Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 187: Lốc Xoáy ( 02 )
Chuyển ngữ: Bibon
Hôm nay lại đến ngày khám định kỳ, từ sau khi xảy ra tai nạn xe gây tổn thương tới não bộ, Chung Chí thường xuyên bị những cơn đau đầu tra tấn đến mức thống khổ. Không biết có phải do não bộ bị chấn động mạnh, mà anh ta đã quên mất rất nhiều chuyện xảy ra trước đây, những ký ức của mấy năm gần đây lai càng bị đứt đoạn, hoàn toàn không thể liên kết lại được với nhau. Nhất là chuyện về tai nạn ngày hôm đó. Trí nhớ mỗi khi nghĩ tới ngày hôm đó, lại bị ngắt quãng một cách kỳ lạ. Chung Chí thậm chí đến việc tai nạn xe xảy ra như thế nào cũng không thể nói được. Đương nhiên, những cơn đau đớn hành hạ anh ta lại hoàn toàn là ngoại lệ, vì đó là ký ức duy nhất của anh ta.
Chụp cả phim, rồi chụp cả CT, bác sĩ Lâm phụ trách trị liệu cho Chung Chí trầm trọng gọi anh ta đến văn phòng.
“Xin lỗi, Chung tiên sinh, chúng tôi phát hiện ra lượng máu đọng trong đầu anh không những không có hiện tượng tan ra, mà ngược lại đang tụ lại… …đây quả thực là một việc rất đáng ngại.”
Nét mặt bác sĩ Lâm khiến Chung Chí đã hiểu được gì đó. Nhưng không biết tại sao, mà bản thân anh ta lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, cứ như đang nghe chuyện về một người khác vậy.
Thấy Chung Chí không nói gì, bác sĩ Lâm chỉ có thể tiếp tục nói: “Cục máu đông này quả thực không hề nhỏ, hơn nữa còn bị lớp dây thần kinh dầy đặc trong não bộ bao lấy. Chúng tôi hiện giờ sẽ kê một vài loại thuốc cho anh trị liệu, nếu không được thì chỉ đành phải mổ. Nhưng, đến lúc đó nguy hiểm nhất định rất lớn, hi vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Chung Chí nhìn nhìn gương mặt nghiêm túc của bác sĩ Lâm, lãnh đạm cười gật gật đầu.
Phản ứng của Chung Chí đương nhiên khiến cho bác sĩ Lâm cực kỳ ngạc nhiên, bác sĩ Lâm này ngoài sự kính phục sự trấn định của Chung Chí, còn vô cùng có trách nhiệm nói với anh ta: “Chung tiên sinh, tâm tình hiện tại của anh đúng lắm. Đối với một người bệnh mà nói, thì quan trọng nhất vẫn là thái độ bình tĩnh. Nhưng do cục máu này có khả năng đè lên không ít dây thần kinh của anh, cho nên rất có thể sẽ gây ra hiện tượng ù tai, đau đầu, thậm chí là hoang tưởng và nghe thấy những điều không có thật. Nếu như thấy xuất hiện những triệu chứng này, xin anh nhất thiết phải thông báo cho chúng tôi … …”
Sau đó bác sĩ Lâm còn nói rất nhiều nữa, nhưng Chung Chí đã hoàn toàn không nghe lọt vào tai. Anh ta chỉ đang nghĩ, nếu như mình quả thực không thể sống được mấy nữa, vậy thì khoảng thời gian này nên làm gì đây?
Chung Chí dừng xe trên con đường hoa lệ nhất ở thành phố G, đôi mắt không mục đích nhìn xung quanh. Một tấm áp píc điện ảnh trên rạp chiếu phim xưa cũ nơi tòa nhà cao to hơn cũng lạnh lẽo hơn bất cứ nơi nào quanh đây thu hút lấy ánh mắt của anh ta — The Warlords ( Thống Lĩnh : phim có sự tham gia của Lý Liên Kiệt, Lưu Đức Hoa, Từ Tịnh Lôi và Kim Thành Vũ )
Ở những rạp phim lớn khác, thì bộ phim này đã bị gỡ áp píc xuống từ rất lâu rồi, bản chính hoặc bản đạo cũng đã ra DVD đầy đường. Vậy mà nơi này còn chiếu? Thảm nào mà có vẻ khó khăn như thế.
Song Chung Chí vốn chỉ định đi chơi đã dừng chân lại nơi này, còn mua một vé phòng VIP. Mặc dù nói là phòng VIP, nhưng cũng chỉ bằng với những căn phòng bình thường trong các rạp chiếu khác. Nhất là phần giữa của màn hình chính, cư nhiên trên đó còn có một đường vạch ngang, nhìn qua cũng biết đây là do hai màn hình khổ lớn chập lại.
Đương nhiên, vé xem phim ở nơi này cũng rẻ vô cùng, mới có hai mươi tệ. Đây cũng có lẽ chính là đạo lý “tiền nào của đấy”.
Lựa chọn bộ phim này, không phải do danh tiếng của nó, cũng chẳng phải vì nó đã từng gây ra cơn sốt phòng vé, mà là vì câu nói nổi tiếng trên mạng: Đã xem “Sắc – Giới” ( có sự tham gia của Lương Triều Vĩ, Thang Duy), sẽ biết nữ nhân là người không đáng tin nhất; đã xem “Hiệu lệnh tập kết” ( hay còn gọi là Ranh giới sinh tử: có sự tham gia của Trương Hàm Dư, Nhậm Tuyền, Vương Bảo Cường, Đặng Siêu) sẽ biết đội nhóm không hề đáng tin; còn đã xem “Thống lĩnh” sẽ biết được người anh em cũng chẳng đáng tin chút nào… …
Anh em? Không đáng tin?
Chung Chí không khỏi cười cười, trong lòng thầm nói: Vậy thì phải xem xem đó là kiểu anh em thế nào rồi?
Chung Chí lại thương nhớ anh trai mình vô hạn: Lúc còn nhỏ, là anh trai một mình đạp xe suốt một giờ đồng hồ đưa mình đi học. Lúc bị người ta bắt nạt, anh trai không quản đối phương có bao nhiêu người cũng phải đòi lại công đạo cho mình. Lúc anh trai vụng về nấu cho mình một nồi cơm, nào ngờ khi cơm chín mở ra mới biết cả một nồi cơm đã thành nồi cháo lớn. Anh trai còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã bỏ học đi làm, chỉ vì muốn cho mình có thể học lên đại học. Rồi lúc nghỉ hè quay về nhà, mới biết anh trai vì để kiếm tiền cho mình nộp học phí mà trên bàn tay lưu lại vô số vết kim châm… …
Những việc đáng nhớ quả thực quá nhiều. Có lẽ cũng vì từ nhỏ không có cha mẹ chăm sóc, nên tình cảm của hai anh em họ mới thắm thiết sâu đậm đến vậy.
Anh trai đã vì mình hi sinh quá nhiều, Chung Chí đã từng thề với bản thân sẽ dùng cả đời này để báo đáp anh trai. Nhớ lúc còn chưa thành lập công ty, anh trai Chung Nghĩa đã nói, sau này nếu có tiền, sẽ mua một căn nhà thật to. Đến lúc đó hai anh em họ cùng ở với nhau, cả đời này không rời xa nhau nữa… …
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên má chảy thẳng vào khóe miệng, cũng như máu, mang theo vị mặn chát. Chung Chí trong bóng tối nơi này không còn sức lực để kiên cường chống đỡ như lúc thường nữa, dù sao nơi này cũng chẳng có tới mười người, hơn nữa nơi tối om như vậy ai biết ai là ai. Hóa ra khóc cũng là một cách để phát tiết, nước mắt sau khi chảy ra, trong lòng cũng sẽ nhẹ nhàng không ít, dù cho những giọt nước mắt này chẳng thể nào khiến anh trai quay lại.
“Tại sao người chết lại là anh trai, mà không phải mình?”
Chung Chí không biết đã bao lần tự hỏi mình câu hỏi này, nhưng ai có thể trả lời cho anh ta đây?