Đọc truyện Mục Dã – Chương 8: Nhà mới
Trên hoang nguyên, tuyết là nguồn nước duy nhất.
Dê bò nếu cực kỳ khát sẽ lè lưỡi liếm tuyết trên mặt đất, nhưng thông thường sẽ dùng móng đào lớp tuyết mỏng lên, nhai cỏ còn đọng tuyết bên dưới.
Người so với súc vật yếu ớt hơn nhiều, mọi người dùng túi da rắn đựng tuyết, đốt bánh phân dê đun tuyết, chờ tuyết tan thành nước, còn phải chờ cát đá lắng lại, lấy lớp nước trong phía trên mà uống.
Dân ngoại lai tự phụ, Hoàng Đào thường chạy đi rất xa, tìm chỗ tuyết chưa bị giẫm đạp, chỉ lấy lớp tuyết phía trên, cô thường cõng về một túi lớn tuyết sạch sẽ, lúc đun thành nước chỉ lấy được một chút.
Bọn trẻ nhà Ba Tháp đem về đa số là tuyết bẩn, lúc đun thành nước cũng đục không tả được, thế nhưng mọi người cũng chấp nhận uống.
Dần dần, Hoàng Đào cũng không nhọc lòng đi tìm tuyết sạch, chủ yếu là vì dê bò dần dần mở rộng lãnh địa, tuyết sạch càng lúc càng xa, phí thật nhiều sức lực cõng về một túi tuyết không đủ uống mấy lần, cái được không đủ bù cho cái mất.
Lục Mân có một ngày sức lực dồi dào, cưỡi ngựa theo con trai lớn của Ba Tháp tới một nơi thật xa, cõng về một túi lớn tuyết sạch long lanh. Hoàng Đào đã lâu không nhìn thấy tuyết sạch như vậy, hưng phấn nói muốn pha một ít trà sữa thành phố, thế nhưng trà sữa còn chưa mở ra, nước đã lạnh ngắt, mọi người chỉ có thể đem nước lạnh cùng vụn tuyết nuốt xuống.
Hướng Hưng Học luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, sau khi đến hoang nguyên, rất nhiều cảnh tượng đều giống như đã từng quen biết, anh nghĩ hồi lâu mới nghĩ tới những thứ này đều được ngòi bút của Lý Quyên miêu tả trong cuốn “Mục trường mùa đông”. Hướng Hưng Học không thường xem quyển sách kia, đối với sinh hoạt du mục cũng rất xa lạ, anh không biết mình nguyên lai đã đi vào trong sách, có lẽ anh đã đi vào cuộc sống mà Hướng Nghiễm ngóng trông.
Hoàng Đào thường lấy một chiếc lọ nho nhỏ đặt gần bếp lửa, để băng bên trong tan ra.
Loại hành động này không có bao nhiêu ý nghĩa, đầu ngày tan thành nước, hôm sau mọi người rời đi, lại đóng thành băng.
Hoàng Đào lại làm không biết mệt.
Hướng Hưng Học rốt cuộc không nhịn được hỏi cô: “Trong bình là cái gì vậy?”
Hoàng Đào nói là nước biển, nước biển quê nhà.
Cô nói nhìn thấy mấy ml nước trong bình sóng sánh, sẽ nghĩ đến sóng biển quê nhà, nghĩ tới mẹ đang phơi cá khô, sẽ nhớ nhà.
Nhà tránh rét là nơi duy nhất ấm áp trên hoang nguyên, nhưng nơi đây không phải là nhà.
Đối với Hướng Hưng Học bây giờ mà nói, nơi có Hướng Nghiễm mới gọi là nhà.
Hướng Hưng Học ly hôn xong chịu đủ quẫn bách, nhưng cũng không muốn mở miệng nhờ giúp đỡ.
Anh vốn có thể xin vào khu nhà dành cho giáo viên của trường, nhưng thầy anh còn chưa biết anh đã ly hôn, cười híp mắt mời Hướng Hưng Học cùng Thẩm Vân Mộng ăn cơm. Hướng Hưng Học tạm thời không muốn nói chuyện anh ly hôn cho ai biết.
Hướng Hưng Học không còn gánh nặng gia đình, liền muốn bắt đầu thực hiện một vài dự định cho nghề nghiệp, anh không muốn vĩnh viễn làm đồng tác giả, cũng không muốn làm trợ giảng mãi.
Vì gia đình và hôn nhân mà anh luôn cam chịu uất ức, luôn không là chính mình.
Lúc Hướng Nghiễm thay Hướng Hưng Bang mang đồ đến cho Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học sống rất tạm bợ, chính anh cũng biết, Hướng Nghiễm làm sao có thể không biết.
Hướng Hưng Học thuê phòng bên cạnh trường học, gần trung tâm thành phố, là khu chung cư cũ hai mươi mấy năm.
Nói là nhà thì thiếu một chút ấm áp, Hướng Hưng Học lại đem ba mươi mấy mét vuông nhà ở biến thành 100 mét vuông, lúc dọn nhà đều để vali ở góc tường, ghế sô pha phòng khách vẫn chưa mở vải trùm, trên bàn trà rỗng tuếch.
Hướng Hưng Học thấy Hướng Nghiễm nhíu mày.
Anh bảo Hướng Nghiễm ngồi, muốn rót cho cậu cốc nước, lại nghĩ đến cốc của chủ nhà không sạch sẽ, liền dùng cốc giữ nhiệt của mình rót trà cho Hướng Nghiễm. Trà cũng là Hướng Nghiễm mang tới.
Hướng Hưng Học sống một mình, biết nấu ăn, cũng siêng năng, chỉ là chỉ sống một mình nên không cần thiết phải thể hiện bản lĩnh.
Hướng Nghiễm nói: “Tôi muốn nuôi chó.”
Hướng Hưng Học không hiểu.
“Thế nhưng bệnh viện rất bận rộn.”
Hướng Hưng Học hiểu ý Hướng Nghiễm, đứa cháu tinh tế lại khiến cho Hướng Hưng Học càng hổ thẹn hơn.
“Cậu không phải có bạn sao, sao không bảo họ ở chung?”
“Còn chưa tới mức ở chung.”
Vali trong góc tường hết thảy dời đến nhà Hướng Nghiễm. Nhà Hướng Nghiễm cách trung tâm thành phố cũng không xa lắm, bên cạnh bệnh viện Hướng Nghiễm thực tập, ngồi năm, sáu trạm tàu điện ngầm là có thể đến trường Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học biết một kiểu ví von, trong gia đình và ngoài xã hội giống như một quả dừa, vỏ ngoài cứng rắn, bên trong lại mềm đến tích nước. Hướng Nghiễm trông cứng rắn lại không có tình người, trong lòng vẫn là một đứa nhỏ thiện lương, muốn dùng dòng nước ngọt ngào che đi vết rách trong lòng Hướng Hưng Học.
Bọn họ cách nhau sáu tuổi, lúc còn trẻ con, Hướng Nghiễm rất thích người chú này của cậu, anh cũng thích đứa cháu nhỏ này của anh.
Nhà Hướng Nghiễm cũng không coi là quá lớn, hai gian phòng ngủ kề nhau, trong bếp bát đũa đầy đủ, rất có dáng dấp một gia đình.
Hướng Hưng Bang đối với chuyện hai chú cháu ở chung không có thái độ gì đặc biệt, chỉ bảo Hướng Hưng Học trông chừng Hướng Nghiễm một chút, đừng để cậu cùng hồ bằng cẩu hữu tụ tập.
Hướng Hưng Học để điện thoại xuống liền hỏi Hướng Nghiễm: “Cậu có hồ bằng cẩu hữu không?”
“Hả?”
“Ba cậu bảo tôi trông chừng cậu.”
Hướng Nghiễm nheo mắt lại, cười cười: “Ông ta bản lĩnh nhất là tìm người trông chừng tôi.”
Hướng Hưng Học thấy nụ cười đó thật đáng yêu, theo bản năng muốn xoa đầu cậu, lúc chạm vào tóc cả hai đều ngẩn người.
Anh nhớ Hướng Nghiễm khi còn bé tóc rất mềm, sờ rất thoải mái. Anh ỷ vào tuổi tác và ưu thế chiều cao, toàn chiếm tiện nghi Hướng Nghiễm. Hiện tại Hướng Nghiễm tóc dài cứng rồi, có chút đâm tay.
Hướng Hưng Học cũng không cảm thấy lúng túng, thu tay lại xong thuận miệng hỏi: “Cơm tối muốn ăn gì?”
“Hướng Hưng Học, đừng coi tôi là trẻ con.”
Hiện tại, Hướng Nghiễm bắt đầu gọi thẳng đại danh của Hướng Hưng Học, quả là lớn thật rồi. Hướng Hưng Học phỏng chừng mình vừa đụng đến vảy ngược của đứa nhỏ này, trong lòng lén lút tự dặn dò: “Lần sau không được tự tiện xoa đầu, cậu nhóc sẽ không vui.”
“Không coi cậu là trẻ con, tôi còn phải nhờ cậu nuôi mà.” Anh nói vậy.
Hướng Nghiễm nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Trứng chiên cà chua, trong tủ lạnh có tương cà. Sườn xào chua ngọt, sườn đã chặt sẵn rồi.”
Khẩu vị như vậy còn không phải trẻ con sao?
“Cha em cũng thích ăn sườn xào chua ngọt.” Hoàng Đào nói.
“Nhà em xào cà chua cũng cho tương cà.” Lục Mân tiếp lời.
Hướng Hưng Học gật gù, trong lòng tự hỏi một câu có đúng không nhỉ?
“Thầy Hướng, tiêu chuẩn đáng yêu của thầy có phải có chút phóng đại? Tính tình anh Nghiễm đâu có giống trẻ con? Nghe thầy kể, ngược lại anh Nghiễm khá chín chắn mà.”
Hướng Hưng Học cười cười, “Trong mắt thầy, cậu ấy mãi mãi là một đứa trẻ.”
Trong mắt Lục Mân dấy lên một tia mong chờ, Hướng Hưng Học nhìn thấy, ý thức được mình vừa nói những lời không thích hợp lắm, liền không nói tiếp nữa. Nhưng anh lại rất muốn đem câu chuyện trong trí nhớ diễn tả ra hết, muốn hồi ức của anh cùng Hướng Nghiễm vang vọng trên hoang nguyên.
“Thầy thật sự rất yêu anh ấy.” Lục Mân gượng cười, “Bởi vì rất yêu anh ấy, mới coi anh ấy như một đứa trẻ mà cưng chìu.”
Hoàng Đào “chậc” một tiếng, nói tiếp: “Mân Mân thật kinh dị.”
Lục Mân đáp: “Nghĩ lại lúc ở Nhuế Lạc cậu gọi điện thoại, cậu mới buồn nôn đó.”
Gió khuya gào thét, tâm trí Hướng Hưng Học lặp lại lời Lục Mân nói, nhớ lại buổi tối chiến tranh lạnh bắt đầu.
Anh rất yêu Hướng Nghiễm, anh biết, Lục Mân cũng biết, nhưng Hướng Hưng Học chưa từng nói với Hướng Nghiễm.
Câu nói lúc rời đi, “tôi yêu em” như thú bị vây hãm giãy giụa, nói ra chẳng để làm gì, cứ như chính mình nhận hết thiệt thòi vậy.
Hướng Hưng Học ở bên cạnh Hướng Nghiễm có từng thiệt thòi sao?
Kỳ thực không có.
Hướng Nghiễm, lúc anh khốn khó nhất, cho anh một mái nhà, một gia đình mới.