Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 186: Lốc Xoáy ( 01 )
Linh hoa sau khi khôi phục lại như cũ dường như đã hoàn toàn phong bế bản tính điên cuồng của chính mình, mặc Kỷ Nhan có lại trêu chọc nó thế nào, nó vẫn chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười mê người, hoàn toàn không còn bộ dáng khủng khiếp xảo quyệt lúc trước nữa.
Kỷ Nhan nhất thời ngây ra, nếu nói lúc trước cô còn chưa có quyết định rõ ràng, thì giờ phút này cô đã chuẩn bị hoàn hảo, bất luận có phải trả giá thế nào cũng muốn có liên kết trái tim với Lăng Hạo. Chỉ có điều, vào lúc cô thực sự muốn vậy, linh hoa lại hoàn toàn không để ý tới cô nữa. Phải làm sao đây?
Kỷ Nhan thất vọng nhịn không được quay sang trừng mắt với Dịch Đạo vốn có ý tốt giúp đỡ, song Dịch Đạo lại chẳng hề thấy ủy khuất chút nào, anh ta vẫn còn đang vui sướng vì mình đã kéo được Kỷ Nhan ra khỏi cái miệng đầy răng sắc nhọn kia của linh hoa nữa. Bởi vì đối với anh ta thì việc Kỷ Nhan có thể cảm nhận được trái tim Lăng Hạo chẳng phải là một việc gì tốt đẹp, nếu Lăng Hạo yêu cô còn đỡ, nếu không, Kỷ Nhan sẽ tự mình chuốc lấy bao nhiêu giày vò đau khổ nữa? Kể cả dù sao này có trốn đi tới đâu cũng khó thoát khỏi sự tra tấn đó.
Kỷ Nhan nào có nghĩ được tới những chuyện này, cho nên trong đôi mắt cô đong đầy sự trách móc và thù hận, đến Thợ săn trước giờ không bao giờ ưa quản chuyện người khác cũng có thể nhìn ra được. Cô đã không còn tâm tình gì để ở lại nơi này nữa, một cảm giác thất bại nặng nề bao lấy trái tim cô. Không để ý gì đến người khác, Kỷ Nhan kéo tay Lăng Hạo đang ngây như khúc gỗ rời khỏi nhà Bách Phú.
Bách Phú và Thợ săn nhìn nhau một cái, rồi lại cùng nhìn Dịch Đạo đang ngây ngô trông theo bóng lưng Kỷ Nhan.
Thợ săn bước qua khoác vai Dịch Đạo an ủi: “Không sao, cô ta sớm muộn cũng sẽ hiểu được anh là vì tốt cho cô ta… … Nhìn anh mà xem, một người đàn ông tốt đến thế nào?”
“Đúng thế đúng thế.” Bách Phú ở bên cạnh cũng nghiêm túc phụ họa theo.
Song, còn chưa đợi Dịch Đạo đáp lời, đột nhiên bên tai ba người họ có một giọng nói vang lên: “Nó đến rồi, cẩn thận, nó đến rồi… …”
Thợ săn và Dịch Đạo lập tức xông về phòng mình, chuẩn bị pháp khí, sau đó còn chưa tới ba giây, cái lốc xoáy bí ẩn mà đáng sợ kia lại lần nữa xuất hiện, chỉ có điều lần này người nó nhắm tới lại là Bách Phú.
Bách Phú cảm nhận rõ sức mạnh trên người mình từng chút từng chút đang bị nó hút lấy, mà cô thì một chút phản kháng cũng không có được. Thân thể càng lúc càng không còn chút sức lực, đến đứng lên cũng đã biến thành một cuộc hành xác. Chiếc vòng phỉ thúy Phật châu trên cổ tay Bách Phú cũng bị phủ lên một tầng sương đen nồng đậm, đã không còn nhìn rõ được màu sắc khi trước nữa.
Lốc xoáy kia xuất hiện quá mức đột ngột, Dịch Đạo và Thợ săn ngay lập tức dùng pháp lực để đánh nó. Tuy nhiên, những quả cầu pháp lực đánh ra đều như những hòn sỏi ném vào biển đông, giãy dụa trong chốc lát rồi lập tức bị nó nuốt trọn. Mắt thấy Bách Phú mất sức dựa vào bên cạnh tường, ngồi sụp xuống chỉ còn sức thở hổn hển, hai người họ cuống hết cả lên, song lại không biết nên làm thế nào.
Có điều kỳ lạ là thân thể của hai người họ lại chẳng hề bị chút ảnh hưởng nào, ngoài thứ âm khí mà cơn lốc xoáy này mang tới khiến họ lạnh đến phát run, còn lại thì không hề đau đớn như Bách Phú.
Bách Phú cắn chặt răng cố hết sức lắc lắc chiếc lục lặc trên cổ mình. Đây chính là thứ Mậu Ly trước đây đã tặng cô, mà cô thì chưa từng dùng tới. Song giờ cô thực sự đã gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, chỉ lắc lắc một cái lục lặc nhỏ bé này, liệu Mậu Ly có thể kịp thời tới cứu cô hay không?
Toàn thân Bách Phú đã cảm thấy vô lực đến cực độ, cô có thể cảm nhận rõ rệt linh hồn trong thân thể mình đang chầm chậm bị hút ra ngoài. Vào đúng thời khắc trước khi cô mất đi ý thức, đã nhìn thấy có hai bóng người, một là Mậu Ly, và theo sát phía sau hình như là Lăng Hạo.
Vào đúng thời khắc trước khi cô mất đi ý thức, đã nhìn thấy có hai bóng người, một là Mậu Ly, và theo sát phía sau hình như là Lăng Hạo.
*
Lần hôn mê này của Bách Phú cũng như trước đây, bởi cứ luôn có một giọng nói từ trong sâu thẳm trái tim đang gọi cô. Anh ta liên tục cổ vũ Bách Phú, để cô dũng cảm bước ra từ trong nơi tăm tối kia. Anh ta vui vẻ nói chuyện với Bách Phú đang bị nhốt trong cơn mê đen tối, hoàn toàn không hề có vẻ cao ngạo như lúc thường. Anh ta còn nói với Bách Phú: nếu cô không thể trở lại cũng không sao, anh ta sẽ mãi mãi túc trực bên cô. Cuối cùng, sự ấm áp bên bàn tay đã giúp Bách Phú có sức lực để bước ra khỏi bóng tối… …
Người đó chính là Lăng Hạo.
Không biết có phải vì bị giọng nói kia làm phiền quá mức hay không, mà Bách Phú cuối cùng đã tỉnh lại. Quả nhiên, thứ đầu tiên mắt cô nhìn thấy là gương mặt tươi cười của Lăng Hạo, còn có bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay cô.
Bách Phú cảm kích nhìn Lăng Hạo, chưa bao giờ lại có cảm giác gần gũi với anh ta như vậy. Mà tâm tình của Bách Phú, Lăng Hạo cũng đã cảm nhận được đầy đủ… …
Lúc này giọng nói lạnh lùng của Dịch Đạo lặng lẽ cắt ngang hai người: “Hai người đừng nhìn nhau nữa… …mau ra đây đi, cái tên đang được phong bế trong gương kia muốn nói chuyện.”
Lăng Hạo và Bách Phú ngượng ngùng bước ra khỏi phòng, đến trước chiếc gương lớn đặt trong phòng ngủ của Thợ săn. Trong chiếc gương kia là một mảng trắng xóa, chỉ có một gương mặt đang không ngừng lay động. Gương mặt này Bách Phú nhớ cô đã từng nhìn thấy trong căn phòng tối om ở khách sạn, nhưng cô cũng thấy vô cùng quen thuộc, dường như trước đây đã từng gặp qua.
“Tôi biết anh ta.” Lăng Hạo mở lời trước. “Anh ta là Chung Chí, hôm mừng thọ ông nội anh ta cũng tới.”
Lăng Hạo vừa nói thế, Bách Phú mới hoang mang ngộ ra: “Thảm nào mà tôi cứ thấy anh ta quen thế. Hôm đó anh ta có phải người cuối cùng đến nơi không?”
“Không sai, chính là anh ta. Có điều hai ngày nay tôi gặp anh ta, vẫn thấy rất tốt.”
Thợ săn nhếch khóe miệng: “Thực sự là vẫn rất tốt ư?”
*
“A… …” Chung Chí hét lớn một tiếng rồi tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Từ sau hôm xảy ra tai nạn, Chung Chí thường xuyên bị tỉnh lại sau cơn ác mộng. Trong mơ đều là ngọn lửa đang thiêu đốt, còn có anh trai đang đau đớn thống khổ kêu gào. Mỗi khi tỉnh lại, trái tim Chung Chí lại rất lâu không cách nào bình tĩnh lại được. Trái tim vẫn đang đập liên hồi, đến bàn tay cũng run rẩy không thể khống chế. Ngọn lửa thiêu đốt trong mơ giống như đang thiêu đốt chính trên người anh ta vậy, khiến anh ta có thể hoàn toàn cảm nhận được sự tra tấn mà anh trai mình phải chịu đựng trước khi qua đời.
Khóe miệng đã khô rát, chỉ cần hơi hơi động đậy cũng xuất hiện một vết nứt. Từ vết nứt đó dòng chất lỏng ấm áp chảy ra, khiến trong miệng Chung Chí cảm nhận được đầy vị máu tanh. Chiếc ly đặt đầu giường cũng đã trống rỗng, Chung Chí hít thở sâu một hơi, không chút tinh thần xuống giường đi vào trong bếp lấy nước lạnh.
Dòng nước lạnh vừa chảy vào trong dạ dày, cảm giác mát lạnh đã khiến ý thức hỗn loạn của Chung Chí tỉnh táo hơn. Anh ta thở một hơi thật dài, như muốn bỏ toàn bộ những bí bức trong lòng đẩy hết ra phía ngoài.
Trời vẫn chưa sáng, chiếc đồng hồ treo trên tường hiển thị thời gian là ba giờ sáng, thảm nào mà xung quanh lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của chính anh ta đến vậy. Căn phòng lớn này rộng tới hai trăm mét, đối với một mình Chung Chí mà nói thì quả thực hơi to. Theo kế hoạch của Chung Nghĩa, thì gia đình hai người họ sẽ ở nơi này, anh trai một bên, và anh ta một bên. Anh trai anh ta con người trước giờ luôn yêu thích trẻ con còn lo sợ nơi này không đủ lớn, đã lên kế hoạch sau khi kết hôn sẽ mua thêm một căn biệt thự ba phòng khoảng năm trăm mét, như vậy dù có đông cỡ nào cũng không phải lo lắng.
Chỉ tiếc là, kế hoạch này còn chưa được thực hiện, thì anh trai đã ra đi, mãi mãi không thể trở về.
Trong phòng khách vẫn còn treo di ảnh của anh trai, Chung Chí nhìn nhì anh trai trấn tĩnh tài giỏi trong bức ảnh, cứ luôn cảm thấy không cách nào chấp nhận được việc anh đã rời xa. Mấy ngày hôm nay, Chung Chí cảm thấy mình trầm mặc đi nhiều. Mỗi ngày nói ra chẳng bằng một phần trước đây, không, chính xác là đến một phần cũng chẳng bằng. Hóa ra cuộc sống không còn anh trai nữa là thế này. Đôi mắt Chung Chí có chút đau nhức, một tầng nước mắt phủ lên tầm nhìn vốn sáng rõ của anh ta.
Chung Chí châm một nén hương, mỉm cười với gương mặt tươi cười trong di ảnh của anh trai: “Anh, anh giờ có khỏe không?”