Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 120: Ma Cao Một Thước
Tổ chuyên án không ngờ hung thủ dám ngông cuồng, liều mạng và tàn nhẫn đến thế.
Y bắt cóc đứa trẻ mà dám âm thầm mang hộp bút của đứa trẻ đó đến tận nhà bố mẹ nó vào ban đêm.
Trong hộp bút có hai chiếc móng tay, máu dính bên trên vẫn chưa đông đặc hẳn, từ hình dạng của chiếc móng tay có thể suy đoán hung thủ đã sử dụng công cụ giống như kìm và rút nó ra từ ngón tay của cô bé.
Bố mẹ Tiếu Hy tan nát cõi lòng, hai người ôm nhau đau đớn khóc thảm thiết, mẹ Tô My không nỡ nhìn, quay đầu đi than khẽ: “Ôi! Đau lòng chết mất! Con bé Tiểu Hy…!chắc nó đau lắm!”
Hung thủ giở thủ đoạn vừa tàn độc lại vừa lạnh lùng, chứng tỏ y có tố chất tâm lý rất vững vàng.
Nhà Tiểu Hy nuôi một chú chó săn Lab, khoảng chín giờ tối, con chó lao ra cửa sủa vài tiếng, nhưng người nhà không để ý.
Có thể đúng lúc ấy hung thủ đang đứng ngoài cửa lắng tai nghe mọi động tỉnh bên trong, rồi lặng lẽ đặt hộp bút đựng móng tay của Tiểu Hy trên bậu cửa và vội vàng rời đi.
Thông qua camera của khu chung cư, tổ chuyên án phát hiện bóng dáng tên tội phạm, y cải trang thành nhân viên đưa nước khoáng, đội mũ sùm sụp và đeo găng tay, mình mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh lá cây.
Vì trời tối, thêm vào đó y lại cố tình lấy bình nước khoáng đang vác trên vai che kín phần mặt nên camera không bắt được hình chính điện, chỉ đoán y khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi, cao tầm một mét bảy, nặng hơn sáu mươi ki-lô-gam.
Y dùng cách rất mạo hiểm để uy hiếp người nhà của Tiểu Hy không được báo cảnh sát! Thông qua kĩ thuật định vị, Tô My cho biết địa điểm mà hung thủ đứng để gọi điện thoại là trên con đường làng cách nhà Tiểu Hy tầm hai mươi cây số, y vẫn sử dụng loại sim rác không cần đăng kí số chứng minh nhân dân để liên lạc, sau khi liên lạc xong y liền vứt sim đó đi.
Gã thanh niên vác bình nước khoáng trên vai chính là kẻ tình nghi nặng kí của vụ án này!
Phòng khách nhà Tô My chật kín cảnh sát mặc thường phục, người nào người nấy im lặng không nói, họ rất phẫn nộ trước hành vi ngạo mạn và dã man của tên tội phạm, chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài lấy dây thừng gô cổ y lại giải về đồn chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nữ cảnh sát A Tử nói: “Xin hãy ra lệnh và cho chúng tôi biết bây giờ chúng tôi cần làm gì?”
Giáo sư Lương chậm rãi nói: “Ngoại trừ cảnh sát trực ban, còn tất cả mọi người đều về nhà nghỉ ngơi đi!”
Mọi người đều rầu rỉ, họ cảm thấy mình kém cỏi, nhưng ai cũng cố kiềm chế cơn giận.
Họa Long nói: “Nào! Anh em về nghỉ đi, mai mới là ngày mở màn vở kịch!”
Hôm sau, tổ chuyên án đã làm công tác chuẩn bị rất kĩ càng, giáo sư Lương khuyên nhủ bố Tiểu Hy không nên hoảng hốt, cứ chờ đợi mệnh lệnh của kẻ bắt cóc và làm theo không được do dự.
Một trăm sĩ quan cảnh sát phân thành ba nấc thang, chín tổ ngầm quan sát và bám theo để đảm bảo bắt được kẻ thủ ác tại trận vào khoảnh khắc y lấy tiền chuộc.
Theo yêu cầu của tên bắt cóc, hai giờ chiều hôm sau, bố Tiểu Hy dừng chân ở cửa ngân hàng Công thương trên đường Kiến Thiết.
Trong xe được cài đặt hệ thống định vị GPS, để đề phòng bất trắc, Tô My còn lắp thiết bị định vị theo dõi loại nhỏ và ống kính chụp hình lỗ kim trên va li kéo đựng năm trăm năm mươi ngàn tệ, tiền mặt là loại tiền mới có dãy series liền mạch.
Dù kẻ bắt cóc lấy được tiền chuộc thành công thì cảnh sát vẫn có thể bám đuổi theo tuyến đường y bỏ trốn.
Sau này, nếu kẻ bắt cóc gửi tiền vào ngân hàng thì hệ thống sẽ tự động báo cảnh sát.
Bao Triển dẫn một đội trinh sát mai phục sẵn ở vị trí định trước.
Hai giờ mười phút chiều, kẻ bắt cóc gọi điện đến.
Mệnh lệnh đầu tiên của y là yêu cầu bố Tiểu Hy vào ngân hàng, đổi tiền mặt thành vàng, sau đó ngồi vào xe, bật đèn pha.
Giáo sư Lương ngồi chỉ huy tại thị trấn, lòng kêu thầm: “Hỏng rồi!”
Trả tiền mặt thì cảnh sát mới dễ giở tiểu xảo, có lẽ tên bắt cóc đã lường trước được điều này nên yêu cầu đổi tiền mặt thành vàng để tiện xách đi.
Y ra lệnh cho bố Tiểu Hy bật đèn pha chắc để gián tiếp thông báo cho y biết việc đổi vàng đã hoàn thành.
Bao Triển nói với các trinh sát viên: “Rất có thể kẻ bắt cóc đang ở gần đây, các đồng chí chú ý quan sát, không được để lộ mặt trước mục tiêu.”
Tô My lập tức tiến hành điều tra và định vị số máy điện thoại mà kẻ bắt cóc đang sử dụng, vị trí điện thoại đang ở ngoài năm mươi kilomét, ở đó có điểm thu mua bông gòn.
Hoạ Long phụ trách tổ theo dõi, anh xin ý kiến giáo sư Lương xem có nên cử một đội xe chạy về điểm thu mua bông gòn hay không.
Giáo sư Lương nói: “Đừng trúng kế Điệu hổ ly sơn’ của y! Các cậu đến nơi thì gã đó đã rời khỏi đó từ lâu rồi!”
Tổ chuyên án phân tích, băng nhóm bắt cóc này ít nhất có hai tên, một tên ở gần ngân hàng phụ trách quan sát, còn tên kia ở vòng ngoài gọi điện thoại điều khiển người nhà nạn nhân.
Đúng như giáo sư Lương tiên liệu, bố Tiểu Hy đổi năm trăm năm mươi ngàn tệ thành vàng, rồi vào xe, vừa bật đèn pha thì kẻ bắt cóc gọi cú điện thoại thứ hai yêu cầu bố Tiểu Hy lái xe về phía cây cầu lớn ở vùng ngoại ô phía đông, suốt chặng đường phải vừa lái xe vừa bật đèn pha.
Tô My định vị vị trí chính xác, lần này địa điểm mà kẻ bắt cóc gọi điện là ở một vườn quả ở ngoại ô phía tây.
Nửa tiếng sau, bố Tiểu Hy lái xe đến ven cầu, xuống xe chờ đợi, Hoạ Long cho chiếc xe tải thùng được nguỵ trang kĩ càng dừng lại ở trạm đổ xăng gần cầu, trong xe là một đội cảnh sát được vũ trang từ đâu đến chân sẵn sàng lao ra bắt tội phạm bất cứ lúc nào.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, kẻ bắt cóc vẫn chưa chịu lộ diện gặp người nhà nạn nhân mà y tiếp tục gọi điện thoại đến.
Bố Tiểu Hy nói: “Tôi đã đổi tiền mặt thành vàng, khi nào anh đến lấy? Ở đây chỉ có một mình tôi, chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề được không?”
Kẻ bắt cóc lạnh lùng: “Tao còn chưa sốt ruột, thì mày sốt một nỗi gì? Mày không được tắt điện thoại, nhìn thấy chiếc thuyền phía dưới cầu chưa? Phía dưới cầu còn có một đống rác, trên đống rác có một chiếc ba lô học sinh màu vàng, đó chính là cặp sách của con gái mày đấy! Bây giờ mày xuống đó, cất vàng vào trong ba lô rồi ngồi lên thuyền.”
Bố Tiểu Hy định kéo dài thời gian: “Tôi để xe ở đây không an toàn lắm, hay tôi tìm chỗ nào an toàn hơn đỗ xe đã nhé?”
Tên bắt cóc uy hiếp: “Nếu mày không làm theo lời tao thì tao sẽ giết chết con nhóc nhà mày! Tao cũng chẳng cần tiền nữa! Mày chỉ cần nói thêm một câu thừa thải là tao giết luôn đấy! Mày chỉ được phép đi một mình, nếu tao nhìn thấy người thứ hai đi cùng mày thì tao sẽ giết luôn con bé!”
Bố Tiểu Hy tái mặt lắp bắp: “Anh đừng làm vậy! Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ nghe theo lời anh! “
Tên bắt cóc ra lệnh: “Đi xuống cầu, cất tiền vào trong ba lô, lên thuyền, chỉ được phép cầm chiếc ba lô đó, không được mang theo bất kì vật nào khác!”
Bố Tiếu Hy bối rối: “Nhưng tôi không biết chèo thuyền, mà lái về hướng nào?”
Tên bắt cóc nói: “Chỉ cần xuôi theo dòng nước chảy là được! Chèo nhanh lên! Đừng quan tâm đến những việc khác! Tao sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho mày.”
Dưới chân cầu có mấy con thuyền nhỏ bằng tôn, giữa dòng cắm vài cây sào trúc, sào trúc nối liền với lưới đánh cá và phao tiêu, ngư dân ở vùng ngoại ô thường giăng lưới đánh cá ở giữa sông và neo thuyền ở ven bờ, thường ngày không ai để mắt đến mấy con thuyền này.
Bố Tiểu Hy tìm thấy ba lô của con gái trong đống rác phía dưới cầu, ông tháo dây neo rồi trèo lên thuyền bơi về phía trước, lòng đau như cắt, giờ đây bố Tiểu Hy không để tâm đến việc mất mát tài sản hoặc cảnh sát có tóm được kẻ bắt cóc hay không, trong tim ông lúc này chỉ thầm cầu nguyện trời xanh hãy để con gái bình an trở về.
Giáo sư Lương thầm nghĩ: “Thôi chết! Phen này cảnh sát lại bị cắt đuôi rồi!”
Theo yêu cầu của tên bắt cóc, bố Tiểu Hy bỏ vàng vào trong ba lô, không mang theo vali kéo đã được lắp sẵn ống kính lỗ kim và thiết bị theo dõi siêu nhỏ.
Địa hình hai bên bờ sóng rất phức tạp, không thích hợp sử dụng xe đạp bám đuổi.
Cảnh sát lúng túng chưa biết nên xử trí thể nào, toàn bộ kế hoạch coi như đổ bể cá, phân cục trưởng Diệp sốt ruột lập tức liên hệ với ban quản lí đánh bắt cá, chi đội cảnh sát biển và các ban ngành quản lí đường sông của thành phố, yêu cầu điều ngay một ca nô siêu tốc chuyên làm nhiệm vụ tuần hành trên sông, nhưng giáo sư Lương không đồng ý với phương án bám đuổi trên mặt nước như thế.
Người nhà của nạn nhân đang bơi thuyền men theo bờ sông, nếu có một chiếc ca nô siêu tốc bám theo thì rất dễ đánh rắn động cỏ khiến kẻ bắt cóc sinh nghi và đề cao cảnh giác, chắc chắn kẻ bắt cóc đang ẩn náu ở một nơi nào đó trên bờ, rất có thể y quan sát được hết tình hình trên mặt sông.
Nếu kẻ bắt cóc yêu cầu vứt tiền chuộc xuống sông.
Nếu kẻ bắt cóc đợi ở một nơi nào đó trên cầu hoặc ven bờ, ra lệnh cho người nhà nạn nhân quăng tiền chuộc lên thì phải làm thế nào? Mọi suy nghĩ lướt qua đầu giáo sư Lương nhanh như điện xẹt, ông trải phẳng bản đồ, lập tức vạch ra phương án hai.
Tổ theo dõi cách vị trí của người nhà nạn nhân gần nhất, Họa Long và hai cảnh sát cải trang thành người đạp xe ven bờ sông, các thành viên khác của tổ quan sát đi về phía cầu và đợi ở đó.
Toàn bộ tổ trinh sát do Bao Triển chỉ huy phân tán ra hai bên bờ, giữ một khoảng cách sao cho mục tiêu luôn luôn nằm trong phạm vi tầm ngắm.
Giáo sư Lương bố trí rất nhiều cảnh sát mai phục hai bên bờ, sẵn sàng điều chỉnh vị trí theo sự di chuyển của người nhà nạn nhân.
Tô My luôn giám sát điện thoại di động của bố Tiểu Hy, nhưng một tiếng đã trôi qua mà kẻ bắt cóc vẫn chưa gọi thêm lần nào nữa.
Bố Tiểu Hy vô cùng lo lắng, ông không ngừng chèo thuyền, đút điện thoại vào túi áo ngực, chỉ sợ mình lỡ mất cuộc gọi của tên bắt cóc.
Hoàng hôn đã ngả bóng về tây, mặt nước phản chiếu ánh nắng sáng lấp lánh, phía trước là khu bảo tồn thiên nhiên với phong cảnh đẹp mê lòng người, hai bên bờ là cảnh rừng um tùm rậm rạp.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của bố Tiểu Hy cất tiếng reo.
Tên bắt cóc nói: “Tạt vào bờ! Lên bờ! Đi vào trong rừng.”
Bố Tiểu Hy nói: “Được! Anh đã nhìn thấy tôi chưa? Anh đang ở đâu?”
Tên bắt cóc nói: “Đừng hỏi nhiều! Cầm ba lô rồi làm theo lệnh tao!”
Cánh rừng hai bên bờ rất rậm rạp, sâu thẳm và hoang vu, nơi đây tịnh vắng bóng người.
Trong rừng có cây thông vàng đã chết khô, lá rụng khắp mặt đất, nhưng thân cây cao lớn vẫn đứng sừng sững không gục đổ, tán cây cao rộng, cành khô vươn dài đan vào nhau ngoằn ngoèo, một vài chỗ còn mọc cả mộc nhĩ, cây thông chết khô này hoàn toàn đối lập với cảnh rừng mát rượi màu xanh.
Sau khi bố Tiếu Hy lên bờ và đi về phía trước không bao lâu thì ông nhìn thấy cây thông héo khô đó.
Theo lệnh của kẻ bắt cóc, bố Tiểu Hy đặt ba lô đựng vàng lên chạc cây thông đã chết, rồi lập tức rời đi.
Câu cuối cùng mà tên bắt cóc nói với bố Tiểu Hy là: “Giờ mày về nhà đợi, tao lấy tiền xong thì ngày mai con bé sẽ về nhà.”
Cảnh rừng này thuộc khu bảo tồn thiên nhiên của thành phố Phổ Giang, diện tích khu bảo tồn rất rộng lớn và vẫn chưa mở cửa đón khách du lịch.
Thường ngày rất ít người xuất hiện trong rừng.
Giáo sư Lương lập tức sắp xếp cảnh sát vây kín khu rừng, nếu phạm vi bao vây gần với vị trí đặt ba lô quá thì sẽ khiển tên bắt cóc đề phòng, như thế y sẽ không dám tiến lại gần túi tiền, không dám lấy tiền chuộc, bởi vậy cảnh sát chỉ có thể đứng ở vòng ngoài và giám sát cẩn mật, ngay cả các dòng sông gần đó cũng được thiết lập các chốt chặn đề phòng kẻ bắt cóc dùng thuyền tháo chạy sau khi lấy được tiền.
Giáo sư Lương nói: “Bất cứ ai lui tới khu rừng đều có khả năng là kẻ bắt cóc đến lấy tiền chuộc.”
Bao Triển báo cáo: “Chúng tôi đã hình thành thế bao vây trong rừng, mỗi con đường đều có người giám sát bí mật.”
Họa Long nói: “Giáo sư cứ yên tâm! Hễ ai vào rừng hoặc ra khỏi khu rừng, chắc chắn chúng tôi sẽ phát hiện được ngay.”
Bầu không mờ mịt, trời đã bắt đầu sập tối, một vài cảnh sát mai phục trong lùm cây, một vài cảnh sát trốn trên cây, người nào cũng mở to mắt quan sát, canh gác hết sức nghiêm ngặt, họ kiên nhẫn chờ đợi kẻ bắt cóc xuất hiện, nhưng đợi suốt một đêm mà họ vẫn không thấy bất kì ai vào rừng cũng như không thấy bất kì ai đi ra từ khu rừng.
Sáng hôm sau, chiếc ba lô đựng vàng bỗng dưng biến mất.
Số vàng trị giá năm trăm năm mươi ngàn tệ đột nhiên không cánh mà bay ngay trước mắt cảnh sát!.