Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 116: Phòng Tắm Hãi Hùng


Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 116: Phòng Tắm Hãi Hùng


Tinh thần cảnh giác của vị ảo thuật gia này rất cao, anh ta từ chối trả lời, đồng thời lên án giáo sư Lương cố tình chụp mũ anh là kẻ tình nghi.
Các thành viên tổ chuyên án trở về phòng của Tô My, giáo sư Lương kiểm tra bút lục mà cảnh sát thành phố Gia Châu ghi lại khi thẩm vấn nhà ảo thuật.

Vào đêm Hoàng Ái Lệ mất tích, nhà ảo thuật và trợ lí của mình đang diễn kịch ở Nhà hát nên họ không có đủ điều kiện thời gian để gây án.
Tố My nói: “Nhà ảo thuật đó hoàn toàn có thể tạo chứng cứ không có mặt tại hiện trường vụ án và giết người, phi tang thi thể nạn nhân.”
Bao Triển hỏi: “Sao cô lại cho là vậy?”
Tô My đáp: “Vì anh ta là ảo thuật gia, anh ta có thể biến được quả trứng chim từ trong chiếc nhẫn, cũng có thể biến một người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất.”
Hoạ Long phản bác: “Người ta phát hiện thấy thi thể trong téc nước và cảnh sát phải cưa vách téc nước mới có thể lôi thi thể ra, chẳng lẽ đây cũng là màn biểu diễn ảo thuật sao?”
Các thành viên tổ chuyên án trở về phòng của Tô My, giáo sư Lương kiểm tra bút lục mà cảnh sát thành phố Gia Châu ghi lại khi thẩm vấn nhà ảo thuật.

Vào đêm Hoàng Ái Lệ mất tích, nhà ảo thuật và trợ lí của mình đang diễn kịch ở Nhà hát nên họ không có đủ điều kiện thời gian để gây án.
Tố My nói: “Nhà ảo thuật đó hoàn toàn có thể tạo chứng cứ không có mặt tại hiện trường vụ án và giết người, phi tang thi thể nạn nhân.”
Bao Triển hỏi: “Sao cô lại cho là vậy?”
Tô My đáp: “Vì anh ta là ảo thuật gia, anh ta có thể biến được quả trứng chim từ trong chiếc nhẫn, cũng có thể biến một người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất.”
Hoạ Long phản bác: “Người ta phát hiện thấy thi thể trong téc nước và cảnh sát phải cưa vách téc nước mới có thể lôi thi thể ra, chẳng lẽ đây cũng là màn biểu diễn ảo thuật sao?”
Thứ hai, y chia thi thể thành nhiều phần, mang dần ra khách sạn và tìm nơi vứt xác.
Thứ ba, phần lớn các khách sạn đều hướng về phía đông, vì thế những cửa sổ hướng bắc thường nằm ngoài phạm vi giám sát của camera, hung thủ chặt xác nạn nhân, luồn thi thể qua song sắt cửa sổ, lấy dây thừng quẳng thi thể lên tầng thượng khách sạn, rồi treo thi thể ở điểm mù của camera phía sau toà nhà khách sạn, cuối cùng lặng lẽ di chuyển dần xuống dưới.
Giáo sư Lương từ từ lăn xe lăn về phía cửa sổ, ông kéo rèm cửa sổ ra, căn phòng mà Hoàng Ái Lệ ở cũng có cửa sổ hướng bắc, tuy không lắp đặt song sắt chống trộm, nhưng cửa sổ lại bị mắc kẹt không thể mở hẳn ra, chỉ có thể đẩy ra một khoảng he hé, bởi vậy không thể nhét xác nạn nhân qua đó được, vả lại cơ thể nạn nhân hoàn toàn nguyên vẹn, không hề bị chia tách.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, phía cảnh sát cũng cho biết hoàn toàn không có dấu vết phá hoại cửa sổ.
Bao Triển nói tiếp: “Tuy nhiên, cả ba đáp án của tôi đều không phù hợp với vụ án này!”
Giáo sư Lương gật đầu: “Đúng vậy! Hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với khả năng thứ tư.”
Hoạ Long bảo: “Dẫu khả năng gì thì tôi tuyệt đối không tin vào khả năng ma quỷ hoành hành.”
Tô My hỏi vặn: “Nếu không tin thì sao tết Thanh minh người ta vẫn đốt vàng mã cho người chết?”

Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu hỏi tổ chuyên án xem nên trả lời giới truyền thông như thế nào, tổ chuyên án đành phải kéo dài thời gian phá án, bởi hiện giờ những thông tin họ nắm trong tay cũng chẳng nhiều hơn giới truyền thông là bao.

Mọi cặp mắt của nhân dân cả nước đều đổ dồn vào vụ án này, ngoài giới truyền thông Trung Quốc, thì các hãng truyền thông nước ngoài như Mỹ, Canada cũng giật tít vụ án này trên trang nhất các báo, nhiều phóng viên tập trung ở trước cửa khách sạn Hill.

Hàng loạt nhà thám hiểm tò mò cũng bị thu hút bởi vụ án này, giá phòng khách sạn Hill bỗng chốc tăng vùn vụt.
Mấy hôm sau, di thể của Hoàng Ái Lệ được mai táng, cảnh sát vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong thực sự của nạn nhân.
Vụ án được nhiều giới chú ý khiến áp lực đè lên vai tổ chuyên án càng thêm nặng nề, nhiều lời đồn đại và suy đoán khiến quần chúng thêm nghi hoặc, rốt cuộc Hoàng Ái Lệ đã tự sát hay bị mưu sát? Hay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn? Hung thủ đã di chuyển tử thi của Hoàng Ái Lệ lên tầng thượng khách sạn bằng cách nào? Y làm thế nào để nhét thi thể vào trong téc nước? Vì sao thi thể của Hoàng Ái Lệ lại mất tích nửa tháng? Nguyên nhân nào khiến Hoàng Ái Lệ có những hành vi kì quặc trong thang máy? Nếu Hoàng Ái Lệ bị mưu sát thì hung thủ là ai? Động cơ của hung thủ là gì?
Vụ án rơi vào thế bế tắc, tổ chuyên án không có cách nào thúc đẩy tiến độ phá án dù họ đã thẩm vấn từng nhân viên làm việc trong khách sạn, Vụ án giậm chân tại chỗ!
Giáo sư Lương nghĩ ra một cách, ông triệu tập giới truyền thông và một số thám tử quần chúng tò mò về vụ án này với hi vọng huy động sức mạnh quần chúng tìm ra điểm đột phá.

Mọi người nhiệt tình đưa ra ý kiến của mình, cuộc thảo luận phân tích tình hình vụ án diễn ra trong phòng họp của khách sạn suốt buổi chiều, càng thảo luận vụ án càng trở nên li kì, bí hiểm, rất nhiều ý kiến trái chiều được đưa ra, giáo sư Lương chỉnh lí những điểm tương đồng:
Thứ nhất, trước khi chết Hoàng Ái Lệ đã gặp thứ gì đó khiến cô vô cùng khiếp đảm.
Thứ hai, Hoàng Ái Lệ chết trong khách sạn này.
Thứ ba, quần áo của Hoàng Ái Lệ biến mất.
Một phóng viên phỏng đoán quần áo của Hoàng Ái Lệ bị nước cuốn trôi, mà hệ thống cấp nước của khách sạn rất phức tạp với khá nhiều đường ống dẫn nước nên cảnh sát không thể tìm thấy quần áo của nạn nhân.

Nhưng rốt cuộc Hoàng Ái Lệ cụ thể chết ở chỗ nào trong khách sạn? Nếu cô ấy gặp hung thủ ở hành lang hoặc tầng thượng thì chắc chắn cô ấy sẽ chống cự dữ đội, nhưng thi thể lại không hề có vết ngoại thương.

Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi thì Hoàng Ái Lệ chết do bị ngạt nước, bất luận là tự sát hay bị sát hại hoặc tai nạn ngoài ý muốn thì cái chết của Hoàng Ái Lệ chắc chắn có liên quan đến nước.
Ngoài téc nước ra, thì trong khách sạn còn nơi nào chứa nước nữa?
Trong đầu Bao Triển chợt lóe lên một suy nghĩ, anh chỉ phòng tắm và nói: “Rất có khả năng đây chính là hiện trường thứ nhất của vụ hung án.”
Họa Long gật đầu tán thành: “Trong phòng tắm có chậu rửa mặt và có cả bồn tắm.

Có lẽ hung thủ đã ấn đầu cô ấy xuống nước khiến cô ấy chết ngạt.”
Tô My bổ sung: “Tôi để ý thấy trong di vật của Hoàng Ái Lệ để lại có sữa rửa mặt.


Đầu tiên cô ấy sẽ xả nước đầy chậu rửa mặt, rồi cúi thấp đầu rửa mặt, trên mặt cô ấy toàn bọt sữa, nên không thể mở mắt ra được.

Có lẽ chính lúc đó, hung thủ đã tấn công cô ấy, y dúi đầu cô gái vào trong chậu ngập nước.

Nếu không phải lúc ấy đang gội đầu thì khi hung thủ bước đến gần, chắc chắn cô ấy đã phát hiện ra.

Như vậy y cũng không có cơ hội làm cô ấy chết ngạt trong chậu rửa mặt.”
Giáo sư Lương đặt câu hỏi: “Làm sao hung thủ có thể vào được phòng của Hoàng Ái Lệ? Và y rời khỏi phòng bằng cách nào để không bị camera quay được? Đây chính là ẩn số rất khó hiểu.”
Khi mọi người đang sôi nổi bàn luận tình hình vụ án trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, nhà ảo thuật và nữ trợ lí ở phòng kế bên bước vào.
Nữ trợ lí nói: “Không biết các vị có nhã hứng thưởng thức một màn ảo thuật của chúng tôi không?”
Họa Long xua tay từ chối: “Chúng tôi đang bận tối mắt, không rảnh xem mấy trò ảo thuật của hai vị đâu!”
Nhà ảo thuật nói: “Thế thì thôi vậy! Chúng tôi đang định biểu diễn màn đi xuyên tường rất đặc sắc đấy!”
Ảo thuật gia và nữ trợ lí nói xong định bỏ đi, giáo sư Lương chợt gọi giật họ lại, ông nói mình rất hứng thú muốn xem họ biểu diễn.
Nhà ảo thuật nói: “Màn ảo thuật mà chúng tôi định biểu diễn vô cùng đơn giản, các vị khóa trái cửa phòng lại, chúng tôi có thể đi xuyên qua tường để vào trong phòng.”
Tô My lắc đầu vẻ không tin: “Làm gì có chuyện ấy! Có phải chính xác ý anh là anh ở trong phòng của anh, đi xuyên tường sang phòng của chúng tôi chăng?”
Nhà ảo thuật không đáp, chỉ nói: “Một ngàn! Chúng tôi không thể biểu diễn miễn phí!”
Họa Long trả giá: “Anh hét hơi cao đấy! Những một ngàn tệ sao?”
Nhà ảo thuật mỉm cười: “Ý tôi là một ngàn đô la Mỹ! Tròn một ngàn không kém một xu!”
Bao Triển nghi ngờ: “Anh có chắc mình làm được không?”
Nhà ảo thuật trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là làm được!”
Họa Long nói: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng, chắc anh cũng biết rõ bây giờ chúng tôi hoàn toàn có lí do để nghi ngờ anh là thủ phạm.”
Nhà ảo thuật đáp vẻ bất cần: “Tùy các anh! Cây ngay không sợ chết đứng!”
Họa Long cầm còng số tám, cười nhạt: “Hay là anh biểu diễn màn kim thiền thoát xác bằng cách tự mở vòng tay bằng ý nghĩ xem nào?”

Nhà ảo thuật chậm rãi nói: “Nếu muốn xem tôi biểu liễn màn đi xuyên tường thì tôi chỉ có một yêu cầu đó là sống cổ ông anh hữu dũng vô mưu này ra khỏi đây!”
Giáo sư Lương lập tức đồng ý: “Được! Chúng tôi sẽ trả cậu một ngàn đô và rất muốn xem cậu đi xuyên tường bằng cách nào.”
Giáo sư Lương yêu cầu Họa Long xuống phòng bếp khách sạn chuẩn bị bữa tối, Họa Long hậm hực bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người là giáo sư Lương, Bao Triển và Tô My.

Ảo thuật gia và nữ trợ lí rời khỏi phòng, trước khi khép cửa lại, anh ta nói: “Màn biểu diễn bắt đầu! Cho chúng tôi thời gian một tiếng!”
Bao Triển khóa trái cửa lại, chốt khóa chống trộm, Tô My cũng đóng chặt cửa sổ, kiểm tra kĩ càng mọi ngách thông ra ngoài, mọi người đều cho rằng ảo thuật gia không thể đột nhập vào phòng trong tình trạng cửa chính và các cửa số đều bị đóng kín như thế này.
Tô My nói: “Nếu căn phòng này là hiện trường đầu tiên của vụ án thì hung thủ vào phòng bằng cách nào? Tôi nghĩ rằng đáp án sẽ có trong vài phút nữa thôi!”
Bao Triển nghi hoặc: “Liệu nhà ảo thuật kia có làm được như lời anh ta nói không? Nếu anh ta là kẻ tình nghỉ thì chẳng phải làm vậy nghĩa là tự chui đầu vào rọ hay sao?”
Tô My hỏi: “Liệu có phải anh ta đang dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa chúng ta ngồi đây để đi gây vụ án mạng tiếp theo không?”
Giáo sư Lương nói giọng quyết đoán: “Anh ta không thể là hung thủ, có lẽ anh ta muốn ám thị điều gì đó cho chúng ta.”
Khi ba người đang thảo luận thì một làn khói khẽ luồn vào khe hở phía dưới cánh cửa, trong lúc mọi người còn hoảng loạn nghi ngờ không biết có phải khí độc không thì sương khói đã tràn vào đầy phòng, Tô My vội đẩy xe lăn của giáo sư Lương ra xa đám khói.

Bao Triển đứng dậy định mở cửa chạy khỏi phòng thì một tràng cười vang lên phía sau, mọi người quay đầu lại đã thấy ảo thuật gia đứng trong phòng từ lúc nào.
Cửa chính vẫn khóa trái, cửa số vẫn đóng chặt, vậy mà ảo thuật gia đột ngột xuất hiện trong phòng như thể một u hồn.
Giáo sư Lương gật gù tán thưởng: “Được rồi! Cậu biểu diễn rất thành công! Chút nữa Tiểu My sẽ trả phí biểu diễn cho anh.”
Nhà ảo thuật nói: “Tôi đổi ý rồi! Tôi không thu tiền của các vị nữa!”
Giáo sư Lương hỏi: “Vì sao?”
Nhà ảo thuật đáp: “Vì ông là khán giả đầu tiên chịu bỏ một khoản tiền lớn ra để xem màn biểu diễn ảo thuật của tôi.”
Bao Triển nói: “Chúng tôi muốn biết anh đã vào phòng bằng cách nào, mong anh phối hợp điều tra!”
Nhà ảo thuật cất tiếng cười lớn, đáp: “Tôi đã sớm lường trước được điều này rồi! Nhưng tôi sẽ không phối hợp với cảnh sát các anh đâu!”
Tô My dọa: “Có điều nếu anh muốn rời khỏi đây e cũng không dễ đâu!”
Nhà ảo thuật trả lời đầy vẻ phớt đời: “Tôi vào được thì ra được! Tạm biệt! “
Tô My gọi điện thoại thông bảo với cảnh sát trực ban đang gác ở khách sạn Hill, Bao Triển lấy hết dũng khí xông vào định khống chế ảo thuật gia.
Ảo thuật gia ném một quả lựu đạn khói về phía tổ chuyên án, rồi nhảy bật lùi ra sau, luồng khói dày đặc trong quả lựu đạn phun ra theo mồi lửa, Bao Triển hoảng hồn vội né sang một bên, khi làn khói dần dần tan biến cũng là lúc mọi người phát hiện ảo thuật gia đã biến mất ngay trước mắt họ.

Cửa chính và cửa số vẫn đóng im im như trước.
Lễ tân khách sạn thông báo, nửa tiếng trước nữ trợ lí đã làm thủ tục trả phòng và rời khỏi khách sạn trước thời hạn.

Họa Long vội dẫn cảnh sát đuổi theo nhưng nhà ảo thuật biến mất tăm mất dạng.
Họa Long ấm ức trách móc: “Tôi đã nói trước rồi mà! Cứ còng tay thằng cha đó lại thì bây giờ có chạy đằng trời!”
Cảnh sát thành phố Gia Châu bận rộn đến nửa đêm mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của ảo thuật gia.

Tổ chuyên án phân tích, tuy ảo thuật gia không phải kẻ tình nghi nhưng rất có thể anh ta là người biết rõ nội tình vụ án.

Anh ta đã ở đây suốt nhiều tháng, nên có lẽ đã phát hiện ra một vài uẩn khúc ẩn chứa trong khách sạn này.

Anh ta muốn dùng một màn biểu diễn ảo thuật để cung cấp thêm manh mối cho cảnh sát.
Trước khi đi ngủ Tô My muốn tắm gội, sương khói do nhà ảo thuật tạo ra là loại vật chất dạng bột, bột trắng bám đầy trên tóc Tô My.
Tô My mở vòi hoa sen, cố gắng khắc chế nỗi sợ trong lòng, cô không dám nhắm mắt, phòng tắm này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tô My chỉ tắm qua loa, đêm nay cô không thấy điều bất thường xảy ra, cả phòng tắm mờ mịt hơi nước nóng.

Cô hơi yên tâm trở lại và luôn trấn an bản thân.

Tô My bước đến trước gương, lấy tay lau mặt gương, bóp sữa rửa mặt định rửa mặt cho sạch.

Cô cúi thấp đầu, bỗng nhiên cô lờ mờ cảm thấy có người đang khe khẽ bước đến gần, đứng sau lưng cô.

Cô cuống quýt lau sữa rửa mặt đang dính trên mắt, quay đầu lại nhìn, phía sau không một bóng người.

Cô thở phào, vỗ ngực bồm bộp, tiếp tục rửa mặt…
Khoảnh khắc Tộ My ngẩng đầu lên và mở mắt ra, cô vô cùng hoảng sợ, trong gương đột nhiên xuất hiện một gương mặt, tuy chỉ lờ mờ và không nhìn rõ ngũ quan.

Trong phòng tắm rõ ràng chỉ có một mình Tô My, Cơn ớn lạnh từ đâu chạy từ chân lên tận đỉnh đầu, cô hét lên thất thanh.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.