Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 147: Quỷ lịch Bách Phú về dương cương nữ ( Hạ )
Ức Liên là một nữ nhân hoàn toàn khác hẳn với Mẫn nhi. Ức Liên gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ, không giống như biểu tình vô tình của Mẫn nhi; Ức Liên luôn luôn nhu nhược bất lực, không thể bằng Mẫn nhi kiên cường sắt thép; Ức Liên luôn tao nhã động lòng người, không giống Mẫn nhi bình thường ít gần tình người.
Cũng chính vì thế, mà Mẫn nhi đặc biệt ghét Ức Liên. Cô ta ghét tất cả những người nhát gan yếu đuối, Ức Liên lại là hình ảnh điển hình. Song nhân duyên của Ức Liên lại vô cùng tốt đẹp, trừ Mẫn nhi ra, gần như không có ai không thích nàng ta, đến những đứa trẻ cũng như thế.
Mẫn nhi vừa hay lại tương phản hoàn toàn, mọi người tôn kính cô ta, song lại vô cùng cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định với cô ta. Khi trẻ con nhìn thấy Mẫn nhi, sẽ bị dọa đến mức chạy mất dạng, giống như nhìn thấy yêu quái vậy. Mặc dù trên miệng không nói gì, nhưng Mẫn nhi lại càng ghét bỏ Ức Liên hơn. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta, Mẫn nhi trong lòng càng thêm không vui.
Ức Liên còn có một tướng công yêu thương nàng ta hết mực, tuy rằng hắn thường xuyên phải đi làm ăn xa, nhưng mỗi khi về nhà sẽ không quên mang về cho nàng một vài thứ đồ chơi mới lạ cùng vải vóc đẹp đẽ tinh xảo. Những người thân quen với Ức Liên, đều đối với chuyện nàng ta có một tướng công tính tình tỉ mỉ như vậy mà hâm mộ vô cùng. Mỗi lần như thế, Mẫn nhi đều khinh bỉ hừ một tiếng, Ức Liên lại chỉ cười cười, không hề để tâm.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh nhà Ức Liên có một gia đình nghèo khổ dọn đến. Thê tử ốm đau liệt giường, chỉ dựa vào mấy đồng tiền do nam tử hán cao to mới ngoài ba mươi ngày ngày làm phu khuân vác ở cửa hàng gạo kiếm về. Ức Liên thấy gia cảnh họ đáng thương, thi thoảng lại giúp họ làm bữa cơm, giúp giặt quần áo.
Hàng xóm giúp đỡ nhau vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng lại có những kẻ cố ý vạch lá tìm sâu. Vì thế, chuyện về Ức Liên và nam tử hán kia có sự mờ ám nhanh chóng đồn ra khắp nơi.
Nhưng người quen biết với Ức Liên mới đầu cũng không tin vào những lời này, nhưng sau do Mẫn nhi công khai khiển trách Ức Liên bất trung, tất cả mọi người bắt đầu đứng hết về phía Mẫn nhi. Cũng do Mẫn nhi đã được thưởng tấm biển trinh tiết, lời cô ta nói nhất định không sai.
Ức Liên thấy bản thân không rõ không ràng bị người ta ném cát, trong lòng ủy khuất không thôi, nhưng trong lòng lại nghĩ mình vốn là người trong sạch, cũng không đi giải thích gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn gió chậm rãi thổi qua.
Song, chỉ một chuyện nhỏ lại khiến Ức Liên thấy được sự nghiêm trọng của những lời đồn đại này.
Ngày hôm đó nhìn thấy tiểu nữ nhi của nhà Trần đại thẩm vốn quan hệ tốt với nàng, Ức Liên giống như trước cầm mấy miếng bánh đậu xanh đưa cho đứa bé. Còn chưa đợi đứa bé trả lời, Trần đại thẩm đã xông đến, giật lấy miếng bánh trên tay tiểu nữ hung hăng vứt xuống mặt đất, miệng còn không ngừng oán hận nói: “Ăn! Ăn! Ăn! Sau này không cho phép được tùy tiện ăn đồ của người khác đưa, cẩn thận có độc, độc hỏng hết đầu mày!”
Ức Liên ngây ngẩn cả người, nàng ta thế nào cũng không thể ngờ được Trần đại thẩm gương mặt vẫn luôn tươi cười, luôn kéo nàng đi chơi khắp nơi lại đôt nhiên ghét bỏ mình đến vậy. Cố nhẫn lại nước mắt, Ức Liên nhanh chóng bước vào trong nhà. Sau lưng vẫn còn không ngừng có tiếng lải nhải chửi mắng truyền đến: “… …cái thứ gì thế không biết! Vẫn là Từ Mẫn nói đúng, biết người biết mặt khó biết lòng … …”
Ức Liên dừng lại, hai chữ Từ Mẫn nàng nghe rất rõ ràng, cắn chặt hàm răng, Ức Liên đi thẳng về phía nhà của Từ Mẫn.
“Vì sao lại bôi nhọ ta?” Ức Liên hàm lệ hỏi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mẫn nhi vẫn như lúc thường gương mặt không biểu tình, trong mắt lại không giấu được sự khinh thường.
Ức Liên lớn tiếng nói: “Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta không hề làm chuyện gì có lỗi với tướng công nhà ta cả… …”
“Vậy ngươi ở lại trong nhà một nam nhân xa lạ làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Mẫn nhi giống như hai lưỡi dao.
“Ta chỉ vì thấy họ quá đáng thương mới giúp mà thôi… …”
“Giúp đỡ?” Mẫn nhi cười lạnh một cái, “Sao không thấy ngươi đến nhà khác giúp đỡ? Ai mà biết được các ngươi rốt cuộc làm chuyện gì! Ỷ vào bản thân có chút tư sắc mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt … …”
“Ngươi!”
Những người đến xem xung quanh càng lúc càng nhiều, Ức Liên càng thêm khó xử, nàng ta ngừng lời xoay người muốn đi, Mẫn nhi lại vẫn không dễ dàng buông tha: “Không làm chuyện phải thẹn với lòng sao phải chạy trốn? Quay lại đây nói rõ ra xem nào.”
Những kẻ đứng xem cũng không bỏ lỡ cơ hội bắt đầu hò hét, Ức Liên hai hàng lệ chảy mờ mắt nhìn gương mặt những con người quen thuộc mà xa lạ này, trước giờ chưa từng thấy bất lực đến vậy. Nước mắt của Ức Liên cũng chẳng hề làm cho Mẫn nhi có chút đồng tình, ngược lại còn càng làm cho cô ta phản cảm, cô ta lại càng gào hét lên, những lời chửi mắng như lưỡi dao đâm bị thương người khác từng lời từng lời đâm sâu vào trong lòng Ức Liên.
Không biết qua bao lâu, Ức Liên mới tìm được cơ hội chui từ trong khe hở đám đông mà chạy ra ngoài. Khi chạy về đến nhà, lại thấy tướng công bấy lâu nay chưa gặp mặt. Ức Liên vốn định dựa vào bờ vai tướng công ủy khuất khóc một phen, song chờ đợi nàng lại là một phong hưu thư ( thư từ hôn).
“Chàng muốn hưu ta … …” Ức Liên đờ đẫn hỏi.
“Hừ, không bắt ngươi cho vào rọ heo trôi sông đã là niệm tình nghĩa vợ chồng chúng ta lắm rồi!” Tướng công ánh mắt lóe ra đau đớn, không nhìn Ức Liên thêm cái nào, kiên quyết rời đi.
Chuyện Ức Liên bị hưu đã lan truyền ra khắp cả thị trấn, đại hán thống khổ bị dính lứu vào lời đồn đãi cũng khó xử chạy tới tìm tướng công của Ức Liên muốn giải thích giúp, song lại bị đám người phẫn nộ gạt sang một bên.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Mẫn nhi trong lòng vô cùng khuây khỏa, lòng thầm tính toán xem ngày mai phải đối phó với Ức Liên đáng ghét kia thế nào. Song ngoài dự liệu của Mẫn nhi, khi cô ta đưa một đám người kéo đến nơi hỏi tội, chờ đợi Mẫn nhi chỉ có Ức Liên đã treo cổ tự vẫn, thân thể đã cứng ngắc lại.
Sự quật cường này vượt xa tưởng tượng của Mẫn nhi, có điều Mẫn nhi cũng không có bất kỳ cảm giác có tội nào, dù sao đây cũng là con đường nàng ta tự chọn, có trách chỉ trách nàng ta không đủ kiên cường.
Sự quật cường này vượt xa tưởng tượng của Mẫn nhi, có điều Mẫn nhi cũng không có bất kỳ cảm giác có tội nào, dù sao đây cũng là con đường nàng ta tự chọn, có trách chỉ trách nàng ta không đủ kiên cường. ~
*
Khi tướng công của Ức Liên chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo, bước đi có chút tập tễnh. Khi hắn dùng đôi tay run rẩy cầm lên bức phong thư cuối cùng Ức Liên gửi cho hắn, ngược lại cả người lại lặng lẽ hẳn. Hắn ta lạnh lùng xé nát bức thư, rồi phân phó cho người mang thi thể Ức Liên đi. Hành động của hắn cũng đã chứng minh những phán đoán từ trước tới nay của Từ Mẫn.
Tang lễ của Ức Liên được làm vô cùng đơn bạc, đến lúc hạ táng ngay cả tướng công của Ức Liên cũng không thấy tới, những người khác lại càng đừng nói đến. Mẫn nhi ngược lại giấu diếm những kẻ khác tới trước mộ phần của Ức Liên, cười lạnh với bia mộ của nàng.
“Ta đã biết ngươi sẽ tới.”
Mẫn nhi vừa quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một tấm đại đao bổ mạnh từ đầu xuống.
“Đều là ngươi! Ta cái gì cũng biết cả rồi, là ngươi đã đổ oan cho Ức Liên, những lời đồn đại kia từ lúc bắt đầu cũng là do ngươi truyền ra… …bức thư ta nhận được của Ức Liên cũng là do ngươi cho người đưa tới… …đồ khốn nạn, chính ngươi đã hại ta cửa nát nhà tan… …”
Gắng chịu đựng đau nhức, Mẫn nhi vẫn hét lên như trước: “Ta không sai! Người sai là nàng ta! Là nàng ta!”
“Ngươi có biết Ức Liên vì sao lại muốn chết không? Nàng ấy là muốn dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch… …ngươi hiểu không? Ngươi hiểu không?”
Bất luận Từ Mẫn có giãy dụa, hét to đến thế nào, chiếc đao vẫn từng nhát từng nhát chém xuống người, xuống mặt cô ta, một con mắt còn bị chém rớt khỏi hốc mắt.
*
Nhìn thi thể không nhúc nhích nằm trên mặt đất, Bách Phú rốt cuộc đã hiểu vì sao Mẫn nhi thoạt nhìn lại khủng bố đến vậy, song khác hẳn với những lần trải qua trước đây, Bách Phú lần này quả thực không thể đồng tình với cô gái này.
Nếu không phải vì cô ta quá cố chấp và thành kiến, liệu Ức Liên và Tống Tuyết Phi thiện lương có chết không? Cô ta lại còn cho rằng mình có đạo lý đuổi theo người ta không tha? Bách Phú có chút buồn bực, cũng có chút khó hiểu.
“Hừ, ngươi cũng cho rằng ta đáng chết hay sao?” Giọng nói lạnh như băng của Từ Mẫn vang lên. Bách Phú lại chẳng hề thấy gì, ngoài tử thi trên mặt đất ra.
“Cô đã hại chết nhiều người đến vậy, đương nhiên đáng bị trừng phạt!” Bách Phú cũng lạnh lùng đáp lại, trong lòng lại có một lời khác chưa nói xong: mặc dù đúng là có chút tàn khốc.
Những lời này hiển nhiên đã kích thích Từ Mẫn, Bách Phú tựa hồ như nghe thấy âm thanh trầm thấp của cô ta, như tiếng dã thú đang gầm gừ. Bách Phú có chút lo sợ, song thi thể đã chết trên mặt đất kia vẫn cứng đơ như cũ : Lẽ nào cô còn muốn nhảy lên cắn tôi hay sao?
Thật không may, Bách Phú đã đoán đúng.
Tử thi đã không còn sinh mệnh trên mặt đất bỗng nhiên nhảy bật dậy, hơn nữa còn trực tiếp vươn hai cánh tay máu chảy đầm đìa nhằm về phía Bách Phú.
“Oái!” Bách Phú vừa nhìn thấy đã sợ đến thét lên, trước mắt đang sắp bị cánh tay của Từ Mẫn tóm trúng, đột nhiên một vòm ngực cường tráng kéo cô vào cái ôm khiến Bách Phú thoát khỏi cảnh nguy hiểm — hóa ra là Mậu Ly!
“Sao anh lại đến đây?” Bách Phú vừa mừng vừa sợ nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mậu Ly, cái miệng nhịn không được mở rõ to.
“Đừng sợ, sau này mỗi lần tôi đều sẽ ở bên cạnh cô.” Mậu Ly lãnh đạm nói một câu, song lại khiến Bách Phú sửng sốt hồi lâu.
Mỗi một lần quỷ lịch kỳ thực đều khiến cho Bách Phú trong lòng run sợ, trời biết cô có bao phần sợ hãi, dù sao những gì cô nhìn thấy ngoài cái chết cũng vẫn là cái chết. Lần này lại có một người có thể cùng ở bên cô trải qua, cuối cùng đã có thể có cảm giác được dựa dẫm, không cần phải một mình đối mặt với những cảnh tượng khủng khiếp và thê thảm kia nữa. Trong giây phút này, Bách Phú cư nhiên lại rất muốn được áp vào trong ngực Mậu Ly không rời đi nữa. Bởi vì … …thực sự có cảm giác rất an toàn.
Có điều tình huống hiện tại lúc này không cho phép hai người họ trì hoãn, Mậu Ly nhanh chóng nhìn Từ Mẫn đã bị chém không còn ra hình người, nói với Bách Phú: “Trốn ra phía sau, ngàn vạn lần cũng đừng đi ra, nơi này có tôi ứng phó rồi.”
“Ừm.” Bách Phú gật gật đầu, dù cho loại hành vi đà điểu này khiến cô vô cùng khó xử, nhưng tình huống hiện tại vẫn là không nên làm vật cản trở thì hơn.
Mậu Ly và Từ Mẫn giao chiến cùng một chỗ, tốc độ cực nhanh của hai người họ khiến Bách Phú căn bản chẳng thể nhìn thấy động tác gì, chỉ thấy hai đạo quang một đỏ một đen đang dây dưa với nhau, cũng không phân biệt được ai đang chiếm thế thượng phong.
Đang lúc lo lắng không biết phải làm sao, Bách Phú đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn của Mậu Ly: “Linh mục (mắt ), mở!”
Điểm màu đỏ thần bí trên trán Bách Phú lại xuất hiện, đồng thời còn phóng ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng đó xoay vần ngược chiều kim đồng hồ, chầm chậm biến thành một cơn lốc xoáy xinh đẹp, còn từng chút từng chút hút đạo quang màu đỏ kia vào bên trong.
“Thả ta ra! Thả ta ra!” Thân ảnh màu đỏ kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn là vô lực bị hút vào bên trong lốc xoáy kia, chỉ để lại một hạt quỷ lệ ngọc trai đen.
Bách Phú ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, một cảm giác vô cùng thoải mái ấm áp khiến cô có chút say mê. Còn chưa đợi Bách Phú được hưởng thụ cảm giác thoải mái này, một cỗ đau đớn mãnh liệt đã đánh úp vào cô. Thân thể giống như đang bị xé làm đôi, Bách Phú chỉ còn cảm thấy có một thứ gì đó đang xông ra từ trong thân thể mình. Đáng tiếc là còn chưa nhìn thấy gì, Bách Phú đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Bách Phú vẫn là đang nằm trong lòng Mậu Ly, mặc dù có chút cứng rắn, nhưng vẫn tương đối thoải mái.
“Không sao nữa, đã qua hết rồi. Nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon đi … …” Mậu Ly trong lời nói như mang theo tiếng thôi miên, khiến Bách Phú ngoan ngoãn khép hai mắt lại.
Mậu Ly nhẹ nhàng ôm Bách Phú trong lòng mình, nhìn chăm chú lên mặt trăng đỏ ( hồng nguyệt) trên bầu trời, cười lạnh một cái: “Nàng, đã bớt được một vết thương rồi.”