Mười Ba Lời Nguyền

Chương 150: Dưới Tàng Cây Đa ( hai)


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 150: Dưới Tàng Cây Đa ( hai)

Chuyển ngữ: Bibon
Thợ săn áp chế đầy một bụng nghi vấn, một mình hướng về phía thôn Cây đa mà đi.
Trong thôn vốn dĩ không bao giờ cần đóng cửa, giờ mọi nhà cửa sổ cũng đều đóng chặt. Mặc Thợ săn có gõ cửa giải thích thế nào, cũng không có ai đồng ý cho anh ta ở nhờ. Đi mãi đến đầu phía Đông của thôn, mới có một ông lão tốt bụng run rẩy thu nhận Thợ săn.
Không khí buổi tối nơi núi sâu này luôn đặc biệt thấp, Thợ săn vốn dĩ đã mặc tương đối mỏng sau khi uống xong bát canh nóng của ông lão mới dần dần cảm thấy âm lên, sau đó một câu hai câu bắt đầu nói chuyện với ông lão.
Ông lão rất trầm mặc, chỉ vừa hít từng hơi từng hơi dài thuốc lá, vừa yên lặng không có lòng dạ nào nói chuyện, lắng nghe Thợ săn. Những vết nhăn nheo khắc sâu trên gương mặt ông khiến gương mặt vô cùng thương tang, hai con mắt đã vẩn đục lại để lộ ra vẻ thâm thúy người thường khó có được.
“Haiz… …” Ông lão thở dài một tiếng, tựa như có sự buồn rầu và bất đắc dĩ nào đó nói không nên lời.
Thấy phản ứng này của ông lão, Thợ săn sao có thể nhìn lầm, quyết hỏi cho ra: “Cháu cũng là người trong thôn, chỉ là khi lớn được mấy tuổi đã chuyển nhà đi. Cha cháu trước khi qua đời còn đặc biệt dặn dò cháu, nhất định phải quay lại thăm mọi người… …ông à, ông lúc nào thì ở đây? Cháu hình như trước đây chưa từng gặp ông thì phải.”
“Ta hai năm trước mới chuyển đến đây.”
“Oh, thảm nào. Nghe giọng nói hình như cũng là người vùng lân cận đúng không ạ?”
“Đúng thế, ta chuyển đến từ thôn Cây đa hạ ( phía hạ nguồn).”

“Thôn Cây đa hạ sao.”
Thợ săn nhớ lại cây đa có lịch sử hơn nghìn năm so với thôn Cây đa ngăn với thôn trang nhỏ xinh đẹp kia. Lúc còn nhỏ Thợ săn thường xuyên cùng đám bạn nhỏ đến đó trộm trèo lên cây, mặc dù lần nào sau khi bị thôn dân phát hiện, đều bị mắng cho một trận tơi bời.
“Lúc nhỏ cũng từng đi trèo cây chứ?” Ông già thong thả mở miệng hỏi.
“Ha ha” Thợ săn có chút ngượng ngùng trả lời, “Đúng, lần nào cũng bị người trong thôn mắng cho.”
“Cái lũ nhóc các cậu, chính là không biết nghe lời.” Ông già lắc lắc đầu, lại hít vào một hơi thuốc thật dài.
“Lúc đó còn nhỏ quá… …”
Lời nói của ông lão cũng nhiều dần lên, Thợ săn biết đã đến lúc, bèn thử dò hỏi: “Hôm nay vừa xuống xe, cháu nhìn thấy có người đưa tang, có điều muộn như thế mới đưa tang thực là chuyện lạ, trước giờ chưa thấy bao giờ.”
Sửng sốt một chút, ông lão cuối cùng buông tẩu thuốc xuống: “Làm bậy! Người trong thôn căn bản không biết họ đang làm cái gì! Haiz… …đại họa sắp đến rồi, đại họa sắp đến rồi… …”
Lời than thở của ông lão cùng sự trầm trọng khiến Thợ săn hoảng sợ, chỉ lo sự việc xảy ra trong thôn Cây đa này nghiêm trọng vượt xa với những gì mình dự liệu. Thợ săn lúc còn bé đã từng ở thôn này mấy năm, nhưng trong ấn tượng chưa bao giờ nhìn thấy ông già này, nhất định là sau này mới đến đây. Trực giác nói với anh ta, ông lão cô độc không nơi nương dựa này nhất định biết chuyện gì đó.

“Anh chàng trẻ tuổi… …” Ông lão nắm lấy tay Thợ săn, nắm đến mức Thợ săn thấy đau nhức, thật không ngờ một ông già chừng bảy tám mươi tuổi lại có sức lực lớn đến vậy.
“Anh chàng trẻ tuổi, đêm nay hãy ngủ ở đây một đêm, ngày mai sáng ra phải đi ngay, nơi này sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện lớn gì?” Thợ săn vội vàng hỏi.
Ông lão lắc lắc đầu, không chịu nói gì thêm.
Suy nghĩ rất lâu, Thợ săn mới nói thật: “Kỳ thật, cháu lần này quay về thôn còn có mục đích khác, là muốn tìm một người bạn nhiều năm trước.” Sau đó, đơn giản đem câu chuyện của táo nhỏ kể lại, đương nhiên, những gì trong mơ không hề được nhắc đến.
Nghe xong lời của Thợ săn, ông lão nghi ngờ hỏi: “Cậu nói tới chính là khuê nữ của thôn trưởng Trương hai mươi năm trước sao?”
“Đúng, đúng, chính là cô bé ấy.” Thợ săn không ngừng đáp lời.
“Haiz, đều bắt đầu từ lúc đó … …” Ông lão kể lại câu chuyện đã xảy ra trong thôn cách đây hai mươi năm:

“Khi đó ta đã năm mươi tuổi, vẫn sống ở hạ ( phía dưới) thôn Cây đa. Mặc dù không con không cái, song một mình sống cũng khá tự tại.
Kỳ thật thôn Cây đa hạ và thôn Cây đa dù khoảng cách khá gần, chỉ bị một con suối ngăn cách, nhưng lại như một dương một âm. Ta ở thôn Cây đa hạ là thuộc về âm địa, dễ chọc đến một số thứ không sạch sẽ. Lúc ta còn nhỏ, những người già thường nói, mảnh đất này thời xưa là một bãi tha ma, hưng hiểm vô cùng! Nhất là mấy cái cây mà những đứa trẻ dưới thôn Cây đa vẫn thích trèo leo lên, không biết bên dưới đã chôn bao nhiêu oan hồn.
Trước đây mỗi khi đến mười bốn tháng bảy âm lịch, thôn Cây đa hạ đều mưa to gió lớn, không biết có bao nhiêu tà môn. Không chỉ như thế, sau một giờ đêm ngày mười bốn tháng bảy âm, sẽ luôn nghe thấy tiếng khóc lóc, lại còn là tiếng rất nhiều người đang khóc. Từ hơn hai mươi năm trước đây, cạnh thôn Cây đa có một nhà ba khẩu đến, từ đó thôn Cây đa đột nhiên yên tĩnh đi rất nhiều, không còn nghe thấy tiếng quỷ khóc đáng sợ kia nữa. Ta đã biết ngay, nhất định là do có cao nhân đến giúp chúng ta.
Ai mà ngờ chưa yên ả được bao lâu, trưởng thôn Trương của thôn Cây đa lại đuổi gia đình kia đi, còn đổ triệt cho đứa bé năm tuổi nhà đó là yêu quái, đã ăn thịt mất con gái ông ta!”
Thợ săn lập tức hiểu, hóa ra ông lão nói tới chính là mình.
Ông lão không phát hiện ra sự khác thường của Thợ săn, vẫn tự mình nói tiếp: “Khuê nữ của mình mất tích, đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng cũng không thể không chút chứng cứ nào để đổ oan cho người ta như vậy! Con bé kia ta đã từng gặp, đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ phấn phấn, đúng là rất dễ thương! Mất đi quả thực khiến người ta đau lòng.
Từ sau khi gia đình đó đi khỏi, hai thôn này chưa từng được yên bình thêm. Nhất là thôn Cây đa hạ, cứ hai ba ngày lại có người nhìn thấy thứ không sạch sẽ. Rất nhiều người đã phải chuyển đi, một lão già cô đơn như ta cũng không còn mấy thời gian nữa, chỉ chuyển đến thôn Cây đa này là được rồi… …”
Ông lão vừa nói, vừa đi về phía trong nhà. Thợ săn rơi vào trầm tư: sau khi anh ta chuyển đi lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy sao?
Còn chưa đợi Thợ săn suy nghĩ thấu đáo, ông lão đã từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một chiếc hộp sắt đã loang lổ. Có lẽ do tuổi cao nên bàn tay ông lão có chút run rẩy, khiến Thợ săn nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng.
Chiếc hộp sắt cũ nát này đối với ông già đó mà nói dường như là thứ vô cùng trân quý, ông lão cẩn thận mở nắp hộp ra, như sợ sẽ làm hỏng nó vậy.. Ở bên trong hộp sắt phải một ngăn, trái một ngăn hóa ra là đựng đầy mấy tấm ảnh màu!
“Xem này, chàng trai!” Ông lão giơ bức ảnh, lộ ra gương mặt đã lâu không cười.

Thợ săn đón lấy bức ảnh, có chút mơ hồ nhìn ông lão.
“Đây là cháu ta, là con của anh trai ta. Dù rằng không phải do ta sinh ra, nhưng ta thực sự rất thương nó.” Ông lão dùng đôi tay run rẩy vuốt vuốt gương mặt non nớt trong bức ảnh. “Nếu như nó còn sống, có lẽ cũng lớn khoảng như cậu đây.”
Nước mắt trong hốc mắt vẩn đục của ông lão khiến Thợ săn đột nhiên bất an, mở miệng muốn nói gì đó, song lại không nói được thành lời, chỉ đành không biết làm sao đứng im tại chỗ.
“Cậu ấy đi đâu rồi?” Trầm mặc hồi lâu, Thợ săn cố lấy dũng khí hỏi.
“Haiz, nó đến thành phố rồi, đã mười mấy năm chưa gặp lại… …”
Ông lão đang định kể chuyện tiếp, thì lại bị một trận đập cửa ầm ầm cắt ngang: “Từ đại gia, Từ đại gia, mau đến mà xem, nguy rồi … …”
“Chuyện gì thế?” Ông già mở cửa, hướng về người thanh niên trẻ tuổi đang vỗ ngực miệng thở dốc hỏi.
“Quan tài của A Tam… …chảy máu rồi!”
Gương mặt của ông già lập tức trầm xuống, ông tự mình lẩm bẩm, cũng không biết đang nói với chính mình, hay là nói với người khác: “Đã biết là sẽ thế này mà… …vẫn là xảy ra chuyện… …quan tài chảy máu ư? … …sắp xảy ra chuyện lớn rồi… …”
Nghe thấy lời người trẻ tuổi nói, Thợ săn cũng nhướn nhướn đôi lông mày, anh ta vào Nam ra Bắc đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghe thấy chuyện quan tài chảy máu cả. Xem ra, trong thôn này quả thực đang xảy ra chuyện đáng sợ nào đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.