Đọc truyện Mục Dã – Chương 9: Bạn trai
Hướng Nghiễm thực tập ở bệnh viện, bị bác sĩ chủ nhiệm sai bảo như gia súc.
Hướng Hưng Học thường mấy ngày liền không nhìn thấy bóng cháu anh, gọi điện thoại không ai tiếp, gửi tin cũng không trả lời. Lúc đầu Hướng Hưng Học cho rằng Hướng Nghiễm cùng bạn bè ra ngoài chơi đêm, không nể quyền uy của người chú là anh, sau mới phát hiện cậu nhóc trực ca đêm, về nhà mệt đến bất động.
Sau khi Hướng Hưng Học phát hiện Hướng Nghiễm đối với nghề nghiệp nghiêm túc như vậy, liền liên tiếp phát hiện trong nhà toàn là bản photo bệnh án cùng các loại báo cáo.
Nói chung, Hướng Nghiễm rất bận, chuyên cần chăm chỉ, trung thực cẩn trọng.
Hướng Hưng Bang nói với Hướng Hưng Học cuộc sống riêng của Hướng Nghiễm rất hỗn loạn, Hướng Hưng Học cảm thấy không thể có chuyện này được – Hướng Nghiễm căn bản không có thời gian để hỗn loạn.
Thế nhưng Hướng Nghiễm đối với tình cảm dường như không quá để tâm, Hướng Hưng Học từng nghe Hướng Nghiễm tán gẫu với người yêu mấy lần, cơ bản đều là đối phó.
Bác sĩ Hướng nhà anh trên người đều như phủ mây mù, Hướng Hưng Học trông không rõ lắm, cũng làm cho Hướng Hưng Học có chút hiếu kỳ.
Hướng Hưng Học thường chạy bộ buổi sáng, có lúc cũng gặp Hướng Nghiễm về nhà, tình cờ có thể thấy Hướng Nghiễm ngủ thiếp đi trên sô pha.
Hướng Nghiễm có chút bệnh sạch sẽ, không thay quần áo tuyệt đối không lên giường, trực tiếp nằm trên ghế sô pha có ý nghĩa mệt đến nổi không thay quần áo nổi.
Mùa thu, Hướng Hưng Học còn có thể đắp chăn cho Hướng Nghiễm.
Sau khi trời lạnh, Hướng Hưng Học cảm thấy ngủ trên ghế sô pha không ổn lắm, sẽ cởi áo khoác quần ngoài của Hướng Nghiễm đưa cậu lên giường mình – bệnh sạch sẽ của Hướng Nghiễm thể hiện ở chỗ cậu không muốn làm chăn nệm mình bẩn, giường Hướng Hưng Học bẩn hay không bẩn không sao cả. Hướng Nghiễm không chống cự hành vi này của Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học vẫn cứ hết chức trách mà chăm sóc tốt cho cậu.
Chăm sóc rồi chăm sóc, anh bắt đầu cảm giác được chăm sóc đàn ông không giống với chăm sóc phụ nữ, hoặc là nói, chăm sóc Hướng Nghiễm không giống chăm sóc Thẩm Vân Mộng.
Thẩm Vân Mộng rất tinh xảo, chuyện phải để ý cũng rất nhiều.
So sánh với nhau, chăm sóc Hướng Nghiễm rất đơn giản.
Hướng Hưng Học nghĩ, nếu lại tìm bạn gái, tìm một cô gái thô kệch là được. Anh cũng cảm thấy, cứ một mình cũng tốt.
Thẩm Vân Mộng chuyện này xem như đã qua, sau khi chuyện qua đi Hướng Hưng Học còn có thể nghĩ mình cũng không phải quá mức bạc tình bạc nghĩa, tình cảm mười mấy năm nói buông là buông. Vừa nghĩ tới Thẩm Vân Mộng trước đó đã có người yêu khác, Hướng Hưng Học cảm thấy mình vẫn còn tốt, so với Thẩm Vân Mộng chung thủy hơn một chút.
Kế hoạch nuôi chó của Hướng Nghiễm cứ lần lữa không nhắc tới.
Ổ khóa cửa lại thay đổi trước.
Hướng Nghiễm thay khóa, không nói tại sao, Hướng Hưng Học phỏng chừng cậu và bạn gái cãi nhau rồi.
Hướng Hưng Học đoán đúng phân nửa, Hướng Nghiễm cùng bạn trai cãi nhau rồi.
Nhìn thấy một cậu nhóc môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú ngồi xổm trước nhà, Hướng Hưng Học theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn biển số nhà một chút, đúng là nhà mình.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Hướng Hưng Học một chút, lại tiếp tục cúi đầu.
“Chào cậu, có phải cậu ngồi nhầm nhà rồi không?” Hướng Hưng Học cũng ngồi xổm xuống, ôn hòa hỏi dò.
Cậu nhóc có chút mờ mịt mở to hai mắt, lông mi chớp chớp: “Hướng Nghiễm không phải ở đây sao? Tôi đã tới đây tưới hoa cho anh ấy.”
Hướng Hưng Học biết đại khái cậu bé nói hoa là chậu hoa nào. Khi anh dọn tới, chậu lan trên ban công đã sắp chết, Hướng Hưng Học quen biết không ít thầy giáo dạy sinh học, đem chậu lan sống dở chết dở cứu sống.
Cậu nhóc ngồi xuống sô pha liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây, càng nhìn vẻ mặt càng căng thẳng, “Anh, anh là bạn cùng phòng của Hướng Nghiễm sao?”
Hướng Hưng Học không muốn để cậu đổi giọng gọi chú, liền đồng ý.
“Thuê chung nhà với anh ấy bao nhiêu tiền một tháng?”
“Anh có thể cho tôi thuê chỗ này không? Tôi có thể trả nhiều hơn.”
Hướng Hưng Học có chút mơ hồ.
Khóa cửa lại phát ra âm thanh, Hướng Nghiễm về.
“A Nghiễm.”
Cậu bé đỏ mắt, giọng nói cũng nức nở.
Hướng Hưng Học còn chưa đi tới cửa phòng, đã nghe cậu bé nói: “Đừng chia tay được không?”
“A Nghiễm, em có thể thay đổi… Cái gì em cũng có thể thay đổi… Em yêu anh, đừng chia tay có được không?”
Trong nháy mắt đó, Hướng Hưng Học cảm giác tam quan của mình bị chấn động đến mức nát bét. Không phải anh cảm thấy đồng tính luyến ái có vấn đề gì, chỉ là trong tiềm thức không cho rằng Hướng Nghiễm là đồng tính.
Hướng Hưng Học bỗng nhiên lại hiểu ra, tại sao lúc đó Hướng Nghiễm nói không phải bạn gái, tại sao Hướng Hưng Bang bảo mình trông chừng Hướng Nghiễm.
Giọng Hướng Nghiễm rất dịu dàng, ngữ khí giống như dụ dỗ, lời nói ra cũng rất có ý tứ: “Bảo bảo, tôi không phải đã nói với em, em làm gì cũng được, chỉ là không thể lên giường với người khác?”
Cậu nhóc lập tức khóc lớn lên, vừa khóc vừa nhận lỗi: “Đúng vậy… Em… Có thể em sai rồi… Nhưng mà… Anh cũng không cùng em.”
Ngón tay mềm mại sờ lên hạ thân Hướng Nghiễm, lại bị Hướng Nghiễm giữ lại, “Em không biết tôi bận rộn bao nhiêu sao?”
Hướng Nghiễm dường như đang dỗ dành.
Hướng Hưng Học bưng cốc trà, dựa vào cửa, xem trò hay.
“Bảo bảo, em cùng người khác làm…”
“Như vậy không được.”
“Tôi tốt với em hay không tốt?”
“Tôi chỉ là không thích em cùng người khác lên giường.”
“Em khiến tôi rất khó cho qua.”
“Tôi không phải chê em bẩn.”
“Tôi không ngại em trước kia từng có bao nhiêu người, nhưng lúc cùng tôi, em không thể lên giường với người khác.”
“Tôi thấy em, sẽ khó chịu.”
“Bảo bảo em yêu tôi sao? Em nhẫn tâm để tôi khó chịu sao?”
…
Kết quả tất nhiên là Hướng Nghiễm đem người dỗ ra khỏi nhà, đồng thời để cậu nhóc hứa sau đó không tiếp tục tới quấy rầy cuộc sống của cậu nữa.
Hướng Hưng Học nhìn đến trợn mắt há mồm, lại tâm phục khẩu phục.
Hướng Hưng Học nghĩ, nếu anh là Hướng Nghiễm, anh và Thẩm Vân Mộng làm gì cũng không đến mức ly hôn. Hướng Nghiễm lợi hại quá mức rồi.
Hướng Nghiễm đưa cậu bé khóc sướt mướt ra cửa, sau khi trở về liền nhắm mắt ngồi trên sô pha xoa xoa huyệt thái dương.
Cậu trầm mặc rất lâu, mới nói với Hướng Hưng Học: “Hỏi đi, muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.”
Hướng Hưng Học muốn hỏi cậu chỉ thích đàn ông, hay là không quan tâm giới tính, muốn hỏi cậu sao có thể bắt bí người khác hay như vậy.
Còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Hướng Hưng Học nghĩ đến hôm tang lễ, Hướng Nghiễm hỏi mình câu kia, “Chú còn yêu cô ta à?”
Hướng Hưng Học đặt cốc trà lên bàn, làm bộ tùy ý hỏi: “Cậu yêu cậu ta sao?”
Lúc hỏi ra, Hướng Hưng Học bỗng nhiên ý thức được, vấn đề này căn bản không cần hỏi, chính anh đã có đáp án trong lòng. Còn Hướng Nghiễm? Lúc Hướng Nghiễm hỏi, cậu làm sao biết rõ tình cảm của Hướng Hưng Học đây?
Hướng Nghiễm nói: “Không yêu.”
“Vậy tại sao lại cùng nhau?”
“Đúng vậy, tại sao lại cùng nhau?” Hướng Nghiễm lặp lại lời Hướng Hưng Học, sau đó cười cười, không trả lời.
“Cũng khó trách cậu ta cùng người khác lên giường, chuyện như vậy một tay vỗ không kêu.” Hướng Hưng Học uống một hớp trà, vì hài kịch này cho ra một kết luận, “Thái độ của cậu như vậy, cứ như buộc người ta phải quá trớn.”
Hướng Nghiễm bỗng nhiên nhìn vào mắt Hướng Hưng Học, ánh mắt tựa như biển trời trong trẻo, có cá voi phun ra cầu vồng.
Hướng Hưng Học hình dung không ra cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt cậu – dường như có một chút thâm ý, một chút giảo hoạt, lại cực kỳ xán lạn. Không có khuất nhục cùng phẫn nộ khi tôn nghiêm đàn ông bị khiêu chiến, cũng không có một chút bi thương nào.
Hướng Nghiễm nói: “A, bị phát hiện rồi.”
“Nhưng mà, cậu ta là loại người như vậy đó. Lẽ nào tôi phải toàn tâm toàn ý yêu cậu ta, chờ cậu ta chán, khóc lóc cầu xin cậu ta đừng chia tay sao? Tôi sẽ không như vậy.”