Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 149: Dưới Tàng Cây Đa ( một)
Chuyển ngữ : Bibon
“Đại dong thụ
Hồ tử trường,
Trương khai đại tản bả thái dương tàng.
Viên viên nguyệt,
Thiên thượng qua,
Dong thụ gia gia tối hỉ hoan tha.
Như quả oa oa bất thính thoại,
Dong thụ gia gia đới tẩu tha.
… … ”
(Tạm dịch nghĩa :
Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… … )
Suốt cả một đêm, bên tai Thợ săn cứ vang vọng bài ca dao thời nhỏ. Nụ cười hiếm thấy lại xuất hiện bên khóe miệng anh ta, trong giấc mộng về quê hương anh ta thả mình chầm chậm lắng nghe tiếng trẻ con đang đọc thuộc: “Cây đa già, râu rất dài, mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi… …”
Trong mộng còn có gương mặt tròn trịa trắng hồng của táo nhỏ, cô bé vươn đôi tay bé xíu đến trước mặt Thợ săn, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh ta, giống như đang muốn Thợ săn nắm lấy tay cô bé. Nhưng mỗi lần Thợ săn vươn đôi tay ra, là đôi tay nhỏ của cô bé lại như cách xa Thợ săn hơn, làm thế nào cũng không thể dùng lực với tới được.
Cứ như vậy không ngừng vươn tay về phía trước, Thợ săn nằm trên giường cư nhiên mất đi thăng bằng ngã nhào xuống dưới.
“Á!” Thợ săn đau đến mức hừ lên một tiếng, xoa xoa cái trán đã sưng đỏ hết cả lên.
Nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, đã bảy giờ. Đối với người khác mà nói thì hẵng còn sớm, nhưng đối với Thợ săn ngày nào cũng rời giường từ lúc năm giờ để tu luyện pháp thuật thì giờ đã quá muộn.
“Đều tại giấc mơ kia!” Thợ săn nhỏ giọng than thở, duỗi duỗi thân người, không biết vì sao mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thợ săn cứng người bất động, ngừng mấy giây. Sau đó lại như phát điên vọt đến trước chiếc gương sớm đã được chuẩn bị, giật vải che xuống, rồi còn cởi áo ngoài ra.
“Không phải là ảo giác.” Thợ săn không ngừng cười ngây ngô với bản thân trong gương, “Con mắt … …đã khép lại một chút.”
Những con mắt ngày ngày bầu bạn với Thợ săn, anh ta đã quá quen thuộc chúng, dù cho chỉ có chênh lệch mấy milimet anh ta cũng có thể nhìn ra được.
Dụi dụi mắt mấy lần nữa xác nhận bản thân không hề nhìn lầm, Thợ săn giống như đứa trẻ nhảy dựng lên hò hét. Sau đó vác theo tâm tình vui vẻ chạy thẳng xuống nhà bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một lọ sữa chua uống, còn đặc biệt tự làm cho mình một quả trứng ốp thật ngon. Lúc đang chuẩn bị tắt lửa, suy nghĩ, Thợ săn lại cẩn thận làm thêm ba quả trứng ốp để lên bàn.
Bên ngoài đang mưa, tí tách tí tách, không lớn lắm nhưng lại khiến cho người ta phiền lòng. Tiết trời mờ mịt càng khiến cho người ta có cảm giác bị đè nén, cũng chỉ làm cho người ta thấy thêm vô cùng u sầu.
Thợ săn tự nhận mình không phải là một người hay buồn, đa sầu đa cảm lại càng không thể dính với anh ta. Chỉ là cơn mưa nhỏ ngày hôm nay, lại khiến cho anh ta có cảm giác buồn bực trước giờ chưa từng có, ngây ngô ngồi ngắm làn mưa phùn nhỏ, quả trứng chiên xinh đẹp để đã nguội mà cũng không biết.
Khi mọi người lười biếng bò từ giường dậy, nhìn thấy trứng ốp lếp được chiên ngon lành trên bàn, kinh ngạc hỏi: “Đây là do anh làm cả sao?”
Thợ săn hồi lại thần mờ mịt “a” một tiếng, rồi lại quay đầu về ngắm mưa, trong lòng tựa hồ như có gì đó không cách nào dứt bỏ. Thợ săn cứ như vậy hoảng hốt hết cả một ngày.
Mãi đến chiều, Bách Phú và Mậu Ly mới về đến nhà, Thợ săn đối với họ cười cười cảm kích, anh ta biết, tối qua nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, thiết nghĩ Bách Phú cũng đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ.
Luyện công, xem tivi, rất nhanh trời đã lại tối. Thợ săn nằm lên giường nghĩ: Hôm nay liệu có còn mơ thấy cô bé ấy nữa không?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, bài ca của thời thơ ấu lại vang lên trong giấc mơ:
“Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… …”
Vẫn là gương mặt của táo nhỏ, nhưng thiếu hẳn sắc hồng so với ngày hôm qua, lại thêm vào mấy phần tiều tụy. Cái miệng của cô bé hé ra rồi khép lại, giống như đang muốn nói gì đó với Thợ săn, tiếc là bài hát kia quá vang vọng, Thợ săn chẳng cách nào nghe được điều gì.
Sắc mặt táo nhỏ càng lúc càng lo lắng, cũng càng lúc càng khó coi, cô bé khẩn cấp hét lên gì đó, đôi mắt to tròn mơ màng dâng đầy nước mắt.
“Cậu đang nói gì thế?” Thợ săn lớn tiếng hỏi, anh có cảm giác tựa hồ như đang có một sức mạnh nào đó không nhìn thấy được hút táo nhỏ yếu ớt về phía sau. Táo nhỏ liều mạng giãy dụa cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể hò hét trong câm lặng, sau đó biến mất không còn dấu vết.
Thợ săn thét lên tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi.
“Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.” Thợ săn tự nói, đồng thời hạ quyết tâm trở về thôn sơn nhỏ ngày bé mình đã từng ở — Thôn Cây đa.
*
Ngày hôm sau, đơn giản nói với Bách Phú một tiếng, Thợ săn cầm lấy hành lý đã chuẩn bị xong từ đêm, bước vào cuộc hành trình.
Do thôn Cây đa quá mức hẻo lánh, xe lửa không thể nào đến được, nên chỉ có thể đáp một chiếc xe buýt rách nát, hơn nữa còn phải đợi hai ngày mới có một chuyến xe. Thợ săn vừa nhẹ vỗ vỗ vết thương trên cánh tay, vừa nhìn cảnh sắc thong thả hiện lên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện về bản nhạc thời thơ ấu, còn có hai mắt đẫm lệ đáng thương của táo nhỏ trong giấc mơ… …
Năm tuổi, táo nhỏ đã mất tích. Tuy rằng người trong thôn từng đến chất vấn, nhưng Thợ săn biết chuyện mất tích của cô bé không hề có quan hệ với cha mình. Vậy thì cô bé rốt cuộc đã đi đâu?
Kể từ lúc mơ thấy táo nhỏ, Thợ săn không chỉ có một lần vận dụng pháp thuật muốn điều tra tung tích của táo nhỏ. Pháp thuật này cha Thợ săn sớm đã truyền dạy cho anh ta, lại thêm vào việc nhiều năm luyện tập, anh ra tương đối tin tưởng. Vốn dĩ anh ta tin rằng chỉ cần táo nhỏ không còn nữa, anh ta nhất định có thể cảm nhận thấy. Nhưng lần này lại hoàn toàn không bình thường, anh ta không hề có bất kỳ cảm giác nào cả, thậm chí táo nhỏ còn sống hay đã chết cũng không nói được.
Do đường đi không bằng phẳng, cho nên tốc độ xe đi rất chậm, Thợ săn ước chừng phải xóc nảy đến bảy tiếng đồng hồ mới đến được thôn Cây đa, lúc đó cũng đã chạng vạng. Không ngờ vừa đến thôn, Thợ săn đã gặp phải một đoàn đưa tang!
Giờ này đưa ma sao? Thợ săn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp bảy giờ tối, trời sắp sập tối rồi, sao lại chọn lúc này mà đưa tang chứ? Nhìn phương hướng họ đi là thẳng về phía sau núi, nơi đó ít nhất cũng phải đi hai tiếng mới đến nơi. Sau khi mặt trời xuống núi, dương khí sẽ dần yếu đi, mà âm khí lại dâng lên, cho nên buổi tối đưa tang sẽ khiến người đã mất âm khí tăng lên, không dễ siêu độ cho họ thuận lợi đến địa phủ.
Không chỉ có vậy, Thợ săn còn chú ý tới, quan tài kia bị một lớp nước sơn dày màu đỏ phủ lên. Đối với người đã mất mà nói, màu đỏ là màu cấm kỵ. Bởi vì màu đỏ sẽ kích động một mặt của phệ huyết linh thể ( cắn máu của linh thể — Bibon không hiểu rõ lắm ), làm tăng lệ khí của nó, rất dễ làm nó trở thành du hồn dã quỷ không cam lòng luân hồi.
Mà hai cây gậy nâng quan, hai cây gậy quan trọng nhất cũng là thứ kiêng kỵ nhất trong quy tắc đưa ma đồng loạt bị đánh gẫy, thực không hiểu được sẽ xảy ra chuyện gì.
Thợ săn vốn định tiến lên ngăn lại, song lập tức có người đến ngăn cản anh ta, lạnh lùng nói một câu: “Người ngoài đừng nhúng tay vào!”
Thấy người đưa tang kiên quyết như vậy, Thợ săn không muốn phát sinh xung đột với họ, ngượng ngùng cười thối lui.
Đội ngũ đưa ma tiếp tục kèn trống tưng bừng đi về phía sau núi.
~
( thành thật xl các bạn. vì mk up sai thứ tự chương 149, 150. hi.các bạn thông cảm tý nhé 🙂