Mười Ba Lời Nguyền

Chương 148: Hậu Ký Hồn Bất Tử


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 148: Hậu Ký Hồn Bất Tử

Chuyển ngữ : Bibon
Đôi lời của t/g tiểu K: Hôm qua tiểu K bị độc giả mắng, tuy rằng khá buồn nhưng cũng cảm thấy lời độc giả nói có lý. Câu chuyện này do viết quá vội vã, nên những gì viết ra so với những gì trước đó đã nghĩ không hề giống hoàn toàn, thậm chí còn có chút không muốn viết tiếp nữa. Có rất nhiều thứ bản thân tôi hiểu, lại cũng cho rằng độc giả sẽ hiểu, kết quả hoàn toàn không phải như thế… …cho nên xin các bạn độc giả thứ lỗi. Hôm nay tiểu K viết thêm một phần hậu ký, có thể giải thích được phần nào những hồ nghi trong lòng mọi người, cũng là bước đệm nhỏ cho câu chuyện phía sau. Nói thực, tiểu K có chút lo lắng mọi người càng xem càng loạn. Hi vọng những câu chuyện phía sau sẽ không để các bạn độc giả thất vọng nữa.
*
“Mậu Ly, tôi có mấy việc không được rõ lắm.” Sau khi tỉnh lại đã là sáng sớm, Bách Phú và Mậu Ly cùng chăm chú ngắm mặt trời lên.
“Chuyện gì?”
“Là cô ta đã hại chết Ức Liên vô tội, sao lại còn luôn mồm nói muốn đời đời kiếp kiếp không tha cho người ta?” Về chuyện này Bách Phú quả thực chán nản đến cực điểm.

Mậu Ly lãnh đạm cười cười, trả lời nói: “Đây chính là lý do lựa chọn cô ta làm chú hồn. Nữ tử này sinh ngày dương tháng dương năm dương, mà ngũ hành thuộc hỏa, cho nên dương cương đến cực điểm. Lại thêm vào chấp niệm trong lòng cô ta, sẽ khiến sức mạnh của cô ta tăng thêm một bậc! Còn mười ba lời nguyền chính là lợi dụng những vong hồn không chịu buông chấp niệm, để thực hiện thi chú.”
“Chấp niệm? Nhưng rõ ràng là lỗi của Từ Mẫn, sự thống khổ của cô ta cũng do tự mình gây ra. Huống chi giết chết cô ta đâu có phải Ức Liên, sao có thể trách cứ Ức Liên được?”
Mậu Ly kiên nhẫn giải thích tiếp: “Quỷ và người không giống nhau. Nhất là những quỷ hồn nguyện bỏ qua cơ hội đầu thai chuyển thế, trong lòng đều không cách nào dứt bỏ chấp niệm. Bọn chúng không hề để ý đến chuyện đúng sai của bản thân, chỉ muốn được tiếp tục đạt được nguyện vọng của chính mình. Ví dụ nói đến Từ Mẫn, đối với một người đã được tặng cho tấm biển tiết phụ mà nói, thì thứ để ý nhất chính là trinh tiết! Mặc dù là cô ta đổ oan cho Ức Liên trước , nhưng bản thân cô ta lại cố chấp cho rằng Ức Liên quả thực đã phạm phải thứ tội bất trinh mình để ý nhất. Hơn nữa nếu không có Ức Liên, cô ta căn bản cũng sẽ không phải chết, thậm chí còn chết thảm đến vậy. Cho nên cô ta chính là muốn báo thù, để Ức Liên đời đời kiếp kiếp đều không được yên ổn.”
Bách Phú tức giận nói: “Chỉ vì bản thân cho rằng người khác là sai, cho nên mới đi làm hại người ta sao? Bởi vì một sự hiểu lầm mà sinh ra chấp niệm sao? Quá nực cười!”
“Chấp niệm nào có thể nói buông là dễ dàng buông đến vậy, không phải có rất nhiều người vẫn sống cũng chỉ vì một chấp niệm nho nhỏ mà không từ thủ đoạn sao? Cứ như vậy, thì ngàn năm trước với ngàn năm sau nào có gì khác biệt?” Mậu Ly xuyên qua Bách Phú, nhìn về một nơi rất xa.
Trầm mặc một chút, Bách Phú lại hỏi: “Tống Tuyết Phi là tự sát sao?”
“Đúng. Nhưng cũng không chối được là có quan hệ với Từ Mẫn. Từ Mẫn trước đây lựa chọn cô ấy làm ký chủ thích hợp, dùng thân thể của người khác để tiếp cận mục tiêu, sau đó lợi dụng bàn tay người khác để mục tiêu của bản thân được hoàn thành. Người thanh niên mà cô gặp ở tang lễ cùng với kế toán Lâm kia, tất cả đều là ký chủ của Từ Mẫn. Từ Mẫn lại không trực tiếp đẩy Tống Tuyết Phi xuống lầu như đã muốn giết cô, bởi vì cô ta cảm thấy như vậy thật dễ dàng cho Tống Tuyết Phi quá, cô ta muốn dùng một cách thức giết người có thể làm cho cô ta mãn nguyện nhất để giết chết kẻ thù của cô ta, hơn nữa còn coi đó như một trò vui.”
“Vậy tại sao cô ta lại muốn hại cả Đặng Hân?” Những vấn đề khiến Bách Phú nghĩ không thông vẫn còn quá nhiều.
“Từ Mẫn thân là chú hồn ngàn năm, ngày ngày đều đắm chìm trong oán hận của chính mình. Lại thêm vào cách thức của mười ba lời nguyền … …nghi thức tế điện, có thể kích động lệ khí trong lòng chú hồn, dù cho là người bình thường vốn rất ôn nhu dịu dàng cũng có thể biến thành lệ quỷ giết người không chớp mắt. Cũng chính là nói, chúng sẽ ác độc hơn, hận càng hận hơn, yêu càng yêu hơn. Huống hồ Từ Mẫn vốn dĩ là người cố chấp mà quật cường, giờ càng lúc càng cố chấp hơn. Cho nên vào thời điểm cô ta được chú hồn phóng ra, lại càng tăng thêm sự cố chấp cũng như oán hận với Ức Liên. Mặc dù Tống Tuyết Phi là chuyển thế của Ức Liên đã chết, nhưng Đặng Hân lại là bạn của Tống Tuyết Phi, hơn nữa lại còn đang phải gánh lấy áp lực bên cạnh Ninh Tiêu không chịu rời đi, điều này càng khiến cho Từ Mẫn cho rằng Đặng Hân là loại con gái dễ dãi, đã phạm vào điều kiêng kỵ trong cuộc đời cô ta — trinh tiết. Nếu như chúng ta không thu Từ Mẫn lại, để mặc cô ta hại chết Đặng Hân, cô cho rằng cô ta sẽ vì thế mà dừng tay sao? Không thể nào. Cô ta sẽ vẫn liên tục tìm kiếm đối tượng khiến cô ta oán hận giống như với Ức Liên, những kẻ này ai ai cũng đã chết như đúng ước nguyện của cô ta, điều đó mới có thể an ủi oán khí trong lòng cô ta.”

“Cô ta đến tôi cũng muốn hại!” Bách Phú tức giận. “Dịch Đạo nói máu của tôi là khắc tinh của quỷ yêu, nhưng nữ quỷ kia vì sao lại muốn giết tôi, cô ta không sợ tôi sao?”
“Bởi vì cô ta là chú hồn. Nói cách khác, chỉ có nó mới có thể khắc trụ cô, bởi vì sức lực trong máu cô, lại đến từ lời nguyền rủa của chính cô ta cùng mười hai con quỷ hồn khác, sức mạnh của cô không hề thuộc về cô, mà thuộc về chúng. Khi cô dùng máu của chính mình đi đối phó với chúng, kỳ thực lại sẽ biến thành dùng sức mạnh của chúng để bảo vệ cô.”
Bách Phú không nói gì, lúc này cô rốt cục đã hiểu sức mạnh của mình đến từ đâu. Không phải là thiên phú kỳ lạ gì, mà lại chính là của một lũ quỷ muốn mạng của cô đến bảo vệ mình. Thực quá mâu thuẫn!
“Vậy chúng dứt khoát không cần bảo vệ tôi làm gì, để tôi chết đi cho rồi!”
“Cô không thể chết được. Dịch Đạo nói không sai, dù cho có là quỷ sai gặp cô cũng phải nhường ba phần, ngoài chú hồn ra, không có gì có thể giết được cô.”
Nhìn ra được sự buồn bã của Bách Phú, Mậu Ly nói tiếp: “Cho nên cô phải vô cùng cẩn thận, mỗi một chú hồn đều muốn thoát khỏi thân thể cô. Không có cô, chúng sẽ có thể mãi mãi đi làm những việc chúng muốn làm. Những con quỷ có thể làm được chú hồn, đều nhất định có những thứ trong lòng không buông xuống được. Hiện giờ mới chỉ có một dương cương nữ coi trinh tiết là mệnh, sau này còn đến mười hai con khác nữa.”
“Còn những mười hai con sao?”

“Đúng vậy. Mỗi một con trong chúng đều đại diện cho một loại sức mạnh, Từ Mẫn dương cương nữ này đại biểu cho sự cố chấp. Ngoài ra, còn có tham lam, hư vinh, không cam… …” Mậu Ly giúp Bách Phú đẩy đẩy cặp kính to của cô, “Mỗi khi thu phục được một con, tôi sẽ lại thả một con khác ra. Dù sao chúng cũng vì để rời khỏi cô, nhất định sẽ dụ dỗ cô tiến vào trong cái bẫy của chúng, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được. Chúng ta chỉ có như thế này mới tách được chúng ra, từ đó mà giúp cô giải được mười ba lời nguyền.”
“Haiz… …” Bách Phú cúi đầu xuống nói: “Kỳ thực tôi chỉ muốn được làm người bình thường như trước đây.”
Mậu Ly quay đầu lại, kiên định nói với Bách Phú: “Bất luận có thế nào, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cô.”
“Tôi biết chứ, nếu không phải là anh, tôi sớm đã chết rồi. Anh sao lại biết nhiều như thế? Anh rốt cuộc là người thế nào? Tại sao lại giúp đỡ tôi như vậy?” Bách Phú nhìn nhìn Mậu Ly, có cảm kích, còn có nghi hoặc.
“Đợi đến lúc giải được mười ba lời nguyền, cô tự nhiên sẽ biết thôi.” Mậu Ly lại nhìn ra phía xa xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.