúng ta dùng để nghiên cứu khoa học, là hợp pháp.

Trên phố còn đầy kẻ làm trò khỉ cũng có ai quản đâu?”
Lẽ ra chú khỉ này bị đem bán cho vườn thú nhưng Viêm Băng Nam đã yêu thương nó, lại thêm bất mãn với suy nghĩ của lãnh đạo nên khi từ chức cô ta lẳng lặng dắt chú khỉ theo cùng.

Hồ Đồ rất thông minh, nó biết bật lửa cho Diêm Chí Tường hút thuốc, biết cầm thìa xúc cơm, còn biết làm những phép tính đơn giản, đặc biệt là nó vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời chủ.

Chỉ cần huấn luyện qua loa nó cũng có thể lấy đồ vật ở vị trí chỉ định.
Hồ Đồ là giống khỉ đột.

Chỉ số thông minh của loài khỉ đột là rất cao, ở khu Hải Định ở Bắc Kinh có ngõ Chuồng Ngự Mã, nghe nói thời Thanh đây là chuồng ngựa ở hoàng cung.

Huấn luyện ngựa là việc vô cùng nguy hiểm, vì vậy các nghệ nhân khỉ để thay thế con người thực hiện công tác huấn luyện ngựa hoang thuần thục.

Loài khỉ họ hay dùng để huấn luyện ngựa chính là khỉ đột.

Chú khỉ này chính là mấu chốt của cả hai vụ án bắt cóc.


Trước khi quyết định gây án, hai hung thủ từng có đoạn hội thoại với nhau như này:
Diêm Chí Tường nói:”Tổng diện tích của đường ruột nếu mở rộng hết cỡ là hai trăm mét vuông, nơi chúng ta ở còn nhỏ hơn cả nơi chứa phân.”
Viên Băng Nam nói: “Phải biết thỏa mãn với những gì mình có chứ! May mà chúng ta không mua nhà ở Bắc Kinh.”
Diêm Chí Tường nói: “Mua nhà ở đâu cũng đắt cắt cổ, khi nào sẽ là điểm tận cùng của hai chúng ta đây? Hầy…”
Viên Băng Nam nói: “Có người thống kê rằng nếu không làm sếp to, không có mối quan hệ, không có tiền mà muốn mua một căn hộ rộng một trăm mét vuông ở Bắc Kinh thì cần ba triệu tệ.

Một người nông dân trồng ba mẫu ruộng, nếu mỗi mẫu thu nhập bốn trăm tệ, thì họ phải cày cuốc miệt mài từ thời Đường đến nay mới gom đủ tiền mua nhà, hơn nữa còn không có thời gian nông nhàn, cũng như không được có gặp thiên tai hay mất mùa.

Một công nhân kiếm được một ngàn năm trăm tệ mỗi tháng phải lao động cật lực từ hồi chiến tranh nha phiến đến nay mà không có ngày nghỉ mới gom đủ tiền mua nhà.

Một công chức thu nhập 60 nàn tệ một năm phải liên tục làm việc từ thời kì Đại nảy vọt năm 1960 tới nay, đồng thời không được ăn uống tiêu pha mới đủ tiền mua nhà.

Một cô gái điếm nếu mỗi ngày tiếp một lượt khách thì cô ta phải tiếp mười ngàn lượt khách tương đương với việc cô ta phải liên tục hành nghề từ năm 18 tuổi đến măn 40 tuổi mới gom đủ từng đấy tiền, trong thời gian đó cô ta không được nghỉ một ngày.

Nếu mỗi ngày bọn chặn đường ăn cướp cướp được một nghìn tệ, thì chúng phải liên tiếp gây án ba ngàn lần, nghĩa là phải gây án suốt mười năm mới gom được bấy nhiêu tiền, đương nhiên với điều kiện lần gây án nào cũng phải thành công và kiếm được một ngàn tệ.”
Diêm Chí Tường nói: “Bây giờ trong nước toàn lũ quan tham, quan lớn tham lớn, quan nhỏ tham nhỏ.”
Viêm Băng Nam thở dài: “Người ta là chủ nhân ngôi nhà, chúng ta là nô lệ của ngôi nhà.”
Diêm Chí Tường nói: “Thế thì chúng ta cứ bắt đại một đứa trẻ con nhà giàu có, nhốt chúng lại, rồi tìm cách moi tiền bố mẹ chúng nó.

Đỡ phải mệt thế này!”
Viêm Băng Nam hỏi: “Anh nói thật hay nói đùa đấy?”
Diêm Chí Tường thở dài: “Đâu phải muốn là làm được! Bắt cóc đòi hỏi trí tuệ cao siêu lắm! Anh xem bọn bắt cóc trên tivi toàn bị cảnh sát bắt khi chúng đi lấy tiền chuộc.”
Viên Băng Nam ưỡn ngực: “Nhưng nếu chúng ta làm thì đảm bảo cảnh sát không thể bắt được chúng ta khi ta đi lấy tiền chuộc vì ta sẽ để Hồ Đồ đi lấy thay.”
Chúng ta không biết rốt cuộc trong hai người bọn chúng ai đã thuyết phục ai, chúng đã do dự như thế nào, rồi hạ quyết tâm ra sao, chỉ biết dưới vực sâu vạn kiếp không thể siêu sinh đã hé nở hai đóa hoa súng.

Chúng không muốn tiếp tục sống cuộc sống làm nô lệ nữa! Chúng muốn quăng viên xúc xắc đầy may rủi này để kết thúc cuộc sống chật vật, khó khăn.
Lần gây án đầu tiên, chúng không hề có kinh nghiệm, chúng chuẩn bị súng săn, đến siêu thị nhỏ gần trường học mua rất nhiều sim điện thoại.

Diêm Chí Tường lái xe ba bánh chở hàng đứng ngay trước cổng trường, rồi giả vờ nhờ Vương Giai vào thùng xe giúp khênh đồ, sau đó trói tay cậu bé ngay trong thùng xe, nhét giẻ lại, chụp bao tải lên đầu.

Vương Giai chỉ là cậu bé học sinh tiểu học, không thể phản kháng lại y.

Thùng xe căng vải buồm nên người ngoài không thể nhìn rõ cảnh tượng diễn ra bên trong.

Khi cặp vợ chồng này biết bố mẹ Vương Giai cũng là người vay tiền mua nhà như mình, chúng nhẫn tâm giết cậu bé rồi quẳng xác ra đường quốc lộ.
Viên Băng Nam nói với Diêm Chí Tường: “Đứa tiếp theo là đến lượt anh giết.

Chúng ta mỗi người giết một đứa.”

Diêm Chí Tường nói: “Hi vọng đứa tiếp theo chúng ta bắt cóc là con nhà giàu.”
Công ty sinh vật có một phòng nghiên cứu nằm ở khu bảo tồn thiên nhiên, phong cảnh ở đây rất hữu tình.

Hai người họ thông thuộc địa hình ở đây trong lòng bàn tay, bởi vậy chúng chọn đó là nơi giam giữ con tin và lấy tiền chuộc.
Cánh rừng này cũng là nơi chúng từng thường hẹn hò thời còn yêu nhau.

Một cánh rừng có bao nhiêu cánh cửa? Ai đã ra khỏi đó và ai đã từng bước chân vào? Ai đã từng biết những dấu chân đi vào nơi sau trong khu rừng bí mật và ai biết những câu chuyện trên những dâu chân đó?
Cặp vợ chồng tái sử dụng phương thúc bắt cóc Vương Giai để bắt cóc Tiểu Hy, nhốt cô bé ở ngôi nhà gỗ, ra lệnh cho chú khỉ mà chúng nuôi đi lấy tiền chuộc.

Để uy hiếp gia đình Tiểu Hy không báo cho cảnh sát, Viên Băng Nam nhẫn tâm lấy kìm rút hai chiếc móng tay của cô bé ra, Diêm Chí Tường lặng lẽ đặt hai chiếc móng tay đó ở trước cửa nhà Tiểu Hy lúc ban đêm.

Vì sợ Hồ Đồ không xách nổi vali tiền nặng như vậy mà yêu cầu người nhà nạn nhân đổi thành vàng.
Chúng liên tục thay đổi địa điểm gọi điện thoại, phương pháp để tránh cảnh sát phát hiện này chúng học được qua phim ảnh.

Diêm Chí Tường và Viên Băng Nam chờ đợi trong ngôi nhà gỗ.

Sau khi Hồ Đồ lấy được tiền chuộc, cô ta cầm tiền chuộc và dắt theo chú khỉ rời đi trước.

Trước khi đi, cô ta nhìn chồng đầy ẩn ý, rồi chỉ vào Tiểu Hy đang ngồi co ro ở góc nhà, cô ta làm động tác lấy tay chém vào cổ.
Nửa người trên của Tiểu Hy bị trói chặt, đầu chụp bao tải, chân bị xích bằng một đoạn xích sắt.

Cơn đau giật liên hồi từ móng tay làm cô bé ngất xỉu mấy lần.

Qua khe hở của bao tải đay, cô bé nhìn rõ động tác chém cổ của Viên Băng Nam, cô bé hiểu thế nghĩa là gì.
Diêm Chí Tường cầm búa sắt, lòng hơi lay chuyển, y không nhẫn tâm xuống tay, thậm chí còn lưỡng lự không biết có nên thả Tiểu Hy ra hay không.
Đột nhiên Tiểu Hy run rẩy cất lời: “Chú ơi! Cháu muốn đi tiểu! Cháu mót tiểu quá!”
Diêm Chí Tường nắm chặt cán búa bước đến gần nói: “Thì cứ tè ra luôn đó!”
Tiểu Hy lấy hết can đảm ấp úng: “Cháu..,cháu xem trên tivi thấy người lớn bắt trẻ con lại, rồi tìm cách ôm trẻ con.

Chú …có phải chú cũng muôn ôm cháu không? Chú ôm cháu cũng không nói cho ai biết đâu!”
Diêm Chí Tường chợt dừng bước, câu nói của đứa trẻ khiến tim y đập thình thịch, y hạ búa xuống, hít hở thật sâu hỏi: “Thật không?”
Tiểu Hy mặc đồng phục, buộc tóc hai bên, một cô bé trong sáng, non tơ như thế lại mở miệng nói vậy khác gì mỡ chủ động mời mèo xơi, người đàn ông nào từ chối được chứ? Trong một giây phút nào đó, trong đầu Diêm Chí Tường thấp thoáng ý nghĩ thế này: “Đã mắc tội bắt cóc trẻ em và tội giết người thì chắc chắn là khép án tử hình rồi, giờ có mắc thêm tội gì nữa thì cũng không hề gì!”
Tiểu Hy ngồi thu lu trong góc giống như chú thỏ con yên lặng.

Sông núi, cỏ cây chim muông đều tĩnh lặng, dường như tất cả đang chờ đợi.
Diêm Chí Tường do dự hồi lâu, cuối cùng y cũng từ bỏ ý nghĩ xấu xa đó và hạ quyết tâm giết người diệt khẩu.

Y tự dặn lòng: “Mình làm thế này đều là vì muốn mình và vợ có một ngôi nhà.

Cưỡng hiếp cũng là ngoại tình, không những thế còn là ngoại tình không thể tha thứ nhất.

Mấy năm nay hai vợ chồng trải qua bao nhiêu sóng gió.

Tình yêu của hai vợ chồng không cần phải chứng minh thêm nữa..”
Diêm Chí Tường nói: “Cô bé! Cháu không hiểu đâu! Chú và cô ấy muốn mua một ngôi nhà và cùng phải nai lưng ra trả nợ.

Cháu không thể hiểu điều đó có nghĩa là gì đâu!”

Tiểu Hy bắt đầu khóc lóc van xin Diêm Chí Tường thả mình ra.

Diêm Chí Tường tìm thấy chiếc bóng đèn ở góc tường, y liền nhét nó vào miệng cô bé.

Khi Diêm Chí Tường đang định ra tay thì phía ngoài vang lên tiếng chó sủa.

Tiểu Hy nhận ra đó là tiếng của Bối Bối nhà mình, cô bé ý thức rằng có người đang đến cứu mình.
Cảnh sát bao vây ngôi nhà gỗ trong rừng.

Họa Long thay Tiểu Hy bước vào nhà làm con tin.

Sở dĩ Diêm Chí Tường đồng ý làm vậy để có thêm chút thời gian thông báo cho Viên Băng Nam nhanh chóng đem tiền chạy trốn.
Khi cảnh sát bao vây ngôi nhà, hai vợ chồng y có đoạn hội thoại ngắn ngủi như thế này:
Diêm Chí Tường nói: “Cảnh sát phát hiện ra anh rồi, họ đang bao vây bên ngoài, em phải chạy càng xa càng tốt.

Chạy ngay bây giờ đi!”
Viên Băng Nam nói: “Sao họ lại phát hiện ra được nhỉ? Được rồi! Em đi ngay! Nhưng còn anh thì sao?”
Diêm Chí Tường nói: “Em cứ kệ anh! Chắc chắn anh không thể sống sót rời khỏi đây đâu!”
Viên Băng Nam nghẹn ngào: “Anh…Em không hối hận! Bất kể là chuyện giết người hay chuyện yêu anh, em đều không hối hận!”
Diêm Chí Tường nói: “Em hãy tìm người đàn ông nào có tiền mà nương tựa, ít nhất anh ta phải đủ khả năng mua được nhà, chứ đừng như anh!”
Viên Băng Nam bắt đầu thút thít: “Em và anh…kiếp này…coi là gì chứ…Anh chết rồi, em sẽ ra đầu thú.”
Diêm Chí Tường nói nhanh: “Anh sắp phải tắt máy rồi! Hãy hứa với anh, em nhất định phải sống thật tốt! Đó là yêu cầu duy nhất của anh.

giờ anh sẽ giữ chân bọn họ trong chốc lát, em mau tranh thủ thời gian trốn đi! Hãy rời xa thành phố này! Càng xa càng tốt! Hãy quên anh đi! Anh yêu em! Nhiều như em yêu anh…”
Theo yêu cầu của Diêm Chí Tường, Họa Long còng ngược tay ra sau lưng, bước vào ngôi nhà gỗ thay Tiều Hy làm con tin.

Thực ra Họa Long đã ngấm ngầm giắt một con dao nhỏ vào ống quần.

Khi tìm được cơ hội ra tay, anh lấy răng cắn chặt vào sống dao lao vào Diêm Chí Tường.

Trong lúc hoảng loạn, Diêm Chí Tường nổ súng loạn xạ, Họa Long dùng dao rạch một đường sắc ngọt vào phía cổ hắn ta.

Khi cảnh sát xông vào, hắn đang đứng dựa vào tường, mạch máu đang phun ra!
Tô My thấy Họa Long nằm vật trong vũng máu, nước mắt cô tuôn chảy không kìm lại được, cô khóc không thành tiếng.

Họa Long choạng vạng đứng dậy, lấy tay bịt vết thương ở vai đang chảy máu, anh vừa nghiến răng chịu đau vừa nói: “Thôi nào! Đừng khóc nữa!”
Mặc dù cảnh sát phát lệnh truy nã nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy tung tích của Viên Băng Nam.

Cô ta bị liệt vào danh sách tội phạm bỏ trốn trên mạng an ninh quốc gia.

Một tuần sau, vết thương của Họa Long đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.
Trong hành lang bệnh viện, mẹ Tô My nói với con gái: “Nghề cảnh sát nguy hiểm quá! Suốt đời sống trong lo âu mà đôi khi còn phải liều cả mạng sống của mình.

Trong hai cậu đồng nghiệp của con, ai tình nguyện từ bỏ nghề cảnh sát thì con cứ lấy người ấy.

Mà nữa, hai cậu ấy có đủ tiền mua nhà không đó?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.