Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 146: Quỷ lịch Bách Phú về dương cương nữ ( Thượng )
Đây đã là lần thứ ba Bách Phú trải qua quỷ lịch, khác hẳn với những lần trước, lần này Bách Phú lại là người đứng ngoài quan sát, như một người đang xem phim điện ảnh ngồi nhìn câu chuyện xảy ra từ ngàn năm trước.
Một tiểu cô nương thân mặc áo trắng, tầm khoảng mười bốn tuổi rơi vào tầm mắt của Bách Phú, bờ môi đơn bạc, xương gò má cao, cặp lông mày đen dầy sắc nhọn như kiếm… …Bách Phú liếc mắt một cái là đã nhận ra cô ta — chính là nữ quỷ đã giết chết Tống Tuyết Phi, còn định cả Đặng Hân nữa!
Cô gái đang cẩn thận chải mái tóc, có lẽ bởi vì sợi tóc quá cứng, cứ luôn có một hai sợi tóc không chịu nghe lời đôi lúc chạy loạn ra ngoài. Kỳ thực, như vậy vẫn thấy rất đẹp, thậm chí còn cảm thấy thêm phần mềm mại, nhưng cô ta vẫn một lần lại một lần đem mái tóc chải thẳng ra phía sau đầu, cho đến khi không còn sợi nào rơi ra ngoài nữa.
Lại đánh giá lần nữa căn phòng này, bên trong vô cùng chỉnh tề và trật tự.
“Mẫn nhi.” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tới phòng cô gái, mỉm cười đầy đặn nói: “Cha con đã định ngày cho con rồi, mùng tám tháng ba sang năm sẽ xuất giá.”
“Con biết rồi nương.” Cô gái cúi đầu thỉnh an một cái. Không có cung kính, chỉ có đủ phần lễ nghĩa cần thiết, không có ngượng ngùng, chỉ có tuân thủ theo lệnh của phụ thân.
“Haiz, con sang năm đã mười lăm tuổi, cũng đến lúc lập gia đình rồi. Ta dù không phải là thân nương của con, nhưng cũng là vì chuyện hôn sự này mà phải lo lắng không ít.” Người phụ nữ trung niên ra vẻ khuyên bảo lắc lắc mái đầu, bộ dạng tự nhận công cao, lại không nguyện nói ra miệng, chiếc trâm cài trên mái tóc không ngừng lắc lư, “Lâm lão gia dù lớn hơn con hai mươi tuổi, nhưng chính thê của hắn sớm đã qua đời, con sẽ không đến mức phải làm thế phòng. Lại thêm vào đại nghiệp to lớn của Lâm lão gia, đến đó rồi có thể hưởng phúc vô tận a!”
“Nữ nhân hiểu rõ khổ tâm của nương rồi.” Mẫn nhi vẫn cúi đầu như cũ.
“Mẫn nhi a, Từ gia chúng ta cũng là một gia đình giàu có, con sau khi đến Lâm gia rồi tất cả đều phải nhớ cẩn thủ đúng mực, tuyệt đối không được để cho Từ gia bị mất mặt! Đã biết chưa?”
“Nữ nhân hiểu rồi, nữ nhân sẽ cẩn thủ đúng mực, nhất định không để cho Từ gia bị ô danh.”
*
Chớp mắt đã đến ngày xuất giá, Mẫn nhi vẫn như cũ một sợi tóc không loạn, thậm chí còn không có dù chỉ một chút vẻ ngượng ngùng và vui vẻ của tân nương. Tấm thân tân nương khoác áo lụa đỏ giá y này tựa như một thứ chỉ biết tuân lệnh, đơn thuần nghe theo người ta mà làm, căn bản không còn linh hồn của chính mình nữa. Cô ta tồn tại tựa hồ như chỉ là để hà khắc tuân theo những lễ nghĩa và quy củ không mang chút tình người nào.
Nhưng, trời xanh cũng không quá chiếu cố đến người con gái Mẫn nhi quật cường này. Chính vào lúc bái đường xong, tân nương đang ngồi ở hỉ phòng đợi chờ tân lang đến vén tấm mạng che của nàng, thì tin dữ truyền đến — Lâm lão gia đột nhiên chết đúng vào lúc đang uống rượu mừng!
Điều này không nghi ngời gì như một đòn đánh thẳng vào Mẫn nhi quật cường! Gương mặt cô ta trắng bệch, đến cả lớp son phấn diễm lệ cũng không thể che giấu được, trong mắt lại là sự bi thương vô hạn thiên ý trêu ngươi. Mẫn nhi đã bái đường không nghi ngờ gì trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không ai ở đó không khinh bỉ trừng mắt nhìn cô ta, kề đầu kề tai nghị luận, con trai và con gái của Lâm lão gia trước mặt tất cả mọi người chửi mắng nàng, nói nàng “khắc phu”, thận chí còn oán hận cha mẹ Mẫn nhi sao có thể gả nữ nhân như thế này vầ cho Lâm gia.
Từ lão gia cùng Từ phu nhân cúi đầu, vừa tức vừa hận, chỉ đành vụng trộm liếc nhìn nữ nhân không chịu thua kém đang đứng kia.
Nhìn cảnh tượng đột biến thế này, Mẫn nhi không nói một lời, cởi bỏ mái tóc dài, cầm chiếc kéo ở trên bàn lên, lớn tiếng nói: “Toi Từ Mẫn lập lời thề, đời này thân là người của Lâm gia, chết là ma của Lâm gia, tuyệt đối không tái giá. Nếu vi phạm lời thề, sẽ phải chịu như mái tóc này!” Nói xong, dùng lực cắt đi một phần lớn mái tóc dài đen nhánh.
Yên lặng hồi lâu, những người xung quanh vừa rồi còn khinh bỉ lại chuyển gật đầu khen ngợi.
Cứ như vậy, Mẫn nhi dễ dàng đem bản thân còn đang sống của mình hợp vào với một vong hồn xa lạ.
Do sợ mệnh của Mẫn nhi quá lớn, con trai Lâm lão gia đưa cô ta tới một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Mặc dù vẫn có đồ ăn ngon đưa đến, nhưng sự thê lương và tĩnh mịch là điều không tránh được.
Những ngày tháng thủ tiết đúng là không dễ trải qua, làm một quả phụ, Mẫn nhi chỉ có thể không bước ra khỏi cửa chính, cửa bé cũng không ra, ngày ngày ngồi ngẩn ngơ trong nhà. Có khi chăm chú nhìn hai con chim nhỏ làm tổ trên cây, cô ta cũng có thể ngồi đến mấy tiếng đồng hồ. Đêm dài vắng người càng gian nan, Mẫn nhi nghe âm thanh nói chuyện cùng tiếng cười khe khẽ của nhà nhà xung quanh, còn bản thân chỉ có thể trằn trọc. Phụ thân cùng người mẹ kế lúc nào cũng cho rằng mình tốt hơn cả thân nương của cô ta chưa từng đến thăm, dù sao cái tội danh “khắc phu” quả là quá mức trầm trọng.
Mẫn nhi thậm chí còn chưa từng nuôi một con cá hoặc một con chó, cô ta cảm thấy đó chính là biểu hiện yếu đuối của mình. Bởi vì Từ Mẫn cô là kẻ kiên cường, dù cho không có gì, cô ta cũng có thể sống rất tốt.
Cuộc sống như thế đủ để bức điên một người bình thường, huống chi là Mẫn nhi vốn bướng bỉnh. Cô ta biểu hiện ra ngoài vẫn là tiểu thư khuê các ôn nhã, song từ trong xương đang có thứ cố chấp hơn dâng lên. Bất luận hạ nhân đặt sai một thứ gì, hay bàn ghế lau không đủ sạch sẽ, sẽ không thiếu được một trận chửi đánh. Ai ai cũng sợ cô ta, càng sợ hơn cái miệng sắc nhọn của cô ta, bởi vì lời chửi mắng kia còn có lực sát thương hơn bất cứ thứ vũ khí sắc nhọn nào.
Một mặt khác của Mẫn nhi không ai có thể nhìn được. Nhớ tới thân thế cơ khổ của mình, cô ta cũng có lúc rơi lệ. Để giải trừ sự tĩnh mịch cô đơn lúc đêm khuya, Mẫn nhi chuẩn bị riêng một vốc tiền đồng, vứt trên mặt đất, sau đó thổi tắt nến, trong bóng đêm đem từng đồng từng đồng nhặt lên. Ba mươi đồng tiền, đêm nào cũng phải làm như thế mấy lần cô ta mới ngủ được.
Cuộc sống cứ giằng co suốt như vậy hai mươi năm, Mẫn nhi từ cô nương sự đời chưa rành tuổi mười lăm giờ đã biến thành một quả phụ trưởng thành xinh đẹp.
Khoảng thời gian hai mươi lăm năm này dù rất dài, nhưng mang lại thắng lợi là lời nhất trí khen ngợi của mọi người, con trai con gái Lâm lão gia cũng cung kính với cô ta. Chúng thậm chí còn liên danh thượng tấu, cầu xin ban thưởng tấm biển trinh tiết vì Mẫn nhi.
Ngày tấm biển yết lễ, ngay cả người cha già cùng mẹ kế đã hai mươi năm chưa gặp mặt cũng tiến vào chúc mừng con gái “trung trinh”, thuận tiện mà hưởng thụ một chút vinh dự vì “biết cách dạy nữ nhi”.
Mẫn nhi nhìn tấm biển trinh tiết của chính mình, trong mắt thấm đầy nước mắt, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Để khiến cho Mẫn nhi trở thành hình mẫu cho tất cả nữ nhân, phủ Huyện còn đặc biệt quy định để Mẫn nhi dạy cho tất cả nữ nhân về đạo đức phụ nữ. Điều này càng khiến cho Mẫn nhi có cơ hội được công khai đi ra khỏi cửa nhà, cô ta còn có thể dùng tư thái của cao nhân đứng trước mặt người khác, để kẻ khác biết được sự kiên cường, trung trinh của cô ta, còn có gì có thể quan trọng hơn điều này?
Vinh dự cùng thanh danh của Mẫn nhi khiến cô ta nhanh chóng trở thành tiêu điểm cho tất cả nữ nhân, các cô gái đều dùng sự ngưỡng mộ hèn mọn đối đãi cô ta, đến cả những vị phu nhân quan lại cũng không ngoại lệ.
Những sự chú ý này khiến cho Mẫn nhi càng không thể thêm cẩn thận với từng lời nói hành động của chính mình, cũng càng không ngừng cố chấp hơn.
Trong mắt của Mẫn nhi, bản thân chính là điển hình cho tất cả nữ giới, bất luận có ai khác với cô ta, Mẫn nhi đều không thích. Nhất là nữ nhân đó — Ức Liên.