Đọc truyện Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa – Chương 115: Bloody Mary
Theo truyền thuyết, Bloody Mary là lời gọi ma quỷ, đó cũng là trò chơi tâm linh lưu truyền khá rộng rãi trên phạm vi toàn thế giới.
Nghe nói nếu bạn một mình bước vào nhà tắm tối om, bạn chỉ cần thắp nến và làm một loạt động tác thần bí như đọc lời nguyền chẳng hạn thì sẽ gọi được Mary đẫm máu ra ngoài.
Nếu bạn muốn linh hồn của ác quỷ Bloody Mary giúp đỡ mình, thì phải làm theo những bước sau đây:
1.
Một mình bước vào phòng tắm, hãy nhớ không được cho người khác vào cùng.
2.
Đóng cửa phòng tắm, tắt điện.
3.
Đứng đối diện với gương, châm ngọn nến đặt giữa bạn và gương, hoặc đặt mỗi bên cạnh gương một Cây nến.
4.
Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, chậm rãi đọc “Bloody Mary” ba lần.
Hoạ Long chửi đống: “Mẹ kiếp! Đúng là trò mê tín dị đoan! Liệu có người gọi được con ma đó ra thật không vậy?”
Tô My nói: “Hồi đại học tôi cũng từng chơi trò này nhưng thất bại, bà cô Mary chắc phải bận tối tăm mặt mũi vì hàng ngày có bao nhiêu người trên thế giới mời gọi bà ấy đi giúp đỡ!”
Bao Triển thắc mắc: “Nếu gọi ra được thì người chơi sẽ làm gì với bà ấy? Chẳng lẽ chỉ để thoả mãn lòng hiếu kì thôi sao?”
Tô My trả lời: “Anh có thể viết tên người mình muốn giết lên mặt gương, sau đó Bloody Mary sẽ báo thù cho anh.”
Giáo sư Lương nói: “Nhưng trên mặt gương viết dòng chữ Bloody Mary, chẳng lẽ bà ta muốn giết chính mình?”
Bao Triển đặt giả thiết: “Nếu dòng chữ trên mặt gương là Hoàng Ái Lệ thì sao nhỉ?”
Tô My rùng mình: “Thế thì quá đáng sợ!”
Giáo sư Lương ra lệnh: “Lập tức điều tra xem ai viết dòng chữ đó lên mặt gương, ai đã chơi trò triệu hồi linh hồn trong phòng tắm!”
Tổ chuyên án nhanh chóng triển khai công tác điều tra, hỏi bộ phận đặt phòng của khách sạn Hill xem ai từng ở căn phòng đó, một nữ nhân viên phục vụ phòng có dáng người mập mạp đã vào kiểm tra sau khi khách trả phòng, theo hồi ức, cô kể rằng dòng chữ đó do người khách thuê phòng trước Hoàng Ái Lệ để lại.
Cậu ta là một sinh viên.
Sau khi cậu sinh viên trả phòng, thì Hoàng Ái Lệ vào ở.
Dấu ngón tay để lại trên mặt gương là của nữ nhân viên phục vụ phòng, khi vào kiểm tra, cô phát hiện ra dòng chữ đó nên lấy tay miết đi, rồi lau sạch.
Nhiều khách thuê phòng có thói quen làm mọi thứ trong phòng bừa bộn cả lên nên cô cũng không để ý đến chi tiết đó lắm, cũng không báo lại cho quản lí biết.
Nữ nhân viên phục vụ phòng có chìa khoá phòng Hoàng Ái Lệ, nên cô bị cảnh sát thành phố Gia Châu liệt vào danh sách tình nghi và bị gọi lên thẩm vấn nhiều lần.
Giáo sư Lương hỏi: “Cô biết tiếng Anh không?”
Nữ nhân viên phục vụ phòng lắc đầu.
Giáo sư Lương lại hỏi: “Trong những ngày Hoàng Ái Lệ ở khách sạn, cô có vào căn phòng này không?”
Nữ nhân viên phục vụ phòng tức giận biện hộ: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không hề có bất kì quan hệ gì với người chết.
Tôi là nhân viên phục vụ phòng nên ngày nào tôi cũng phải đưa hoa quả, báo mới cho tất cả các phòng.
Tôi có chìa khoá của tất cả các phòng trên tầng này.”
Căn cứ vào thông tin đăng kí của khách mà khách sạn Hill lưu lại, tổ chuyên án đã tìm ra cậu sinh viên đó hiện đang sống gần trường đại học, cậu ta tên là Tả Ương.
Tả Ương là một chàng trai lập dị, cậu ta không tin vào sự tồn tại của ma quỷ, thần thánh và cho rằng không hiện tượng thần bí nào không thể giải thích bằng khoa học.
Chàng trai giàu tinh thần nghiên cứu tìm tòi này muốn chia sẻ cho mọi người những trải nghiệm mà mình đích thân trải qua nhằm chứng minh rằng trên đời này không hề có ma.
Cậu ta đăng một diễn đàn trên trang Tianya thảo luận về chủ đề gặp ma, tiêu đề của diễn đàn là “Những trải nghiệm của bản thân về các trò chơi kinh dị”.
Trò chơi thứ nhất mà cậu ta trải nghiệm là trò nhìn ánh nến rồi gọt táo vào lúc nửa đêm, đồng thời không được làm đứt vỏ giữa chừng, nghe nói như vậy sẽ nhìn thấy tiền kiếp của mình trong gương.
Trò thứ hai tiến hành lúc nửa đêm, người chơi cầm một bát cơm cắm ba que nhang, đặt giữa ngã tư đường.
Đợi hương tàn, người chơi ăn hết bát cơm, vì lúc đó bát cơm đã hút hết âm khí cô hồn dạ quỷ nên người chơi có thể bước vào cánh cửa âm giới.
Tuy nhiên hai trò chơi này đều thất bại, trò triệu hồn Bloody Mary là trò chơi kinh dị thứ ba mà cậu ta muốn trải nghiệm.
Thường ngày Tả Ương ở kí túc xá trong trường nên không thể tiến hành trò chơi này, bởi vậy cậu ta cùng bạn gái thuê một phòng trong khách sạn Hill gần trường, họ thực hiện theo đúng các bước, đầu tiên cậu ta vào nhà tắm và khoá trái cửa lại, rồi châm nến, nhìn vào gương và niệm ba lần câu “Bloody Mary”, chẳng rõ mình sẽ phải đón nhận hậu quả gì.
Căn cứ theo truyền thuyết nếu có thể gọi hồn Bloody Mary về thành công thì một cặp mắt màu đỏ tà ác sẽ hiện lên trong gương, máu sẽ từ từ thấm qua gương và chảy ra ngoài, một gương mặt nát bấy sẽ chập chờn ẩn hiện rồi mỗi lúc một rõ dần…!Nhưng tất cả những điều ấy đều không xảy ra, Tả Ương vô cùng thất vọng, cậu ta lấy son môi của bạn gái viết luôn hai chữ Bloody Mary lên mặt gương cho hả giận.
Hôm sau, Tả Ương trả phòng và rời khỏi khách sạn, Hoàng Ái Lệ vào ở chính căn phòng đó.
Căn cứ theo nội dung liên tiếp đăng trên diễn đàn, Tả Ương còn thực hiện trò “Bốn góc” và cả trò “Thuật chiêu ma”, rất nhiều bạn đọc trên mạng khuyên cậu ta nên ngừng các cuộc thử nghiệm lại, không nên dấn thân vào các trò chơi nguy hiểm, Tả Ương trả lời rằng cho đến thời điểm hiện tại cậu ta vẫn hoàn toàn bình thường, không hề gặp phải chuyện gì bất ổn.
Nhưng sau đó không hiểu vì sao cậu ta đột ngột ngừng đăng tải các thử nghiệm mới, cậu ta biến mất như bốc hơi thành không khí vậy, từ đó đến nay đều không đăng tải thêm bất kì bài mới nào nữa.
Khi tổ chuyên án tìm được Tả Ương thì cậu ta đang nằm trong bệnh viện, mặt trắng bệch, môi tím tái.
Bác sĩ không thể chẩn đoán ra Tả Ương đã mắc bệnh gì, trước đây cậu ta hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu mắc chứng tâm thần, vậy mà sau loạt trải nghiệm các trò chơi đáng sợ thì có lúc cậu ta đột nhiên chẳng nhìn thấy gì cũng chẳng nghe thấy gì, cậu ta thấy trước mắt chỉ còn màn đêm mênh mông như bị mù vậy, rồi mọi thứ lại dần dần khôi phục như thường.
Có lần, cậu băng qua đường, nhìn thấy trên đường chẳng có người hay bất kì phương tiện giao thông nào, mọi thứ yên ắng đến bất thường.
Cậu ta chẳng nghĩ gì định bước sang bên kia đường, nếu không được một người phụ nữ tốt bụng kéo lại thì Tả Ương đã bị xe đâm chết.
Hoạ Long nói: “Cậu nhàn quá hoá rồ hay sao mà lại thử nghiệm mấy trò chơi nguy hiểm đó? Hôm nay chúng tôi tìm cậu vì muốn hỏi cậu vài việc.”
Tả Ương thều thào: “Chuyện gì vậy? Quá nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong khoảng thời gian này rồi.”
Tô My hỏi: “Khi cậu vào khách sạn Hill, có phải cậu đã viết hai chữ Bloody Mary lên mặt gương không?”
Tả Ương đáp: “Đúng vậy! Tôi dùng son của bạn gái viết đấy!”
Bao Triển lại hỏi: “Trong khoảng thời gian cậu ở khách sạn, cậu có phát hiện thấy điều gì bất thường không?”
Tả Ương nói: “Trò Bloody Mary chỉ là trò lừa bịp, có điều tôi muốn cảnh cáo anh một điều có thể anh không tin thần linh nhưng tuyệt đối không bao giờ được phép bảng bố, đùa cợt với thần linh hay ma quỷ!
Nói thật những trò chơi đó đều có một vài điểm quái dị, nhất là khi ở dưới ánh nến, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương ở phòng tắm, mấy lần tôi đã sợ đến mức định bỏ cuộc, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì hoàn thành trò chơi.
Khi chơi trò này tôi nghe thấy tiếng lẹt xẹt rất mơ hồ.
Tôi cũng không chắc lắm có tiếng động đó thật không.” Tô My nói: “m thanh đó giống tiếng chuột kêu không?” Tả Ương đáp: “Không giống lắm! Giống tiếng ngươi ta kéo băng dính hơn.”
Qua điều tra, tổ chuyên án kết luận Tả Ương hoàn toàn không liên quan đến vụ án Hoàng Ái Lệ, tổ chuyên án trở lại khách sạn Hill.
Tô My vào nhà vệ sinh rửa tay, còn Hoạ Long, Bao Triển và giáo sư Lương ở phòng ngoài thảo luận tình hình vụ án.
Tô My thầm nghĩ: “Liệu có phải Hoàng Ái Lệ bị Bloody Mary mà Tả Ương gọi ra giết hại không?” Nghĩ đến đây, cô chợt thấy sợ, đưa mắt ngó quanh thấy phòng tắm trống thênh thang, hồ như có hồn ma tà ác đang lởn vởn quanh đây.
Giáo sư Lương nói: “Các cậu nghĩ hiện trường thứ nhất nơi Hoàng Ái Lệ tử vong có thể ở đâu?”
Bao Triển nói: “Rất có thể căn phòng này chính là hiện trường đầu tiên, nhưng lại không tìm thấy bất kì chứng cứ nào mang tính xác thực, bằng không chúng ta đã phá được vụ án này từ lâu rồi.”
Giáo sư Lương lại hỏi: “Vậy hung thủ đã giấu xác của nạn nhân ở đâu?”
Hoạ Long đáp: “Có rất nhiều nơi khả nghi trong khách sạn, ví dụ như nhà kho, phòng chứa đồ hoặc phòng giặt, ống thoát khí…”
Giáo sư Lương nhận xét: “Chắc chắn hung thủ phải vô cùng thông thuộc mọi địa bàn trong khách sạn nên y mới có thể né tránh ống kính quan sát của camera.
Y giấu xác nạn nhân trong nửa tháng rồi cuối cùng vứt vào trong téc nước trên tầng thượng.
Nhiệm vụ đặt ra lúc này vô cùng cấp bách, chúng ta phải điều tra trọng điểm từng nhân viên làm việc tại khách sạn và cả khách trọ ở khách sạn nữa! Không chỉ vậy, việc tìm kiếm quần áo của Hoàng Ái Lệ cũng là vấn đề then chốt.”
Đột nhiên, Tô My nghe thấy âm thanh kì lạ, cô khẽ gọi mọi người vào phòng tắm nghiêng tai nghe ngóng, họ thấy tiếng rên nho nhỏ nhưng rất rõ ràng, còn có cả tiếng loạt soạt xé băng dính, âm thanh đó vọng tới từ phòng kế bên.
Hoạ Long liền gọi nhân viên phục vụ khách sạn đến.
Cô nhân viên giới thiệu vị khách thuê phòng kế bên là một ảo thuật gia và nữ trợ lí của ông ta.
Họ đã ở khách sạn mấy tháng nay, hàng tuần đều đến nhà hát kịch gần đó biểu diễn hai lần.
Cô nhân viên phục vụ có thân hình đẫy đà mở cửa phòng, tổ chuyên án bước vào, họ trổ mắt kinh ngạc khi bắt gặp cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Căn phòng bừa bộn và bẩn thỉu khiếp người, thức ăn thừa rơi vãi trên mặt đất, quần áo đắp đống trên ghế sô pha, vài thùng đựng đạo cụ ảo thuật kê cạnh tường, rác rưởi vứt lung tung khắp đầu giường, cả một bao cao su đã sử dụng bên mép giường.
m thanh mà Tô My nghe thấy khi ở trong phòng tắm là tiếng giao hoan của hai người đang đứng trước mặt.
Lúc này, nữ trợ lí bị trói trên ghế, mắt bịt kín, nhà ảo thuật cầm một khẩu súng trong tay.
Nhà ảo thuật nhìn mọi người bước vào phòng mình, anh ta nói: “Ái dà! Chúng ta có thêm vài khán giả này! Mời các vị đóng cửa lại và đứng tựa vào tường.”
Họng súng của ảo thuật gia chĩa thẳng vào mọi người, sắc mặt anh ta sầm xuống, rõ ràng anh ta không định đùa.
Các thành viên tổ chuyên án đành làm theo lời anh ta.
Nhà ảo thuật nói tiếp: “Tôi từng dùng khẩu súng này bắn chết mười gã ảo thuật gia rác rưởi biến thỏ ra từ mũ.
Bọn họ đảng chết! Kĩ xảo tồi tệ mà bọn họ mang ra trình diễn là sự sỉ nhục khán giả.
Vị đang ngồi trên ghế kia chính là trợ lí của tôi, đồng thời cũng là bạn gái tôi.
Những ông chồng chán ghét bà vợ của mình có lẽ nên học tôi cách làm sao để cô ấy biến mất.
Hôm nay, chúng tôi sẽ chọn một cách biến mất hoàn toàn khác trước đây: Biến mất sau khi bắn súng.
Tôi dám đảm bảo khẩu súng này một trăm phần trăm là hàng thật, nếu không tin, các anh có thể thử.”
Hoạ Long khuyên giải: “Anh bạn, bỏ súng xuống mau! Chúng tôi là cảnh sát!”
Nhà ảo thuật nói: “Anh không thể dừng buổi biểu diễn đang dang dở của tôi.
Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất là tiếp tục xem đến cùng.”
Nhà ảo thuật kê một chiếc giá gỗ ở chỗ trống trong phòng, rồi dựng một tấm kính trong suốt lên giá, anh ta đứng phía sau tấm kính, giơ súng lên, ngắm chuẩn vào nữ trợ lí đang ngồi trên ghế.
Mọi người đang định khuyên anh ta bình tĩnh thì anh ta đã nổ súng đầy quyết đoán, đạn xuyên qua tấm kính, cơ thể nữ trợ lí lắc nhẹ một cái rồi nghẹo đầu sang một bên.
Khi tiếng súng vang lên, Hoạ Long vụt lao đến, xô ngã ảo thuật gia, ấn đầu anh ta xuống đất, cướp khẩu súng ném ra xa.
Bao Triển nhặt khẩu súng lên, anh phát hiện đó chỉ là khẩu súng ảo thuật chuyên dụng, dù trông bề ngoài chẳng khác gì khẩu súng thật.
Nữ trợ lí không hề bị thương, Tô My bảo: “Thôi! Bỏ đi!”
Hoạ Long giơ nắm đấm định tẩn anh chàng ảo thuật một trận, nhưng anh kịp kiềm chế, chỉ lớn giọng quát một trận: “Anh muốn ăn đấm hả? Lại còn dám đùa cợt với cảnh sát! Hôm nay tôi phải đấm nát mặt anh cho anh thoả lòng.”
Nhà ảo thuật đứng dậy, Bao Triển trả súng cho anh ta.
Nhà ảo thuật giải thích: “Đây là tiết mục chúng tôi sắp biểu diễn – Ảo thuật gia bắn súng xuyên qua tấm kính, nữ trợ lí cắp đạn bằng răng.”
Giáo sư Lương thủng thẳng nói: “Tiết mục này đơn giản quá! Tôi có thể đọc ra ngay bài của cậu.
Cậu lắp mạch điện tử trên tấm kính, vào khoảnh khắc đạn nổ, mạch điện tử sẽ làm vỡ kính tạo thành hiện tượng giả đạn xuyên qua kính, nữ trợ lí giả vờ trúng đạn, trong khi đó trong miệng cô ấy đã ngậm sẵn một viên đạn.”
Mặt nhà ảo thuật ỉu xìu, anh ta cứng miệng phủ nhận: “Không đơn giản như ông nói đâu!”
Giáo sư Lương nói: “Nhưng có một chuyện tôi muốn thỉnh giáo cậu đấy!”
Nhà ảo thuật lấy lại phong độ, vui vẻ trả lời: “Được thôi!”
Giáo sư Lương liếc nhìn nữ trợ lí của nhà ảo thuật, thể hình của cô gái này hao hao giống Hoàng Ái Lệ.
Giáo sư Lương nói: “Nếu cậu giết nữ trợ lí của mình trong căn phòng này, cậu sẽ làm thế nào để đi qua hành lang mà tránh được ống kính của camera giám sát thang máy, rồi chuyển thi thể lên tầng thượng, trèo lên téc nước, cuối cùng ấn thi thể vào trong miệng téc?”