Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 185: Tâm Kết
Chuyển ngữ: Bibon
Nhận được điện thoại của Dịch Đạo, Lăng Hạo và Kỷ Nhan vội tới ngay. Kỳ thực Lăng Hạo định một mình tới đây, song Kỷ Nhan nói, cô vốn là vợ tương lai của anh, sao có thể đứng ngoài khi anh đang ốm thế này.
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi đến nhà Bách Phú, gặp được cô đã hồi phục lại sức khỏe, thân thể của Lăng Hạo cũng phục hồi lại nhiệt độ như bình thường. Điều này khiến Kỷ Nhan luôn ở bên cạnh anh ta rất buồn, lại thấy càng thêm bất lực.
Nhìn Kỷ Nhan cố nặn ra nụ cười, Dịch Đạo trong lòng cũng đau khổ âm ỷ, nhưng lại không thể nói được lời nào. Dù sao, trong lòng Kỷ Nhan anh ta chỉ là một người bạn bình thường, sao có thể so bì được với Lăng Hạo khiến cô ngày ngày nhung nhớ đây? Cũng giống như lúc này, Kỷ Nhan căn bản đã hoàn toàn quên mất sự có mặt của Dịch Đạo, trong mắt trong lòng cô chỉ còn hình dáng duy nhất của Lăng Hạo mà thôi.
Sau khi nghe Thợ săn kể lại câu chuyện, Kỷ Nhan lạnh lùng cười rồi hỏi ngược lại một câu: “Làm sao có thể có chuyện như thế này chứ? Hoa mà lại biết cắn người à, vậy bảo nó cắn tôi xem nào. Nếu không tôi thực chẳng có cách nào tin được.”
Thực ra phản ứng này của Kỷ Nhan đã nằm trong dự đoán của Dịch Đạo, anh ta bình tĩnh tiếp tục nói: “Thứ nhất, chúng tôi không cần phải nói dối chuyện này; thứ hai, chúng tôi nếu có cần nói dối, cũng không cần thiết phải bịa ra câu chuyện hoang đường như thế này; thứ ba, hôm nay gọi hai người tới, chỉ là để nhắc nhở Lăng Hạo, để anh ta chuẩn bị cho tốt, thế thôi. Vì thế Kỷ tiểu thư không cần thiết phải nhìn chúng tôi một cách khinh bỉ như thế đâu.”
“Chỉ có thể thôi sao?” Kỷ Nhan liếc Bách Phú và Thợ săn một cái, lạnh như băng nói tiếp: “Tôi tại sao lại phải tin tưởng mấy người, ai mà biết được có mưu đồ gì trong chuyện này hay không?”
Nghe thấy lời này của Kỷ Nhan, Bách Phú trong lòng lạnh hẳn. Đương nhiên cái lạnh này, Lăng Hạo chính xác có thể cảm nhận thấy ngay, không chỉ thế, còn có sự phiền não của cô, áp lực của cô, còn có sự ủy khuất của cô nữa… …anh ta cố nhịn để không nhìn về phía Bách Phú, đồng thời dùng ngữ khí trách móc nói với Kỷ Nhan: “Nhan Nhan, đừng có như con nhím cứ thấy người là tấn công như thế.”
Kỷ Nhan sau khi nghe thấy lời trách móc này của Lăng Hạo, biết mình đã có phần quá đáng, bèn lập tực thu lại lửa giận của mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Kỷ Nhan chỉ cần nhìn thấy Bách Phú là lại dâng đầy một bụng tức, hận không thể để cho Bách Phú mãi mãi biến mất trước mặt mình. Nhất là khi nghĩ tới việc Bách Phú rất có thể đang diễn kịch trước mặt Lăng Hạo, là cô lại tức giận tới mức không thể suy nghĩ thông suốt, đồng thời cũng căm hận Bách Phú bỉ ổi đến mức này.
Với những gì thu được từ các bài học trước đây, Kỷ Nhan biết sự mẫn cảm quá mức của mình chỉ khiến cho Lăng Hạo càng lúc càng xa cô. Cho nên, cô thầm hít thở thật sâu ba cái, nỗ lực để bản thân mình bình tĩnh lại. “Xin lỗi, là do tôi tâm tình không được tốt.”
“Không sao, không sao.” Dịch Đạo nãy giờ vẫn luôn im lặng vội vã xua xua tay với cô. “Chúng tôi đều hiểu, sẽ không giận đâu.”
Sự nịnh bợ này của Dịch Đạo rõ ràng kéo theo cái nhìn vô cùng khinh bỉ của Thợ săn, Dịch Đạo thấy thế vội vã quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy gì.
“Vậy bây giờ có cách gì để giải quyết không? Nếu còn như thế này mãi, thì liệu có phải cứ một người đau khổ nghĩa là hai người cùng phải chịu đựng hay không?” Kỷ Nhan cuối cùng ánh mắt cũng chuyển sang phía Dịch Đạo.
Dịch Đạo ngây ra, lập tức cúi thầm đầu chăm chú vào cái bụng mình. Anh ta biết Kỷ Nhan lúc này đang cầu anh ta giúp đỡ, song chuyện này anh ta cũng chưa từng gặp, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến. Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Thấy phản ứng này của Dịch Đạo, Kỷ Nhan lập tức hiểu ra, cô nhẹ thở dài một hơi. Bộ dáng trắng bệch thống khổ của Kỷ Nhan lúc này khiến Dịch Đạo thấy áy náy vô cùng, anh ta chỉ có thể tự trách mình không đủ năng lực giúp cô.
“Được rồi, chuyện anh nói chúng tôi đều đã biết, về sau sẽ chú ý hơn. Vậy chúng tôi … …” Kỷ Nhan xoay người lại, vừa hay nhìn thấy bộ dáng Lăng Hạo đang chăm chú nhìn vào Bách Phú.
Kỳ thực những lời họ vừa nói, Lăng Hạo gần như chẳng nghe thấy gì. Lúc này trong lòng anh ta chỉ còn Bách Phú, hoặc có thể chính xác mà nói, chỉ có cảm nhận của Bách Phú. Mỗi một gợn sóng trong lòng Bách Phú, bao gồm cả những lo lắng của cô với chính mình, sự bất lực với cái nhìn của Kỷ Nhan, sự đồng tình với Dịch Đạo, từng chút từng chút Lăng Hạo đều có thể cảm nhận được chính xác. Cái cảm xúc này thực tuyệt diệu, giống như có một phần khác của anh ta đang ở ngay trong trái tim Bách Phú vậy.
Bộ dáng này của Lăng Hạo lại lần nữa chọc vào trái tim mẫn cảm của Kỷ Nhan, đau đớn và phẫn nộ lần nữa bóp chặt lấy trái tim cô. Ý định lúc đầu vốn dĩ định chào ừ biệt rời đi của Kỷ Nhan giờ tan sạch, mỉm cười quay sang hỏi Bách Phú: “Tôi có thể xem linh hoa chút không?”
“Có thể chứ.” Bách Phú cái gì cũng không nói thêm, xoay người đi lên lầu nhấc chậu cây linh hoa gây chuyện xuống.
Nhìn thấy linh hoa đang mỉm cười nhảy múa, Kỷ Nhan bỗng chốc có một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Cái thứ lạnh lẽo xấu xa đó thực xa lạ, song lại như đã cảm nhận thấy từ lâu. Trong giây lát, Kỷ Nhan cứ ngây ra đó, không biết phải làm sao mới tốt. Đây cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy linh hoa, ngay từ lúc xuống dưới cổ động thần bí kia, cô đã nhìn thấy nó. Nhưng lúc đó khi nhìn thấy linh hoa, chỉ có cảm giác hiếu kỳ của một con người khi nhìn thấy một vật lạ lẫm mà thôi. Vậy mà lúc này, Kỷ Nhan lại có thể mãnh liệt cảm nhận thấy, linh hoa này dường như có một mối quan hệ không thể diễn tả bằng lời với mình.
Trái tim đột ngột đập nhanh liên hồi, Kỷ Nhan nhìn Bách Phú một cái, rồi đột ngột đưa ngón tay đến bên miệng linh hoa.
Lúc này tình hình lại khác hẳn, linh hoa vừa nãy rõ ràng còn tươi cười, giờ đột nhiên biến đổi sắc mặt, gương mặt xinh đẹp bỗng biến thành xảo quyệt, cái mặt bình thường chỉ to bằng cái bát nhỏ giờ đã bị cái miệng trên đó chiếm mất ba phần tư. Đáng sợ hơn nữa không chỉ đến thế, mà là những chiếc răng sắc nhọn trắng ởn như dao đang lấp lánh bên trong cái miệng đó.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến Kỷ Nhan bị dọa một trận, trực giác nói với cô rằng nên rút tay về. Song linh hoa lại không hề có ý muốn bỏ qua cho cô, gương mặt vẫn đang tươi cười kia đột ngột hướng thẳng về phía ngón tay Kỷ Nhan! Kỷ Nhan quá sợ hãi vẫn đứng im tại chỗ, không biết có nên để cho nó cắn một phát hay không. Bởi vì cô vô cùng vô cùng ghen tức khi biết Lăng Hạo và Bách Phú có sự liên kết tâm linh, song làm thế này liệu cô có được như ý nguyện?
Kỷ Nhan nhất thời không cách nào phán đoán, hoàn toàn quên mất ngón tay mình vẫn đang cận kề nguy hiểm.
Thấy cái miệng với những chiếc răng sắc nhọn kia chuẩn bị cắn xuống ngón tay trắng ngần của Kỷ Nhan, một đôi tay lao tới cứu cô ra khỏi nó. Kỷ Nhan đang kinh hoảng toàn thân ướt mồ hôi lạnh định thần lại nhìn kỹ, hóa ra người đó là Dịch Đạo đứng bên cạnh cô.
Cái miệng to đầy màu máu kia của linh hoa đớp trượt, song nó không hề ngừng lại, thậm chí còn hung hãn vươn dài ra theo. Những người xung quanh vội vã kéo Kỷ Nhan và Dịch Đạo ra phía sau, như sợ hai người họ sẽ bị linh hoa cắn bị thương vậy.
Lúc này linh hoa thực sự quá đáng sợ, ,giống hệt như một dã thú phát điên, nhe nanh giơ vuốt ra dọa dẫm mọi người xung quanh, bộ dáng như đang chuẩn bị tấn công. Những người ở hiện trường hoang mang nhìn linh hoa nay đã khác hẳn lúc bình thường, ai nấy đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sau mười mấy giây, linh hoa lại trở về dáng vẻ bình tĩnh và xinh đẹp lúc xưa. Nhưng, phàm những ai đã nhìn thấy bộ dáng phát điên của nó ngày hôm nay, cả đời này đều không thể nào quên giây phút đó.